Trương Dương nghĩ thầm đó là bởi vì cô là cháu gái ruột của ông ta thôi, Kiều lão tuy rằng đã về hưu, nhưng khí thế của ông ta vẫn rất mạnh, trong những người mà Trương Dương đã tiếp xúc, căn bản không có ai có thể đánh đồng với ông ta. Trương Dương nghĩ tới cha nuôi Văn Quốc Quyền, khí trường của Văn Quốc Quyền cũng rất mạnh, nhưng ông ta vẫn còn đang tuổi tráng niên, khí trường lộ ra ngoài nhiều hơn một chút, còn Kiều lão, một ông già gần đất xa trời, nhưng khi hắn mặt đối mặt đứng chung một chỗ với ông ta, áp lực mà Trương Dương cảm nhận được không ngờ còn lớn hơn cả Văn Quốc Quyền.
Kiều lão rửa tay xong liền đi tới, mỉm cười nói mỉm cười nói: "Đang nói chuyện gì thế?"
Kiều Mộng Viện cười nói: "Anh ấy nói anh ấy là Tôn Ngộ Không, còn ông là phật Như Lai."
Trương Dương xấu hổ vô cùng, ho khan một tiếng.
Kiều lão bật cười ha ha: "Đừng bình luận sau lưng người khác."
Trương Dương nói: "Kiều lão, tôi đâu dám nói xấu ngài!"
Kiều lão nói: "Lời này tôi không thích nghe đâu, không dám nói và không nói ra là hai chuyện khác nhau."
Trán Trương Dương đã đổ mồ hôi: "Kiều lão, tôi đối với ngài chỉ có tôn kính."
Kiều lão mỉm cười nói mỉm cười nói: "Đừng, Mộng Viện, đi chuẩn bị một chút đi, buổi trưa giữ Trương Dương ở đây ăn cơm."
Kiều Mộng Viện đi rồi, Trương Dương cầm chén trà lên uống một ngụm, đối mặt với nhân vật truyền kỳ trong chính đàn như Kiều lão, cũng cần phải có tố chất tâm lý, tố chất tâm lý của Trương đại quan nhân vốn vẫn rất tốt, nhưng hôm nay luôn thấy ánh mắt Kiều lão nhìn hắn có chút không đúng, ánh mắt của Kiều lão giống như bóc tất cả vỏngoài của hắn ra rồi nhìn sâu vào tận trong. Trương Dương trước đây đã gặp mặt Kiều lão vài lần, nhưng Kiều lão chưa bao giờ dùng loại ánh mắt này để nhìn hắn.
Kiều lão cũng không nói gì, đôi mắt thâm thúy đánh giá Trương Dương, khóe môi vâng mang theo nụ cười hờ hững.
Trương Dương rất không quen bị Kiều lão nhìn chằm chằm như vậy, hắn ho khan một tiếng rồi phá vỡ trầm mặc trước: "Kiều lão, cám ơn ngài!"
"Cám ơn cái gì?"
Trương Dương nói: "Nếu không phải là ngài triệu tôi tới kinh thành, sợ rằng lần này tôi đã bị xử phạt rồi."
Kiều lão cười nói: "Tôi không biết cậu ở Bình Hải gây ra chuyện gì, có điều Mộng Viện nếu đã mở miệng xin tôi nói dối giúp nó, tôi cũng chỉ đành đáp ứng thôi." Ông ta tạm dừng một chút rồi nói: "Tôi trước giờ luôn chiều đứa cháu gái bảo bối này."
Trương Dương nói: "Mang tới phiền toái cho hai người rồi."
Kiều lão nói: "Cũng không phải là đại sự gì, thằng con trai đó của tôi làm việc công và tư rõ ràng, nếu cậu thật sự phạm phải sai lầm có tính nguyên tắc, nó cũng sẽ không bởi vì tôi sinh bệnh mà bỏ qua cho cậu đâu, nếu nó có thể tha cho cậu, chứng tỏ xử lý cậu cũng được mà không xử lý cũng không sao." Kiều lão buông chén trà xuống, nói: "Không ai vĩnh viễn chính xác, tôi đối với người trẻ tuổi luôn luôn khoan dung, bởi vì các cậu trẻ tuổi, vẫn còn có cơ hội sửa chữa, tuổi càng lớn thì càng không được phép phạm sai lầm."
Trương Dương nói: "Kiều lão, nói một câu thật lòng, tôi rất ít khi cho rằng mình làm sai."
Kiều lão bật cười ha ha, thằng ôn này quả nhiên không giống người thường, Kiều lão nói: "Không chỉ có cậu, bất kỳ ai khi làm sai chuyện đầu tiên đều nghĩ rằng phía sai lầm không phải là mình, mà là tìm nguyên nhân từ chung quanh. Đúng và sai trước giờ đều là tương đối, cậu cho rằng mình làm đúng, nhưng tất cả mọi người lại cho rằng cậu làm sai, nói cách khác, hành vi của cậu không phù hợp với tiêu chuẩn của công chúng, như vậy cậu ở trong mắt công chúng chính là sai, cho nên mới sai lại càng sai!"
