Trương đại quan nhân chọn một cô gái người Nga tóc vàng mắt xanh mắt da tuyết trắng, cái này không là bởi vì khẩu vị của hắn đặc biệt, chủ yếu là cảm thấy người nước ngoài không dễ dàng nhận thức ra hắn như vậy, trong mắt người Âu Mĩ, người da vàng đều không khác biệt nhau.
Cô gái người Nga này tên là Ca Chiu Sa, dựa theo ý nghĩa của một ca khúc cổ, Ca Chiu Sa là một khẩu đại pháo, trên thực tế sức chiến đấu của cô gái Nga này cũng không phải cường hãn bình thường. Tiếng Trung của Ca Chiu Sa nói rất tuyệt, cô ấy nói cho Trương Dương biết mình là tốt nghiệp đại học St. Petersburg, tổ tiên là quý tộc Nga, Trương đại quan nhân bán tín bán nghi, bất quá thấy cô ấy ăn nói cử chỉ cao nhã, hẳn là không phải xuất thân nông dân Nga.
Viên Ba quay đầu lại chọn một cô gái Nhật Bản, mấy cô gái ngoại quốc hiển nhiên đều được huấn luyện chuyên nghiệp, tại phương diện uống rượu tuyệt đối đủ mạnh, nhất là cô gái bồi Trương Dương, tửu lượng rất mạnh, mười ba ly rượu Lewis, uống xong mặt không đổi sắc.
Viên Ba cười nói: Ca Chiu Sa, cô có thể uống như thế, thẳng thắn đi bên tôi làm quản lý sảnh đi.
Ca Chiu Sa cười nói: Uống rượu là công tác của chúng tôi, muốn cho khách nhân hài lòng, phải để cho các người uống được, muốn để cho các người uống được chúng tôi nhất định phải bồi được! Cô ấy nâng ly rượu trước mặt của Trương Dương đưa cho hắn: Đại ca, hai ta lại làm một ly. Tiếng phổ thông của cô ấy mang theo giọng đông bắc.
Trương đại quan nhân cười nói: Không nhìn dáng vẻ của cô, tôi đều nghĩ cô là từ đông bắc tới.
Ca Chiu Sa nói: Thầy dạy tiếng Trung của tôi người Hắc Long Giang, cho nên khẩu âm của tôi cũng biến thành mùi vị đông bắc.
Mọi người nở nụ cười, Ca Chiu Sa nói: Cười cái gì! Các người thích cười như vậy à?
Trương Dương vỗ vỗ cái mông thịt của Ca Chiu Sa: Ca Chiu Sa, đi hát cho chúng ta một bài đi.
Ca Chiu Sa gật đầu, chọn bài ánh trăng mười lăm. Hát vô cùng rõ ràng, làm cho cả phòng ủng hộ.
Trần Thiệu Bân có ý xấu, gọi rượu Vodka, rót đầy một ly, tiến lên đi kính Ca Chiu Sa, Ca Chiu Sa uống rượu thật không phải hào sảng bình thường, ngưỡng cổ đem ly rượu Vodka làm sạch sẽ.
Lương Thành Long cũng theo rót một ly nói: Tôi cũng kính cô!
Trương Dương thấp giọng nhắc nhở nói: Được rồi, đừng làm người ta say.
Lương Thành Long cười nói: Tửu lượng của Ca Chiu Sa tuyệt đối không thành vấn đề.
Ca Chiu Sa cũng không ngốc. Đoạt qua bình rượu cũng đầy một ly cho Lương Thành Long: Muốn uống hai người cùng uống.
Lương Thành Long nói: Tôi là kính cô rượu, quy củ Trung Quốc cô không hiểu, kính rượu là chính cô uống, cụng ly mới là hai ta cùng nhau uống.
Ca Chiu Sa nói: Anh là lão gia à?
Cả phòng cười vang, Trần Thiệu Bân ồn ào theo.
Lương Thành Long không làm sao được, chỉ có thể nâng ly rượu cùng uống với Ca Chiu Sa, Trương Dương phát hiện tửu lượng của Ca Chiu Sa thật rất lợi hại, uống nhiều như vậy, mồm miệng vẫn rõ ràng, thoạt nhìn một chút cảm giác say cũng không có.
Ngược lại Lương Thành Long và Trần Thiệu Bân hai người lúc đầu muốn chuộc rượu cô ấy có chút hôn mê. Cái này cũng khó trách, Lương Thành Long và Trần Thiệu Bân còn chưa có tỉnh hẳn từ bàn nhậu hồi trưa mà.
Ca Chiu Sa uống một vòng rồi đi tới bên cạnh Trương Dương ngồi xuống, ôm lấy cánh tay hắn, đem thân thể dán chặt vào Trương Dương nói: Đại ca. Anh hình như rất ngại ngùng!
Lương Thành Long nở nụ cười ha ha: Hắn mà ngại ngùng, Ca Chiu Sa, hắn là người hư nhất trong chúng tôi đấy.
Trần Thiệu Bân giựt giây nói: Ca Chiu Sa, bạn thân của tôi là một gà giò, đêm nay nếu cô có thể bắt hắn bại trận, tôi cho cô mười ngàn!
