Y Đạo Quan Đồ

Chương 1346: Chương 1346: Cử báo tin (2)




Tống Hoài Minh nói: Ngày hôm nay gọi cô ra là vì một việc.

Lưu Diễm Hồng từ biểu tình trịnh trọng của Tống Hoài Minh đã ý thức được ông khẳng định là công sự, nhưng công sự lại hẹn gặp mặt tại quán trà, quả thật khiến cho Lưu Diễm Hồng cảm thấy có chút kỳ quái, Lưu Diễm Hồng mỉm cười nói: Trực tiếp đi phòng làm việc nói cũng được, còn đến đây tiêu pha.

Tống Hoài Minh đem một phong thư cử báo tin đưa cho Lưu Diễm Hồng.

Lưu Diễm Hồng sửng sốt một chút, ai có thần thông quảng đại như vậy, trực tiếp đem cử báo tin đưa tới trong tay bí thư tỉnh uỷ, cô ấy dùng ánh mắt trưng cầu đồng ý của Tống Hoài Minh, sau đó từ đó rút thư ra xem lướt qua một chút, Lưu Diễm Hồng sau khi xem xong, đôi mi chăm chú nhíu lại, một lần nữa đem lá thư này cất lại: Tống bí thư, bức thư này tuy rằng nói vấn đề rất nghiêm trọng, thế nhưng không có một chút chứng cứ, thoạt nhìn như là vu khống, tin đồn.

Tống Hoài Minh nói: Không có lửa thì sao có khói, những năm gần đây thành phố Bắc Cảng vô luận là xã hội trị an hay là thực lực kinh tế từ đầu đến cuối đều đứng cuối toàn bộ tỉnh, nhưng danh tiếng của cán bộ bọn họ cũng rất được, rốt cục là bọn họ đã tận lực, cái khối đất Bắc Cảng này vô luận là ai cũng không thể làm tốt, hay là dân chúng tất cả đều giận mà không dám nói gì?

Lưu Diễm Hồng nói: Tôi công tác tại ủy ban kỷ luật nhiều năm như vậy, Bắc Cảng cũng đi qua vài lần, thế nhưng căn cứ tình huống của tôi lý giải, những người tiếp xúc đều nói lãnh đạo Bắc Cảng tốt.

Tống Hoài Minh nói: Khi tất cả mọi người đang nói một lời nói bậy, chúng ta sẽ lo lắng cái này có thể không bị phát hiện hay không? Đồng dạng, khi tất cả mọi người nói một lời nói tốt, cũng không phải một chuyện bình thường.

Lưu Diễm Hồng giơ giơ lá thư trong tay nói: Tống bí thư, ông dự định bảo tôi triển khai điều tra nhằm vào chuyện này?

Tống Hoài Minh lắc đầu nói: Nếu như vấn đề thật sự nghiêm trọng giống như trong thư viết, trong tỉnh tham gia quá sớm chỉ là rút dây động rừng.

Lưu Diễm Hồng nói: Tôi nghe nói Trương Dương đi Bắc Cảng.

Tống Hoài Minh mỉm cười nói: Hưng Dân đồng chí đề cử hắn đi Tân Hải đảm nhiệm bí thư huyện uỷ.

Lưu Diễm Hồng nói: Chu tỉnh trưởng có phải là đã chiếm được cái tin tức gì?

Tống Hoài Minh chậm rãi gật đầu nói: Quan mới tiền nhiệm đốt ba mồi lửa. Hắn châm lửa tôi ủng hộ, thế nhưng phái Trương Dương đi châm lửa, có một chút muốn đem tôi buộc cùng một chỗ, lý giải của tôi đối với Hưng Dân đồng chí không nhiều lắm. Tống Hoài Minh nói rất ít nhưng mấy câu này đã nói ra lo lắng và suy nghĩ trong lòng rõ ràng.

