Y Đạo Quan Đồ

Chương 1345: Chương 1345: Cử báo tin (1)




Tam Bảo nói; Nếu như không có ngài trợ giúp, phục kiến Thu Hà tự không biết lúc nào mới có thể khởi động, sau này nếu như công trình trong gặp phải phiền phức gì, tôi cũng không biết nên đi tìm ai.

Trương Dương nói; Anh trực tiếp đi tìm Tần bí thư, tìm Thường chủ nhiệm cũng được. Tam Bảo nói; Không kiên định bằng ngài ở trong lòng.

Trương Dương vỗ vỗ vai của Tam Bảo, hai người nhận thức lâu như vậy, tình cảm cũng có chút thâm hậu, Trương Dương nói; Chân chính gặp phải vấn đề giải quyết không được. Anh cứ gọi điện thoại, chỉ cần là tôi có thể làm, nhất định giúp anh giải quyết.

Tam Bảo có chút cảm động, hắn suy nghĩ một chút nói; Chủ nhiệm Trương, ngài chờ một lát. Hắn xoay người trở lại trong phòng của mình, không bao lâu sau mang theo một bao bố màu vàng đi ra, đưa cho Trương Dương nói; Bên trong đều là một ít phật châu, tuy rằng không tính là trân quý, thế nhưng vật mà phật môn khai quang không thể dùng giá cả để so sánh, ngài mang theo, có thể có công dụng.

Trương Dương gật đầu, nhận lễ vật của Tam Bảo.

Sở Yên Nhiên lúc này cũng từ bên trong đi ra, Tam Bảo thấy cô ấy đến đây, thức thời bước đi, Sở Yên Nhiên có chút bất đắc dĩ hướng Trương Dương nói; Lúc đầu muốn đi sớm một chút, nhưng bà ngoại bị phật hiệu của Tuệ Không pháp sư hấp dẫn, còn đang thỉnh giáo.

Trương Dương cười nói; Tùy bà thôi, Tuệ Không pháp sư phật hiệu tinh thâm, nghe một chút cũng không có gì.

Sở Yên Nhiên mỉm cười cười nói; Nghe lâu có thể sản sinh ý niệm xuất gia trong đầu hay không?

Trương Dương nói; Cho nên anh không dám nghe, vừa đến là chạy ra bên ngoài, nếu như anh nghe lâu xuất gia làm hòa thượng, chỉ sợ em khóc không tìm được chổ.

Sở Yên Nhiên hừ một tiếng nói; Em mới không sợ, anh chỉ cần dám làm hòa thượng, anh đi miếu nào xuất gia, em đi sát vách xây am ni cô, anh làm hòa thượng, em làm ni cô.

Trương Dương nói; Anh sẽ chặt đứt thất tình lục dục.

Sở Yên Nhiên nói; Vậy em sẽ nghĩ hết mọi biện pháp câu dẫn anh, phá sắc giới của anh!

Trương đại quan nhân mở to hai mắt nhìn, làm ra vẻ kinh hãi không hiểu ; A di đà Phật, nơi này là phật môn thanh địa, nữ thí chủ. Cậu đây là muốn nghịch thiên! Sở Yên Nhiên không nhịn được nở nụ cười; Anh còn có muốn làm hòa thượng hay không?

Trương đại quan nhân vẻ mặt vô sỉ nói ; Em vừa nói như thế, anh đã có vài phần mong đợi. Không biết bị ni cô câu dẫn có cảm giác thế nào? Có phải là đỡ không được mê hoặc hay không?

Sở Yên Nhiên đưa tay muốn nhéo lỗ tai của hắn. Trương đại quan nhân sớm có chuẩn bị, cơ linh né qua, cười nói; Nha đầu. Nhiều hòa thượng nhìn như vậy, chúng ta có thể thu liễm một chút không?