Lương Thành Long nói: +1! Sau đó lại bổ sung nói rõ nói: Tôi cho thêm mười ngàn nữa.
Ca Chiu Sa nghe được có hai mươi ngàn để kiếm. Không biết là rượu hay là hưng phấn, trên mặt trắng noản bịt kín một tầng đỏ ửng, tay phải dọc theo đùi của Trương đại quan nhân mò lấy vận mệnh tử của Trương Dương, gái nước ngoài đúng là nhiệt tình.
Trương đại quan nhân chịu không nổi cái này, hắn xin khoan dung nói: Mấy người đừng náo loạn! Tôi không phải người tùy tiện!
Cao Liêm Minh bỏ thêm một câu nói: Anh mà tùy tiện lên thì không phải người!
Thủ pháp của Ca Chiu Sa rất thành thạo, Trương đại quan nhân vốn là một người có lực khống chế cực kỳ bạc nhược, bị cô ấy mò lập tức có phản ứng. Lương Thành Long mấy người đều cười ha ha, muốn nhìn Trương Dương bị chê cười.
Trương Dương thật vất vả mới giãy ra: Tôi đi toilet!
Ca Chiu Sa nói: Bên trong có, tôi dẫn anh đi!
Trương Dương nói: Không được, tôi đi bên ngoài. Hắn đứng dậy mở cửa phòng chạy thoát ra ngoài.
Trần Thiệu Bân và Lương Thành Long thấy bộ dạng chật vật của Trương Dương, cười đến nước mắt đều chảy ra.
Viên Ba nói: Mấy tên nhóc các người đừng ầm ĩ, hắn không giống với các người, tới nơi này, cố kỵ nhiều một ít.
Lương Thành Long nói: Thằng nhãi này cũng học giả bộ nữa.
Trương Dương không phải giả bộ, tuy rằng thằng nhãi này là một kẻ phong lưu tình loại, nhưng hắn dù sao cũng có nguyên tắc của mình, thân là một gã cán bộ quốc gia, hắn không có khả năng đi làm chuyện trái pháp luật loạn kỷ cương, hơn nữa Trương đại quan nhân đối với quan hệ thành lập trên cơ sở buôn bán không có bất luận hứng thú gì, Trương Dương lúc đi ra WC thấy được vài người trước mặt, khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc chính là, một người ở giữa là huyện trưởng huyện Tân Hải Hứa Song Kỳ, Trương đại quan nhân nhanh chóng đem mặt qua một bên.
Hứa Song Kỳ không thấy hắn, nghe được thương nhân bên cạnh nói: Gọi Châu Châu đến đây!
Trương đại quan nhân căn bản không ngờ rằng tại chổ này cũng có thể gặp phải người quen, ngẫm lại phí nhập hội của Thiên Nhai là một trăm ngàn, Hứa Song Kỳ có thể tới nơi này, trăm phần trăm không phải vì công tác cần, ông ta là huyện Tân Hải huyện trưởng, hiển nhiên cũng không phải đến đây cải trang vi hành thể nghiệm và quan sát dân tình.
Hứa Song Kỳ đi rồi, Trương Dương suy nghĩ một chút, hắn quyết định không tiếp tục ở lại nữa, trực tiếp đi xuống lầu, đi tới bãi đỗ xe, Chu Sơn Hổ thấy hắn trở về, có chút kinh ngạc nói: Sớm như vậy?
Trương Dương ngáp một cái nói: Cũng là uống nhiều rượu, không thoải mái.
Vừa nói xong, điện thoại của Viên Ba đã gọi đến đây, hắn thấy Trương Dương hơn nửa ngày không trở lại, đoán được tên nhóc này mười phần là muốn chạy, Viên Ba nói: Sao? Không báo trước mà chuẩn bị đi?
Trương Dương nói: Không đi, ở trong xe chờ các người. Tôi ở đó, tất cả mọi người chơi không vui, cho nên cho các người một không gian.
Viên Ba rõ ràng khó xử của Trương Dương, hắn cười nói: Tốt lắm, cậu và Hổ tử đi trước đi, ngày mai chúng tôi tự trở về.
Trương Dương nghe hiểu ý tứ của hắn, xem ra mấy người này muốn lưu lại qua đêm. Trương Dương cúp điện thoại, hướng Chu Sơn Hổ nói: Đi thôi!
Trở lại biệt thự Hải Dương Hoa Viên đã là nửa đêm, Trương Dương mở cửa phòng, thấy Thường Hải Tâm vẫn đang ngồi ở phòng khách xem truyền hình, thấy Trương Dương trở về, Thường Hải Tâm làm thế chớ có lên tiếng với hắn.
Trương Dương rón ra rón rén đi tới khách phòng, đẩy cửa nhìn Thường Hải Long một chút, hắn ta vẫn đang ngủ, Trương đại quan nhân nương bóng tối yểm hộ, một ngón tay để lên huyệt ngủ, đây là bảo đảm cho anh vợ ngủ yên ổn, nửa đêm ngàn vạn lần đừng bị nước tiểu nghẹn tỉnh lại rồi nghe được cái không nên nghe.
