Trương Dương nói: "Tôi một không phải là người của Ủy ban kỷ luật, hai không phải là người của cục chống tham nhũng, tôi chỉ có chút hiếu kỳ mà thôi."
Vương Cầm nói: "Những thứ này đều là lúc trước chủ nhiệm Sử quy định, tôi chỉ là một người chấp hành, cấp trên bảo tôi làm như thế nào thì tôi làm như thế."
Trương Dương bật cười, Vương Cầm không yếu đuối như biểu hiện của cô ta, đám người này có một điểm giống nhau, tất cả đều đều đẩy hết chuyện lên người Sử Học Vinh, dù sao Sử Học Vinh cũng đã chết, chết không đối chứng. Trực giác của Trương Dương nói cho hắn biết rằng, chuyện này không đơn giản, không phải là hắn cứ muốn dây dưa trên vấn đề này, mà là chuyện này rất không bình thường, cán bộ cấp phó ban được trang bị điện thoại di động, hơn nữa phí liên lạc cũng không ít, đãi ngộ so với cán bộ cấp chính ban như hắn còn cao hơn. Trương Dương cho rằng tài vụ của ban trú kinh khẳng định tồn tại vấn đề tương đối lớn, Sử Học Vinh tự sát có mười phần là liên quan tới vấn đề kinh tế.
Trương Dương tuy rằng đi sâu vào từ đây, nhưng sự thật chứng minh, chỉ ở phương diện thông tin, ban trú kinh đã tồn tại vấn đề mờ ám tương đối lớn, ba gã phó chủ nhiệm phí di động mỗn tháng không quá bốn trăm, cũng chính là nói hơn sáu trăm đồng còn lại chảy vào túi riêng của họ, loại chuyện này ở các bộ môn kỳ thật cũng thường thấy, không tra thì thôi, một khi tra ra đều có vấn đề, mà Trương đại quan nhân tới ban trú kinh là để tìm sai phạm, thằng ôn này trong chuyện nước ô nhiễm ở Đông Giang bị chút ủy khuất, vừa hay tìm được một cơ hội để phát tiết, ban trú kinh Nam Tích cũng đáng bị xui xẻo, ai bảo vào đúng lúc này lại lọt vào tay hắn.
Lúc tam giờ sáng, tất cả nhân viên công tác của ban trú kinh đều tới phòng họp, Trương Dương vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi triệu tập mọi người đến đây họp, chắc hẳn mọi người đều đã biết nguyên nhân, tối hôm qua chủ nhiệm Sử Học Vinh tự sát thân vong, chuyện này đã được cảnh sát chứng thực, là uống thuốc độc tự sát, loại trừ khả năng anh ta bị giết."
Trong phòng họp trở nên có chút ồn ào, mọi người đều đang thảo luận chuyện này, loại trừ khả năng hắn bị giết, khiến mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, dẫu sao thì tối hôm qua Sử Học Vinh cũng chết ở ban trú kinh, tất cả mọi người sống ở đây đều bị hiềm nghi, chứng minh được hắn tự sát chẳng khác nào loại bỏ mọi người bị hiềm nghi.
Trương Dương nói: "Thị lý bảo tôi tới đây lâm thời chủ trì công tác của ban trú kinh, hy vọng mọi người đừng bởi vì này sự kiện bởi vì này mà làm ảnh hưởng đến trật tự công tác bình thường." Hắn tạm dừng một chút rồi lại nói: "Tôi vừa rồi đã liên hệ với cảnh sát, cảnh sát hy vọng mọi người cố gắng cung cấp một số manh mối, nếu mọi người không muốn đi tới chỗ cảnh sát nói chuyện, có thể tùy thời tới tìm tôi, phản ánh tình huống cho tôi biết, buổi sáng hôm nay, tôi sẽ ở lại nơi này làm việc, chỉ cần mọi người nhớ ra điều gì, nghĩ tới bất kỳ chuyện khả nghi nào, đều có thể nói với tôi."
Nhân viên công tác của ban trú kinh Nam Tích đa số đều không quen Trương Dương, không ai chủ động lên tiếng, Trương Dương nói vài câu xong, cũng ý thức được mọi người không ai muốn lên tiếng vào thời khắc phi thường này, thế là liền cho tan họp.