Lưu Diễm Hồng lúc này mới rõ ràng ý tứ chân chính của Tống Hoài Minh, cô ấy nhẹ giọng nói: Ông yên tâm, nếu như Trương Dương chọc ra cái gì, ủy ban kỷ luật chúng tôi sẽ theo vào trước tiên.

Tống Hoài Minh nâng chung trà lên nhấp một ngụm, mỉm cười nói: Cứ nhìn tình huống mà định. Nếu như tất cả thuận lợi, thì mặc kệ, nếu như người khác muốn lợi dụng chuyện này trở thành đấu tranh phe phái chính trị, chúng ta chỉ đành rút hắn ra.

Tôi sẽ phái người theo dõi hắn!

Úc hoàng hôn, nhóm Trương Dương rốt cục về tới Mộng Tiên hồ. Hồ nước lẳng lặng, núi cao xanh ngắt, uốn lượn xung quanh hồ, như vải vóc màu xanh, mặt trời chiều ánh chiếu lên mặt hồ, ánh nắng trên bầu trời chiều giống vẩy cá lấp lánh, gió nhẹ thổi qua, trên mặt nước nổi lên vô số gợn sóng màu vàng. Theo gió mát liên tục lưu động, non sông tươi đẹp không sao tả xiết.

Lão thái thái cũng đã đi ngủ, người đã lớn tuổi rồi, tinh lực cuối cùng vẫn là không được.

Trương Dương đi qua, cẩn thận mà đem lão thái thái dựa vào, để cho bà ấy ghé vào đầu vai của mình tiếp tục ngủ.

Sở Yên Nhiên ở phía sau, cầm lấy áo khoác đắp lên cho bà ngoại.

Bọn họ ngồi ca nô về tới đảo, trên đường đi. Margaret tỉnh, phát giác mình dựa vào của vai Trương Dương, không khỏi nở nụ cười, lão thái thái nhẹ giọng nói: À!

Sở Yên Nhiên kinh hỉ nói: Bà ngoại tỉnh rồi!

Margaret gật đầu, vỗ vỗ vai của Trương Dương nói: Trương Dương, có mệt hay không?

Trương Dương cười nói: Yên Nhiên nặng hơn bà, con cõng cô ấy cũng không có vấn đề gì.

Sở Yên Nhiên nói: Trương Dương anh được lắm. Anh nói quanh co lòng vòng là nói em béo, còn chưa có kết hôn mà bắt đầu ghét bỏ em rồi.

Mọi người xung quanh nở nụ cười.

Margaret nói: Bà nhớ đến thời kiến quốc, lúc chiến tranh giải phóng, bà bị đau chân, lão già kia cõng bà đi mười dặm. Khi đó bà cũng thích được ổng cõng, muốn xem một người đàn ông có thể dựa vào hay không, đầu tiên phải xem bờ vai của hắn có thể đủ gánh vác trọng lượng thân thể của mình hay không, nếu như ngay cả một chuyện đơn giản như thế đều làm không tốt, sao có thể khiến cho người ta tin tưởng?

Ánh mắt của Sở Yên Nhiên và Trương Dương gặp nhau, cô ấy nhớ tới tình cảnh mình và Trương Dương lần đầu tiên tương phùng, Trương Dương cũng là cõng cô ấy từ vách núi một đường đi tới Thanh Hà thôn, thằng nhãi này lưu cho mình ấn tượng đầu tiên cũng là cảm giác an toàn, chính là loại cảm giác an toàn này khiến cho cô ấy khăng khăng một mực yêu hắn.

Ca nô đi tới bến tàu, Trương Dương cõng Margaret lên bờ, lão thái thái bảo hắn thả mình xuống, sau đó đi hướng cây thụ bạch quả, lá cây đã rụng hết, bất quá không bao lâu nữa sẽ mọc mới ra, bước chân mùa xuân đã càng ngày càng gần.

