Tống Hoài Minh nói: Không nhượng bộ cũng phải cho người ta lý do để tin phục, xử lý chuyện này nhất định phải thận trọng, tận lực đừng để tổn thương hòa khí.
Trương Dương nói: Chú Tống. cháu hiểu.
Gác điện thoại, Trương Dương không khỏi cảm thấy có chút chán nản, chuyện này so với dự đoán của hắn thì phức tạp hơn nhiều, thì ra Thái Hồng xây nhà máy ở Bắc Cảng còn có liên quan tới Tống Hoài Minh, quả thực xí nghiệp lớn như vậy, dẫn tới sự chú ý của trên dưới toàn quốc, có thể nói lão tổng Triệu Vĩnh Phúc của Thái Hồng là thần tài trong mắt rất nhiều người, Thái Hồng đặt ở địa phương nào, sẽ khiến thu nhập kinh tế của địa phương đó nhảy vọt. Cho dù là Tống Hoài Minh cũng phải nể mặt Triệu Vĩnh Phúc.
Giờ đã là hơn mười hai giờ, Trương Dương cho tới bây giờ vẫn chưa được ăn cơm, con người ta ở quan trường quả nhiên là thân bất do kỷ. Vốn hắn muốn xử lý xong công tác ở Tân Hải sẽ chạy tới Xuân Dương hội hợp với An Ngữ Thần, nhưng không ngờ chuyện ùn ùn ùa tới khiến hắn không thể không lùi thời gian xuất phát lại.
Trương Dương tùy tiện tìm một cửa hàng ăn nhanh, gọi một bát mùi dương xuân, chuẩn bị lấp đầy cái bụng rồi lập tức khởi hành.
Vừa ăn được một miếng thì Tiêu Mân Hồng gọi điện thoại tới, Tiêu Mân Hồng muốn gặp mặt hắn bàn chút chuyện, Trương Dương nói: Thực ngại quá, tôi hiện tại không có thời gian, hay là thế này đi, để ngày mai rồi nói sau.
Tiêu Mân Hồng nói: Tôi thực sự có việc gấp mà! Anh đang ở đâu?
Trương Dương vừa ăn vừa nói: Có việc gì gấp mà không thể nói trong điện thoai vậy?
Tiêu Mân Hồng nói: Cứ để gặp mặt trực tiếp rồi nói.
Trương Dương nói ra nơi mình đang ở, Tiêu Mân Hồng nói: Tôi cách nơi này không xa, anh chờ nhé! Tôi lập tức đến ngay.
Tiêu Mân Hồng không đến mười phút thì tới nơi, Trương Dương đã ăn xong mì, đứng ở bên cạnh chiếc Audi của hắn, nhìn thấy Tiêu Mân Hồng lái một chiếc xe BMW màu trắng tới, Trương Dương vẫy tay với cô ta.
Tiêu Mân Hồng đỗ xe lại phía sua xe Trương Dương, mở cửa xe đi xuống.
Trương Dương cười nói: Việc gì mà gấp thế? Sao cứ phải nói trực tiếp với tôi?
Tiêu Mân Hồng nói: Về chuyện khu đất đó!
Trương Dương cho rằng Tiêu Mân Hồng cũng tới vì chuyện của tập đoàn Thái Hồng, hắn thở dài nói: Tiêu tiểu thư, chuyện gì cũng có thể bàn, chỉ độc chuyện khu đất đó là không thể bàn, chúng tôi đã quy hoạch xong xuôi rồi,không thể bởi vì Thái Hồng xây nhà máy mà phải thay đổi toàn bộ kế hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu.
Tiêu Mân Hồng nói: Tôi là nói khu đất mà tập đoàn Hoa Quang của chúng tôi trước đó đã mua, tôi đã nói với anh rồi mà, về phía bắc cảng Phước Long hai km, năm năm trước tập đoàn Hoa Quang của chúng tôi từng mua năm trăm mẫu bãi bùn của nơi này với giá thấp.
Cô ta vừa nói vậy, Trương đại quan nhân mới nhớ ra hình như thực sự có chuyện này, hắn gật đầu: Sao vậy? Trong lòng lại lờ mờ thấy có chút không ổn.
Tiêu Mân Hồng nói: Vừa rồi phía Thái Hồng đề xuất giá cao để thu mua khu đất này, chú tôi đã đồng ý rồi.
