Y Đạo Quan Đồ

Chương 655: Chương 655: Không bàn tình cảm




Mọi người sở dĩ xem trọng Lưu Diễm Hồng, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn là, cô ta và tỉnh trưởng Tống Hoài Minh là bạn học cũ, sự ủng hộ của Tống Hoài Minh đối với cô ta khẳng định là tận hết sức lực, hơn nữa mỗi lần biến động của thường ủy trên thực tế đều liên quan tới phân chia quyền lực tương lai của Bình Hải, người của mình trong thường ủy càng nhiều, đương nhiên có quyền lên tiếng hơn, Kiều Chấn Lương ngoài mặt thì hòa khí, nhưng bên trong lại là người rất bá đạo, Tống Hoài Minh đề xướng theo pháp trị quốc, trước đây khi ở Bắc Nguyên nổi danh với sự cường ngạnh và thủ đoạn mạnh mẽ, hai người này đều sẽ không dễ dàng nhân nhượng, điều này quyết định đại hội đảng lần này tất nhiên sẽ tồn tại một phen đấu đá xoay quanh hai người này.

Tằng Lai Châu đại biểu đám lão thường ủy sắp về hưu lên tiếng, y cười nói: "Từ lúc cải cách mở cửa tới nay, Bình Hải đã có được sự phát triển nhanh chóng chưa từng thấy, chúng tôi tuy cố gắng đuổi theo bước chân của thời đại này, nhưng năm tháng không tha ai, tuổi tác bày ra đó, rất nhiều công tác đã lực bất tòng tâm, đảng Trung ương ba lệnh năm người, đội ngũ cán bộ của chúng ta phải trẻ tuổi hóa, phải để đảng của chúng ta thủy chung bao trì sự mới mẻ và sức sống."

Kiều Chấn Lương cười nói: "Lão Tằng à, anh đừng vội phát biểu cảm khái, đừng vội vàng vứt bỏ trách nhiệm, những lão đồng chí các anh vẫn phải phát uy nhiệt lượng còn thừa đó."

Tằng Lai Châu nói: "Không phải vội vứt bỏ trách nhiệm đâu, chỉ là từ tuyến một lui về tuyến hai thôi, mượn cơ hội này, tôi trước tiên kiểm điểm lại mình một chút, tôi đảm nhiệm chức bí thư Ủy ban kỷ luật mấy năm nay, nắm bắt công tác không tốt, gần đây sự kiện phát sinh ở Nam Tích đã chứng tỏ, công tác kiểm tra kỷ luật của tỉnh chúng ta còn cần phải được đẩy mạnh, không có một kỷ luật nghiêm khắc để ước thúc cán bộ của chúng ta, sẽ nảy sinh ra hiện tượng làm trái kỉ cương rất nặng, tôi cũng xin được biểu lộ sự xin lỗi đối với những thiếu sót trong công tác của bản thân." Tằng Lai Châu nói xong câu đó, nghỉ một chút rồi lại nói: "Hiện tại công tác của Ủy ban kỷ luật trên cơ bản đã giao cho đồng chí Lưu Diễm Hồng, từ trên người những cán bộ trẻ tuổi này, tôi nhìn thấy được sự mạnh mẽ mà đám cán bộ già chúng tôi còn thiếu, tôi tin rằng cán bộ trẻ tuổi của đời này sẽ hoàn thành tốt chức trách của mình." Những lời này của Tằng Lai Châu chẳng khác nào công khai đề cử Lưu Diễm Hồng làm người nối nghiệp của mình, tuy rằng không phải chính thức đề cử, nhưng đối với việc chọn người người nối nghiệp, trước tiên phải đưa ra để các thường ủy thảo luận, trên cuộc họp thường ủy nếu như có thể được quyết định, sau khi đề cử trên cơ bản chính là nắm chắc mười phần.

Trên vấn đề của Lưu Diễm Hồng, Tống Hoài Minh cũng không tiện nói nhiều, y và Lưu Diễm Hồng có quan hệ bạn học, từ sau khi y tới Bình Hải, giữa bọn họ trước giờ đều đi lại rất gần, cũng chính vì vậy, bên ngoài sinh ra một số lời đồn không tốt về quan hệ của bọn họ. Tống Hoài Minh tuy rằng không thẹn với lương tâm, nhưng lời người đáng sợ, thậm chí ngay cả vợ y, Liễu Ngọc Oánh đối với quan hệ của y và Lưu Diễm Hồng cũng phê bình kín đáo, y phải cân nhắc ảnh hưởng có thể tạo thành, cho nên trong đoạn thời gian gần đây, y hữu ý mà như vô ý kéo giãn khoảng cách với Lưu Diễm Hồng, loại kéo giãn khoảng cách này không phải là biểu hiện trên công tác, Tống Hoài Minh là người phân rất rõ công tác và sinh hoạt, trên công tác y nên đối đãi như thế nào thì sẽ đối đãi như thế, chỉ là ngoài công tác ra, y cố gắng tránh tiếp xúc nhiều với Lưu Diễm Hồng, cô ta rất nhanh đã nhận ra điểm này, trừ công tác ra, rất ít khi tìm Tống Hoài Minh. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới sự ủng hộ của cô ta đối với Tống Hoài Minh, trong lòng cô ta, Tống Hoài Minh là một hình tượng cực kỳ hoàn mỹ, cô ta có thể làm bất kỳ chuyện gì vì Tống Hoài Minh.