Sở Yên Nhiên nói; Thật khoa trương, tổng cộng có hai người hòa thượng tất cả đều ở bên trong giảng kinh

Trương Dương hắc hắc cười nói; Em đã quên à, phía dưới anh còn có một tiểu hòa thượng ấy!

Sở Yên Nhiên mắc cở mặt cười đỏ bừng, thằng nhãi này dưới ban ngày ban mặt, trong phật môn tịnh địa dám nói loại lời khinh bạc này, cô ấy nhỏ giọng mắng; Hạ lưu.”

Lúc này lão thái thái nghe xong kinh Phật, cười tủm tỉm đi ra, Tuệ Không pháp sư cung kính đưa tiễn. Đối với quý khách chi lễ, phật môn đãi khách cũng không phải bình đẳng như chúng sinh, cái này không chỉ có là hướng về mặt mũi của Trương đại quan nhân, lão thái thái người ta vừa rồi nói ra, muốn quyên một pho tượng ngọc phật cho Thu Hà tự.

Vài người đi tới bên ngoài, Margaret bảo Tuệ Không pháp sư dừng chân, hướng Lâm Tú nói; Tuệ Không pháp sư phật học tinh thâm, có thời gian mời ông ta đi Tĩnh An giảng phật.

Lâm Tú cười nói; Tốt!

Trương Dương nói; Bà ngoại, sáng mai cũng là mười lăm, bà không chuẩn bị đi sao?

Margaret nói; Không được, chúng ta nhanh chóng quay về Tĩnh An.

Hai vợ chồng Lâm Tú lần này đến đây dẫn theo tài xế, lái một chiếc xe thương vụ đến đây, Margaret lên xe thương vụ, Sở Yên Nhiên trên chiếc địa hổ của Trương Dương. Hai chiếc xe một trước một sau nhanh chóng rời khu nội thành mới của Đông Giang.

Sở Yên Nhiên ngồi ở phía trước liên hệ, ý tứ của Trương Dương là đã hơn mười một giờ, ăn tại Đông Giang xong bữa trưa rồi đi. Nhưng lão thái thái lúc này đột nhiên nổi nên nỗi nhớ nhà, muốn hiện tại lên đường, dù sao trên đường cao tốc đều có trạm nghỉ ngơi, ăn chổ đó cũng được.

Sở Yên Nhiên làm rõ ý của bà ngoại, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, hướng Trương Dương nói; Không có biện pháp, bà ngoại nhớ nhà, bà muốn làm chuyện gì, ai cũng đều không thay đổi được.

Trương Dương nói; Vậy theo ý của bà đi, dù sao trong xe anh còn có đồ ăn!

……………………………………

Bí thư tỉnh uỷ Tống Hoài Minh lẳng lặng ngồi ở trong phòng làm việc, ông nhìn bức tranh chữ trên tường, bức tranh chữ là Trương Dương tự tay viết đưa cho ông, nội dung là Tống Hoài Minh chỉ định … Thương Sinh, hai chữ đơn giản, Tống Hoài Minh mỗi lần thấy hai chữ này thì rõ ràng cảm nhận được sứ mệnh với trách nhiệm trên đầu vai mình gánh chịu.

Vinh Bằng Phi dựa theo thời gian ước định đi tới phòng làm việc bí thư tỉnh uỷ. Trùng hợp thấy cảnh tượng trước mắt, ông theo ánh mắt của Tống Hoài Minh nhìn lại, thấy hai chữ mạnh mẽ đủ lực, Vinh Bằng Phi không có nghiên cứu gì đối với thư pháp, thế nhưng ông thấy người ký tên, không khỏi cười nói; Chữ của Trương Dương viết không tồi!

Tống Hoài Minh gật đầu; Bằng Phi, ngồi đi!

Vinh Bằng Phi ngồi xuống đối diện Tống Hoài Minh, ông và Tống Hoài Minh quen biết đã lâu, cùng chung lý tưởng chính trị làm cho bọn họ đi cùng nhau, trở thành bạn tốt cởi mở. Vinh Bằng Phi nói; Tống bí thư, ngày hôm nay tìm tôi tới có chuyện gì muốn phân phó?

