Cung Hoàn Sơn nhíu mày, y cũng không biết quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, y cũng không quan tâm, thậm chí có thể nói là sâu trong lòng y rất kháng cự của tất cả của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, tất cả những gì phát sinh ở Tân Hải đơn giản là để góp một viên gạch cho chính tích của Trương Dương, chính tích của Trương Dương càng nổi bật thì khiến thị trưởng Bắc Cảng y càng mờ nhạt, Cung Hoàn Sơn nói: Trương Dương, khu bảo lưu thuế nhập khẩu có thể xây dựng tổng bộ xí nghiệp ở đâu cũng được, nhưng phía Thái Hồng đã tuyên bố, bọn họ cần khu đất đó của góc Thương Gia, nếu chúng ta không nhượng bộ, chuyện Thái Hồng xây dựng phân nhà máy ở Bắc Cảng rất có thể sẽ bởi vậy mà tan thành bọt nước.
Trương Dương nói: Thị trưởng Cung, tôi không biết vì sao Thái Hồng nhất định phải xây dựng nhà máy thép ở góc Thương Gia, tôi lại càng không cho rằng một phân nhà máy của tập đoàn sắt thép quan trọng hơn khu bảo lưu thuế nhập khẩu cấp quốc gia, Thái Hồng chọn vị trí ở Bắc Cảng, bất kể bọn họ chọn nơi nào tôi cũng không can thiệp được, dù sao cũng không phải là chuyện trong phạm vi chức quyền của tôi, nhưng nếu Thái Hồng muốn chen chân vào Tân Hải, muốn trưng dụng khu đất vốn thuộc về khu bảo lưu thuế nhập khẩu, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Cung Hoàn Sơn lại nổi giận: Trương Dương, anh tốt nhất hãy cân nhắc cho kỹ.
Trương Dương nói: Không cần phải cân nhắc! Tôi sẽ không đồng ý, trừ phi tôi là làm bí thư thị ủy Tân Hải nữa, nếu không đừng ai hòng trưng dụng một tấc đất của Tân Hải.
Anh... Hai tròng mắt của Cung Hoàn Sơn cũng sắp lòi ra rồi.
Trương Dương nói: Thị trưởng Cung, chúng ta luận sự, tôi đối với cá nhân ngài không có bất kỳ thành kiến gì cả, ngài hôm nay gọi tôi tới, chính là muốn trưng cầu ý kiến của tôi, ý kiến của tôi đã biểu đạt xong rồi, không có chuyện gì khác thì tôi đi trước.
Cung Hoàn Sơn oán hận gật đầu: Anh khiến tôi rất thất vọng.
Trương đại quan nhân nói: Tôi không muốn khiến ngài thất vọng, nhưng tôi cũng không hy vọng của ngài được xây dựng trên sự đau khổ của tôi, lần này thực sự xin lỗi ngài!
Cung Hoàn Sơn xua tay, y không ngờ áp chế lửa giận trong lòng rất tốt.
Trương Dương lễ phép cáo từ y, trấn định tự nhiên rời khỏi văn phòng của Cung Hoàn Sơn, Trương đại quan nhân minh bạch, chuyện này sẽ không bởi vì hắn có thái độ phản đối kiên quyết mà kết thúc như vậy, phía Bắc Cảng thao tác chuyện Thái Hồng xây dựng phân nhà máy đã có một đoạn thời gian khá dài, vì điều này mà bỏ rất nhiều công sức, chuyện này nếu thành công sẽ có nghĩa là một chính tích huy hoàng đối với mấy vị lãnh đạo của Bắc Cảng, bọn họ đương nhiên sẽ không để vịt tới tay còn bay mất. Mà phía Thái Hồng, cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ, quan hệ giữa Triệu Vĩnh Phúc và mình trước giờ không được tốt lắm, thù mới hận cũ, hiện giờ lại trở nên gay gắt, nếu bởi vậy mà làm Triệu Vĩnh Phúc tức giận, chỉ sợ người này còn khó có thể đối phó hơn đám lãnh đạo Bắc Cảng.
Trương Dương từ trong văn phòng của Cung Hoàn Sơn đi ra, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện này, có thể đoán được áp lực các mặt rất nhanh sẽ ập về phía mình, hắn phải tìm một sự ủng hộ hữu lực, có lẽ đã đến lúc đánh tiếng với Tống Hoài Minh rồi.
Một thanh âm từ phía trước vang lên: Bí thư Trương!