Tống Hoài Minh cũng rất thích Lưu Diễm Hồng, ở trong lòng y, Lưu Diễm Hồng là nhân tuyển đương nhiên trở thành bí thư Ủy ban kỷ luật Bình Hải.

Tằng Lai Châu đối với Lưu Diễm Hồng trước giờ luôn không tồi, y biết Tống Hoài Minh ủng hộ tuyệt đối Lưu Diễm Hồng trở thành người nối nghiệp của y, mấy lần y tìm cơ hội úp mở đề xuất chuyện này ở trước mặt Kiều Chấn Lương, Kiều Chấn Lương không hề tỏ ra bất kỳ sự phản đối nào, cho nên hôm nay Tằng Lai Châu ở trước mặt toàn thể thường ủy nhắc tới chuyện này.

Tằng Lai Châu nói xong, ánh mắt của tất cả thường ủy đều hướng về Kiều Chấn Lương, Kiều Chấn Lương nếu vào lúc này tỏ vẻ tán thành, thì có nghĩa là bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh Bình Hải cuối cùng đã được quyết định, chỉ cần tỉnh lý thông qua, đề cử lên trên, bình thường sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.

Kiều Chấn Lương tựa hồ không hề lưu ý đến ánh mắt của mọi người, y cầm chén trà lên, chậm rãi uống một ngụm , hắng giọng nói: "Sự kiểm điểm của đồng chí Lai Châu rất thành khẩn, cũng rất thực tế, ban lãnh đạo Nam Tích xảy ra vấn đề lớn như vậy, chứng tỏ công tác kiểm tra kỷ luật của chúng ta chưa được hoàn thiện, về sau, phía bộ tổ chức và Ủy ban kỷ luật trên phương diện xét duyệt và đề cử cán bộ phải thêm nghiêm khắc hơn, hai ngày trước khi tôi tới kinh thành, đã gặp mặt lãnh đạo của Trung kỉ ủy, bọn họ đối với công tác kiểm tra kỷ luật của Bình Hải chúng ta cũng không hài lòng lắm, cho tôi không ít đề nghị, tôi cũng được gợi ý rất nhiều, muốn mau chóng xoay chuyển hiện trạng của công tác kiểm tra kỷ luật Bình Hải chúng ta, yêu cầu người tương lai tiếp nhận công tác của bí thư Tằng phải có đủ quyết đoán, phải có can đảm, phải không sợ đắc tội với người ta. Đồng chí Lưu Diễm Hồng công tác vô cùng cố gắng, thành tích công tác cũng khá xuất sắc, tôi cũng rất thích cô ta, nhưng phía Trung kỉ ủy bởi vì vụ án của Từ Quang Nhiên, đối với toàn bộ hệ thống kiểm tra kỷ luật của Bình Hải chúng ta rất không hài lòng, đề xuất để đồng chí Lưu Chiêu, chủ nhiệm văn phòng chống tham nhũng Đảng tới Bình Hải chủ trì công tác của Ủy ban kỷ luật."

Tin tức này đối với tất cả thường ủy mà nói đều vô cùng đột nhiên, Kiều Chấn Lương trước đây căn bản không lộ ra một chút phong thanh nào, căn cứ vào những gì mà y nói hiện tại, khi y tới kinh thành đã biết chuyện này rồi, nhưng y vẫn không chịu nói ra. Kiều Chấn Lương xem ra đã sớm có chuẩn bị, y muốn một lần nữa kiểm soát chính đàn Bình Hải.

Trong tất cả mọi người, người kinh hãi nhất chắc là Tống Hoài Minh, y vốn cho rằng Lưu Diễm Hồng trở thành bí thư Ủy ban kỷ luật là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng lại đột nhiên xảy ra biến cố, vị trí bí thư Ủy ban kỷ luật này đột nhiên biến thành của Lưu Chiêu, chủ nhiệm văn phòng chống tham nhũng Đảng của Trung kỉ ủy, vốn cán bộ từ trên trời rơi xuống ở trong thể chế cũng là chuyện thường gặp, nhưng Tống Hoài Minh không nghĩ như vậy, bối cảnh của Lưu Chiêu này y biết rất rõ, hơn nữa y và Lưu Chiêu, Lưu Diễm Hồng đều là học viên của trường đảng Trung Ương, Lưu Chiêu và y đều được Kiều lão thưởng thức, cũng cùng được Kiều lão dẫn dắt, bởi vì duyên cớ của Văn Quốc Quyền, giữa Tống Hoài Minh và Kiều lão càng lúc càng xa cách, nhưng Lưu Chiêu vẫn cố định đứng ở trong trận doanh của Kiều lão. Tống Hoài Minh đối với những nội tình này hiểu khá rõ, y cho rằng Lưu Chiêu sở dĩ từ Trung kỉ ủy tới Bình Hải đảm nhiệm bí thư Ủy ban kỷ luật, Kiều Chấn Lương chắc chắn là mang tới tác dụng rất lớn. Ở trong mắt Tống Hoài Minh, Kiều Chấn Lương lợi dụng cơ hội đại hội đảng lần này, tích cực bồi dưỡng lực lượng của bản thân, thanh trừng dị kỷ, thường ủy mới lên trong tương lai hơn phân nửa là do một tay y đề bạt, cái này quyết định trong chính đàn Bình Hải tương lai, sẽ do Kiều Chấn Lương y định đoạt, quyền lực của một tỉnh trưởng như mình sẽ bị y tiến thêm một bước làm suy yếu. Ở trong đáy lòng Tống Hoài Minh cảm thấy phẫn nộ, y cũng cảm thấy một loại nguy cơ, quyền lực tuyệt đối có nghĩa là hủ hóa tuyệt đối, y thủy chung tin chắc vào điểm này, y cho rằng sự phát triển của cục diện chính trị trước mắt không phải là một chuyện tốt, nếu Bình Hải thật sự trở thành của riêng của Kiều Chấn Lương, như vậy tương lai của Bình Hải chắc chắn sẽ gặp phải nguy cơ trọng đại.

