Y Đạo Quan Đồ

Chương 1424: Chương 1424: Dám làm dám chịu (3)




Trương Dương nói: Con người tôi không mê tín, nhưng có một số thứ về phong thuỷ thì rất có đạo lý, mấy trạm thu phí xung quanh Tân Hải đã chẹn cổ Tân Hải, chặn đứng tài vận của Tân Hải chúng ta, cho nên tôi muốn hủy chúng đi, chỉ có như vậy mới có thể đón gió bốn phía, cũng chỉ có như vậy, Tân Hải của Tân Hải mới có thể bay lên.

Tất cả thường ủy đều không nghĩ ra trạm thu phí có liên quan gì tới kinh tế Tân Hải đi lên, nhưng bí thư Trương nếu đã nói có liên quan vậy thì là có liên quan.

Trương Dương vẫn chưa nói xong, đề tài thảo luận kế tiếp của hắn liên quan tới khu khai phá Tân Hải, Trương đại quan nhân cười nói: Thông qua một khoảng thời gian quan sát, tôi phát hiện Tân Hải có rất nhiều chỗ bất hợp lí, bất hợp lí nhất trong đó chính là tuyên chỉ của khu khai phá, tôi muốn hỏi một chút, lúc trước khu khai phá Tân Hải là ai chọn chỗ? Chưng thu nhiều đất đi như vậy, chọn một khu đất cách cảng rõ xa, ưu thế của Tân Hải là gì? Chúng ta là thành thị ở vùng duyên hải, chúng ta có cảng lớn như cảng Phước Long, không tận dung ưu thế quanh mình, ngược lại đi từ bỏ sở trường của mình, các anh nói xem, quyết định như vậy hồ đồ thế nào?

Các thường ủy ở Hiện trường không nói gì, lúc trước tuyên chỉ của khu khai phá là Tảm Thế Kiệt đề nghị, bọn họ đều đầu phiếu tán thành, mặc dù có người thấy tuyên chỉ bất hợp lí, nhưng về sau lại không có ai công khai đề xuất phản đối, thời gian có thể chứng minh tất cả, khu khai phá lúc trước oanh oanh liệt liệt dựng lên đến hiện tại chưa được vài năm đã không có ai có hứng thú nhắc tới nữa, xí nghiệp vào khu khai phá tổng cộng chỉ có hai ba nhà, hơn nữa tình trạng kinh doanh phổ biến là đình trể, cả một khoảng đất lớn bỏ hoang không dùng, tuy rằng Tảm Thế Kiệt thủy chung không thừa nhận sai lầm của khu khai phá, nhưng trong lòng người dân Tân Hải đều coi khu khai phá là một chuyện cười.

Trương Dương nói: Nếu đã phát hiện ra sai lầm thì phải lập tức sửa sai, đừng bận tâm tới mặt mũi, tôi đã điều tra rồi, hiện tại khu vực khai phá tất cả là ruộng tốt, biến ruộng tốt thành đất hoang, cái này căn bản chính là tác phong kém, chính là phạm tội vô sỉ, bất kể là trước mặt ai tôi cũng nói như vậy.

Các thường ủy ngơ ngác nhìn nhau, hay rồi, lại chửi rồi, vị bí thư huyện ủy này đúng là dám chơi, chỉ đầu mâu vào người tiền nhiệm, căn bản không nể mặt chút nào.

Người khác không nói gì, nhưng Hứa Song Kì thì không thể không nói, Trương Dương mắng như vậy, chẳng khác nào lôi tất cả bọn họ vào. Hứa Song Kì nói: Bí thư Trương, không thể nói như vậy được, lúc trước mục đích xây dựng khu khai phá Tân Hải là tạo ra một điểm nóng kinh tế mới, lợi dụng kinh tế cảng và kinh tế khu khai phá, hai trung tâm dẫn động sự phát triển kinh tế chỉnh thể Tân Hải, tuyên chỉ đã được trải qua thời gian dài cẩn thận khảo sát và chứng thực, về phần khu khai phá không phát triển được nhanh, nguyên nhân căn bản vẫn là có liên quan tới trình độ kinh tế bạc nhược của Tân Hải, hơn nữa, bất kỳ chuyện gì cũng đều có quá trình phát triển, không phải một lần là xong.