Margaret quay vào cây nhỏ thấp giọng nhỏ nhẹ nói, tất cả mọi người lặng lẽ rời đi, bọn họ không dám quấy rối sự yên lặng của lão thái thái.

Tư lệnh quân khu Tĩnh An Hồng Trường Võ nghe nói lão thái thái đã trở về, đêm đó cũng mang theo người một nhà đến đây chúc tết cho lão thái thái, đám thuộc hạ của Sở Trấn Nam cũng đến, trong lòng bọn họ vẫn đều đem Sở Trấn Nam thành cha của mình, Hồng Trường Võ còn mời đầu bếp từ thành phố Tĩnh An đến làm một bàn thức ăn phong phú, dựa theo cách nói của ông, lễ mừng năm mới năm nay lão thái thái đi Đông Giang, ngày hôm nay rốt cuộc mới chính thức là lễ mừng năm mới.

Đám người Hồng Trường Võ, Tạ Chí Quốc này tuổi tác cũng không nhỏ, tóc bạc cả đầu, nếp nhăn cũng có không ít, nhưng bọn họ vẫn đang mang theo vợ và con cái cung kính quỳ xuống chúc tết cho lão thái thái.

Margaret cũng y theo truyền thống của Trung Quốc, phát bao đỏ cho mọi người.

Trương đại quan nhân thấy cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, không khỏi cảm khái, ai nói trên đời này không có chân tình?

Bởi vì lo lắng lão thái thái lặn lội đường xa mà đến, những người này cũng không có ở lại quá muộn, buổi tối chín giờ thì cáo từ rời đi, Tạ Chí Quốc và vợ chồng Lâm Tú cũng rời đảo đi chỗ Hồng Trường Võ.

Trương Dương và Sở Yên Nhiên đại biểu lão thái thái tiễn khách tới bến tàu, nhìn ca nô đi xa, Trương Dương vươn cánh tay đem Sở Yên Nhiên ôm vào trong lòng, mỉm cười nói: Để cho anh sờ xem có béo không.

Sở Yên Nhiên cười nói: Anh ngồi xuống!

Trương Dương biết ý của cô ấy, sau khi ngồi xổm xuống đem Sở Yên Nhiên cõng lên lưng, Sở Yên Nhiên chăm chú ôm cái cổ của hắn, hô hấp có tiết tấu phun trên cổ của hắn, hai người dường như trong nháy mắt về tới lúc mới quen biết, buổi tối ngày đó mây mù lớn, Trương Dương cõng Sở Yên Nhiên như thế từ vách núi xuống, từng bước từng bước cõng cô ấy tới Thanh Hà thôn, tất cả thoáng như hôm qua.

Sở Yên Nhiên nói: Ngày mai qua tiết nguyên tiêu, em trở về nước Mỹ.

Trương Dương gật đầu nói: Anh cũng phải đi Tân Hải tiền nhiệm!

Làm bí thư huyện uỷ?

Trương Dương cười nói: Nghe giọng điệu của em hình như rất khinh thường cái bí thư huyện uỷ này?

Sở Yên Nhiên nói: Không dám, đổi thành quan viên quốc gia khác em còn dám khinh bỉ, nhưng bí thư huyện uỷ trong nước em còn thật không dám, cứ như là địa chủ một phương, tại huyện Tân Hải, anh nói một không hai, quyền uy vô thượng.

Trương Dương nói: Nào có uy phong như vậy, cấp trên có thị trưởng bí thư thị ủy, còn có một đống thị ủy thường ủy, đây chỉ là mới kể sơ sơ, kể ra quan lớn hơn anh còn nhiều như biển ấy.

Sở Yên Nhiên đem mặt cười dán vào bên tai của hắn, nhỏ giọng nói: Anh làm quan rốt cục phải làm tới khi nào?

Trương Dương lắc đầu nói: Không biết, anh cuối cùng không thể đi theo em ăn cơm chùa được đúng không?