Nhưng Tống Hoài Minh lại không thể đề xuất dị nghị, chiêu thức này của Kiều Chấn Lương rất đẹp, y nắm trúng thời cơ, vừa rồi cường điệu công tác kiểm tra kỷ luật của tỉnh Bình Hải bất lực, chính là làm đệm cho Lưu Chiêu.

Tằng Lai Châu cũng giật mình, y ở trước mặt tất cả thường ủy rất thành khẩn phê bình bản thân, chủ động kiểm điểm công tác kiểm tra kỷ luật bất lực, nếu không phải tình thế bức bách, y cũng sẽ không làm như vậy. Trong các thường ủy đương nhiệm, tư lịch của Tằng Lai Châu là già nhất, bất kể là Cố Doãn Tri trước đây hay là Kiều Chấn Lương hiện tại đều phải nể mặt y, nhưng biểu hiện của Kiều Chấn Lương hôm nay khiến y cực kỳ buồn bực, mình xin lỗi thì xin lỗi, nhưng Kiều Chấn Lương anh cũng không nên thuận nước đẩy thuyền, ném đá xuống giếng chứ, nhưng Tằng Lai Châu rất nhanh liền hiểu rõ đạo lý trong đó, sự tôn kính của Kiều Chấn Lương đối với mình chỉ là ngoài mặt, tất cả hành vi tình cảm trong quan trường đều là để phục vụ chính trị, hiện tại mình đã mất đi giá trị chính trị, Kiều Chấn Lương căn bản không cần thiết phải nể mặt mình nữa, người mà y nhằm vào cũng không chỉ là mình, y là muốn để cục diện chính trị của Bình Hải trong tương lai phát triển thuận theo ý nguyện của y. Tằng Lai Châu có chút hối hận, y không nên chủ động đề danh Lưu Diễm Hồng, mình dù sao cũng sắp về hưu rồi, việc gì phải xen vào việc của người khác, chính là sự đề danh của y đối với Lưu Diễm Hồng đã khiến Kiều Chấn Lương khó chịu, cho nên mới dẫn tới sự khó xử trước mắt, trên chính trị trước giờ không nói nhân tình, đặc biệt là khi liên quan tới lợi ích của bản thân.

Chuyện của Lưu Diễm Hồng khiến Tống Hoài Minh vô cùng buồn bực, cuộc họp thường ủy vừa kết thúc y đã đứng dậy bỏ đi, hôm nay trên cuộc họp thường ủy, y thậm chí còn không lên tiếng, dùng hành động này để biểu thị sự kháng nghị đối với Kiều Chấn Lương, Kiều Chấn Lương cũng có thể nhìn ra Tống Hoài Minh đang phẫn nộ, y vẫn cười rất phong khinh vân đạm, sau khi hội nghị kết thúc, chỉ giống như không hề có chuyện vừa rồi làm xấu mặt Tằng Lai Châu trên hội nghị, mỉm cười nói: "Lão Tằng à, chủ nhật này có rảnh không, cùng nhau đi câu cá nhé?"

Tằng Lai Châu cười cười gật đầu, đám lão tướng trên chính đàn này am hiểu nhất chính là che giấu cảm thụ chân thật trong lòng.

Tống Hoài Minh cũng có thể làm được, cho dù hắn y có không cao hứng hơn nữa thì cũng không hề biểu hiện ra ngoài, nhưng vào những lúc như thế này, y không thể không biểu hiện ra một số tình tự, nếu không người khác sẽ cho rằng y triệt để khuất phục dưới uy thế của Kiều Chấn Lương, y là tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải, trên vấn đề bổ nhiệm thường ủy Bình Hải không có được bất kỳ ưu thế nào, thậm chí có thể nói là liên tiếp bại lui, lúc trước y đề danh Vinh Bằng Phi đảm nhiệm phó thính trưởng thính công an, vào thời điểm cuối cùng Kiều Chấn Lương lại từ tỉnh Vân An điều ái tướng Cao Trọng Hòa của y tới, Tống Hoài Minh vốn cho rằng Lưu Diễm Hồng làm bí thư Ủy ban kỷ luật là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng giờ lại có biến cố, đây không phải bởi vì hắn y che chở cho Lưu Diễm Hồng, mà là từ góc độ công bình mà nói, năng lực công tác của Lưu Diễm Hồng được moi người công nhận, hơn nữa cô ta làm công tác của Ủy ban kỷ luật Bình Hải nhiều năm, Tống Hoài Minh không cho rằng một chủ nhiệm văn phòng chống tham nhũng Đảng lại nắm được tình hình cụ thể của Bình Hải.