Các thường ủy Khác cũng gật đầu theo.

Trương Dương nói: Người khác thấy thế nào tôi mặc kệ, nhưng cá nhân tôi cho rằng, khu khai phá trước mắt đã không còn cần thiết để tồn tại nữa rồi, từ cảng Phước Long Tân Hải đi về phía bắc có cả một khoảng đất bị nhiễm phèn, vậy mà không dùng lại chạy đi xa như vậy, cưỡng chế đồng ruộng của người dân, tôi không biết các anh lúc trước khảo sát thế nào nữa? Huyện trưởng Hứa, anh nói cho tôi biết đi, là anh đi khảo sát thực địa à? Tuyên chỉ của khu khai phá cuối cùng là anh quyết định ư?

Hứa Song Kì tức đến nỗi mặt đỏ bừng, y lớn tiếng nói: Lúc trước tuyên chỉ của khu khai phá là mời chuyên gia chuyên gia nổi danh trong nước luận chứng, bí thư Tảm đề nghị, mọi người đầu phiếu thông qua. Hứa Song Kì không thể nhịn được nữa lôi tất cả ra, thích trách thì trách đi, lúc trước là cả đám người này chúng ta đầu phiếu tán thành đấy, một mình anh đánh hết được tất cả mọi người à? chúng tôi đều có trách nhiệm, anh xem thế nào mà làm!

Hứa Song Kì tuy rằng lớn tuổi hơn Trương Dương nhiều, nhưng nói tới trí tuệ chính trị thì y không bằng được Trương Dương, nếu không thì cũng không đến nỗi đến tuổi này vẫn chỉ dừng tên vị trí cấp ban huyện không tiến thêm nổi.

Trương Dương nhìn ra Hứa Song Kì đang tức giận. Hắn thì không hề tức giận, mỉm cười nói: Huyện trưởng Hứa, anh đừng tức giận. Tôi hôm nay là nói chuyện không nói người, tôi không nhằm vào anh, cũng không nhắm vào bất kỳ một ai trong chúng ta, các anh nói lúc trước mời chuyên gia nổi danh trong nước tới luận chứng. Tôi muốn hỏi mọi người một chút, những người được gọi là chuyên gia này tìm hiểu về tình huống của Tân Hải ra sao? Còn chuyên gia kinh tế? Bọn họ nếu có bản sự như vậy, sao không sửa dở thành hay, sao không khu khai phá Tân Hải làm thật náo nhiệt. Sao không đưa kinh tế của Tân Hải đi lên, tôi thấy cái đám người mà các anh lúc trước mời tới đều là phế vật, cơm ăn không ít, rượu uống không ít, nhân lúc say thì thuận tay vẽ mèo vẽ chó lên đất Tân Hải, đây là ý kiến của chuyên gia ư. Loại chuyện này tôi thấy nhiều rồi, chuyên gia cái gì chứ? Chuyên gia chó má thì có! Chuyện của Tân Hải thì đương nhiên là người Tân Hải có quyền lên tiếng nhất.

Hứa Song Kì bị hắn nói cho giận tới mức suýt nữa thì trợn mắt ngất xỉu, nhưng lại không thể không thừa nhận hắn nói cũng có vài phần đạo lý, đám chuyên gia được Tảm Thế Kiệt mời tới lúc trước quả thực tiêu chuẩn có hạn, ăn uống rồi cầm tiền, sau cùng đưa ra một ý kiến như vậy, bởi vì chuyện của khu khai phá mà khiến cho người người oán trách, đến bây giờ người dân cứ nhắc tới khu khai phá là không nhịn được mắng ầm lên.

Trương Dương nói: Tôi nói nhiều như vậy cuối cùng vẫn là để làm rõ một quan điểm, tôi cho rằng tuyên chỉ của khu khai phá tồn tại vấn đề rất lớn, tôi đặc biệt tới khu khai phá quan sát, chiếm dụng đất ruộng nhiều như vậy mà chỉ có hai xí nghiệp sống dở chết dở, đã mắc sai lầm thì phải sửa, cho nên tôi định hủy bỏ khu khai phá, trả đất cho dân.