Trương đại quan nhân hít một hơi lạnh, hắn vốn cho rằng Triệu Vĩnh Phúc sẽ bàn với mình, nhưng Triệu Vĩnh Phúc từ đầu tới đuôi cũng không đi tìm hắn, mà là trực tiếp mua đất tư trong tay Hoa Quang, y muốn làm gì
Tiêu Mân Hồng nói: Tôi vừa mới nghe nói giữa anh và Thái Hồng bởi vì chuyện Thái Hồng xây dựng phân nhà máy mà xảy ra một số khúc mắc, cho nên Thái Hồng đề xuất yêu cầu này, tôi cảm thấy có chút không đúng, anh từng nói với tôi rằng, năm trăm mẫu đất này nằm trong phạm vi quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu các anh, nếu Thái Hồng trở thành chủ nhân khu đất, tôi lo lắng... Tiêu Mân Hồng cũng không nói tiếp nữa, nhưng cô ta đã biểu đạt ý tứ rất đầy đủ, nếu Thái Hồng có được năm trăm mẫu đất này, thế tất sẽ chế tạo phiền toái cực lớn cho kế hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải. Trương Dương anh không muốn từ bỏ góc Thương Gia, Thái Hồng tay lại nắm năm trăm mẫu đất ở bắc bộ cảng Phước Long, đến lúc đó có vốn để cò kè mặc cả với anh rồi.
Trương Dương nói: Đã bán cho bọn họ rồi ư?
Tiêu Mân Hồng nói: Khu đất đó vốn cũng chẳng đáng giá, quan hệ của chú tôi Triệu tổng Triệu tổng rất tốt, y đề xuất yêu cầu, chú tôi không thể cự tuyệt. Bí thư Trương, mục đích của Thái Hồng đã rất rõ ràng, tôi thấy chuyện này không cần thiết phải làm găng tới mức đó, vì sao không thể ngồi xuống bàn bạc, tìm ra phương án giải quyết thích hợp với cả hai bên.
Trương Dương nói: Không phải tôi không muốn bàn với y, mà là phương án xây nhà máy của bọn họ được xây dựng trên cơ sở làm tổn hại tới lợi ích của Tân Hải chúng tôi, tôi không thể nhượng bộ.
Tiêu Mân Hồng nói: Bí thư Trương, chúng ta là bằng hữu, ân tình của anh đối với tôi tôi sẽ không quên, nhưng Hoa Quang không phải là của tôi, tôi chỉ có thể chấp hành mệnh lệnh của chú tôi.
Trương Dương gật đầu nói: Tiêu tiểu thư, tôi biết cô rất khó xử, chuyện này không liên quan gì tới cô.
Tiêu Mân Hồng nói: hay là tôi an bài để anh và Triệu tổng nói chuyện với nhau.
Trương Dương nói: Bàn với y có thể giải quyết được vấn đề ư?
Tiêu Mân Hồng nói: Không làm thử thì sao biết? Người làm ăn đều chú ý dĩ hòa vi quý, y tuy rằng là lãnh đạo của xí nghiệp nhà nước, nhưng tôi tin tưởng hắn vẫn sẽ dựa theo quy tắc buôn bán mà làm việc, anh là bí thư thị ủy Tân Hải, y làm găng quan hệ với anh, đối với y cũng chẳng có ích lợi gì, bí thư Trương, tôi thấy hai người cần gặp mặt nói chuyện.
Trương Dương do dự một chút rồi cuối cùng vẫn gật đầu: Được rồi, cô hẹn thời gian giúp tôi, chuyện khu đất đó có gì biến hóa thì cô tùy thời liên hệ với tôi.
Tiêu Mân Hồng nói: Chuyện này càng sớm càng tốt, chú tôi vốn không coi trọng khu đất đó, với giao tình của y và Triệu tổng, tôi sẽ không cự tuyệt đâu.
Tiêu Mân Hồng đưa số điện thoại của Triệu Vĩnh Phúc cho Trương Dương, Trương Dương nghĩ chuyện này quả thực không thể trì hoãn, vạn nhất năm trăm mẫu bãi bùn của Hoa Quang lọt vào trong tay Triệu Vĩnh Phúc, không biết y sẽ còn làm ra những trò gì.
Triệu Vĩnh Phúc nhận được điện thoại của Trương Dương thì cũng không hề cảm thấy quá ngạc nhiên, giọng nói của y rất bình thản: Trương Dương à, tìm tôi có việc gì ư?
Trương Dương nói: Triệu tổng, tôi muốn gặp mặt nói chuyện Thái Hồng các anh xây dựng phân nhà máy.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Tôi đang trên đường tới Nam Võ, phải cuối tuần mới có thể trở về Bắc Cảng, có chuyện gì thì anh nói với Cơ Nhạn đi, cô ta là người toàn quyền thay thế tôi.
Trương Dương nói: Có một số việc vẫn phải gặp ngài nói trực tiếp thì hay hơn.