Trương Dương lui ra ngoài cửa, đóng cửa phòng, Thường Hải Tâm nhỏ giọng nói: Nước tắm cho anh đã chuẩn bị, nhanh chóng đi tắm ngủ đi, cả người đầy mùi rượu và thuốc lá.
Trương Dương cười cười, nâng cằm của cô ấy, hôn một cái môi, Thường Hải Tâm nhỏ giọng nói: Đừng ầm ĩ, anh của em kìa!
Trương đại quan nhân cười nói: Lên giường chờ anh, anh lập tức đến!
Thường Hải Tâm đỏ mặt nói: Em mới không điên cùng anh! Cô ấy bỗng nhiên ghé vào trên người của Trương Dương hít hít mũi: Trên người anh sao có mùi nước hoa vậy?
Trương đại quan nhân nói: Vừa theo chân bọn họ đi hát!
Anh lại có thể. . . Thường Hải Tâm hiển nhiên hiểu lầm Trương Dương.
Trương đại quan nhân nói: Em yên tâm, hoa dại ven đường anh cũng không dẫm, anh là người như thế nào, cán bộ quốc gia, đảng viên lập trường kiên định ý chí chiến đấu mạnh mẽ.
Được rồi, bảo em ôi tin tưởng anh còn không bằng tin tưởng heo nái lên cây!
Trương đại quan nhân tắm rửa xong đi tới phòng của mình nhìn, Thường Hải Tâm tịnh không ở trên giường chờ mình, thằng nhãi này lại tới phòng khách cũng không tìm được Thường Hải Tâm, Thường Hải Tâm đi phòng ngủ lầu hai, cửa phòng đóng chặt, khóa trái từ bên trong, xem ra là muốn cho Trương Dương một khiển trách, đêm nay cho hắn chịu đựng.
Trương đại quan nhân nhẹ nhàng gõ cửa, không thấy lên tiếng trả lời. Nhưng chỉ là một cửa phòng, muốn ngăn hắn quá khó, Trương đại quan nhân giơ cước lên, thật muốn thẳng thắn một cước đá văng, chỉ là nghĩ đến Thường Hải Long đang ngủ say, nếu như cho hắn ta biết mình phá cửa vào đi trộm em gái hắn, chuyện này chỉ sợ cũng náo nhiệt.
Trương đại quan nhân suy nghĩ một chút, quay người lên lầu ba, từ cửa sổ đi ra ngoài, dùng bích hổ du tường thuật đi tới lan can bên ngoài phòng ngủ của Thường Hải Tâm, cửa bên ấy cũng khóa trái từ bên trong.
Trương đại quan nhân nhẹ nhàng gõ cửa thủy tinh.
Thường Hải Tâm nghe được động tĩnh bên ngoài rõ ràng, nương ánh trăng, thấy Trương Dương dán lên cửa thủy tinh, cô ấy không nhịn được cười, đứng dậy đi ra, giúp hắn mở cửa phòng, Trương đại quan nhân mang theo một cổ hàn khí nhào đến, tàn bạo đem thân thể mềm mại của Thường Hải Tâm áp đảo trên giường lớn.
Thường Hải Tâm cắn môi anh đào, nhìn cặp mắt thiêu đốt của Trương Dương, tim đập không khỏi nhanh lên, cô ấy nhỏ giọng nói: Anh của em còn ở bên dưới.
Trương đại quan nhân thấp giọng nói: Không có việc gì, anh điểm huyệt ngủ rồi, địa chấn cấp chín hắn cũng không tỉnh.
Thường Hải Tâm nói: Anh thật sự là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Thân thể của Trương đại quan nhân hơi chuyển động, giữa hai chân của Thường Hải Tâm cảm thấy áp lực thật lớn, mặt cười trong nháy mắt nóng lên, nóng đến khó chịu : Anh có phải là đi ra làm chuyện xấu?
Trương đại quan nhân kêu khổ không thôi nói: Trời đất chứng giám, dong chi tục phấn bên ngoài làm sao so với Hải Tâm bảo bối của anh.
Dỗ ngon dỗ ngọt, có trời mới tin tưởng anh.
Trương đại quan nhân không biết cởi sạch sẽ từ bao giờ, ôm thân thể mềm mại thơm ngào ngạt của Thường Hải Tâm, lúc muốn xả lột phòng tuyến đồ lót của cô ấy, thấy Thường Hải Tâm chống lại. Trương đại quan nhân thấp giọng nói: Nha đầu, thật nhẫn tâm làm anh nghẹn đến chết sao?
Thường Hải Tâm nói: Anh thật không làm chuyện xấu?
Trương Dương nói: Nếu như anh ở bên ngoài làm chuyện xấu, vậy làm gì còn có tinh lực và thể lực lớn như vậy.
Thường Hải Tâm nói: Anh luôn luôn tinh lực quá thừa. . . Bỗng nhiên nhớ tới chuyện hắn một đêm đem mình và Tần Thanh lăn qua lăn lại đến kiệt sức, thân thể mềm mại càng trở nên mềm yếu.