Sau khi hội nghị kế thúc, ba vị phó chủ nhiệm cũng chưa đi vội, bọn họ cũng đều biết chuyện Trương Dương điều tra phí thông tin, mục đích ở lại chính là nhận sai với Trương Dương, loại chuyện này thật ra đều là bí mật ai cũng biết nhưng không nói ra. Trương Dương điều tra chuyện phí thông tin, rõ ràng là cố ý vạch lá tìm sâu, bọn họ cũng không tin tiền điện thoại của Trương Dương bình thường cũng là hắn tự trả, nhưng Trương Dương là cán bộ cấp chính ban, bọn họ toàn là cấp phó ban, căn cứ vào quy định của thị lý, bọn họ dùng tiền công mua di động bản thân đã là một hành vi trái với quy định, lại còn biển thủ tiền điền thoại, nếu nghiêm khắc truy cứu thì cũng được tính là vấn đề kinh tế.
Miêu Tuệ Như nhanh mồm nhanh miệng, vừa rồi cô ta rất khó chịu, nhưng khi thương lượng với hai vị phó chủ nhiệm đều biết thằng ôn Trương Dương này mọi người không đắc tội được, cho nên hiện tại đã thay đổi sắc mặt, vẻ mặt lúc này rất thành khẩn, rất áy náy: "Chủ nhiệm Trương, chúng tôi sai rồi, chúng tôi không nên sử dụng di động, chúng tôi vừa rồi đã thương lượng, quyết định nộp di động lên, còn phần tiền điện thoại hàng tháng, chúng tôi sẽ bồi thường khoản phí còn thiếu."
Mục đích chân chính của Trương Dương cũng không phải là truy cứu vấn đề tiền điện thoại, mà lại cho đám người này một cái hạ mã uy, Trương Dương nói: "Loại chuyện này các anh tự mình xử lý là được rồi, tôi chỉ làm việc có nửa ngày thôi, vừa rồi tôi đã nói rồi, tôi không phải là người của viện kiểm sát, cũng không phải là người của Ủy ban kỷ luật, chuyện trên kinh tế không thuộc tôi quản."
Vương Nghị nói: "Chủ nhiệm Trương, ngài nhắc nhở rất đúng, mấy vấn đề này tuy rằng không lớn, nhưng có liên quan tới chúng tôi ước thúc bản thân không nghiêm, chúng tôi đã nhận thức được sai lầm của mình, thân là nhân viên chính phủ vì quốc gia, bất kỳ lúc nào cũng nên ở trong trạng thái đợi lệnh, chúng tôi nên tuân theo quy định, tùy thời phải bao trì liên lạc được thông suốt.”
]Trương Dương cười cười, đám người này đều là hạng dối trá, với sự hiểu biết của hắn về nhân viên công tác của ban trú kinh, đám người này lăn lộn ở ở kinh thành lâu ngày, ai ai cũng thành kể lõi đời, cầm tiền của chính phủ địa phương, chạy quan hệ với bên trên, trên dưới ít nhiều đều có chút quan hệ, trong bất kỳ ban trú kinh nào cũng có điều mờ ám, mọi người ở trong thể chế đều hiểu rõ đây là bộ môn gì, bởi vì tính đặc thù của công tác, trước giờ luôn có cách nói chạy bộ đút tiền, muốn đả thông quan hệ các phương diện ở kinh thành, mời khách biếu quà là điều không thể thiếu, chỉ cần có loại hành vi này tồn tại, chuyện trái với quy định tất nhiên là không ít, bình thường mà nói, chính sách của chính phủ địa phương đối với bộ môn này trước giờ luôn rất lỏng, đối với những chuyện nhỏ bé không đáng kể đều mắt nhắm mắt mở, không ai thật sự đi tra vấn đề kinh tế của ban trú, kinh đương nhiên điều kiện tiên quyết là chuyện không thể làm quá mức, cho nên ban trú kinh cũng là chức quan béo bở được mọi người chú ý trong thể chế, rất nhiều người đều nghĩ mọi cách để được chui vào đây làm.
Trương Dương quả thực có chút thủ đoạn, lợi dụng chuyện di động để gõ cho ba chủ nhiệm này này phải ngoan ngoan, hắn nói với Vương Nghị: "Chuyện đi lấy ghi chép nhật ký trò chuyện anh đã làm chưa?"
Vương Nghị nói: "Bưu cục vẫn chưa đi làm, tôi đã sai người đi làm rồi."
