Lưu Kim Thành nói: Chúng tôi và xưởng bia Tân Hải đã nói chuyện hai lần, đối với chi tiết hợp tác đã đàm luận thỏa đáng trên cơ bản, thế nhưng xưởng bia Tân Hải hiện tại chỉ ở trong khu vực thị trấn Tân Hải, phát triển sau này sẽ gặp phải hạn chế rất lớn, chúng ta muốn tìm một chỗ tại Tân Hải xây dựng lại xưởng mới một lần nữa.
Trương Dương nói: Tốt! Có ý đồ sơ bộ gì hay không?
Lưu Kim Thành nói: Phía xưởng bia dẫn chúng tôi đi xem cánh đồng khu Khai Phát, nhưng tình hình của khu Khai Phát Tân Hải thực sự không được tốt lắm, đừng nói không thể so sánh với Giang Thành, mà ngay cả so với khu Khai Phát Xuân Dương cũng kém hơn. Nói đến đây, Lưu Kim Thành ý thức được mình nói có chút quá, cười cười nói: Bí thư Trương, tôi ăn ngay nói thật, ngài đừng trách.
Trương Dương nói: Nói đi! Tôi đây chính là thích người khác nói lời nói thật.
Lưu Kim Thành nói: Tôi có chút không rõ, Tân Hải rõ ràng có cảng của chính mình, lúc thành lập khu Khai Phát vì sao lại chọn địa phương ở cách xa cảng như vậy, điều này sẽ làm lực hấp dẫn đối với bê ngoài giảm mạnh, đối với thành phẩm vận tải của nhà máy hiệu buôn khác cũng sẽ tạo thành lãng phí.
Trương Dương nói: Chuyện này tôi cũng suy nghĩ tới rồi, chờ tôi trở lại sẽ thảo luận vấn đề định vị khu Khai Phát, lão Lưu à, anh cứ phóng tay mà làm, chỉ cần tới Tân Hải đầu tư là sẽ không sai, trên mặt chính sách tôi tuyệt đối sẽ ưu đãi cho các anh.
Lưu Kim Thành nói: Bí thư Trương, ngài đã lên tiếng, tôi còn có cái lo lắng gì chứ.
Trương Dương tại xưởng rượu Giang Thành khảo sát một vòng, mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng rơi, Lưu Kim Thành bảo căn tin chuẩn bị cơm nước, tầm hơn mười giờ liền mời Trương Dương đi ăn, buổi trưa ngày hôm nay vô luận như thế nào cũng đều giữ hắn ở lại đây ăn. Thấy mưa lớn như vậy, Trương Dương cũng bỏ đi ý niệm đi dạo nơi khác trong đầu, vốn hắn còn muốn đi tới thực địa nhà máy điện mặt trời ở Phong Trạch khảo sát một phen, nhưng mưa lớn như vậy, chạy đi qua bên kia là không hiện thực.
Nếu Lưu Kim Thành đã có thịnh tình như vậy, cung kính không bằng tuân lệnh, Trương Dương gọi điện thoại thông báo cho đám người Đỗ Vũ Phong, Tần Bạch, Triệu Tân Vĩ, Ngưu Văn Cường. Đỗ Vũ Phong và Triệu Tân Vĩ hôm nay đều ở tại Giang Thành, Tần Bạch ở tại sân bay mới, Ngưu Văn Cường ở tại thị trấn Phong Trạch, bất quá mấy người kia nghe nói Trương Dương tới, lập tức biểu thị buổi trưa nhất định chạy tới gặp mặt.
Sau khi thông báo cho bọn họ xong, Trương Dương suy nghĩ một chút liền gọi cho Tô Tiểu Hồng nói một tiếng.
Tuy rằng Tô Tiểu Hồng là người được thông báo muộn nhất, nhưng Tô Tiểu Hồng lại là người đến sớm nhất. Chờ Tô Tiểu Hồng đi tới, Trương Dương mới biết được Tô Tiểu Hồng hôm nay đã là một trong các cổ đông của xưởng rượu Giang Thành, nàng nhập cổ phiếu cũng không phải đầu tư, mà là nhập cổ phiếu kỹ thuật, lại nói tiếp từ sau khi trò chuyện về vài vò rượu ở nhà ông nội của Tô Tiểu Hồng, Lưu Kim Thành ngẫu nhiên được thưởng thức qua thứ rượu kia một lần, từ đó về sau nhớ mãi không quên, sau lại tìm được Tô Tiểu Hồng muốn một vò, Tô Tiểu Hồng dù sao cũng là một người làm ăn, nàng nhạy cảm liền cảm thấy được cơ hội kinh doanh ở trong đó. Sau một phen đấu trí đấu dũng khí, vững tin Lưu Kim Thành là muốn từ trong rượu tổ truyền của nàng nghiên cứu chế tạo ra bí phương ủ rượu, Tô Tiểu Hồng gần đây đã đem quán Ngư Mễ Chi Hương chuyển nhượng ra ngoài, tiền bán được giao cho Phương Văn Nam, để giúp hắn một lần nữa gây dựng lại sự nghiệp, cô ta đang không có chuyện gì làm, thấy cơ hội này đương nhiên không thể buông tha.
