Y Đạo Quan Đồ

Chương 1423: Chương 1423: Dám làm dám chịu (2)




Chuyến đi tới Giang Thành lần này của Trương Dương đã được đạt tác dụng mong muốn, sau khi Đỗ Thiên Dã phái chuyên gia khảo sát hệ thống đèn đường tự nạp điện bằng năng lượng mặt trời của bọn họ, cho rằng hạng mục này rất có tương lai, quyết định hợp tác, mà khiến Trương Dương không ngờ là, bí thư thị ủy Kinh Sơn Ngô Minh cũng phái người tới khảo sát hệ thống chiếu sáng của bọn họ, sau khi hiểu rõ tình huống, lập tức quyết định mua hệ thống đèn đường năng lượng mặt trời của bọn họ.

Tin vui này khiến cho cả Tân Hải trên dưới đều chấn động, Giang Thành và Kinh Sơn, tùy tiện là nhà nào thì quy mô thành thị cũng lớn hơn Bắc Cảng rất nhiều, hơn nữa Giang Thành và Tân Hải lần này cùng nhau sản xuất, lợi ích chia đều, Tân Hải căn bản không có bất kỳ năng lực sản xuất nào, cái mà bọn họ có chính là kỹ thuật, một phân tiền cũng không bỏ mà có thể được chia một chén canh, đây là kết quả lý tưởng nhất hiện tại.

Trương Dương trên cuộc họp thường ủy nói: Lần này chúng ta có thể đạt thành hiệp nghị hợp tác chung cùng sản xuất đèn đường năng lượng mặt trời với Giang Thành, đủ để chứng minh cục khoa học kỹ thuật của Tân Hải chúng ta đã nghiên cứu chế tạo ra được thành quả cực lớn, do đó cũng chứng minh một điểm, không phải là Tân Hải của chúng ta thiếu điểm sáng, mà là trước đây chúng ta không phát hiện được điểm sáng của mình, không phát triển ưu thế của mình thành điểm tăng trưởng kinh tế!

Huyện trưởng Hứa Song Kì đối với sự tự đại và cuồng vọng của thằng ôn này càng lúc càng khó chịu, y không nhịn được mở miệng nói: Bí thư Trương, tôi có nghi vấn, nếu tiền cảnh của hạng mục này sáng sủa như vậy, vì sao trước tiên không xin lãnh đạo thành phố, dù sao chúng ta cũng thuộc Bắc Cảng, chứ không phải là Giang Thành! Hứa Song Kì rõ ràng đang làm khó dễ Trương Dương.

Thật ra đa số thường ủy đều nghĩ như vậy, Trương Dương anh tuy rằng là bí thư huyện ủy. Nhưng Tân Hải là của Bắc Cảng, không phải là của Giang Thành, có câu nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài. Có ưu việt anh trước tiên không nghĩ tới người nhà, ngược lại đi thông đồng với người ngoài, chuyện này làm rất không có phúc hậu. Nếu để các lãnh đạo thành phố biết, thằng nhóc cậu xúi quẩy rồi.

Trương Dương nói: Huyện trưởng Hứa hỏi tới vấn đề này, tôi cũng muốn nói rõ với mọi người, lúc ban đầu tôi cũng mang tư liệu của hệ thống năng lượng mặt trời tới thị lý. Tôi đương nhiên biết rõ đạo lý nước phù xa không chảy ra ruộng người ngoài. Ở đây, tôi cũng không ngại nói thật với mọi người, tài chính của chúng ta không được tốt lắm, cho dù là có hạng mục tốt như vậy, nhưng chỉ bằng vào một mình Tân Hải chúng ta thì vẫn không được, chúng ta không có thực lực này, phải mượn dùng lực lượng của người khác. Người đầu tiên mà tôi nghĩ đến chính là Bắc Cảng, chúng ta trên quản lý hành chính thì thuộc về Bắc Cảng. Tôi cũng hy vọng lãnh đạo thành phố có thể tán thành hạng mục này, dựa vào thái độ giúp đỡ ủng hộ cho chúng ta một khoản tài chính nhất định.

