Viên Hiếu Thương nhìn ra trong đây có huyền cơ, hắn vui mừng đứng ngoài, đối với tình cảnh trước chỉ làm như không thấy, dù sao bất kể Trần Cương có đi hay không, hắn cũng sẽ đi. Bất kỳ ai cũng đều hiếu kỳ, chỉ có điều lớn nhỏ bất đồng thôi, Viên Hiếu Thương rất muốn nhìn một chút tối nay Trương Dương sẽ hát bài gì?
Trần Cương không làm sao được chỉ có thể đi theo, hắn lặng lẽ quan sát sắc mặt của Trương Dương, phát hiện vẻ mặt của thằng cha này rất giận dữ. Trần Cương là nhân tinh rồi, trong mắt hắn, trong thiên hạ không có chuyện khéo như vậy, tuy rằng Tang Bối Bối đi làm ở Thiên Nhai, cũng không có lý do tình cờ gặp mặt như vậy, hơn nữa Trương Dương là con rể của bí thư tỉnh ủy, lại là bí thư thị ủy Tân Hải, cho dù tìm tình nhân cũng phải kiêng dè chút chứ, đúng lý hợp tình quang minh chính đại như vậy thực sự không thấy nhiều lắm, có điều Trần Cương cũng không nghĩ ra lý do thằng cha này diễn trò, nhược điểm của mình nằm trong tay hắn, hắn căn bản không cần thiết phải lừa gạt mình.
Trần Cương tìm được cơ hội, thấp giọng khuyên Trương Dương: Trương Dương, đừng kích động, phải chú ý ảnh hưởng. Trương Dương nói: Anh yên tâm, tôi rất bình tĩnh.
Viên Hiếu Thương lẳng lặng bàng quan, điều hắn thực sự cảm thấy hứng thú là quan hệ của Trần Cương và Trương Dương.
Viên Hiếu Thương cùng Trương Dương và Trần Cương tới Thiên Nhai, trên đường hắn đã thông tri cho Trần Thanh Hồng, Trần Thanh Hồng đã chuẩn bị phòng, đã đợi ở lối vào, mấy người đi vào, cô ta cười cười ra đón, Trương Dương vốn định đến thẳng quầy bar nhưng bị Trần Thanh Hồng đưa vào phòng riêng trước.
Trần Thanh Hồng nói: Tôi đi gọi Bối Bối.
Viên Hiếu Thương đánh mắt ra hiệu cho Trần Thanh Hồng, đi theo Trần Thanh Hồng ra ngoài cửa, nói khẽ: Tang Bối Bối rốt cuộc là có chuyện gì?
Trần Thanh Hồng cắn cắn môi nói: Tôi cũng không rõ lắm, cô ta rất hấp dẫn, gần đây không ít khách nhân đều vây quanh cô ta.
Viên Hiếu Thương trong khoảng thời gian này bởi vì lễ tang của nhị ca mà lơ là chuyện của Thiên Nhai, hắn không khỏi trách cứ: Tôi không phải đã nói, cô nhất định phải chiếu cố tốt cho cô ta ư?
Trần Thanh Hồng nói: Tôi vẫn luôn chiếu cố cô ta, Viên tổng, cô ta cũng không phải tiểu thư bình thường, tôi bảo cô ta điều rượu, khách nhân muốn mua rượu, chẳng lẽ tôi không bán cho người ta à? Như vậy sinh ý không thể nào làm được cả.
Viên Hiếu Thương nói: Cô không biết quan hệ của Trương Dương và cô ta ư?
Trần Thanh Hồng nói: Tôi biết bọn họ có quan hệ gì chứ? Trong khoảng thời gian này hắn lại không tới đây, lần trước đến đánh cho thương nhân Nhật Bản một trận, lần này đến chắc không phải lại muốn đánh người chứ? Viên tổng, xin ngài đấy, Bối Bối này tôi không dám dùng đâu, ở chỗ này là tai họa đấy.
Viên Hiếu Thương nhìn thoáng qua quầy bar ở xa xa, nhìn thấy Tang Bối Bối đang ở đó điều rượu, một gã trẻ tuổi mặc tây trang đi giày da đang ngồi ở trước quầy bar mỉm cười trò chuyện với cô ta. Viên Hiếu Thương nói: Người nọ là ai?
Trần Thanh Hồng nói: Hình như họ Giang, nửa tháng gần đây thường xuyên tới đây ủng hộ, mỗi lần đều uống rượu nói chuyện, hắn rất tử tế, chưa bao giờ thấy hắn làm bậy, hình như quen Bối Bối, bọn họ rất hợp nhau, tôi nhìn thấy hắn từng đưa Tang Bối Bối về nhà.
Viên Hiếu Thương nói: Cô không tra ra lai lịch của hắn à?
Trần Thanh Hồng nói: Tôi sao biết được, hắn có thẻ hội viên, rất nhiều người được anh tặng nhân tình, tôi chỉ nhận thẻ không nhận được, hơn nữa hắn và Tang Bối Bối quen nhau như vậy, tôi cũng phải nể mặt bà trẻ kia mà.
Viên Hiếu Thương nhíu mày nói: Tôi mặc kệ người nọ là ai, cô lập tức bảo Tang Bối Bối đi vào phòng tiếp Trương Dương, tôi thấy Trương Dương đang giận lắm.