Trương Dương cẩn thận nghiền ngẫm những lời này của Kiều lão, hắn thấp giọng hỏi: "Nếu như tôi làm việc và hành vi của công chúng không nhất trí với nhau, vậy thì tôi nên lựa chọn thế nào?"
Kiều lão nói: "Thuận nước đẩy thuyền và gặp sao hay vậy là hoàn toàn bất đồng, một người muốn làm việc trong quan trường, chưa chắc đã phải gặp sao hay vậy, mà phải học nắm chắc đại thế, học được lợi dụng tất cả lực lượng có thể, chỉ cậy mạnh thôi là không đủ, còn cần trí tuệ, một gã lực có thể dễ dàng nhấc cái đỉnh nặng ngàn cân, nhưng chắc gì đã có thể tùy tâm sở dục thao túng một cái lông chim."
Trương Dương nghiêm túc lắng nghe dậy bảo.
Kiều lão nói: "Thật ra cậu không thích hợp làm quan." Kiều lão gọn gàng dứt khoát đưa ra kết luận về Trương Dương.
]Trương đại quan nhân xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, Kiều lão sẽ không nhìn lầm, kết luận này khiến Trương Dương có chút mất mát.
Kiều lão lại nói: "Nhưng chính đàn trong nước cần một người như cậu, không thích hợp làm quan, chưa chắc đã là không thích hợp tòng chính, trong chính đàn cần đủ loại người, minh tinh của chính đàn chắc gì đã là quan to, chỉ cần tìm đúng vị trí của mình, có thể phát huy ra năng lượng lớn nhất của mình, đây chính là thành công!"
Trương Dương gật đầu nói: "Cám ơn sự chỉ điểm của Kiều lão."
Kiều lão mỉm cười nói: "Cho nên cậu đừng chỉ chăm chăm nhìn vào quan vị, người một lòng muốn làm quan tuyệt đối sẽ không trở thành quan tốt."
Trương đại quan nhân có chút trái lương tâm nói: "Tôi đối với quan chức rất thờ ơ."
Kiều lão cười nói: "Vậy tôi hiểu lầm ý của Mộng Viện rồi, nó nói cậu là một quan mê!"
Trương đại quan nhân thật sự có chút xấu hổ, có ai mà không muốn làm quan lớn chứ, khi hắn mới vào chính đàn quả thực là một tên quan mê không sai vào đâu được, một lòng muốn làm quan, một lòng muốn bò lên trên, nhưng theo ngày tháng ở thể chế lâu dần, tâm tư trèo lên cao của thằng ôn này cũng đã không còn cường liệt như vậy, có lẽ đã nhìn quen đủ loại người trong thể chế rồi, đối với quan trường đã dần dần mất đi cảm giác thần bí, sự ra đi của Cố Giai Đồng khiến hắn nghĩ lại, có phải là mình quá đố chấp nhất tới quan trường mà xem nhẹ sự chiếu cố của người ở bên cạnh không. Trương Dương cười nói: "Mộng Viện thích trêu tôi lắm."
Kiều lão gật đầu nói: "Mộng Viện gần đây rất vui vẻ." Tay ông ta gõ nhẹ lên lưng ghế, nói khẽ: "Tôi trước giờ luôn lo cho nó, nó từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh tôi, trong lòng nó nghĩ gì? Tôi đều hiểu rất rõ, có thể nói, tôi còn hiểu nó hơn cha nó."
Trương Dương nói: "Mộng Viện được ngài yêu thương như vậy thì thật là hạnh phúc."
Kiều lão ý vị thâm trường nói: "Thật ra cậu cũng rất hạnh phúc, chỉ là cậu vẫn chưa ý thức được thôi." Trương đại quan nhân nghe ra ẩn ý của Kiều lão, hắn bỗng nhiên cảm thấy áp lực rất lớn. Kiều Mộng Viện lần này vì chuyện của hắn mà tận tâm tận sức, không tiếc xuất động ông nội lừa gạt cha mình, từ đó giúp Trương Dương thoát khỏi khốn nhiễu, sự quan tâm đối với hắn không cần nói cũng hiểu. Câu nói này của Kiều lão đã chứng minh lão nhân gia đã nhìn ra tình cảm vi diệu của cháu gái đối với Trương Dương.
Trương Dương đối với Kiều Mộng Viện trước giờ luôn có cảm tình, nhưng từ sau khi Cố Giai Đồng ra đi, tình cảm đã trở thành một loại áp lực, hắn khao khát có tình cảm, nhưng lại sợ tình cảm sẽ mang tới thương tổn cho người khác, ở sâu trong lòng hắn cực kỳ mâu thuẫn.