Triệu Vĩnh Phúc cười nói: Tốt, vậy chờ tôi về Bắc Cảng rồi nói.
Trương Dương gác máy, lắc đầu với Tiêu Mân Hồng.
Tiêu Mân Hồng nói: Y nói thế nào?
Trương Dương nói: Y về Nam Võ rồi.
Tiêu Mân Hồng nói: Không thể nào, buổi tối y mới bay cơ mà!
Trương Dương nói: Vậy thì chính là y không muốn gặp tôi, thôi, việc gì phải miễn cưỡng.
Tiêu Mân Hồng nói: Bí thư Trương, nếu chú tôi kiên trì nhượng lại khối đất đó cho bọn họ, tôi cũng bất lực.
Trương Dương nói: Có cơ hội gặp mặt chú cô không?
Tiêu Mân Hồng nói: “Có, cuối tuần y sẽ về, lễ mừng Tân Hải các anh lập thành phố bí thư Hạng cũng mời y.
Trương Dương nói: Giúp tôi an bài một chút, tôi muốn gặp mặt Tiêu tiên sinh.
Tiêu Mân Hồng nói: Cái này thì hoàn toàn không có vấn đề.
Bởi vì này chi tiết này, tâm tình của Trương đại quan nhân cũng chịu một số ảnh hưởng, hắn nhận thức được rõ ràng rằng, Triệu Vĩnh Phúc hiển nhiên khó đối phó hơn đám lãnh đạo Bắc Cảng, không chỉ bởi vì Triệu Vĩnh Phúc là cán bộ cấp phó tỉnh, hơn nữa thủ đoạn của Triệu Vĩnh Phúc cũng thật sự rất cao, sau khi y nói chuyện với Cơ Nhược Nhạn, Triệu Vĩnh Phúc đã hướng mục tiêu vào năm trăm mẫu đất trong tay tập đoàn Hoa Quang, vị trí của năm trăm mẫu đất là ở phía bắc cảng Phước Long, không có nửa điểm quan hệ với góc Thương Gia, khối đất này đương nhiên không thể thỏa mãn yêu cầu xây dựng phân nhà máy của Thái Hồng của Triệu Vĩnh Phúc, mục đích y mua khu dất này có tám chín phần mười là muốn chế tạo chướng ngại với mình, y muốn lấy cái này ra để áp chế, bức bách mình từ bỏ khối đất góc Thương Gia đó.
Oán hận của Triệu Vĩnh Phúc với mình chất chứa đã lâu, y thủy chung đỗ lỗi cái chết của con y lên người Trương Dương, cho dù đã chứng minh Trương Dương không liên quan gì tới sự kiện đó, nhưng Triệu Vĩnh Phúc vẫn kiên trì cho rằng hắn nên gánh vác trách nhiệm trong chuyện này.
Trương Dương minh bạch chiến tranh giữa mình và Triệu Vĩnh Phúc là không thể tránh được, đối mặt với cao thủ như vậy, tuyệt đối không phải là xung động và vũ lực là có thể giải quyết vấn đề, Triệu Vĩnh Phúc dã cân nhắc tất cả vô cùng chu toàn, chiến tranh còn chưa bắt đầu đã hoàn thành toàn bộ bố cục, Trương đại quan nhân tuy rằng là sân nhà, nhưng hắn trước mặt không ngờ tìm không ra nửa điểm ưu thế của sân nhà. Đám lãnh đạo Bắc Cảng tất cả đứng về phía Triệu Vĩnh Phúc, mình vốn định dựa vào nhạc phụ đại nhân, nhưng y trong chuyện này cũng không tiện lên tiếng, dù sao lúc trước người dẫn nhập hạng mục này của là y.
Đấu tranh với Triệu Vĩnh Phúc đối với Trương Dương mà nói tuyệt đối là một loại khiêu chiến vượt cấp, loại đối thủ già dơ này hắn không phải chưa từng gặp, lúc mới bước vào sĩ đồ đã gặp kẻ địch như Hứa Thường Đức, nhưng khi đó hắn không tính là giao thủ trực tiếp với Hứa Thường Đức, chiến tranh chủ yếu vẫn là khai hỏa giữa Cố Doãn Tri và Hứa Thường Đức. Mà lần này hắn phải một mình đảm đương một phía, có thể đánh thắng chuyện này hay không Trương Dương không nắm chắc chút nào. Nhưng hắn có dũng khí đánh một trận, hai thằng mạnh gặp nhau thằng nào liều thằng ấy thắng. Từ điểm này mà nói thì phần thắng của mình chắc lớn hơn một chút.