Tống Hoài Minh mặt mũi tối sầm quay về trong văn phòng, nhìn thấy Trương Dương, mới nhớ ra mình đã bảo Trương Dương tới đây. Chuyện đã xảy ra trên cuộc họp thường ủy hôm nay đã làm nhiễu loạn tâm tình của y rất nhiều, y cơ hồ quên mất chuyện này.

Thư ký Chung Bồi Nguyên của y đang nói chuyện với Trương Dương, nhìn thấy Tống Hoài Minh tiến vào, vội vàng đi pha trà cho y, Tống Hoài Minh gật đầu: "Tiểu Chung, đi làm việc của cậu đi."

Chung Bồi Nguyên thức thời rời khỏi văn phòng, sau khi ra ngoài liền đóng cửa phòng lại.

Trương Dương cầm chén trà, rất lịch sự gọi gọi một tiếng tỉnh trưởng Tống, trên đơn vị công tác, hắn trước giờ đều xưng hô là như thế này với Tống Hoài Minh, từ khi Tống Hoài Minh vừa vào cửa, hắn đã nhìn ra vẻ mặt của Tống Hoài Minh rất ngưng trọng, xem ra tâm tình không tốt lắm.

Tống Hoài Minh:: "Tới lâu chưa?"

Trương Dương cười nói: "Vừa tới, nghe thư ký Chung nói một chút về tình thế Bình Hải."

Trên mặt Tống Hoài Minh cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười: "Cậu ta thì hiểu được tình thế gì chứ?"

Trương Dương nói: "Tỉnh trưởng Tống, hôm nay tìm tôi đến có chuyện gì?"

Tống Hoài Minh nói: "Tôi nghe nói cậu đang điều tra chuyện của Vương Quân Dao, vì thế bảo Tạ Chí Quốc giúp xem xét một số tư liệu vào năm 66, có lẽ đối với cậu sẽ có chút giúp đỡ." Y kéo ngăn bàn, lấy ra một chồng văn kiện dày cộp, đưa cho Trương Dương.

Trương Dương lúc này mới nhớ tới, Tạ Chí Quốc là cục trưởng cục công an thành phố Kinh Sơn tỉnh Bắc Nguyên, cũng là lão bằng hữu của Tống Hoài Minh, năm đó khi nhóm người Vương Quân Dao, Hứa Thường Đức xuống nông thôn, chính là thôn Tiểu Thạch Hoa xã Lô gia huyện Tây Sơn thành phố Kinh Sơn, Trương Dương cầm lấy chồng văn kiện này, nhẹ nhà vỗ vỗ rồi nói: "Cám ơn tỉnh trưởng Tống."

Tống Hoài Minh nói: "Thật ra chuyện này hiện tại có tra tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì, Trương Dương, tôi cũng biết một chút về chuyện của cậu ở Mỹ, bất kể đã xảy ra chuyện gì thì nó cũng qua rồi, tôi hy vọng cậu có thể mau chóng quên đi những gì đã xảy ra ở nước Mỹ, một lần nữa tập trung vào công tác."

Trương Dương gật đầu: "Tôi hiểu rồi?"

Tống Hoài Minh lại nói: "Ở nước Mỹ có gặp Yên Nhiên không?"

Trương Dương nói: "Tôi gặp phải phiền phức lớn như vậy, may mà có cô ấy và bà ngoại giúp tôi rất nhiều."

Tống Hoài Minh hấp hé miệng, nói: "Nó có khỏe không?"

"Vẫn khỏe, so với trước kia thì thành thục hơn, trưởng thành rồi!"

Tống Hoài Minh ngửa ra sau, nói khẽ: "Con người ta rồi ai cũng phải lớn, không phải sao!"

Trương Dương không nói gì, lại cầm lấy chén trà uống một ngụm.

Tống Hoài Minh quan sát Trương Dương một lúc rồi nói: "Giữa cậu và Yên Nhiên có tính toán gì không?"

Trương Dương trước khi tới đây đã đoán được Tống Hoài Minh sẽ hỏi vấn đề này, hắn tuy rằng vẫn cân nhắc sẽ trả lời như thế nào, nhưng khi Tống Hoài Minh hỏi thật, Trương Dương phát hiện câu hỏi này thật khó trả lời, mình vẫn chưa chuẩn bị tốt, hắn ho khan một tiếng, thành thật trả lời: "Không biết..."

Tống Hoài Minh thở dài: "Bất kể hai đứa cuối cùng có thể ở cùng nhau hay không, tôi chỉ hi vọng hai đứa đều luôn được vui vẻ, tình cảm chỉ là một bộ phận nhỏ của nhân sinh, không phải là toàn bộ, hiểu chứ?"

Trương Dương gật đầu, nói tránh đi: "Tiểu Tân thế nào rồi?"

Tống Hoài Minh nói: "Đỡ sốt rồi, xem ra phương thuốc mà cậu kê rất hiệu nghiệm."