Lời nói của Kiều lão điểm đến là dừng, người ngoài cuộc thì tỉnh táo, người trong cuộc thì u mệ, huống chi người mà ông ta quan sát và cháu gái ruột của mình, trong tình cảm của Kiều Mộng Viện, trong lòng lão gia tử thủy chung thấy áy náy, ông ta đối với đứa cháu gái bảo bối này thực sự là quá nuông chiều, lúc trước khi Kiều Mộng Viện và Hứa Gia Dũng yêu nhau, ông ta đã nhìn ra Hứa Gia Dũng có mục đích, nhưng ông ta lại không đành lòng khiến cháu gái thương tâm, cho rằng Hứa Gia Dũng không dám làm gì có lõi với cháu gái mình, cũng chính vì có sự ủng hộ của ông ta mà Kiều Mộng Viện và Hứa Gia Dũng mới đính hôn được, khiến cháu gái trong tình cảm càng lún càng sâu, lún càng sâu thì vết thương cũng càng sâu. Thông qua chuyện lần đó, Kiều lão phát hiện, đối đãi với tình cảm của bọn trẻ cũng không thể quá dễ dãi được, phải nhắc nhở thích đáng, phải nắm chắc phương hướng cho nó.
Sau khi ăn cơm trưa, Trương Dương lại kiểm tra sức khỏe cho Kiều lão, sau đó thì cáo từ.
Kiều Mộng Viện tiễn hắn tới trước cửa, có chút tò mò hỏi: "Ông nội tôi nói gì với anh vậy?"
Trương Dương đương nhiên sẽ không nói ra: "Dạy tôi đạo lý làm quan thôi."
Kiều Mộng Viện rất hiểu Trương Dương, cô ta cười nói: "Anh đó, ai dạy anh cũng vô dụng thôi, một khi gặp chuyện, anh sẽ ném lời dạy bảo và dặn dò của người khác lên chín tầng mây."
Trương Dương cười nói: "Cô cũng hiểu tôi quá."
Kiều Mộng Viện nói: "Ông nội của tôi bảo tôi nói với anh rồi, lần này ở kinh thành thêm vài ngày đi." Trương Dương hiểu rằng Kiều lão là muốn bảo mình mượn cơ hội này tạm tránh đầu sóng ngọn gió, hiện tại trở lại Bình Hải nhất định sẽ phải hứng mũi chịu sào, thật ra cho dù Kiều lão không nói, Trương Dương cũng sẽ không vội trở về, lần này sở dĩ có thể thoát khỏi xử phạt ghi tội, tất cả đều nhờ có Kiều Mộng Viện hỗ trợ, hắn đương nhiên không thể phụ nỗi khổ tâm của của cô ta. Trương Dương nói: "Tôi muốn tới biệt viện của Thiên Trì tiên sinh nghỉ ngơi vài ngày."
Tuy Thiên Trì tiên sinh đã tặng tòa nhà đó cho Trương Dương, nhưng Trương Dương vẫn quen gọi nó là biệt viện của Thiên Trì tiên sinh.
Kiều Mộng Viện gật đầu, cô ta đưa cái chìa khóa xe của mình cho Trương Dương: "Xe để anh dùng đấy, khi nào anh về thì trả lại tôi."
Trương Dương có chút kinh ngạc nói: "Cô không dùng xe à?"
Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Tôi đã đặt vé sáng mai về Giang Thành rồi."
"Gấp thế!"
Kiều Mộng Viện nói: "Công trình xây dựng thêm của quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm đã bàn giao sử dụng rồi, tôi phải tự mình tới kiểm tra
Trong lòng Trương Dương rất cảm động, chuyện trên sinh ý của Kiều Mộng Viện bận như vậy mà vẫn cố giành thời gian cùng hắn tới kinh thành, đối với hắn có thể nói là tình thâm nghĩa trọng, tuy rằng Kiều Mộng Viện chưa bao giờ thừa nhận thích hắn, nhưng có một số chuyện căn bản không cần phải nói ra.
Trương Dương rất nhanh phát hiện thân ở trong chính đàn mà muốn tu tâm dưỡng tính căn bản chỉ là nói nhảm mà thôi, phó bí thư thị ủy thành phố Nam Tích Ngô Minh vừa mới tới kinh thành ngày đầu tiên, buổi chiều hôm ấy đã bởi vì viêm ruột thừa cấp tính mà phải nằm viện.
Trương Dương vốn đã đến trước biệt viện của Thiên Trì tiên sinh, thì nhận được điện thoại của Lý Trường Vũ, Lý Trường Vũ nói: "Trương Dương, chuyện của ban trú kinh cậu đi giải quyết đi, bí thư Ngô đột nhiên bị bệnh, phải nằm viện rồi, ngày mai mổ."
Trương Dương thấy chuyện này vô cùng quá đột ngộ, buổi sáng vẫn còn thấy Ngô Minh khỏe mạnh, sao đột nhiên lại sinh bệnh vào lúc này? Trương Dương vốn cho rằng sau khi Ngô Minh tới, có thể trao hết chuyện của ban trú kinh cho y, còn mình thì được nhàn rỗi, nhưng không ngờ chỉ được nhàn rỗi có buổi chiều thì chuyện lại đổ lên đầu hắn. Trương Dương kêu khổ không ngừng: "Bí thư Lý, buổi sáng tôi thấy y còn sinh long hoạt hổ, sao đột nhiên lại bị bệnh? Liệu có phải là giả bệnh tránh việc không?"