Trương Dương ngẩng đầu như ở trong mộng mới tỉnh, nhìn thấy cục trưởng công an thành phố Bắc Cảng Viên Hiếu Công xuất hiện ở đối diện hắn, Trương Dương ngượng ngùng cười cười, đi tới chỗ Viên Hiếu Công, nói: Viên cục, thật có lỗi, trong đầu tôi đang suy nghĩ mấy chuyện, không nhìn thấy anh.
Viên Hiếu Công gật đầu, trên mặt ít nhiều lộ rnhưng nét cười, gần đây y và Trương Dương đã lâm vào thời kỳ ngưng chiến, quan hệ với nhau cũng đã dịu đi, Viên Hiếu Công nói: Chúc mừng anh, hiện tại anh đã là bí thư thị ủy rồi.
Trương Dương cười ha ha, nói: Vẫn vậy thôi, tôi đang muốn gửi thiếp mời tới Viên cục, thứ bảy tuần sau Tân Hải chúng tôi tổ chức hoạt động lễ mừng bỏ huyện lập thành phố, Viên cục nếu có thời gian thì tới ủng hộ nhé!
Viên Hiếu Công nói: Không thành vấn đề! Y nhớ tới một chuyện: Đúng rồi, đã bắt được kể trộm xe của Kiều tiểu thư, chúng tôi đang thẩm vấn.
Trương Dương nói: Cái nào? Xe Mercedes mất hai lần, cho nên hắn mới hỏi vậy.
Viên Hiếu Công nói: Cái thứ nhất, chính là kẻ sau khi trộm xe thì bán cho Lý Vượng Cửu ấy.
Trương Dương nói: Ặc! Lần đầu tiên trộm xe tính ngẫu nhiên rất lớn, lần thứ hai ô tô bị trộm khẳng định là người khác cố ý làm, đến bây giờ chiếc Mercedes việt dã đó vẫn là đá chìm đáy biển, không có bất kỳ tin tức nào, phỏng chừng hy vọng tìm về đã xa vời.”
Viên Hiếu Công nói: chúng tôi sẽ tận lực tranh thủ phá án.
Trương đại quan nhân lúc này cũng biểu hiện ra vẻ rất phối hợp: Thuận theo tự nhiên đi.
Viên Hiếu Công gật đầu với gật đầu chuẩn bị rời đi, đi được hai bước lại nghĩ tới một chuyện: Bí thư Trương, thứ bảy các anh làm lễ mừng, có cần pháo hoa hay không?
Trương Dương nói: Cần chứ?
Viên Hiếu Công nói: Tết âm lịch năm nay, chúng tôi tra được hai thuyền buôn lậu pháo hoa, những thứ này cũng phiền, cất cũng cần địa điểm đặc biệt, còn cần người đặc biệt trông coi, lại còn chất bảo quản, pháp viện cũng không muốn thụ lí bán đấu giá, vốn muốn tập trung tiêu hủy, vừa hay các anh làm lễ mừng, coi như là hạ lễ của cục công an Bắc Cảng chúng tôi giành cho các anh đi.
Trương đại quan nhân nghe vậy thật sự là kinh hỉ vô cùng, Viên Hiếu Công bán cho hắn nhân tình này cũng không nhỏ, bởi vậy có thể thấy được, sau khi trải qua chuyện không vui lần trước, Viên Hiếu Công đang tích cực chủ động tu bổ quan hệ với hắn. Trương Dương nói: Vậy đa tạ Viên cục, lát nữa tôi sẽ bảo Trình Diễm Đông tới chỗ ngài nhận.
Viên Hiếu Công làm việc tốt thì làm tới cùng: Không cần phiền toái như vậy, lát nữa tôi sẽ cho người mang tới chỗ các anh.
Sau khi Trương Dương cáo từ Viên Hiếu Công, trở lại bên trong xe Audi, trước tiên gọi điện thoại cho Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh nhận được điện thoại, nghe Trương Dương kể lại tiền căn hậu quả của chuyện này, y trầm ngâm một lát rồi nói: Trương Dương, tập đoàn Thái Hồng thiết lập phân nhà máy ở Bắc Cảng, đã khảo sát thời gian rất lâu, trước đó bọn họ đã gửi quy hoạch lên rồi.