Trương đại quan nhân tạm dừng một chút rồi cầm chén trà lên uống một ngụm, sau đó thở dài nói: Chỉ tiếc lãnh đạo thành phố không có hứng thú với hạng mục này của tôi. Cho rằng tôi đây là thằng mù làm bậy, cho rằng tôi là đang biến pháp đòi tiền, tôi hy vọng mọi người minh bạch một chút, tôi không phải vì bản thân tôi, tôi là vì toàn bộ Tân Hải chúng ta. Bắc Cảng nếu đã không có hứng thú với hạng mục của chúng ta, chúng ta không thể để hạng mục như vậy hoang phế được, nếu chúng ta không có trách nhiệm với một hạng mục tốt như vậy thì chính là lãng phí, là một loại phạm tội. Các anh có lẽ cho rằng tôi nói quá mức nghiêm trọng. Nhưng tôi có thể nói với các anh rằng, Lời này không phải tôi nói, là một vị vĩ nhân nào đó dã nói, bất kỳ cán bộ nào gây trở ngại cho cải cách mở cửa thì đều là không hợp cách. Bất kỳ hành vi nào làm chậm trễ sự phát triển kinh tế và tiến bộ xã hội đều là phạm tội đối với nhân dân.

Mấy vị thường ủy trong lòng chấn động, đều suy nghĩ xem những lời này rốt cuộc là vị vĩ nhân nào đã nói, nhưng nghĩ mãi vẫn nghĩ không ra. Thật ra mọi người đều minh bạch, những lời này là ai nói cũng không quan trọng, quan trọng là thái độ của bí thư Trương.

Trương Dương nói: Căn cứ vào hiệp nghị ký tạm của tôi với phía Giang Thành, trong một tháng đèn đường sẽ có thể được đầu tư đại quy mô lớn, đợt đèn đường được sản xuất đầu tiên sẽ trang bị cho đường của Tân Hải chúng ta, trước mùng một tháng bảy, hai thành phố lớn Giang Thành và Kinh Sơn sẽ hoàn thành thay đổi đèn đường, chọn dùng tất cả đèn đường mà cục khoa học kỹ thuật của chúng ta nghiên cứu chế tạo ra, nói cách khác, chẳng những thành thị chúng ta lượng hóa không cần không cần tốn tiền, chúng ta còn có thể kiếm được một khoản tiền, trong chuyện này, các đồng chí của cục khoa học kỹ thuật đã lập công lớn, tôi có đề nghị, tổng ngạch thưởng cho cục khoa học kỹ thuật là năm mươi vạn đồng, trong đó cấp cho vợ chồng Vương Chí Cương, Vương Học Ninh mười vạn đồng!

Hiện trường lặng ngắt như tờ, phần thưởng này không thể nói là không lớn, khai sáng cho Tân Hải.

Trương Dương nhìn thấy tất cả mọi người không nói lời nào, hắn nhìn mọi người chung quanh: Mọi người thấy đề nghị này của tôi thế nào?

Hứa Song Kì nói: Bí thư Trương, anh không phải nói tài chính của huyền lí đang vô cùng khẩn trương ư, thưởng thì tôi không có ý kiến, nhưng ngạch của phần thưởng có phải nên thương thảo lại không?

Trương Dương nói: Tôi còn thấy ít ấy, tôi muốn nói với mọi người rằng, cái nên tiết kiệm thì phải tiết kiệm, cái nên chi thì phải chi, các đồng chí của cục khoa học kỹ thuật đã khổ công làm ra được thành quả cho Tân Hải chúng ta, mà vợ chồng Vương Chí Cương là chủ lực nghiên cứu khoa học lần này, nếu người ta có lòng tham, cầm đi tìm đầu tư, lợi ích đạt được so với chúng ta có thể cho họ thì lớn hơn rất nhiều. Thông qua chuyện này chúng ta một là có phần thưởng với những đồng chú có công, mà còn phải để cho những người khác thấy, Tân Hải hiện tại đầy sự công bình và cơ hội, chỉ cần anh làm tốt, anh sẽ có tiền đồ. Hắn quay sang bộ trưởng tuyên truyền Vương Quân Cường: Đồng chí Quân Cường, đối với chuyện này nhất định phải tuyên truyền mạnh vào, phải để cho Tân Hải, Bắc Cảng, thậm chí là cho cả Bình Hải đều biết, Tân Hải chúng ta rất coi trọng nhân tài!