Vì vậy sau khi Tô Tiểu Hồng cùng Lưu Kim Thành nói chuyện một phen, mang theo vò rượu kia cộng thêm ba trăm vạn tiền mặt nhập vào cổ đông của xưởng rượu Giang Thành, hôm nay đã là một trong các cổ đông của xưởng rượu Giang Thành.
Thế nhưng Trương Dương đi qua, Tô Tiểu Hồng cũng không biết, nhìn thấy Trương Dương, Tô Tiểu Hồng không nhịn được oán giận nói: Bí thư Trương, hôm nay ngài làm quan là càng lớn, nhưng trong mắt cũng càng ngày càng khinh thường người ta.
Trương Dương cười nói: Chị Hồng, chị chế giễu tôi rồi, tôi chỉ là một cán bộ cấp huyện nho nhỏ, không tính là cái đại quan gì, hơn nữa, khi tôi trở về là gọi điện cho chị đầu tiên, lần trước chị đi công tác, tôi và Tô Cường đã gặp mặt, không tin chị cứ hỏi hắn.
Tô Tiểu Hồng nói: Tính là cậu còn có lương tâm, bất quá hiện tại Ngư Mễ Chi Hương đã không còn, muốn ăn cơm chỉ có thể đi Tân Đế Hào.
Trương Dương biết chuyện Tô Tiểu Hồng chuyển nhượng Ngư Mễ Chi Hương tài trợ Phương Văn Nam, đối với nghĩa cử của nàng cũng là phi thường kính phục, thấp giọng nói: Chị Hồng là nữ trung hào kiệt.
Tô Tiểu Hồng nói: Đừng nói lung tung!
Lúc hai người nói, Đỗ Vũ Phong và Triệu Tân Vĩ đã tới, Lưu Kim Thành liền mời bọn họ tới căn tin của xưởng rượu, đừng xem thường là căn tin xưởng rượu, trình độ của dầu bếp ở đây cũng đạt đến tiêu chuẩn của khách sạn năm sao, các món ăn sơn hào hải vị cùng dân dã thôn quê đều đã chuẩn bị một bàn lớn, dùng rượu tự nhiên chính là sản phẩm Đại Minh Xuân mới nhất của bọn họ.
Lưu Kim Thành hỏi ý Trương Dương, chính là đợi Ngưu Văn Cường và Tần Bạch tới mới mở tiệc, đợi tới tầm mười hai rưỡi, Tần Bạch và Ngưu Văn Cường cùng nhau đi qua, Ngưu Văn Cường vừa vào cửa liền đã ồn ào : Hôm nay mưa ghê gớm thật, càng ngày càng mau mà không ngừng lại. Hắn thấy tất cả mọi người đang chờ mình, liền nhếch môi nở nụ cười: Làm gì đây? Các vị cứ ăn trước đi, tôi và Tần Bạch cũng không phải đại lãnh đạo gì, chờ chúng tôi để làm gì chứ?
Trương Dương nói: Nếu như không chờ anh, không chừng đã bị anh nói cho điếc tai rồi.
Tôi là cái loại người đó sao? Ngưu Văn Cường đi tới bên người Trương Dương ngồi xuống.
Tần Bạch hướng Trương Dương cười cười, kêu một tiếng Dương ca, tiểu tử Tần Bạch này cũng không phải không biết gì, bên ngoài chuyện xấu của Trương Dương và chị gã đã bay đầy trời, gã từ biểu hiện bây giờ của chị cũng nhìn ra chút mánh khóe, biết rằng quan hệ của Trương Dương và chị mình không bình thường, bất quá chuyện này không tới phiên gã quản. Tại đáy lòng gã, thật sự là muốn có một người anh rể như Trương Dương, thế cũng thật không tồi.
Lưu Kim Thành tự mình mời rượu, đưa lên một cái vò rượu mười cân, Lưu Kim Thành bỏ đi niêm phong, bật nắp bình ra, trong lúc nhất thời hương rượu ở bên trong tỏa ra bốn phía, Trương đại quan nhân hít hít vào mũi, rượu này lại có thể thực sự rất giống mùi vị rượu tổ truyền của Tô Tiểu Hồng.
Tô Tiểu Hồng cười khanh khách nhìn Trương Dương nói: Có nhìn ra được cái gì không?
Trương Dương nói: Rượu này rất giống với rượu Văn Khởi tổ truyền của chị!
Tô Tiểu Hồng nói: Thành phẩm của xí nghiệp rượu Tô thị tất nhiên có chút giống nhau.
Lưu Kim Thành kháng nghị nói: Không phải là xí nghiệp rượu Tô thị, là xưởng rượu Giang Thành, vấn đề nguyên tắc chính là không thể nói giỡn! Y dùng gáo rượu rót cho mỗi người một bát, uống rượu bát lớn, ăn thịt miếng to cho tới bây giờ đều là tập quán của người Giang Thành.
Trương Dương bưng bát rượu trước mặt lên, khẽ nhấp một ngụm, nhắm mắt lại thưởng thức một chút, Lưu Kim Thành rất khẩn trương nhìn phản ứng của Trương Dương, y biết Trương Dương là một người người thích rượu, cũng là một người cao thủ bình phẩm rượu, rất lưu ý tới lời bình của Trương Dương.