Trương Dương gật đầu, lúc này, phó chủ nhiệm ban trú kinh Bình Hải Hồng Vệ Đông đến, tuy rằng giữa các ban trú kinh không tồn tại vấn đề quản hạt trên thực tế, nhưng ban trú kinh của thành phố xảy ra chuyện lớn như vậy, lãnh đạo ban trú kinh Bình Hải cũng cần phải ra mặt.
Trương Dương bước ra nghênh đón đoàn người của Hồng Vệ Đông, Hồng Vệ Đông và Trương Dương trước đây chưa từng gặp, y có chút kinh ngạc, không ngờ phía thành phố Nam Tích phản ứng nhanh như vậy, Sử Học Vinh vừa mới chết, nhanh như vậy đã phái người tới đây xử lý tình huống, Hồng Vệ Đông nói: "Tiểu Trương, cậu tới nhanh quá."
Trương Dương nói: "Tôi là lâm thời bị lãnh đạo bắt đi lính, buối trưa phó bí thư Ngô của chúng tôi sẽ tới đây tiếp nhận chuyện này, nhiệm vụ của tôi chính là ổn định thế cục của ban trú kinh, bảo đảm công tác được tiến hành bình thường."
Hồng Vệ Đông gật đầu, đối với địa phương mà nói, ban trú kinh là thiên lý nhãn của bọn họ, phụ trách khơi thông công tác với các cơ quan ở kinh thành, nhưng đám người ban trú kinh này đồng thời cũng là thuận phong nhĩ, bọn họ đối với chuyện ở gia hương cũng chú ý không kém gì kinh thành. Hồng Vệ Đông đã biết hành vi của Trương Dương trong chuyện ô nhiễm nước ở Đông Giang, đối với một người dám ở trước mặt nhiều người tát Liêu Bác Sinh, Hồng Vệ Đông cũng không dám đắc tội, trong ngôn ngữ vô cùng khách khí với Trương Dương.
Thời gian công tác của Hồng Vệ Đông ở ban trú kinh Bình Hải không dài, y cũng không biết nhiều về Sử Học Vinh, trong ấn tượng của y người này bình thường tính cách cởi mở, rất thích nói, người như vậy nói sao cũng không giống là người tự tìm lấy cái chết, nhưng hắn lại thật sự đã lựa chọn tự sát. Hồng Vệ Đông nói: "Chủ nhiệm Trương, cảnh sát đã điều tra rõ nguyên nhân Hồng Vệ Đông tự sát chưa?"
Trương Dương nói: "Đang điều tra rồi, chắc rất nhanh sẽ điều tra rõ thôi."
Hồng Vệ Đông nói: "Tiểu Trương à, nhất định phải ổn định tình tự của mọi người, giúp ban trú kinh Nam Tích bảo trì trật tự công tác bình thường, đừng để công tác bình thường bị ảnh hưởng."
Trương Dương nghĩ thầm mình chỉ đến hỗ trợ quá độ một chút thôi, nói trắng ra chỉ là nửa ngày, chờ Ngô Minh trưa nay tới kinh thành, chuyện này có thể giao cho y.
Thời gian Hồng Vệ Đông ở lại hiện trường không dài, sau nửa giờ liền rời khỏi đó, y chỉ tới hỏi han qua loa, căn bản không giúp được gì, làm quan viên của tỉnh, nói sao cũng phải tỏ vẻ quan tâm một chút, tình huống cụ thể vẫn là phải dựa vào phía Nam Tích tự mình xử lý.
Buổi trưa hôm ấy phó bí thư thị ủy thành phố Nam Tích Ngô Minh tới nơi, theo y cùng tới còn có lão bà của Sử Học Vinh, tổng giám đốc cửa hàng bách hóa thành phố Nam Tích Lý Phượng Hà, cũng là nữ cường nhân nổi danh của thành phố Nam Tích, Lý Phượng Hà đã khóc tới hai mắt đỏ lựng, có điều cô ta từ lúc tới ban trú kinh liền trấn định lại, sau khi gặp mặt với mấy vị lãnh đạo của ban trú kinh, Lý Phượng Hà liền cùng phó chủ nhiệm ban trú kinh Miêu Tuệ Như tới nhà tang lễ gặp di dung của trượng phu.
Ngô Minh không đi theo tới đó, y và Trương Dương cùng nhau tới phòng 388 của ban trú kinh, đây là căn phóng xa hoa nhất của ban trú kinh Nam Tích, bình thường đều là để tiếp đãi lãnh đạo thành phố, trang trí bên trong khá là xa hoa, ngay cả đồ dùng cũng đều bằng gỗ lim.