Phó bí thư Thị ủy Lưu Kiến Thiết cũng không nhịn được: Bí thư Trương, khu khai phá khó khăn lắm mới xây dựng được. Hiện tại tốt xấu gì cũng là trọng điểm của thành phố, nếu hủy bỏ thì sẽ ảnh hưởng rất lớn, muốn xin làm lại thì rất khó khăn.

Trương Dương nói: Không phải là hạng mục trọng điểm của thành phố thôi ư? Đã bỏ không ở đó, không sản sinh ra được hiệu quả, chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn một khối đất đẹp như vậy bị bỏ hoang? Người dân muốn làm ruộng thì không có ruộng để cầy, nhưng chúng ta thì lại vứt bỏ đất ruộng hoang vu, ai cho chúng ta quyền? Ai sẽ gánh trách nhiệm cho sự lãng phí này.

Tất cả thường ủy á khẩu không trả lời được, tuy rằng Trương Dương cường thế bá đạo, nhưng rất nhiều người đã thừa nhận hắn nói quả thực có chút đạo lý.

Trương Dương nói: Tôi là bí thư huyện ủy Tân Hải, tôi phải chịu trách nhiệm vì những chuyện xảy ra ở đây, rất nhiều người đều treo câu dám làm dám chịu ở trên miệng, nhưng làm được thật thì chẳng có mấy ai, thời gian mà các anh tiếp xúc với tôi không dài, sau này các anh sẽ từ từ hiểu tôi, con người tôi vừa hay không có chuyện gì là không dám làm, không có trách nhiệm làm là không dám gánh! Những lời này của Trương đại quan nhân rất có khí phách, ngay cả Hứa Song Kì vừa rồi liên tục kháng nghị cũng không thể nói gì hơn, anh đã nói là sẽ gánh vác trách nhiệm, anh thích chơi thế nào thì chơi, tôi không quản được anh, nhưng tự có người thu thập anh!

Trương Dương nói: Hiện tại chúng ta tiến hành đầu phiếu, tổng cộng có mười một thường ủy, cũng đừng chơi trò phiếu trắng, con người tôi một là một, hai là hai, thích nhất làm rõ ràng, cho nên các anh đừng sợ bỏ phiếu chống thì đắc tội với tôi, anh chỉ cần có thể đề xuất được lý do phản đối là tôi sẽ tiếp nhận, tôi đề nghị dỡ bỏ khu khai phá huyện Tân Hải, khu khai phá hiện tại sẽ chuyển trở lại thành đất nông nghiệp, còn địa chỉ mới của khu khai phá chờ sau khi khảo sát lại sẽ an bài. Đồng ý thì giơ tay!

Trương đại quan nhân là người giơ tay đầu tiên, sau khi hắn giơ tay thì ánh mắt liếc về phía Lưu Kiến Thiết, phó bí thư huyện ủy Lưu Kiến Thiết trong lòng với có chút do dự, nhưng không đợi hắn đưa ra quyết định thì phó huyện trưởng thường vụ Đổng Ngọc Vũ đã giơ tay, Lưu Kiến Thiết thấy Đổng Ngọc Vũ giành trước, cũng giơ tay theo, hắn vừa giơ tay, bộ trưởng tuyên truyền Vương Quân Cường cũng giơ tay. Lục tục ở hiện trường đã có bảy người giơ tay, những người còn lại thì có chút do dự, có nưgời thì nhìn huyện trưởng Hứa Song Kì, nhưng vừa do dự đã mất cơ hội giơ tay.

Trương Dương nói: Quá bán rồi, thông qua! Trương đại quan nhân nói xong, ánh mắt liếc qua mặt những người vừa rồi không giơ tay, trong đó bao gồm cả bí thư Ủy ban chính pháp huyện Chu Tường, bộ của hính ủy huyện Nhân Võ, mấy người này bị Trương Dương nhìn cho dựng tóc gáy, thật sự hối hận vì vừa rồi không giơ tay

Trương Dương nói: Trong đảng của Chúng ta cho phép ý kiến bất đông và tiếng nói bất đồng, nếu mọi người đều giơ tay thì tôi lại cảm thấy không bình thường, hắc hắc!

Tất cả thường ủy đều nhìn ra, thằng cha này đang cười lạnh. Người giơ tay thì trong lòng cảm thấy may mắn, người không giơ tay thì cảm thấy chột dạ, nhìn nụ cười lạnh của hắn, sau này không biết sẽ báo thù như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.