Trần Thanh Hồng nói: Phiền chết đi được, lát nữa tôi không sợ đắc tội với người ta, đuổi việc cô ta đi luôn, tránh phiền phức.
Viên Hiếu Thương trừng mắt lườm cô ta một cái, xoay người đi vào phòng riêng.
Trần Cương và Trương Dương đang thấp giọng trò chuyện gì đó, Viên Hiếu Thương càng cảm thấy quỷ dị, hai người này sao lại ngồi cùng mọt chỗ? trên Thương trường không có kẻ địch vĩnh viễn, xem ra trên chính đàn chuyển biến lập trường còn nhanh hơn, Trương Dương vừa đến Tân Hải đã đá em trai Trần Khải của Trần Cương ra, hai người này vốn nên là kẻ thù mới đúng chứ, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của bọn họ, hình như rất thân thiết, trên thế giới này thứ vĩnh hằng chỉ có lợi ích.
Trần Thanh Hồng tới quầy bar, cười nói với nam tử đó: Giang tiên sinh, ngài tới đây ủng hộ Bối Bối à?
Nam tử đó cười nói: Chỉ nói chuyện phiếm vài câu thôi.
Trần Thanh Hồng nói với Tang Bối Bối: Bối Bối, cô tới phòng số 9 đưa hai bình Louis 13 đi.
Tang Bối Bối nói: Tôi đang bận.
Trần Thanh Hồng thầm giận trong lòng, nếu không phải là vì Viên Hiếu Thương trước chuyện đã dặn dò, cô ta đã sớm đuổi việc Tang Bối Bối rồi, cô gái nhỏ này thật sự là phiền toái, rất không nghe lời, một nhân viên tạm thời mà không ngờ dám làm trái ý mình, Trần Thanh Hồng vẫn giữ nụ cười: Bối Bối, ông chủ Trương điểm danh gọi cô tới, hai người là bạn cũ mà.
Tang Bối Bối nói: Tôi không biết hắn!
Trần Thanh Hồng ngây ra đó.
Tang Bối Bối xoay người cười nói với nam tử đó.
Trần Thanh Hồng vẫy vẫy tay với Tang Bối Bối, ghé vào tai cô ta nói khẽ: Bối Bối, tính tình của ông chủ Trương thế nào thì không cần tôi nhắc nhở cô chứ?
Tang Bối Bối nói: Tính tình của hắn thế nào thì có liên quan tới tôi ư?
Trần Thanh Hồng cũng hiểu tính tình cứng mềm đều không ăn của cô nàng này, cô ta thở dài, ngẫm nghĩ rồi thực sự là đành bất lực, cuối cùng vẫn đi tới phòng số 9 của Trương Dương.
Viên Hiếu Thương nhìn thấy Trần Thanh Hồng vào một mình vào đây thì liền cảm thấy có chút bất diệu, hắn mỉm cười nói: Trần tổng, tôi nghe nói các anh gần đây có mười mấy sinh viên.
Trần Thanh Hồng cười nói: Tôi đang muốn nói chuyện này với các anh đây.
Trần Cương giả mù sa mưa nói: Chúng tôi chỉ uống rượu nói chuyện phiếm thôi, thanh tịnh thì tốt hơn. Tuy rằng đáy lòng hắn rất thích nữ sinh viên thanh xuân, nhưng cũng phải xem xem bên cạnh là ai. Huống chi tối nay không khí không đúng, nhân vật chính không phải hắn.
Trương Dương nhìn Trần Thanh Hồng, ánh mắt sắc bén xuyên thấu qua ánh sáng mờ nhợt, thấy nội tâm của Trần Thanh Hồng run lên. Tuy rằng Trần Thanh Hồng và Trương Dương đã giao tiếp ít lần. Nhưng cô ta không hề hiểu Trương Dương.
Viên Hiếu Thương cười cười giơ chén rượu lên nói: Bí thư Trương, xin bớt giận, Trần tổng, Tang Bối Bối đâu? Viên Hiếu Thương cũng không hài lòng đối với Trần Thanh Hồng, không ngờ một chuyện đơn giản như vậy cũng làm không xong.
Trương Dương nói: Tôi chưa giận mà Viên tổng đã tức giận thay cho tôi rồi à? Hắn cười nói với Trần Cương: Bí thư Trần, lòng dạ và khí lượng của tôi nhỏ nhen vậy ư?
Trần Cương lắc đầu: với sự hiểu biết của tôi về anh thì anh rất rộng lượng. Trần Cương nhìn ra Hôm nay mình phụ trách nịnh bợ, Trương Dương nói gì hắn cũng sẽ hùa theo vài câu, có điều hắn cũng không tin Trương Dương có thể làm loạn ở đây.
Ánh mắt của Trương Dương lại hướng sang Trần Thanh Hồng: Bảo Tang Bối Bối tới đây rót rượu cho tôi!
Trần Thanh Hồng nhìn về phía Viên Hiếu Thương cầu xin sự giúp đỡ, Viên Hiếu Thương đánh mắt ra hiệu: Còn không mau đi đi? Thế nào cũng đừng để bí thư Trương mất hứng.