Trương Dương và Ngô Minh ngồi xuống ghế làm bằng gỗ lim, Ngô Minh nói: "Tiểu Trương, vất vả cho cậu rồi." Y và Trương Dương đều hiểu rõ quan hệ giữa hai bên, hai người vốn ghét cay ghét đắng nhau, hòa khí như vậy chỉ là giả vờ.
Trương Dương nói: "Không có gì mà vất vả cả, thân là một thành viên của Nam Tích, Nam Tích xảy ra chuyện tôi đương nhiên phải giúp."
Ngô Minh gật đầu nói: "Tối nay chưa được nghỉ ngơi tốt nhỉ."
Trương Dương ngáp một cái, nói: "Ba giờ sáng đã đã bị thị trưởng Cung gọi dậy, rất là mệt. Phó bí thư Ngô đã tới rồi, chuyện này do ngài xử lý, tôi có thể được thanh nhàn rồi."
Ngô Minh cười nói: "Thật ra có cậu ở đây, tôi căn bản cũng không cần phải đến, năng lực công tác của cậu mọi người đều công nhận."
Trương Dương nói: "Tôi không có năng lực công tác gì cả, suốt ngày làm hỏng việc, mang tới không ít phiền toái cho các lãnh đạo."
Ngô Minh nói: "Chuyện nước sông Thoan bị ô nhiễm, mọi người đều biết, cũng đều công nhận nỗ lực và sự cố gắng của cậu, cậu yên tâm, công tích của cậu sẽ không dễ dàng bị xóa đi đâu."
Trương đại quan nhân từ trong đáy lòng rất khinh thường thằng ôn này, nghĩ thầm tôi làm ra thành tích gì cũng không cần anh phải khẳng định, hắn đứng dậy nói: "Phó bí thư Ngô, tôi còn có việc, giờ ngài tiếp nhận chuyện ở đây nhé."
Ngô Minh cũng có chút bất lực vì hắn thủy chung gọi mình là phó bí thư, biết thằng ôn này là rắp tâm khinh bỉ y, y cũng không muốn tiếp tục ở đây nói chuyện với Trương Dương nữa, thằng ôn này cũng không phải là đèn cạn dầu, hắn nguyện ý đi, mình cầu còn không được nữa là, Ngô Minh rất khách khí đứng dậy nói: "Tôi tiễn cậu."
Thật ra Ngô Minh chỉ khách khí một chút thôi, có điều nói xong câu đó, y lại hối hận, Trương Dương là hạng người nào chứ, nếu đổi lại là người khác khẳng định sẽ không để mình tiễn, nhưng thằng ôn này tuyệt đối sẽ không khách khí với mình.
Khi Ngô Minh tiễn Trương Dương ra cửa, nói khẽ: "Sử Học Vinh vừa mới bị tra ra có vấn đề trên kinh tế, Ủy ban kỷ luật đang chuẩn bị song quy hắn, nhưng vẫn chưa áp dụng với hắn thì hắn đã tự sát rồi."
Trương Dương hơi ngẩn ra, dừng chân lại, kinh ngạc nhìn Ngô Minh: "Anh là nói, hắn sợ tội tự sát ư?"
Ngô Minh gật đầu.
Trương Dương nói: "Bên trong Ủy ban kỷ luật có người để lộ bí mật à?" Hắn từ trong những lời này của Ngô Minh lập tức nắm được chỗ mấu chốt.
Ngô Minh thở dài nói: "Từ Quang Nhiên, Lý Bồi Nguyên, những người này tuy rằng xuống ngựa, nhưng còn có rất nhiều phần tử chưa bị moi ra, bên trong chúng ta còn có một số người có vấn đề."
Trương Dương có chút kỳ quái nhìn Ngô Minh, vì sao y lại nói với mình những lời này, giữa bọn họ tuy rằng quen nhau thời gian không ngắn, nhưng không có giao tình gì, Ngô Minh không có lý do để lộ tin tức cho mình.
Ngô Minh nói: "Chuyện này đừng nói ra ngoài, thị lý không muốn làm lớn chuyện, chuyện Sử Học Vinh tham ô tạm thời áp chế xuống, về sau mới xử lý. Nếu cảnh sát của kinh thành tham gia quá nhiều thì ngược lại không tốt, cậu cũng rõ mà, Nam Tích chúng ta hiện tại thật sự là không chịu nổi dày vò nữa."
