Y Đạo Quan Đồ

Chương 1924: Chương 1924: Mất lý trí (1)




Trần Cương lúc này đã nhìn rõ rồi, Trương Dương hôm nay chắc không phải lập bẫy chơi hắn, phát giận ở Thiên Nhai, người thực sự khó xử không phải hắn mà là Trần Thanh Hồng mà là ông chủ phía sau màn của Thiên Nhai Viên Hiếu Thương. Tuy rằng Viên Hiếu Thương đã dứt bỏ quan hệ rất rõ ràng, nhưng không thể gạt được Trần Cương. Quan hệ giữa Trương Dương và Viên Hiếu Thương vẫn luôn không tồi, theo lý thuyết thì Trương Dương sẽ không muốn làm mất mặt hắn, giải thích duy nhất chính là Tang Bối Bối này quả thực đã chọc giận Trương Dương, giữa nam nữ có chút va chạm là rất bình thường. Xem ra Trương Dương cũng có lúc xung động nghĩ đến đây nghĩ đến đây Trần Cương thầm bật cười thằng cha này Thằng cha này có lúc nào mà không xung động chứ?

Trần Thanh Hồng lại tới quầy bar, trong lòng thực sự đã tức giận đến cực điểm.

Tang Bối Bối vẫn nói chuyện với nam tử họ Giang đó, nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Trần Thanh Hồng thì Tang Bối Bối nói: Làm sao vậy?

Trần Thanh Hồng nén giận nói: Ông chủ Trương điểm danh gọi cô tới, Bối Bối, tôi bình thường đối với cô không tệ, cô đừng khiến tôi khó xử.

Nam tử họ Giang đó cũng rất hiểu chuyện: Bối Bối, em đi đi, anh cũng đi đây.

Tang Bối Bối nói: Anh chờ em, em đi một chút sẽ trở lại ngay.

Trần Thanh Hồng nghe thấy cô ta cuối cùng cũng đáp ứng đi một chuyến thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Tang Bối Bối bước nhanh về phía phòng số 9, Trần Thanh Hồng lo lắng cô ta nói năng vô lễ nói năng vô lễ chọc giận Trương Dương, liền vội vàng đi theo, cướp mở cửa phòng trước Tang Bối Bối, cười nói: Bí thư Trương, tôi đã mời Bối Bối tới rồi, vừa rồi ở quầy bar bận quá.

Tang Bối Bối đi vào trong phòng rồi đứng đó, mắt gườm gườm nhìn Trương Dương.

Trần Thanh Hồng vội vàng hoà giải: Bối Bối, mau kính rượu bí thư Trương đi.

Viên Hiếu Thương cười nói với Trương Dương: Tối nay Thiên Nhai quả thực đông khách, bí thư Trương bỏ qua cho, Bối Bối, cô tới kính rượu bí thư Trương đi, hắn khẳng định không giận cô đâu.

Trần Thanh Hồng đi tới đưa rượu vang cho Tang Bối Bối, Tang Bối Bối cầm rượu vang, đi về phía Trương Dương, bỗng nhiên giơ tay lên hắt rượu lên mặt Trương Dương, Trần Thanh Hồng hét lên kinh hãi.

Trần Cương ngồi bên cạnh Trương Dương, cũng bị hắt mất mấy giọt, bất kể Trần Cương hay là Viên Hiếu Thương không ngờ không ngờ Tang Bối Bối có can đảm như vậy.

Trương Dương nhìn Tang Bối Bối, rất bình tĩnh cầm cốc rượu trong tay lên nhấp một ngụm. Có điều trên mặt hắn dính không ít rượu, trông vô cùng thảm hại

Tang Bối Bối nói: Trương Dương, anh nghe rõ cho tôi, tôi có cách sống của mình, không tới lượt anh can thiệp, tôi nếu thích một ngươi thì tôi có thể bất chấp tất cả vì hắn, cho dù là sinh mệnh của tôi, nhưng, nếu tôi chán ghét một người, tôi sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn, đừng tưởng rằng anh có chút thế lực, anh coi tôi là gì? Đồ chơi à? Gọi thì đến đuổi thì đi ư? Tôi là người, không phải là đồ chơi của anh, kết giao với ai là tự do của tôi, anh đừng có hòng hạn chế tôi! Tang Bối Bối nói xong, xoay người bước đi.

Trần Thanh Hồng muốn ngăn cô ta lại, nhưng lại bị cô ta đẩy ra: Tôi không làm nữa?