Tống Hoài Minh nói; Anh biết Trương Dương điều đi Tân Hải đảm nhiệm bí thư huyện uỷ không?

Vinh Bằng Phi gật đầu nói; Biết!

Tống Hoài Minh nói; Anh thấy thế nào đối với chuyện này?

Vinh Bằng Phi nói; Tình trạng trị an của Tân Hải không tốt, phái hắn đi tiếp nhận Cữu Thế Kiệt rất thích hợp.

Thư ký Chung Bồi Nguyên của Tống Hoài Minh đi vào mang trà cho bọn họ xong liền rời đi.

Tống Hoài Minh nói; Tôi không có lòng tin quá lớn đối với việc Trương Dương có thể đảm nhiệm vai trò của người đứng đầu huyện ủy.

Vinh Bằng Phi cười nói; Chưa thử qua, sao biết hắn không được? Trong vài năm trước, hắn vô luận đến đâu đều làm ra thành tích xuất sắc, tôi thấy hắn đi Tân Hải khẳng định không thành vấn đề.

Tống Hoài Minh nói; Anh đối với hắn còn tự tin hơn tôi.

Vinh Bằng Phi nói; Tôi nói chuyện với hắn rồi, đem tình huống của Bắc Cảng nói ra, hắn đưa ra một yêu cầu với tôi.

Tống Hoài Minh có hứng thú ngẩng đầu lên.

Vinh Bằng Phi không chút hoang mang nhấp một ngụm trà, nói; Hắn tìm tôi muốn một người, cục trưởng phân cục Hà Tây Trình Diễm Đông thành phố Nam Tích.

Tống Hoài Minh cũng không biết Trình Diễm Đông, đương nhiên đối càng không lý giải.

Vinh Bằng Phi nói rõ thêm một bước nói; Trình Diễm Đông lúc trước đã từng đảm nhiệm cục trưởng cục công an Phong Trạch, quan hệ của Trương Dương và hắn khá tốt.

Tống Hoài Minh nở nụ cười; Tên nhóc này là dự định tổ kiến thành viên tổ chức của mình.

Vinh Bằng Phi gật đầu nói; Năng lực cá nhân của Trình Diễm Đông rất mạnh, tôi rất tán thưởng hắn, lúc đầu muốn điều hắn tới tỉnh công tác, không ngờ rằng Trương Dương nhìn trúng hắn.

Tống Hoài Minh nói; Anh đáp ứng hắn? Vinh Bằng Phi nói; Yêu cầu này của hắn không quá phận.

Tống Hoài Minh nói; Bằng Phi, anh nói một câu lời thật với tôi, vì sao trị an của Bắc Cảng lại kém như vậy? Vì sao Bắc Cảng sẽ trở thành thành phố có tỉ lệ phạm tội cao nhất Bình Hải? Không đợi Vinh Bằng Phi trả lời, ông lại nói; Anh đừng nói Bắc Cảng là thành phố mở ra hay các loại lời nói khách sáo, tôi muốn nghe nói thật.

Vinh Bằng Phi thở dài nói; Nói đến trị an của một thành phố không tốt, thông thường tất cả mọi người sẽ tìm bệnh trên người từ hệ thống công an, thế nhưng một thành phố lại có một chủ nhân chân chính khác, tôi thấy vấn đề của Bắc Cảng ở chỗ quản lý. Lãnh đạo địa phương căn bản không có coi trọng hoàn cảnh trị an, mấy năm nay, Bắc Cảng bị nghiêm trị cũng không tính ít, cũng quả thật bắt được một nhóm người, nhưng bắt một nhóm lại hiện lên ra một nhóm, chứng minh căn nguyên chưa có tìm được.

Tống Hoài Minh nói; Tôi muốn hoàn toàn thay đổi diện mạo lạc hậu của Bắc Cảng.