Trương Dương bỗng nhiên hiểu ra, Ngô Minh sở dĩ nói cho hắn biết tin tức này không phải là có hảo ý gì, cái chết của Sử Học Vinh đã kinh động tới cảnh sát kinh thành, cảnh sát tham gia điều tra, rất có thể sẽ tra ra chuyện tham ô của Sử Học Vinh, mà phía thành phố Nam Tích không muốn chuyện này bại lộ, muốn nội bộ tự giải quyết, không muốn tạo thành ảnh hưởng không tốt trên xã hội, nhất là ở trong giới kinh thành, không ai có thể cam đoan chuyện này có thể giấu được tai mắt của cảnh sát kinh thành, vạn nhất bọn họ tra ra chân tướng Sử Học Vinh tự sát, mặt mũi của ban lãnh đạo thành phố Nam Tích khẳng định sẽ rất khó coi, Ngô Minh tới kinh thành phụ trách giải quyết chuyện này, trước khi tới đây bí thư thị ủy Lý Trường Vũ đã dặn y, nhất định phải nghĩ biện pháp đè chuyện này xuống, có một số chuyện không phải anh muốn đè là đè được, nếu chân tướng của chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, ban lãnh đạo thành phố Nam Tích khẳng định sẽ trách cứ Ngô Minh hành sự bất lực, mà Ngô Minh vừa đến kinh thành đã đem chuyện này nói cho Trương Dương, mục đích chính là kéo cả Trương Dương vào. Hiện tại Trương Dương cũng biết rồi, về sau cho dùnguyên nhân cái chết của Sử Học Vinh bị tiết lộ ra ngoài, Ngô Minh cũng có thể kéo được thêm một tên ra pháp trường.
Nghĩ thông suốt đạo lý trong đó, Trương Dương đối với thằng ôn Ngô Minh này càng khinh bỉ hơn, hắn cười lạnh một tiếng, nói: "Việc xấu trong nhà không thể lôi ra ngoài. Phó bí thư Ngô, thật ra chuyện này anh không nên nói cho tôi biết, nhiều người biết sẽ càng dễ bị tiết lộ ra ngoài hơn."
Ngô Minh giả mù sa mưa vỗ vai Trương Dương: "Tôi tin tố dưỡng chính trị của cậu." Trong lòng thì nghĩ, ông đây chính là muốn kéo cả mày xuống nước đấy, có nguy hiểm đương nhiên phải cùng gánh vác với mày rồi, Ngô Minh còn có một suy nghĩ, Lý Trường Vũ, Cung Kì Vĩ hiện tại phối hợp rất tốt, đối với bọn họ mà nói, mình chính là một người ngoài, khó mà đảm bảo những người này sẽ không lợi dụng cơ hội lần này để chế tạo sự đoan, kéo Trương Dương vào, về sau cho dù xảy ra chuyện gì, phía Lý Trường Vũ cũng sẽ phải cố kỵ.
Trương Dương đã nắm rõ tâm tư của Ngô Minh, trong lòng mắng thằng cha này cả trăm lượt, cười nói: "Tôi có dưỡng dưỡng chính trị gì đâu, hai chén rượu vào bụng là tôi cái gì cũng dám nói, phó bí thư Ngô, anh trăm ngàn lần đừng tin tôi, nếu ngày mai chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, nhất định là do tôi nói."
Ngô Minh biết hắn đang nói kháy mình, cười ha ha, nói: "Sao có thể như vậy được, cậu sẽ không nói đâu."
Trương Dương cười nói: "Tôi không nói thì là anh nói!" Hắn cũng học theo bộ dạng của Ngô Minh vỗ vỗ vai y.
Ngô Minh cười càng vui hơn, trong lòng thì hiểu rõ, Trương Dương đã nhìn thấu mục đích của mình rồi.
Trương Dương càng nghĩ càng thấy chuyện của ban trú kinh Nam Tích rất phiền toái, mình tốt nhất là ít nhúng tay vào thôi, dẫu sao thì hiện tại Ngô Minh cũng đã tới rồi, y là phó bí thư thị ủy, xảy ra chuyện đương nhiên phải do quan lớn lo, Trương Dương cũng ý thức được mình nếu không có việc gì thì tốt nhất đừng có tới phía ban trú kinh Nam Tích, để tránh sau này thật sự xảy ra chuyện rồi, lại bị Ngô Minh kéo vào cùng gánh vác trách nhiệm với y.