Lý Trường Vũ mắng: "Cậu nói bậy gì đó? Giải bệnh mà lại chui vào phòng phẫu thuật à? Bệnh viện ngày mai sẽ phẫu thuật cho anh ta, bị viêm ruột thừa cấp tính đó."
Không phải là Trương Dương nghĩ xấu về Ngô Minh, là bởi vì hôm nay khi rời khỏi ban trú kinh, những lời đó của thằng ôn này quá âm hiểm, vòng một vòng lại muốn kéo mình xuống nước, Trương Dương nói: "Bí thư Lý, Sử Học Vinh tự sát có phải bởi vì liên quan tới tham ô hay không?"
Lý Trường Vũ thở dài nói: "Đúng, Ủy ban kỷ luật đã điều tra rõ hắn có liên quan tới vụ án của Từ Quang Nhiên, lần này là sợ tội tự sát. Vụ án này khó khăn lắm mới bình ổn được, thị lý chúng tôi đã thảo luận rồi, tận lực đừng tạo thành ảnh hưởng quá lớn."
Trương Dương từ chỗ của Ngô Minh đã biết thái độ mà thị lý áp dụng trên chuyện này, hiện tại chính đàn Nam Tích đã thủng lỗ chỗ, thật sự không chịu nổi dày vò nữa rồi. Sử Học Vinh tự sát vào thời điểm mấu chốt này, nếu bởi vậy mà một lần nữa đưa chuyện của quan trường Nam Tích ra trước mắt công chúng. ban lãnh đạo Nam Tích thật sự là không muốn bởi vì chuyện này mà dẫn tới sự chú ý của lãnh đạo thượng tầng, đây không phải là bọn họ sợ, mà là bọn họ không muốn kinh động tới thượng tầng, bọn họ không muốn chuyện này dẫn tới ảnh hưởng không tốt, bọn họ có năng lực tự nội bộ xử lý tốt chuyện này, chính đàn Nam Tích cần thời gian để chữa trị, quần thể cán bộ bọn họ cần thời gian để tạo dựng lại lòng tin của người dân đối với bọn họ.
Lý Trường Vũ nói: "tôi biết chuyện này có chút làm khó cậu, nhưng chuyện của ban trú kinh phát sinh quá đột nhiên, nếu xử lý không tốt, sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của Nam Tích chúng ta, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Bình Hải, cho nên chuyện này phải xử lý tốt, vốn tôi chỉ muốn để cậu lo tạm thời thôi, nhưng ai ngờ được đồng chí Ngô Minh vào thời khắc mấu chốt này lại phát bệnh.”
Trương Dương đối với điều này vẫn đầy hoài nghi, hắn khinh thường cười nói: "Là thật là giả vẫn khó nói lắm, vị bí thư Ngô này năng lực khác thì không có, nhưng bản sự né trách nhiệm thì là nhất lưu."
Lý Trường Vũ biết trong lòng Trương Dương rất ức chế, nghe hắn oán thán mà không nói gì, mỉm cười bảo: "Trương Dương, nói thật lòng, chuyện này giao cho anh ta xử lý tôi cũng chút không yên tâm, Nam Tích chúng ta có nhiều cán bộ như vậy, nhưng chỉ có cậu làm việc là tôi yên tâm nhất.
Trương Dương nói: "Bí thư Lý, ông cũng đừng nhỏ thuốc mắt cho tôi, chỉ cần ông đừng mang tôi đem bán là được."
Lý Trường Vũ bật cười: "Sau khi cậu làm tốt chuyện này, tôi sẽ lập tức chi ba ngàn vạn đó cho Ủy ban thể dục thể thao của cậu." Lý Trường Vũ hiểu rất rõ Trương Dương, rất thức thời ném ra mồi câu.
Trương Dương nói: "Ba ngàn vạn đó cũng không phải cho cá nhân tôi, tôi coi như là nhìn thấu rồi, dưới tay ngài, tôi chính là lao lực làm việc, đợi tôi làm xong hết việc trên tay rồi, tôi sẽ xin được điều đi, chỉ có cách xa ngài tôi mới được thanh thản."
Lý Trường Vũ cười nói: "Tôi khẳng định sẽ không phê duyệt!" Y dặn dò Trương Dương: "Chuyện ô nhiễm nước là phải tạo ảnh hưởng, còn chuyện của ban trú kinh lần này thì phải tận hết khả năng ngăn chặn ảnh hưởng, không thể để chuyện này bị khuếch đại, chuyện của Nam Tích chúng ta thì Nam Tích chúng ta tự mình xử lý, không cần mượn tay người khác. Đối với người nhà của Sử Học Vinh tận lực làm tốt công tác trấn an, bảo bọn họ đồng ý sớm mang thi thể của Sử Học Vinh về hoả táng."