Trương Dương đặt một túi giấy lên bàn làm việc của Tống Hoài Minh, trong túi giấy là bột khô mà hắn dùng rễ vân tham nghiền thành, Trương Dương nói: "Trong đây chính là một số dược vật để cố bản bồi nguyên, chia làm ba phần, cho nó uống với nước, đối với sự khôi phục của nó sẽ có ích rất lớn."

Tống Hoài Minh cẩn thận thu lấy.

Trương Dương cũng không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, hắn đứng dậy nói: "Tỉnh trưởng Tống, tôi sáng nay còn phải về Nam Tích, xin phép đi trước!"

Tống Hoài Minh nói: "Cùng nhau ăn cơm đã."

Trương Dương cười cười từ chối khéo hảo ý của y, hắn thật sự không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề tình cảm với một vị trưởng bối, huống chi Tống Hoài Minh còn là cha của Sở Yên Nhiên.

Trở lại trong xe pick-up của mình, Trương Dương đang chuẩn bị mở túi văn kiện mà Tống Hoài Minh đưa cho hắn ra thì di động đổ chuông, nhìn thấy số của Kiều Bằng Cử Trương Dương Trương Dương lập tức bắt máy.

Kiều Bằng Cử nói: "Cậu sao thế, đã nói mười một giờ rưỡi gặp nhau, giờ đã quá mười phút rồi mà vẫn chưa thấy cái bóng của cậu đâu cả."

Trương Dương nói: "Tôi đến văn phòng chính phủ tỉnh làm chút việc, giờ đi ngay đây." Hắn đã hẹn với anh em Kiều Bằng Cử cùng nhau vê Nam Tích.

Kiều Bằng Cử nói: "Cậu trực tiếp tới quán Thượng Hải ở đối diện đường nhà tôi nhé, tôi và Mộng Viện đợi cậu ở đó."

Trương Dương vội vàng chạy tới quán Thượng Hải, nhìn thấy bên ngoài đố chiếc xe jeep Cadillac của Kiều Mộng Viện, Trương Dương đổ sát xe pick-up xong, đi vào trong quán, nhìn thấy Kiều Bằng Cử và Kiều Mộng Viện đều đang ngồi ở đó nói chuyện, trên bàn đặt bốn món ăn.

Kiều Bằng Cử nhìn thấy Trương Dương đến vươn tay ra chuẩn bị mở rượu Tửu Quỷ thì Trương Dương nói: "Đừng uống, chiều còn phải lái xe."

Kiều Bằng Cử nói: "Mộng Viện lái xe, chúng ta cứ uống vài chén."

Trương Dương nói: "Một mình cô ấy không thể lái hai chiếc xe được."

Kiều Mộng Viện cười nói: "Tôi không đi xe, ngồi cùng xe với anh và anh tria tôi, anh trai tôi tặng tôi một chiếc The Beatles mới, lần này tôi tới Nam Tích thuận tiện lái về luôn."

Trương Dương cười cười, nhìn Kiều Bằng Cử, nói: "Chắc chắn lại định nhờ vả gì đây!"

Kiều Bằng Cử cũng không nhịn được liền cười nói: "Cậu nói năng kiểu gì vậy? Chia rẽ tình cảm anh em chúng tôi à?" Gã vừa nói vừa rót đầy rượu vào cốc thủy tinh ở trước mặt Trương Dương, tới cốc của gã thì chỉ rót có một nửa.

Trương Dương lập tức kháng nghị: "Lấy đâu ra kiểu rót rượu như anh vậy?"

Kiều Bằng Cử nói: "Tửu lượng có lớn nhỏ, người giỏi thì nhiều việc."

Trương Dương giật lấy chai rượu: "Chén thứ nhất nói sao cũng phải rót đầy." Hắn rót đầy cốc của Kiều Bằng Cử.

Kiều Mộng Viện cười nói: "Được rồi, uống ít thôi, giờ là buổi tưa, buổi chiều đến Nam Tích còn có rất nhiều việc phải làm đó."

Trương Dương biết rõ mục đích của chuyến đi này của Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện là đặc biệt tới khảo sát khu đất sân thể dục cũ, sau khi Vương Quân Dao chết, khu đất này sẽ bỏ không, Kiều Bằng Cử trước giờ luôn muốn lấy được quyền khai phá khu đất sân thể dục cũ, đáng tiếc khi canh tranh công khai lại bại trong tay Vương Quân Dao. Hiện tại Vương Quân Dao đã chết, chẳng khác nào cơ hội này lại một lần nữa đến trước mặt gã, Vương Quân Dao lúc trước bỏ hai trăm triệu ra mua khu đất này, những thương nhân khai phá khác đều biết tình huống của khu đất này vô cùng phức tạp, không ai dám tùy tiện tiếp nhận, cho dù là Hà Trường An cũng khuyên Kiều Bằng Cử đừng dính vào vũng nước đục này, nhưng Kiều Bằng Cử cho rằng lần này là một cơ hội hiếm có, hắn định gom hêt vốn, tiếp tục khai phá hạng mục này.

Trương Dương nhắc nhở Kiều Bằng Cử: "Trước mắt chuyện này vẫn chưa có định luận cuối cùng, kết quả xử lý đám người Từ Quang Nhiên vẫn chưa có, tôi thấy anh cứ đợi đã rồi tính."