Trở về nơi ở của ban trú kinh Bình Hải không lâu, Kiều Mộng Viện gọi điện thoại tới, xe của cô ta đã tới bãi đỗ xe trước cửa, lần này là đặc biệt tới đón Trương Dương đi gặp ông nội của cô ta.
Trương Dương vào bên trong xe của Kiều Mộng Viện, không tự chủ được ngáp một cái.
Kiều Mộng Viện nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của hắn, có chút kỳ quái nói: "Sao thế? Không được ngủ ngon à?"
Trương Dương thở dài nói: "Một lời khó nói hết, tôi nghỉ ngơi trước đã, súc tinh dưỡng duệ, để tránh lát nữa gặp Kiều lão lại không có tinh thần."
Kiều lão vẫn ở trong biệt thự cốc Mật Vân Thanh Khê, cảnh sắc của cốc Thanh Khê đẹp không sao tả xiết, khi Trương Dương nhìn thấy Kiều lão, ông ta đang ở trong sân ở trong sân chơi đá của ông ta, đeo khẩu trang và kính lão, đang đánh bóng tảng đá.
Trương Dương và Kiều Mộng Viện cùng nhau đứng ở xa xa, Kiều Mộng Viện thở dài nói: "Ông nội của tôi quả đúng là một thạch si, từ sau khi tới đây, mỗi ngày ít nhất dùng năm tiếng để ở với những tảng đá này."
Trương Dương bật cười ha ha.
Kiều lão mài xong tảng đá trước mặt, đứng lên, bước về phía Trương Dương, vừa đi vừa cởi khẩu trang.
Trương Dương đã tiếp xúc với không ít đại lão của chính giới, nhưng chỉ khi đối mặt với Kiều lão, hắn mới sinh ra một loại cảm giác không biết phải làm gì, nhìn từ bề ngoài thì Kiều lão chỉ là một lão nhân bình thường, nhưng một khi anh tới gần ông ta, sẽ cảm thấy một loại cảm giác áp bức cường đại, loại cảm giác áp bức này đến từ sâu trong lòng, đôi mắt thâm thúy của Kiều lão tựa hồ có thể thấy rõ tất cả, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy tất cả suy nghĩ và tư tưởng hoạt động của mình đều nằm trong lòng bàn tay ông ta.
Trương Dương vẫn kiên trì nhìn thẳng vào mắt Kiều lão, nhưng vẻ mặt của hắn rất cung kính: "Kiều lão, ngài vẫn khỏe chứ, tôi đặc biệt tới thăm ngài đây."
Kiều lão cười: "Vẫn ổn, bộ công pháp dưỡng sinh mà cậu dạy tôi, tôi mỗi ngày đều luyện tập, cảm giác sức khỏe tốt hơn bất kỳ lúc nào."
Trương Dương cười nói: "Đó là bởi vì tố chất thân thể của Kiều lão vốn đã rất tốt rồi."
Kiều lão nói: "Mộng Viện, dẫn tiểu Trương tới phòng khách ngồi, ông rửa tay rồi sẽ tới."
Kiều Mộng Viện dạ một tiếng, dẫn Trương Dương vào trong biệt thự.
Trương Dương đã là lần thứ hai đến đây, có điều hắn vẫn có chút câu thúc, Kiều Mộng Viện đưa cho hắn một ly trà, nói: "Chưa bao giờ thấy anh ngoan ngoãn như vậy."
Trương Dương nói: "Cô có loại ấn tượng đó đối với tôi à?"
Kiều Mộng Viện cười nói: "Cha tôi thường nói anh chính là một con khỉ của chính đàn Bình Hải."
Trương Dương nói: "Tôi nếu khỉ, Kiều lão chính là phật Như Lai, ở trước mặt ông ta tôi không dám lằng nhằng, nhảy có xa đến mấy cũng không nhảy ra khỏi được lòng bàn tay của ông ta." Những lời này của Trương Dương đã đề cao chính bản thân hắn.
Kiều Mộng Viện không khỏi mỉm cười nói: "Ông nội của tôi rất hòa ái, ông hiện tại đã về hưu rồi, chỉ là một lão nhân bình thường."