Khi Trương Dương tới ban trú kinh Nam Tích, lập tức thực sự hiểu được rằng ngăn chặn ảnh hưởng cũng không phải là dễ dàng, vừa vào ban trú kinh đã nghe thấy tiếng khóc của nữ nhân, trước cửa lớn của ban trú kinh đặt hai vòng hoa, từ câu đối phúng điếu vừa nhìn đã biết là lão bà Lý Phượng Hà của Sử Học Vinh mang đến.
Trương Dương nhíu mày, vừa hay nhìn thấy phó chủ nhiệm ban trú kinh Vương Nghị từ bên trong ký túc xá đi ra, hắn gọi Vương Nghị lại, chỉ vào vòng hoa, nói: "Sao lại thế này? Ban trú kinh sao lại biến thành linh đường?"
Vương Nghị mày mày ủ ê đi tới, hạ giọng nói: "Còn không phải lão bà của Sử Học Vinh sao, Lý Phượng Hà đi gặp lão công của cô ta một lần cuối cùng xong, sau khi trở về liền làm ầm ĩ lên, cô ta nói lão công của cô ta không phải tự sát mà là bị giết, đòi thị lý phải cho cô ta một cái công đạo, bí thư Ngô bị cô ta nói cho tức quá mà bệnh, ngài mai phải phẫu thuật."
Trương Dương nói: "Tức quá mà bị bệnh ư? Tức giận đến nỗi phát bệnh viêm ruột thừa ư?"
Vương Nghị không biết Trương Dương đang châm chọc Ngô Minh, hắn gật đầu nói: "Còn không phải sao, viêm ruột thừa cấp tính, Vu Hải Lâm và Miêu Tuệ Như đều tới bệnh viện thăm bí thư Ngô rồi."
Trương Dương nói: "Ở đây không có ai quản à? Sắp thành linh đường tới nơi rồi!"
Vương Nghị nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi cũng bất lực, Lý Phượng Hà là người không nói lý, tôi muốn khuyên cô ta, cô ta thì hoặc là mắng người, hoặc là không để ý tới tôi, chồng người ta mới chết, tinh thần bị kích thích, tôi cũng không tiện nói gì cả. Cô ta đặt vòng hoa ở trước cửa như vậy, cán bộ của Nam Tích chúng ta đến kinh thành làm việc cũng không nguyện ý ở lại, đều ra khách sạn ngoài ở rồi."
Trương Dương nói: "Đi, chúng ta đi xem!"
Lý Phượng Hà ngồi trong văn phòng của Sử Học Vinh, mắt ngây ngốc nhìn ảnh chồng, trong mắt không có nước mắt, có điều đã sưng húp cả lên, vốn mấy người của ban trú kinh đã tới đây khuyên cô ta, nhưng Lý Phượng Hà không giảng đạo lý, đuổi hết bọn họ đi.
Trương Dương gõ cửa phòng, đi vào.
Lý Phượng Hà cũng không thèm liếc hắn lấy một cái. Trương Dương ngồi xuống đối diện Lý Phượng Hà: "Giám đốc Lý, cố nén bi thương!"
Lý Phượng Hà nói: "Cám ơn sự quan tâm, tôi chịu được!"
Trương Dương nói: "Kết quả điều tra của cảnh sát đã có rồi, chủ nhiệm Sử là tự sát!"
Lý Phượng Hà nói: "Nam nhân của tôi như thế nào tôi rõ, anh ấy rất lạc quan, sẽ không tự sát đâu, sẽ không bỏ mẹ con chúng tôi đâu."
Trương Dương nói: "Hai người là vợ chồng, đương nhiên không ai hiểu chủ nhiệm Sử hơn cô."
Lý Phượng Hà rất mẫn cảm ánh mắt nhìn thoáng qua Trương Dương: "Anh Có ý gì?"
Trương Dương nói: "Giám đốc Lý, cô cũng là cán bộ quốc gia, đặt vòng hoa ở cửa lớn của ban trú kinh có phải là không được tốt không?"
Lý Phượng Hà nói: "Không có gì không tốt cả, nam của tôichết, tôi dặt vòng hoa tưởng niệm cũng không được à? Chướng mắt anh à?"
Trương Dương nói: "Tôi cũng không nói là không cho cô đặt, nhưng chúng ta có thể như thế này không, chúng tôi ở bên trong ban trú kinh dọn một phòng làm linh đường cho chủ nhiệm Sử, để cô tưởng nhớ anh ấy, ở trong phòng, mọi người muốn phúng viếng chủ nhiệm Sử cũng tiện hơn, cô thấy sao?"
"Không được! Chồng tôi là chủ nhiệm của ban trú kinh Nam Tích hắn chết, sau khi anh ấy chết không có gì mà không dám gặp người ta cả, tôi phải đặt vòng hoa ở ban trú kinh."
Trương Dương nói: "Cô định đặt tới khi nào?"
Lý Phượng Hà nói: "Lúc nào tìm ra hung thủ giết người, tôi lúc đó sẽ bỏ vòng hoa."
Trương Dương nói: "Giám đốc Lý, tôi đã nói với cô rồi, cảnh sát đã điều tra xong, chủ nhiệm Sử là tự sát."