Trần Thanh Hồng bị tất cả những gì phát sinh trước mắt làm cho ngây ngốc, tối nay rốt cuộc là thế nào vậy.

Trần Cương nhìn thấy một màn trước mắt, lại không khỏi nhớ tới chuyện Hồng Trường Thanh ngả bài với hắn, hắn không khỏi thầm kinh hãi, lòng của phụ nữ quả nhiên là khó nắm bắt. Tình huống như vậy, Trần Cương không tiện chen miệng.

Viên Hiếu Thương thì lại không thể không nói gì, hắn thấp giọng khuyên nhủ: Bí thư Trương, đừng nóng giận.

Trương Dương cười cười, hắn đứng dậy chậm rãi đi ra cửa.

Trần Thanh Hồng không dám ngăn trở hắn.

Viên Hiếu Thương vội vàng đứng dậy đuổi theo Trương Dương, cầm cánh tay Trương Dương nói khẽ: Bí thư Trương, bỏ đi.

Trương Dương hất tay hắn ra đi về phía quầy bar.

Tang Bối Bối đã chuẩn bị thu thập đồ bỏ đi, cô ta nói đó với tên nam tử họ Giang trước quầy bar, nam tử đó đứng dậy, cũng muốn đi cùng cô ta, nhưng nhìn thấy Trương Dương đi tới, hắn ngây ra đó, trên mặt đầy vẻ bất khả tư nghị và sợ hãi, lắp bắp nói: Bí thư... Trương...

Nội tâm Viên Hiếu Thương chấn động, hắn vạn lần không ngờ nam tử đó nhận thức Trương Dương.

Trương Dương nhìn nam tử đó, khóe môi lộ ra một nụ cười cực kỳ khinh thường: Thư ký Giang, khéo nhỉ!

Nam tử đó chính là thư ký Giang Nhạc của bí thư thị ủy tân nhiệm Cung Kì Vĩ, nhìn thấy Trương Dương mặt hắn trắng bệch.

Trương Dương chỉ vào mũi hắn nói: Anh theo tôi vào đây!

Tang Bối Bối nói: Giang Nhạc, anh đừng để ý đến hắn!

Giang Nhạc cắn môi, không biết làm như thế nào cho phải, Trương Dương nói: Số 9, tôi chờ anh!

Trần Cương không ngờ bữa cơm tối nay sẽ trình diễn một màn kịch kịch tính như vậy, khi hắn khi hắn nhìn thấy Trương Dương trở về không lâu thì Giang Nhạc kinh sợ đi vào trong phòng, Trần Cương giờ mới hiểu được, người dám cướp nữ nhân của Trương Dương không ngờ là thư ký Cung Kì Vĩ, thằng cha này thật sự là không biết trời cao đất rộng là gì.

Trương Dương cầm chén rượu trước mặt lên, đưa cho Giang Nhạc: Uống chén rượu đi.

Giang Nhạc vươn tay là cầm, Trương Dương không đợi hắn đụng tới chén rượu, tay trái đã tát cho hắn một cái, khiến Giang Nhạc quay mòng mòng tại chỗ, miệng chảy máu, Giang Nhạc ôm mặt, vẻ mặt ủy khuất nhìn Trương Dương.

Trương Dương nói: Đồ của tôi mà anh cũng dám chạm vào à?

Trần Cương và Viên Hiếu Thương liếc mắt nhìn nhau, chuyện hôm nay xem ra phiền toái thật rồi. Trương Dương rõ ràng đang ghen, oán khí vừa rồi bị Tang Bối Bối hắt rượu tất cả đã phát tiết lên đầu Giang Nhạc.

Đầu Giang Nhạc xuống: Bí thư Trương... Tôi không có gì với cô ta cả...

Trương Dương nói: Quỳ xuống!

Giang Nhạc ngạc nhiên nhìn Trương Dương.

Cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Tang Bối Bối nổi giận đùng đùng xông vào, chỉ vào nói Trương Dương nói: Anh làm gì thế? Thể hiện uy phong với người khác à? Có gan thì nhắm vào tôi này! Trần Thanh Hồng cũng tiến vào theo, hôm nay người khỏ xử nhất chính là cô ta.

Trương Dương căn bản không nhìn cô ta, nói với Giang Nhạc: Anh quỳ xuống cho tôi? Quỳ xuống!

Môi Giang Nhạc giật giật, cuối cùng đành khuất phục chậm rãi quỳ xuống.