Vinh Bằng Phi nói; Lời nói không dễ nghe là, vấn đề của Bắc Cảng không giải quyết được.

Tống Hoài Minh mỉm cười nói; Chu tỉnh trưởng nhiệt tình rất lớn. Hắn muốn đốt một trận lửa tại Bắc Cảng.

Vinh Bằng Phi rõ ràng ý của Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh là muốn lợi dụng tâm lý nóng lòng làm ra thành tích của Chu Hưng Dân, đem củ khoai lang phỏng tay Bắc Cảng giao cho ông ấy, Chu Hưng Dân cũng không đơn giản, có thể nghĩ đến đem Trương Dương đi Tân Hải làm bí thư, giống như đem Tống Hoài Minh gián tiếp dính dáng. Vinh Bằng Phi nói; Nói tới bản lĩnh châm lửa, Trương Dương nếu như xưng đệ nhị, không ai dám nói mình đệ nhất.

Tống Hoài Minh nói; Có vài thứ phải đốt quách cho rồi, Bằng Phi, tận lực sáng tạo điều kiện tiện lợi cho Trương Dương.

Lưu Diễm Hồng đã rất lâu không có gặp mặt riêng Tống Hoài Minh. Ngày hôm nay cuộc gặp lần này là Tống Hoài Minh chủ động đưa ra, Lưu Diễm Hồng cảm thấy ngoài ý muốn, hai người gặp mặt tại quán trà Minh Tâm, từ phong ba từ chức lần trước, Lưu Diễm Hồng tận lượng tránh tiếp xúc riêng với Tống Hoài Minh, cô ấy ý thức được, mình và Tống Hoài Minh đã không có bất luận cái gì có thể. Tống Hoài Minh coi trọng nhất chính là sự nghiệp của mình. Mà cô ấy đã trải qua lần phong ba này, cũng đem tình cảm huyễn tưởng trong lòng dẹp hết không còn một chút.

Tống Hoài Minh đi vào trong phòng đã hẹn, thấy Lưu Diễm Hồng, cười áy náy nói; Xin lỗi, tôi đã tới muộn!

Lưu Diễm Hồng cười nói; Cũng may, mới muộn mười phút, chuyện của ông thật sự nhiều lắm, ông không lỡ hẹn tôi đã cảm tạ trời đất rồi.

Tống Hoài Minh cười ha hả nói; Tôi hẹn cô đến đây, sao có thể lỡ hẹn?

Lưu Diễm Hồng đã gọi trà, người phục vụ đưa lên một trà Ô Long, mang lên bánh trà đặc sắc.

Tống Hoài Minh có chút khát, uống chút trà trước nói; Gần đây công tác thế nào?

Lưu Diễm Hồng lắc đầu nói; Cũng may, gần đây cán bộ của Bình Hải phổ biến liêm khiết tự hạn chế. Không có việc đặc biệt khiến cho chúng tôi bận.

Tống Hoài Minh nói; Tôi ước gì giám sát viên ủy ban kỷ luật các người không có việc gì làm mới tốt!

Lưu Diễm Hồng nói; Không có khả năng, căn cứ điều tra phát hiện của tôi, hiện tại án tham ô nhận hối lộ tăng lên từng năm, số kim ngạch cũng càng ngày lớn.

Tống Hoài Minh nói; Vô luận có bao nhiêu, chỉ phải bắt được, nhất định phải nghiêm ngặt truy cứu, quyết không cho phép một phân tử tham ô lọt lưới.

Lưu Diễm Hồng cười nói; Tống bí thư, ngày hôm nay tìm tôi không phải vì nói những lời này chứ?

Tống Hoài Minh bỗng nhiên phát hiện, Lưu Diễm Hồng hiện tại đã không còn xưng hô mình là bạn học cũ, mà là giống như người khác gọi Tống bí thư, cô ấy rõ ràng tận lực duy trì cự ly giữa hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.