Kiều Bằng Cử cười nói: "Tôi cũng không nóng vội như vậy đâu, cục diện chính trị của Nam Tích lúc nào hoàn toàn ổn định tôi mới dám bắt tay vào làm chuyện này, lần này mục đích mời Mộng Viện tới chủ yếu là để khảo sát, tuy rằng chúng tôi là anh em ruột, nhưng muốn nó đầu tư thì trước tiên cũng phải khiến nó xem trọng hạng mục này đã, nếu không thì nó cũng sẽ không dễ dàng bỏ tiền ra đâu."

Trương Dương nói: "Vương Quân Dao vừa chết, Ủy ban thể dục thể thao chúng tôi cũng gặp phiền toái rất lớn, lúc trước thị lý đã nói rồi, tiền bán đấu giá khu đất này sẽ cho Ủy ban thể dục thể thao cho chúng tôi 30% để làm kinh phí hoạt động vận hội tỉnh, chúng tôi chỉ có ba ngàn vạn, còn ba ngàn vạn vẫn chưa vào tài khoản, chúng tôi hi vọng sẽ có người tiếp nhận."

Kiều Bằng Cử nói: "Tôi cho dù tiếp nhân cũng không định bỏ ra nhiều tiền như vậy đâu, hai trăm triệu để mua một khối đất, trừ Vương Quân Dao ra, không ai ngốc như vậy đâu." Trương Dương nói: "Cô ta cũng không ngốc đâu, nhiều năm như vậy, cô ta một mực đều làm công việc rửa tiền giúp đám quan viên hủ bại trong nước, tôi thấy chỗ tiền mà cô ta dùng để mua khối đất sân thể dục cũ đó tất cả đều là tiền tham ô của tham quan, chuyển tiền ra nước ngoài, sau khi rửa sạch liền lại mang về quốc nội để đầu tư, quang minh chính đại biến thành tài sản của mình, còn được tiếng là thương nhân yêu nước, cớ sao lại không làm chứ?"

Kiều Bằng Cử cảm thán nói: "Nữ nhân này quả thực không phải là nhân vật tầm thường."

Trương Dương uống một ngụm rượu, nói: "Có cậu tôi không biết có nên nói hay không?"

Kiều Bằng Cử nói: "Cứ nói đi, giữa chúng ta có gì mà phải ngại."

Trương Dương nói: "Tôi luôn cảm thấy vào thời kì mẫn cảm này, anh không thích hợp lấy khối đất này."

Kiều Bằng Cử lập tức hiểu Trương Dương đang lo lắng điều gì, sau khi Từ Quang Nhiên hủ bại bị bắt rồi mất chức, hiện tại cả chính đàn Bình Hải đều trở nên vô cùng mẫn cảm, nếu gã lấy khu đất này, rất có khả năng sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với cha gã là bí thư tỉnh ủy. Kiều Bằng Cử đương nhiên đã cân nhắc đến nhân tố phương diện này, có điều gã còn có chuẩn bị khác, Kiều Bằng Cử cười ha ha nói: "Chỉ khảo sát thôi, cậu không cần phải nghĩ quá phức tạp."

Buổi chiều hôm đó ba người cùng nhau tới Nam Tích, Trương Dương trực tiếp tới văn phòng thị chính phủ, thị ủy Nam Tích, sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn cũng muốn gặp bí thư thị ủy tân nhiệm Lý Trường Vũ, muốn biết an bài công tác của mình.

Khi Trương Dương tới văn phòng của Lý Trường Vũ, Lý Trường Vũ vừa mới trao đổi ý kiến với bí thư Ủy ban kỷ luật Mã Thiên Dực xong, gần đây trọng điểm công tác của thành phố Nam Tích chính là điều tra tập đoàn hủ bại của Từ Quang Nhiên, hoàn toàn thanh trừ những cán bộ có liên quan tới chuyện này

Trương Dương chưa từng gặp vị bí thư Ủy ban kỷ luật mới tới này, khi vào cửa liền đi sượt qua Mã Thiên Dực, Mã Thiên Dực nhìn hắn một cái, cũng không nói gì, chắc là vội đi làm việc cho nên sải bước ra khỏi văn phòng.

Trương Dương đi vào trong văn phòng.

Lý Trường Vũ ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Cậu cuối cùng cũng trở lại rồi, đúng rồi, đã thấy bí thư Mã chưa?"

Trương Dương hơi ngẩn ra: "Bí thư Mã nào?"

Lý Trường Vũ nói: "Người vừa ra khỏi cửa đấy, chính là bí thư Ủy ban kỷ luật Mã Thiên Dực mới tới."

Trương Dương lúc này mới biết người vừa rồi mà mình gặp là ai, hắn cười nói: "Không ngờ lại bỏ lỡ cơ hội làm quen rồi."

Lý Trường Vũ nói: "Không vội, về sau hai người sẽ có cơ hội làm quen thôi."

Trương Dương ngồi xuống đối diện Lý Trường Vũ, thuận tay lấy vạn bảo lộ bọc trong túi ra đặt lên bàn của y: "Chuyến đi tới Mỹ cũng không mua gì cho ông, vạn bảo hộ này tính là món quà nhỏ đi."