Trương Dương nói: Chú Tống, chú chắc là chưa xem quy hoạch của bọn họ, quy hoạch của bọn họ đã quy hoạch toàn bộ góc Thương Gia, trong đó bao gồm cả mười kilomet vuông đất thuộc về Tân Hải chúng tôi, mảnh đất này nếu không dùng thì không nói làm gì, dù sao Tân Hải cũng là thành phố trực thuộc Bắc Cảng, vì cái nhìn đại cục, tôi cũng phải nể mặt họ, nhưng góc Thương Gia là bộ phận khá quan trọng trong quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu chúng tôi, là khu vườn công nghiệp màu xanh tương lai, cũng là tổng bộ làm công của xí nghiệp khu bảo lưu thuế nhập khẩu, tương đương với khu trung tâm, không có lý do gì để thành toàn cho bọn họ mà làm loạn hết cả quy hoạch khu bảo lưu thuế nhập khẩu của chúng tôi.
Tống Hoài Minh nói: Trương Dương, cậu biết không? Thái Hồng xây dựng phân nhà máy ở Bắc Cảng thật ra năm ngoái đã được định ra rồi, vì thế phía Thái Hồng đã làm rất nhiều công tác, bao gồm cả tranh thủ ý kiến cao tầng, trưng cầu sự đồng ý của chúng tôi.
Trương đại quan nhân từ trong những lời nói của Tống Hoài Minh nghe ra một số chỗ không đúng lắm, hắn mang theo nghi hoặc nói: Chắc không phải là chú đáp ứng họ, địa điểm xây nhà máy ở Bắc Cảng do bọn họ chọn chứ?
Tống Hoài Minh thở dài nói: Khi thảo luận chuyện này, chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải các cậu chữ bát vãn chưa được phẩy, cho nên yêu cầu của Thái Hồng đi trước, tôi chỉ đáp ứng tận lực sáng tạo điều kiện tiện lợi cho bọn họ.
Trương Dương nói: Nhưng khu đất của góc Thương Gia đó là của Tân Hải chúng tôi.
Tống Hoài Minh nói: Tân Hải vẫn là của Bắc Cảng!
Trương Dương nói: Chú Tống, không có lý bào khu bảo lưu thuế nhập khẩu của chúng tôi phải nhường đường cấp cho Thái Hồng? Hơn nữa sắt thép là xí nghiệp ô nhiễm nặng, khẳng định sẽ có ảnh hưởng nghiêm trọngbọn họ dựng ở góc Thương Gia, đối với hoàn cảnh sinh thái của khu bảo lưu thuế nhập khẩu chúng tôi.
Tống Hoài Minh nói: Cậu cho rằng nhà máy sắt thép vẫn ô nhiễm nghiêm trọng như trước đây à? Công nghệ Hiện đại đang không ngừng tiến bộ, Thái Hồng là xí nghiệp đầu ngành sắt thép trong nước, trong vấn đề bảo vệ môi trường làm không tồi đâu.
Trương Dương nói: Chú Tống, bọn họ có thể chọn khu đất khác không? Bắc Cảng lớn như vậy, vì sao cứ phải chiếm đất của Tân Hải chúng tôi?
Tống Hoài Minh bật cười, y đương nhiên biết mục đích Trương Dương tìm mình là gì? Thằng con rể này là đang muốn nhờ mình chống lưng. Nhưng Tống Hoài Minh cũng có chỗ khó xử của mình, chuyện Thái Hồng quyết định xây dựng phân nhà máy ở Bắc Cảng, chính là lúc trước một tay y thúc đẩy, còn vấn đề chọn chỗ cuối cùng, Tống Hoài Minh không hơi đâu đi hỏi tới loại chuyện này, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành là ở bản thân, y là người đứng đầu Bình Hải. Không thể tất cả chuyện gì cũng đều phải tự mình đi làm, y không lừa Trương Dương, Thái Hồng quyết định xây nhà máy ở Bắc Cảng trước Tân Hải thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu, hơn nữa y lúc trước cũng đã hứa, sẽ sáng tạo tất cả điều kiện tiện lợi cho Thái Hồng, chính vì các loại nguyên nhân trên, Tống Hoài Minh hiện tại ngược lại trở thành người không tiện xuất đầu cho Trương Dương nhất.
Tống Hoài Minh nói: Trương Dương, cậu hay là câu thông với phía Hạng Thành một chút, nói ra suy nghĩ của cậu, tranh thủ có thể làm được song thắng.
Trương Dương từ trong những lời này của Tống Hoài Minh đã minh bạch, mình đã khiến nhạc phụ đại nhân khó xử, hắn thở dài nói: ChúTống, trong chuyện này tôi sẽ không nhượng bộ.