Vương Quân Cường gật đầu, Hứa Song Kì thì nói: Chiêu này của Bí thư Trương?

Trương Dương nói: Tôi cũng không phải là mua xương ngựa, tôi là mua thiên lý mã, tôi đánh cuộc với mọi người, không mất bao nhiêu thời gian, hệ thống đèn đường năng lượng mặt trời của chúng ta sẽ trở thành trào lưu của thời đại, lợi ích từ đây sinh ra sẽ khiến mọi người không thể tưởng tượng nôi.

Kế tiếp phó huyện trưởng thường vụ Đổng Uy Vũ báo cáo tình huống sửa sang đường xá gần đây với các thường ủy, thông qua vài ngày chỉnh đốn, vấn đề chiếm đường để kinh doanh trước đây vẫn làm phức tạp Tân Hải đã được giải quyết, tình huống tắc đường cũng giảm mạnh.

Hứa Song Kì rất khinh thường đối với loại công phu mặt ngoài này, ít nhất trước mắt những chuyện mà Trương Dương nắm vẫn chỉ là chuyện mặt mũi, không hề nắm được vấn đề thực chất của Tân Hải, có điều đây cũng là một loại chuyện tốt.

Đổng Ngọc Vũ sau khi báo cáo tình huống xong, Trương Dương lại nói: Kế tiếp chúng ta sẽ nói tới vấn đề trạm thu phí xung quanh Tân Hải, ngày đầu tiên tôi đến Tân Hải, Tân Hải đã để lại cho tôi ấn tượng không tốt, nguyên nhân rất lớn chính là trạm thu phí, tôi muốn hỏi mọi người một chút, lúc trước thì nói là tươi cười chào đón khách tới, nhưng khách vừa tới anh đã đòi tiền, khách đi rồi anh vẫn lấy tiền, vậy liệu trong lòng khách có thoải mái không? Đừng nói là khách, cho dù là người Tân Hải cũng bị thu không thiếu một xu, người dân ngoài có giấy tờ Tân Hải, một chút cảm giác chủ nhân cũng không có, các anh có thấy ai vào nhà mình còn bị thu tiền chưa?

Phó bí thư ủy Lưu Kiến Thiết nói: Bí thư Trương, chuyện này huyện thị chung quanh cũng đều thế cả, người khác lấy tiền mà chúng ta không lấy, chẳng phải là tự dưng mất một khoản thu nhập ư, huống chi thu nhập tài chính của Tân Hải chúng ta vốn đã không dư dả gì.

Trương Dương nói: Bởi vì thu nhập tài chính không tốt, cho nên các anh mới nghĩ tới chìa tay lấy của người dân, thò tay vào ví khách để lấy ư? Tôi nói này, trước đây là ai chế định ra chính sách này vậy? Sao chẳng có đại cục quan gì cả?

Huyện trưởng Hứa Song Kì nói: Bí thư Trương, chính sách không phải chúng tôi chế định, lúc trước xây đường tốn tiền, không thu phí thì lấy đâu ra tiền bảo trì?

Trương Dương cười nói: Theo như tôi biết, đường từ huyện lị ra ngoài đã nhiều năm không tu sửa rồi, tiền sửa đường thì thu đủ rồi, nhưng tình trạng đường xá thế nào? Lồi lõm, trời nắng thì đầy bụi, ngày mưa thì lầy lội, đường xấu như vậy còn dám lấy tiền, tôi thấy mà hoảng đấy, Tân Hải đúng là nghèo thật, nhưng chúng ta không thể nghèo cả mặt mũi, con người ta cần thể diện, thành thị cũng cần thể diện, không làm ra được hình dáng thì người khác khinh thường anh, ngay cả người một nhà cũng khinh thường anh, cho nên tôi quyết định, từ hôm nay, triệt để bỏ tất cả trạm thu phí chung quanh Tân Hải, đường tỉnh đường quốc lộ tôi không quản được, nhưng đường xã thì tôi quản được!

Phó bí thư Huyện Lưu Kiến Thiết nói: Bí thư Trương, đây chính là một khoản thu nhập tài chính không nhỏ đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.