Lý Trường Vũ mở ra nhìn, lập tức người nói: "Thằng ôn cậu đừng có lừa tôi, mua ở cửa hàng bách hóa trong nước phải không?"

Trương Dương xấu hổ bật cười, Lý Trường Vũ nghiện thuốc lâu ngày, mình quả thực là mua ở cửa hàng thuốc lá, vốn cho rằng có thể lừa được y, nhưng không ngờ người ta liếc cái là nhìn ra ngay.

Lý Trường Vũ bỏ Vạn Bảo Lộ vào trong ngăn kéo, cầm lấy Hồng Tháp Sơn trên bàn lên, châm một điếu, y rít một hơi rồi nói: "Không nói tiếng nào đã tới Mỹ, trong mắt cậu còn có tính kỷ luật của tổ chức không?"

Trương Dương nói: "Tôi đang trong kỳ nghỉ bệnh, mà trong kỳ nghỉ bệnh ra ngoài du lịch không tính là sai phạm gì cả."

Lý Trường Vũ cũng không có ý trách hắn, búng tàn thuốc vào gạt tàn rồi nói: "Cậu có tính toán gì không?"

Trương Dương nói: "Tôi hôm nay đến tìm chú cũng là vì chuyện này đây, đúng rồi, trước tiên chúc mừng chú Lý lên thành bí thư Lý, tôi nhớ rõ lần trước xưng hô như vậy là vào năm 92."

Lý Trường Vũ bật cười, lần trước mà Trương Dương nói là khi còn ở Xuân Dương, y lúc đó là bí thư huyện ủy Xuân Dương, thời gian bốn năm trong nháy mắt đã trôi qua, sĩ đồ của mình trong những năm này cũng có thể tính là thuận gió thuận nước, đã trở thành bí thư thị ủy Nam Tích, ở giữa mặc dù chút khúc chiết, có điều cũng không ảnh hưởng đến nhịp bước chính trị của y, nhớ lại, Trương Dương thật sự là quý nhân trên sĩ đồ của mình. Lý Trường Vũ nói: "Không có gì đáng để chúc mừng cả, công tác của Nam Tích cũng không dễ làm đâu, vào những lúc như thế này mà phải tiếp nhận cái cái cục diện rối ren này, tôi hiện tại chẳng có đêm nào ngủ ngon."

Trương Dương nói: "Thuyền tới đầu cầu tự nhiên đi thẳng, tôi tin thế cục chính trị của Nam Tích rất nhanh có thể ổn định lại."

Lý Trường Vũ nói: "Người của Trung kỉ ủy, Ủy ban kỷ luật tỉnh vẫn chưa đi, nhân tâm của đội ngũ cán bộ Nam Tích luôn luôn hoang mang, dưới trạng thái tâm lý này làm sao có thể làm tốt công tác được." Y rút thuốc ra bỏ vào gạt tàn rồi dập, nói khẽ: "Vẫn chưa nói tính toán của cậu."

Trương Dương nói: "Tôi nhàn rỗi lâu như vậy rồi, cũng muốn đi làm."

]Lý Trường Vũ nói: "Thời gian nghỉ bệnh lúc nào thì hết?"

Trương Dương nói: "Còn nữa tháng nữa."

Lý Trường Vũ gật đầu, nói: "Đừng vội đi làm, cuối tuần tổ chức giải điền kinh toàn quốc ở thành phố Nam Võ tỉnh Vân An, trong thời gian đó còn tổ chức một hội nghị công tác của Ủy ban thể dục thể thao cả nước, cậu tới đi tham gia hội nghị, thuận tiện quan sát học tập một chút đi."

Trương Dương vốn định sau khi trở về Nam Tích sẽ đi vào công tác, nhưng không ngờ Lý Trường Vũ vừa nhìn thấy hắn liền bắt hắn sung quân, Trương Dương có chút buồn bực nói: "Họp ư? Công tác của Ủy ban thể dục thể thao thì làm thế nào?"

Lý Trường Vũ nói: "Cậu định ở lại đợi tổ công tác của Ủy ban kỷ luật tra hỏi hay là ra ngoài học tập nghỉ ngơi?"

Trương Dương giờ mới hiểu được ý của Lý Trường Vũ, hiện tại người của tổ công tác Ủy ban kỷ luật vẫn còn ở Nam Tích, điều tra các phương diện xung quanh Từ Quang Nhiên vẫn đang tiếp tục, Lý Trường Vũ là nghĩ cho hắn, dươi tình trạng trước mắt, rất khó khai triển được công tác.

Trương Dương nói: "Cũng được, tôi ra ngoài học tập!"

Lý Trường Vũ nói: "Từ hôm nay trở đi cậu tính là đã chính thức trở lại cương vị công tác, an bài công tác cụ thể thì chờ cậu lần này từ Nam Võ trở về rồi tính sau, nhớ kỹ đấy, lần này đi ra ngoài trăm ngàn lần đừng có dính vào phiền phức." Một câu cuối cùng mà Lý Trường Vũ bổ sung tuyệt đối không phải là dư thừa, y biết rõ tính tình của Trương Dương.

Trương Dương cười cười đứng dậy: "Không có chuyện gì khác thì tôi đi đây, không làm phiền công tác của bí thư Lý."