Lý Phượng Hà trừng mắt lườm Trương Dương, nói: "Anh đánh rắm, chồng tôi không phải tự sát, anh ấy đang sống vui vẻ, vì sao phải tự sát?"
Trương đại quan nhân bị mắng một câu, có điều hắn không tức giận, vẫn nhẫn nại nói: "Giám đốc Lý, tôi biết trong lòng cô rất buồn, nhưng cô cũng là cán bộ quốc gia, cũng phải lấy đại cục làm trọng, không thể mang thêm phiền toái cho quốc gia được."
Lý Phượng Hà nói: "Tôi mang tới phiền toái cho ai? chồng tôi chết, tôi yêu cầu tìm ra hung thủ có gì sai nào?"
Trương Dương nói: "Anh ta là tự sát."
Lý Phượng Hà nói: "Người đã chết, các anh nói thế nào cũng được, tôi không nói chuyện với anh nữa, tôi muốn nói chuyện với lãnh đạo thành phố, bảo Ngô Minh tới gặp tôi."
Trương Dương nói: "Bí thư Ngô bị bệnh phải nằm viện rồi."
Lý Phượng Hà nói: "Anh cho rằng tôi không biết các anh tính toán gì à, các anh sợ cái chết của chồng tôi bị tuyên dương ra ngoài, các anh sợ chân tướng bị bại lộ, cho nên các anh không muốn tôi lên tiếng, thậm chí không dám gặp tôi, chồng tôi chình là bị các anh hại chết."
Trương Dương giờ đã hiểu vì sao Ngô Minh lại đột nhiên phát bệnh, Lý Phượng Hà này rất khó nói chuyện, cô ta hiểu chồng mình ư, chuyện Sử Học Vinh tham ô cô ta có biết không? Trương Dương thiếu chút nữa hỏi ra những lời này, nhưng suy nghĩ một chút, chồng Lý Phượng Hà vừa chết, quả thực cũng có chút đáng thương, mình nếu nhắc tới chuyện này, có phải là quá tàn nhẫn không, hắn thở dài nói: "Giám đốc Lý, cố nén bi thương, vòng hoa đó quả thực không thể để ở cửa lớn của ban trú kinh được, cô cũng đừng làm khó chúng tôi."
Lý Phượng Hà nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, anh không cho tôi đặt vòng hoa có phải không? Tôi sẽ đặt vòng hoa ở cửa ban trú kinh Bình Hải, cán bộ thị lý các anh trốn tránh không gặp tôi, tôi sẽ tới tỉnh lý nói chuyện, tỉnh lý không cho tôi nói thì tôi sẽ tới Trung ương."
Trương Dương nhìn ra Lý Phượng Hà thật sự quyết tâm muốn gây chuyện, trong lòng có chút bực mình, chẳng lẽ người đàn bà này không biết nam nhân của cô ta tham ô nhận hối lộ?
Lúc này cục công an khu trực thuộc lại cho người tới đây tìm hiểu tình huống.
Trương Dương đứng dậy đi ra ngoài, Vương Nghị cũng không dám ở lại đây, đi theo Trương Dương, trong lòng cười thầm, còn tưởng rằng vị chủ nhiệm Trương này có biện pháp gì, gặp phải Lý Phượng Hà cũng đành bó tay như vậy mà thôi.
Lần này người đến là Lương Liên Hợp và hai cảnh sát thủ hạ, bởi vì sự kiện này liên quan tới quan viên địa phương, phân cục đối với chuyện này cũng khá là coi trọng, thân là phân cục trưởng Lương Liên Hợp phải tự mình tới đây, Trương Dương mời Lương Liên Hợp vào trong phòng họp ngồi.
Lương Liên Hợp cười nói: "Chủ nhiệm Trương, vòng hoa sao lại để trước cửa lớn?"
Trương Dương nói: "Người nhà của người chết đang dùng phương pháp này để tưởng niệm người chết." Trương Dương không muốn nói cho gã biết nội tình.
Lương Liên Hợp nói: "Vợ của Sử Học Vinh đã tới phân cục của chúng tôi, cô ta luôn miệng nói trượng phu của cô ta là bị giết." Gã đưa giấy nghiệm thi cho Trương Dương: "Chuyên gia của chúng tôi đã tiến hành kiểm tra cẩn thận thi thể của người chết, tin chắc rằng anh ta là uống thuốc độc tự sát, ở hiện trường chúng tôi cũng không phát hiện bất kỳ điểm đáng ngờ nào, tôi có thể nói chắc chắn rằng Sử Học Vinh khẳng định là tự sát."
Trương Dương nói: "Cám ơn Lương cục, các anh vất vả quá."
Lương Liên Hợp nói: "Tôi cũng nhìn ra, chuyện này có chút khó giải quyết, vợ của người chết hình như không chịu tiếp nhận hiện thực, chủ nhiệm Trương, chúng ta là lão bằng hữu, tôi cho anh một đề nghị, mau chóng làm tốt công tác tâm lý với người nhà của người chết đi, loại chuyện này làm ầm lên cũng không được gì. Ở nơi như kinh thành, vạn nhất khiến ảnh hưởng lớn lên là không có lợi, anh cũng hiểu mà."
