Y Đạo Quan Đồ

Chương 1372: Chương 1372: Giới hạn của nguyên tắc (2)




Thường Hải Long lúc tỉnh lại đã là mười giờ sáng ngày hôm sau, hắn xoa xoa đầu, vô cùng kinh ngạc sao mình ngủ dài như vậy.

Thường Hải Tâm gõ cửa đi đến, giúp hắn mở rèm cửa sổ, ánh mặt trời từ bên ngoài tiến đến, làm Thường Hải Long không mở được mắt ra, Thường Hải Long hơn nửa ngày mới thích ứng, xoa xoa mắt nói: Anh ngủ bao lâu?

Thường Hải Tâm nói: Buổi chiều ngày hôm qua ba giờ ngủ đến bây giờ! Trong lòng rõ ràng anh hai sở dĩ ngủ lâu như vậy cũng nhờ Trương Dương ban tặng, nếu không bị hắn điểm huyệt ngủ, căn bản sẽ không ngủ đến bây giờ.

Thường Hải Long nói: Trương Dương bọn họ đâu?

Thường Hải Tâm nói: Không rõ ràng lắm, tối hôm qua bọn họ đi Bắc Cảng chơi, không biết mấy giờ mới trở về, sáng sớm lại đi, em không biết. Thường Hải Tâm nói ra lời nói này không khỏi có chút chột dạ, Trương Dương đêm qua cũng không ít lần lăn qua lăn lại cô ấy.

Thường Hải Long nói: Hải Tâm, sao mặt em đỏ như thế?

Có sao? Thường Hải Tâm vô thức sờ sờ hai gò má của mình, khá nóng, cô ấy nhẹ giọng nói: Có thể là vừa rồi phơi nắng.” Nói xong cô ấy cuống quít rời khỏi, luôn cảm thấy thân thể của mình còn lưu lại mùi vị của Trương Dương.

Trương đại quan nhân lúc này đã ở tại khách sạn Kim Thuẫn, cục trưởng cục công an tân nhậm huyện Tân Hải Trình Diễm Đông đã đến, hắn là từ Phong Trạch tới đợc, trưởng cục công an huyện Tân Hải Trần Khải là người thứ nhất chạy đến đây gặp mặt Trình Diễm Đông.

Lúc Trương Dương tới, hai người đã hàn huyên nửa tiếng đồng hồ.

Thấy Trương Dương tiến đến, Trần Khải và Trình Diễm Đông đồng thời đứng dậy, hầu như trăm miệng một lời nói: Trương bí thư!

Trương Dương cười ôn hòa, hắn làm một thủ thế, ý bảo bọn họ ngồi xuống, còn mình ngồi sô pha. Cười tủm tỉm nhìn Trình Diễm Đông nói: Đến lúc nào?

Trình Diễm Đông nói: Chín giờ rưỡi. Tôi từ Phong Trạch tới, một bạn cũ lái xe đưa tôi tới.

Trương Dương nói: Từ từ nghỉ ngơi một ngày, ngày mai thì chính thức công tác.

Trình Diễm Đông gật đầu, mỉm cười nói: Vừa rồi Trần cục trưởng đang giới thiệu tình trạng trị an của Tân Hải cho tôi.

Trương Dương nói: Trần Khải đồng chí công tác lâu như vậy tại Tân Hải, đối với tình huống của Tân Hải là tương đối quen thuộc.

Trần Khải nghe những lời này có chút chói tai, cái gì mà tương đối quen thuộc? Mình đảm nhiệm cục trưởng cục công an Tân Hải một năm lẻ ba tháng, đối với tình huống của Tân Hải không dám nói rõ như lòng bàn tay, thế nhưng còn rõ ràng hơn hai người bọn họ rất nhiều lần. Trương Dương lời này rõ ràng ám chỉ mình thiếu lý giải đối với Tân Hải.