Sở Yên Nhiên nói: Bà ngoại thật ra khuyên em, nói đàn ông có sự nghiệp là chuyện tốt, bảo em phải thông cảm cho anh.

Trương Dương nói: Vẫn là lão nhân gia rõ ràng lí lẽ. Hắn quay mặt qua, hôn một cái lên môi anh đào của Sở Yên Nhiên, mỉm cười nói: Bảo bối, hai ta lúc nào đi đăng kí hả?

Sở Yên Nhiên mặt cười ửng đỏ nói: Lần sau em trở về, cỡ tháng bảy tháng tám đi.

Lâu như vậy à! Anh sẽ nhớ em. Trương đại quan nhân làm vẻ mặt si tình.

Sở Yên Nhiên nói: Đi Tân Hải, bên cạnh anh sẽ không người chiếu cố.

Nụ cười của Trương đại quan nhân không khỏi có chút xấu hổ lên: Vậy thì. . . Anh có thể chiếu cố mình.

Sở Yên Nhiên ôm sát cái cổ của hắn nói: Em nói là không có phụ nữ chiếu cố.

Trương đại quan nhân cuống quít nói tránh đi: Yên Nhiên, ánh trăng đêm nay thật là đẹp nha!

Sở Yên Nhiên nói: Anh đi Bắc Cảng không được hái hoa bắt bướm, nhớ kỹ không?

Trương Dương nói: Em yên tâm đi, anh là một cán bộ quốc gia, tác phong sinh hoạt luôn luôn nghiêm túc.

Chịu thua anh rồi đó!

Trương Dương nói: Anh hướng cờ đảng bảo đảm, lần này đi Bắc Cảng, anh một lòng nhào vào công tác, trong lòng chỉ có mặt trời trên cao là em, chuẩn bị vươn cung bắn vào hai hồng tâm. . .

Cái gì? Sở Yên Nhiên trợn tròn con mắt.

Trương Dương vỗ vỗ cái mông rất tròn của cô ấy, cười nói: Được rồi, nếu như em thật sự lo lắng, anh từ chức, theo em đi Thần Miếu đảo ăn cơm chùa, cả đời đều ăn cơm chùa.

Em không ngại, đến lúc đó, mỗi ngày em làm cơm cho anh ăn, nuôi anh thành mập mạp luôn!

Hai người vừa nói vừa cười, trở lại trong phòng, lão thái thái đã đi ngủ.

Sở Yên Nhiên mang theo Trương Dương trở lại phòng của mình, mở máy vi tính cho hắn thấy tiến triển tình huống mới nhất của công trình Thần Miếu đảo.

Trương đại quan nhân đối với tiểu đảo này cũng có chút hy vọng.

Hai người phác thảo tương lai tới, ngồi ở trong phòng Sở Yên Nhiên tới đêm khuya, Sở Yên Nhiên đột nhiên hỏi nói: Trương Dương, anh nói cho em biết một câu lời thật, anh ở bên ngoài rốt cục có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ hả?

Trương đại quan nhân ngây ngẩn cả người: Cái này. . .

Sở Yên Nhiên nói: Đừng vòng vo với em, thành thật trả lời em?

Trương Dương nói: Nha đầu, nhớ kỹ lần trước anh nói với em rồi mà?

Sở Yên Nhiên nói: Nói cái gì?

Anh là người cổ đại, anh xuyên qua thời không từ Đại Tùy triêu tới, tại thời không của bọn anh, quan hệ tình cảm và quan hệ hôn nhân hoàn toàn khác biệt bên này!

Sở Yên Nhiên nhéo cái lỗ tai của hắn: Trương Dương, anh tin hay không, sau này anh còn nói như vậy với em, nói cái gì mà anh là người cổ đại, em đem cái lỗ tai của anh nhéo xuống đó!

Trương đại quan nhân vẻ mặt đau khổ nói: Vì sao lúc anh nói thật luôn luôn không người tin tưởng? Trời xanh chứng giám!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.