Trương Dương đương nhiên biết Lương Liên Hợp cũng là có hảo ý, hắn cười nói: "Lương cục phí tâm rồi, có giấy chứng minh này, chúng tôi cũng tiện làm công tác."
Trương Dương là nghĩ, hiện tại công an đã có chứng minh cụ thể, Lý Phượng Hà chắc không còn gì để nói.
Nhưng thái độ của Lý Phượng Hà vẫn rất kiên quyết, chỉ nhìn thoáng qua giấy nghiệm thi một cái rồi nói: "Tất cả các anh đều thông đồng với nhau, muốn giấu diếm chân tướng cái chết của chồng tôi."
Trương Dương đối với Lý Phượng Hà đã có chút mất kiên nhẫn: "Giám đốc Lý, giấy nghiệm thi của cảnh sát không thể làm giả."
Lý Phượng Hà nói: "Anh muốn nói gì?"
Trương Dương nhẫn nại nói: "Giám đốc Lý, nguyên nhân cái chết của chủ nhiệm Sử đã điều tra xong rồi, tôi thấy cô để thi thể của anh ấy ở trong phòng đựng xác cũng không hay, con người ta ai cũng lá rụng về cội, nhập thổ vi an, có phải trước tiên đưa tro cốt của chủ nhiệm SỬ mang về gia hương đã rồi nói không?"
Lý Phượng Hà nói: "Anh có ý gì? Nguyên nhân cái chết của chồng tôi còn chưa tra rõ, anh đã bắt tôi mang anh ấy đi hỏa táng, có phải là muốn hủy diệt chứng cớ không? Tôi coi như đã nhìn ra rồi, anh là đồng bọn với kẻ hại chết chồng tôi."
Trương Dương thật sự là dở khóc dở cười: "Giám đốc Lý, tôi không quen biết chủ nhiệm Sử, thị lý là sau khi anh ấy mất mới cử tôi đến đây xử lý, tôi có thể thông cảm với tâm tình hiện tại của cô, nhưng chủ nhiệm Sử đã chết, chúng ta nên tiếp nhận hiện thực, dùng lý trí để nhìn nhận chuyện này, không ai hại anh ta cả, cô đừng có cực đoan, phương thức như vậy đối với mọi người đều không có lợi, ảnh hưởng đối với chủ nhiệm Sử cũng không tốt."
Lý Phượng Hà nói: "Chồng tôi đã chết rồi thì còn bận tâm gì tới ảnh hưởng? Thị lý không phải không quản sao? Được, tôi đi đây, tôi tới quốc vụ viện đòi công lý!"
Trương Dương nhìn ra nữ nhân này cũng không phải là hạng người lương thiện gì, thật sự có thể làm lớn chuyện, nhiệm vụ mà thị lý giao cho hắn là dẹp yên chuyện này, tận lực ổn định tình tự của người nhà người chết, đừng để chuyện này tạo thành ảnh hưởng ác liệt.
Trương Dương nói: "Giám đốc Lý, cô có yêu cầu gì thì có thể đề xuất với tôi, tôi sẽ phản ánh với thị lý, kinh thành là trung tâm hành chính của quốc gia chúng ta, chính phủ địa phương chúng ta đừng tạo thêm phiền phức cho quốc gia, cô nói xem có đúng không?"
Lý Phượng Hà không để ý đến hắn để ý đến hắn, đi đến trước mặt hắn trước mặt hắn rồi lạnh lùng nói lạnh lùng nói: "Anh tránh ra, tôi không nói chuyện với anh nữa!"
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng cãi nhau, lại là phó chủ nhiệm ban trú kinh Vương Nghị và hai phóng viên xảy ra tranh cãi, hai phóng viên đó đang vây quanh cửa ban trú kinh chụp ảnh vòng hoa, Vương Nghị nhìn ra tình huống có chút không ổn, vội vàng chạy ra cản lại. Hai bên ngôn ngữ không hợp, tất nhiên liền xảy ra xung đột.
Lý Phượng Hà nói: "Phóng viên báo chiều của kinh thành, là do tôi mời đến, tôi công bố toàn bộ chuyện của các anh ra xã hội."
Sự nhẫn nhịn của Trương Dương cũng có hạn, hắn lạnh lùng nói: "Giám đốc Lý, cô khư khư cố chấp, cứ đòi chế tạo sự đoan, như vậy đối với chính phủ thành phố Nam Tích không có lợi, đối với chín bản thân cô cũng không có lợi."
Lý Phượng Hà nói: "Uy hiếp tôi ư? Tôi không sợ, Lý Phượng Hà tôi ngồi ngay đứng thẳng, tôi không sợ các anh hãm hại, chồng tôi trước giờ rất vui tươi, anh ấy sẽ không tự sát, các anh không giúp tôi điều tra, tôi tự điều tra, ai ở trên xã hội mà không có vài người bạn."