Trần Cương thầm than trong lòng, hôm nay Trương Dương bị cơn ghen chơ mờ hai mắt rồi, chuyện gì cũng không để ý, hắn nói khẽ: Thôi mà. Lại nói với Giang Nhạc: Giang Nhạc, anh nói lời xin lỗi với bí thư Trương là được rồi.

Giang Nhạc đầu cũng không dám ngẩng lên, run giọng nói: Xin lỗi, bí thư Trương... Về sau, về sau tôi sẽ không dám đến đây nữa.

Tang Bối Bối ở bên cạnh căm tức nhìn Giang Nhạc, vẻ mặt khinh bỉ, lạnh lùng nói: Đồ hèn!

Trương Dương chỉ chỉ vào Giang Nhạc, tràn ngập trào phúng cười cười với Tang Bối Bối, sau đó nói với Giang Nhạc: Cút! Về sau đừng để tôi nhìn thấy anh ở đây.

Giang Nhạc như được ân xá, đứng dậy không thèm nhìn Tang Bối Bối lấy một cái, bước nhanh ra cửa.

Viên Hiếu Thương vốn cho rằng chuyện này sẽ như vậy là xong, nhưng không ngờ Tang Bối Bối bỗng nhiên lao tới Trương Dương tay nàng trong tay cô ta còn cầm một bình rượu, xem ra là muốn đập Trương đại quan nhân, cô nàng này thật sự là dã tính.

Trương đại quan nhân há có thể để cô ta đến đến mình, một quyền nghênh đón, đánh vỡ tan bình rượu mà Tang Bối Bối cầm, lúc này Trương Dương giống như một con sư tử bị chọc giận, tóm lấy tóc Tang Bối Bối rồi hung hăng đẩy cô ta sang một bên, Tang Bối Bối tuy rằng bưu hãn, nhưng lực lượng dù sao cũng không bằng được Trương Dương, bị đẩy về phía sau, đầu dập mạnh vào tường, ngã gục xuống đất.

Trần Thanh Hồng vốn định qua xem thì lại bị Trương Dương hét lên: Không ai được chạm vào cô ta! Thằng cha này nổi nóng, thanh thế làm cho người ta sợ hãi.

Viên Hiếu Thương và Trần Cương vốn ôm ý đồ làm ngơ, nhưng lập tức phát hiện Tang Bối Bối sau khi nằm xuống thì tay chân run rẩy mấy cái rồi im lặng, bọn họ bắt đầu ý thức được khả năng đã xảy ra chuyện, Trần Cương và Viên Hiếu Thương đều đi tới, Trần Thanh Hồng nhìn thấy Tang Bối Bối nằm đó không nhúc nhích, mặt xám như tro tàn, cô ta vươn tay ra thử hơi thở của Tang Bối Bối, phát hiện hoàn toàn không có gì, Trần Thanh Hồng dù sao cũng là nữ nhân, sợ đến nỗi hét toáng lên.

Viên Hiếu Thương vô cùng bình tĩnh, bịt ngay miệng cô ta lại.

Trần Cương sờ sờ mạch đập của Tang Bối Bối, căn bản không có gì, tâm tình của mấy người lập tức xuống, không ai ngờ rằng một cú đẩy này của Trương Dương đã lấy đi mạng người.

Trần Thanh Hồng run giọng nói: Tôi đi gọi xe cứu thương...

Viên Hiếu Thương trầm giọng nói: Chậm đã! Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Trương Dương.

Phát hiện vẻ mặt của Trương Dương lúc này cũng lộ ra vẻ kích động, Viên Hiếu Thương nói: Tình huống hình như không ổn.

Trương Dương lạnh lùng nói: Giả chết à? Hắn đi xuống bên cạnh Tang Bối Bối, Trần Cương sắc mặt ngưng trọng nhìn Trương Dương, hắn đã xác định Tang Bối Bối không còn hô hấp, cũng không còn nhịp tim, sau đầu chảy ra một vũng máu, chắc là chết rồi.

Trương Dương sờ sờ mạch của Tang Bối Bối, lại cúi người nghe nhịp tim của cô ta, vẻ mặt trở nên có chút sợ hãi, nhìn ra được hắn đang cố giả vờ trấn định, nói khẽ: Không sao, chỉ là hôn mê bất tỉnh...

Viên Hiếu Thương và Trần Cương liếc mắt nhìn nhau. Hai người từ vẻ mặt của đối phương đều nhìn ra không ai tin lời nói của Trương Dương cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.