Lý Trường Vũ gật đầu, bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, thị lý của chúng ta lại có một vị phó bí thư đảng ủy mới."

"Ai vậy?"

Lý Trường Vũ nói: "Cũng tính là người quen của cậu, Ngô Minh."

Trương Dương nghe thấy tên của Ngô Minh thì không khỏi nhíu mày, thằng ôn này không phải ở Lam Sơn làm phó bí thư thị ủy ư? Sao tỉnh lý lại điều y tới Nam Tích? Điều động cùng cấp, thằng ôn này cũng không phải là hạng tốt lành gì, Trương Dương nhớ tới những chuyện mà trước đây Ngô Minh đã làm, biết nhân phẩm của thằng ôn này sẽ không mang lại sự chờ mong gì cho mình, có điều Trương Dương cũng không coi Ngô Minh vào đâu, dù sao chuyện của y và Trương Lập Lan toàn bộ đều nằm trong tay mình.

Chỉ cần Ngô Minh dám chọc tức hắn, nhất định sẽ khiến thằng cha đó biết tay.

Khi Trương Dương đi lấy xe thì gặp phó bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh Bình Hải Lưu Diễm Hồng, đi cùng cô ta còn có chuyên viên Trung kỉ ủy Tưởng Minh Xã , hai người tới Ủy ban kỷ luật thành phố Nam Tích làm việc , Lưu Diễm Hồng không ngờ lại gặp Trương Dương ở đây , không khỏi có chút kinh hỉ, cô ta bảo Tưởng Minh Xã đi trước, còn mình thì ở lại nói vài câu với Trương Dương.

Trương Dương chào một tiếng bí thư Lưu.

Lưu Diễm Hồng cũng biết chuyện gần đây của Trương Dương, cô ta cười nói: "Tôi còn tưởng rằng cậu không dám về Nam Tích, không ngờ nhanh như vậy đã sẽ trở lại rồi."

Trương Dương nói: "Tôi không làm chuyện gì thẹn với lòng, vì sao không dám trở về?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Tới Mỹ có gặp Yên Nhiên không?"

Trương Dương biết Lưu Diễm Hồng nhìn thấy mình thì luôn luôn là hoặc bàn công việc, hoặc là nói chuyện tình cảm giữa hắn và Sở Yên Nhiên, hai chuyện này vừa hay đều là chuyện mà Trương Dương không muốn nhắc tới, hắn cười nói: "Bí thư Lưu, tôi còn phải về Ủy ban thể dục thể thao bàn giao chút việc, hay là chúng ta để hôm khác lại nói chuyện nhé?"

Lưu Diễm Hồng khó khăn lắm mới gặp được hắn, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn, cô ta chặn đường Trương Dương, nói: "Cậu đừng đi, tôi có chuyện trên công tác cần hỏi cậu."

Trương Dương nói: "Có gì đâu mà nói, chuyện mà các người cảm thấy hứng thú tôi đều không biết, tôi giờ chỉ muốn làm tốt công tác của Ủy ban thể dục thể thao thôi."

Lưu Diễm Hồng đang định nói gì đó thì nhìn thấy phó bí thư thị ủy Nam Tích tân nhiệm Ngô Minh đi về phía này, Ngô Minh từ xa nhìn thấy Ngô Minh vốn muốn lảng tránh, nhưng nhìn thấy Lưu Diễm Hồng, y lại chủ động đi tới, giữa Ngô Minh và Trương Dương trước giờ luôn có thù hằn, nhưng Ngô Minh nghĩ kỵ lại, mình là phó bí thư thị ủy, là cán bộ cấp phó thính, Trương Dương chỉ là một chính ban vừa được cân nhắc, mình thì sợ cái gì? Vả lại cho dù hôm nay có tránh được thì sau này cũng không thể đảm bảo không gặp mặt nữa? Tỉnh lý đã điều y tới Nam Tích công tác, sau này cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu cũng thấy, nói tóm lại có né tránh cũng không được gì, thế là Ngô Minh chủ động đi tới, y mỉm cười chào hỏi Lưu Diễm Hồng: "Bí thư Lưu, cô tới đấy à?"

Ngô Minh trước giờ luôn theo duổi Lưu Diễm Hồng, Lưu Diễm Hồng biết rõ điều này, cô ta không có hào cảm mà cũng không phản cảm với Ngô Minh, quen đã lâu rồi, cũng coi Ngô Minh như bạn bè, Lưu Diễm Hồng cười nói: "Bí thư Ngô, nghe nói anh tới Nam Tích đảm nhiệm phó bí thư thị ủy, chỉ là một mực không gặp được anh."

Ngô Minh nói: "Tôi hôm qua mới đến, nghe nói cô cũng ở Nam Tích, nhưng tôi biết công tác của cô bận rộn cho nên không dám tới quấy rầy."

Trương Dương nói: "Bí thư Ngô à! Tôi còn chưa kịp chúc mừng anh đó." Thằng ôn này cũng dùng tới chữ anh, đối với Ngô Minh thì chẳng việc gì mà phải dùng ngài.

Ngô Minh cười nói: "Tiểu Trương, nghe nói cậu bị bệnh, tôi đang định tới bệnh viện thăm cậu đây!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.