Trương Dương nói: "Lý Phượng Hà, tôi không ngại nói cho cô biết, Sử Học Vinh tự sát là có nguyên nhân, thị lý đã nắm giữ chứng cớ tham ô của anh ta, chỉ là không công khai tuyên bố ra ngoài thôi, nếu anh ta không tự sát, hiện tại đã bị song quy rồi, tôi không biết cô đối với chuyện của anh ta có phải là không biết gì thật hay không?"
Lý Phượng Hà trợ mắt, cô ta bỗng dưng hét như phát điên, giơ tay ra như muốn đánh Trương Dương, Trương đại quan nhân sớm đã đề phòng, rất nhanh lách sang một bên, Lý Phượng Hà vồ trượt, mất thăng bằng ngã xuống đất, cô ta lớn tiếng khóc: "Súc sinh! Chồng tôi đã chết rồi, anh còn bôi nhọ anh ấy, các anh không phải là người!"
Trương Dương nhìn thấy tình cảnh của Lý Phượng Hà như vậy, trong lòng cũng có chút thương hại, xem ra cô ta tám chín phần mười là không hề biết chuyện tham ô của Sử Học Vinh, Trương Dương nói: "Lý Phượng Hà, cô đừng có làm loạn, những gì tôi nói đều là sự thật, nếu cô không tin, lát nữa tôi sẽ mang một số tư liệu làm trái kỷ luật của anh ta cho cô xem."
Trương Dương nói xong liền bước đi, loại nữ nhân này thuộc loại tranh chua, Trương đại quan nhân không muốn dây dưa với cô ta nữa, di tới trước cửa lớn, nhìn thấy Vương Nghị dẫn mấy nhân viên công tác vây lấy hai phóng viên đó mà lý luận.
Phóng viên nói: "Chúng tôi có tự do săn tin, các anh dựa vào gì mà can thiệp vào chuyện của chúng tôi?"
Trương Dương nói: "Tôi nói này, các anh không có việc gì làm hay sao mà tới trước cửa ban trú kinh của chúng tôi chụp ảnh? Ai đã cung cấp manh mối cho các anh?"
Hai phóng viên thấy hắn như người cầm đầu, đều nhìn hắn.
Trương Dương nói: "Các anh muốn chụp thì cứ chụp cho chán đi, tôi nói trước, ai dám viết lung tung, tôi không để yên cho hắn đâu."
Hai phóng viên bị Trương Dương dọa cho ngây ra, đúng lúc này, một chiếc xe Mercedes màu đen đỗ ở trước cửa ban trú kinh Nam Tích, từ trên xe có hai nữ một nam bước xuống, Trương Dương ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ toàn là người quen, người nam là Giang Quang Á, hai người còn lại, một người là Tra Vi, một người là tổng giám đốc Tinh Toản Khưu Phượng Tiên.
Nhìn thấy một màn ở trước mắt, ba người đều ngây ra, bọn họ hiển nhiên không ngờ Trương Dương lại ở chỗ này, Tra Vi nhìn thấy Trương Dương, đôi mắt đẹp lập tức đổi sang vẻ kinh ngạc, cô ta kinh hỉ nói: "Trương Dương, anh đến kinh thành lúc nào vậy."
Trương Dương cười cười chào bọn họ, trong lòng cũng có chút kỳ quái, nhưng lại không biết bọn họ vì sao lại tới đây?
Tra Vi hỏi rõ chân tướng của sự việc, nói với hai póng viên: "Tổng biên tập của báo các anh là Tiết Khánh Minh phải không? Các anh cứ chụp đi, công tác nỗ lực như vậy, tôi sẽ bảo anh ta tăng lương cho các anh!"
Hai phóng viên nghe thấy Tra Vi nói như vậy liền ngây ra, phóng viên kiếm ăn ở kinh thành ở kinh thành so với phóng viên địa phương thì kiến thức rộng hơn nhiều, bọn họ đương nhiên biết bên trong kinh thành ngọa hổ tàng long, ở trên đường cái tùy thời gặp một người cũng đều là nhân vật có máu mặt, Tra Vi và Giang Quang Á đều là con cháu của cán bộ cao cấp hàng thật giá thực, Tra Vi nói: "Các anh chụp xong, sau khi về thì nói với tổng biên tập của các anh, anh ta đã đáp ứng giúp tuyên truyền triểm lãm mỹ thuật của chúng tôi, bảo anh ta đừng quên."
Tra Vi vừa nói ra câu này, hai phóng viên liền nhìn nhau, trong lòng đều minh bạch rồi, vị đại tiểu thư ở trước mắt bọn họ không thể trêu vào được, bọn họ cất máy ảnh đi, cười nói với Tra Vi: "Tiểu thư họ gì nhỉ, chúng tôi về sẽ nói với tổng biên tập một tiếng."
Tra Vi không để ý tới bọn họ, chỉ chỉ vào vòng hoa ở trước cửa: "Trương Dương, các anh làm gì thế? Đặt vòng hoa ở cửa lớn ban trú kinh, không sợ xui à?"
Trương Dương nói với Vương Nghị: "Cất đi! Cô ta mà còn đặt ở cửa lớn nữa thì trực tiếp ném vào thùng rác."