Trình Diễm Đông đương nhiên cũng có thể nghe ra ý ngoài lời của Trương Dương, hắn cười nói: Trần cục trưởng là tiền bối của tôi, muốn trong khoảng thời gian ngắn lý giải tình huống của Tân Hải, tôi phải thỉnh giáo anh ấy thật nhiều, Trần cục trưởng, anh cũng không thể bảo lưu với tôi.

Trần Khải cười nói: Biết gì thì chắc chắn sẽ nói đó!

Trương Dương cũng theo nở nụ cười hắc hắc hai tiếng, trong lòng nói vậy mới là lạ.

Trần Khải vô luận là vị bí thư huyện uỷ mới tới hay là đối với người kế nhiệm của mình đều không có hảo cảm gì, gã trong lòng rõ ràng rất, Trình Diễm Đông và Trương Dương hai người này là quan hệ mật thiết của, nếu như không phải Trương Dương ở sau lưng động thủ cước. Mình cũng sẽ không bị Trình Diễm Đông thay thế, từ lúc Trương Dương đi tới Tân Hải, Trần Khải đã biết chuyện này, trong khoảng thời gian này gã trên công tác cũng là bỏ công không ra sức. Chỉ ngóng trông Trình Diễm Đông đến đây, đưa tất cả công tác ném cho hắn, sau đó vỗ cái mông rời đi, có thể nói trong khoảng thời gian Trình Diễm Đông tới, Trần Khải đã đem công tác cần mình giải quyết, toàn bộ dặn dò rõ ràng. Tùy thời đều có thể rời đi. Gã cũng không có hứng thú bồi Trương Dương và Trình Diễm Đông trò chuyện, đứng dậy cáo từ nói: Tôi còn có chút việc, Trương bí thư, Diễm Đông đồng chí, các người bàn đi.

Trình Diễm Đông đứng dậy đưa tiễn, Trương Dương chỉ là cười cười, hắn không đứng dậy. Nhẹ giọng nói: Đi tốt!

Trần Khải nói: Hai vị dừng chân! Thật ra gã cũng thấy Trương Dương căn bản không có ý đưa tiễn mình.

Trình Diễm Đông cất bước tiễn Trần Khải, khi trở về cười nói: Trương bí thư, anh hình như không thích người này?

Trương Dương nói: Cậu một đường đến đây, đối với nội thành của Tân Hải cảm giác thế nào?

Trình Diễm Đông thở dài nói: Loạn bảy tám phần.

Trương Dương nói: Tôi thiếu lý giải đối với Trần Khải, nhưng có một điều tôi dám khẳng định, người này đảm nhiệm cục trưởng cục công an hiển nhiên là không xứng chức.

Trình Diễm Đông nói: Trương bí thư tới Tân Hải đã vài ngày, anh tính chỉnh đốn sao hả?

Trương Dương nhấp một ngụm trà nói: Có chút kế hoạch, chờ cậu đến đây.

Trình Diễm Đông nói: Nói nghe một chút, cũng cho tôi có chuẩn bị.

Trương Dương nói: Căn cứ lý giải sơ bộ của tôi, cái địa phương Tân Hải này buôn lậu tương đối hung hăng, bên trong có chợ xe là nghiêm trọng nhất, tôi dự định từ nơi này tiến hành sửa trị.

Trình Diễm Đông nói: Tôi vừa rồi có đi qua chỗ đó, thấy chợ đang ngừng kinh doanh chỉnh đốn.

Trương Dương nói: Cái này chính là chổ kỳ hoặc của chuyện tình, tôi trước đó gặp một ít phiền phức tại chợ xe, chuyện này không biết vì sao truyền tới lỗ tai của Hứa Song Kỳ, ông ta lập tức ra lệnh chợ ngừng kinh doanh chỉnh đốn.

Trình Diễm Đông nói: Hứa huyện trưởng làm việc thật mạnh mẽ vang dội!

Trương Dương cười nhạt một tiếng nói: Nhưng như vậy che giấu rất nhiều chuyện.

Trình Diễm Đông không nói chuyện, hắn rõ ràng ý tứ của Trương Dương.

Trương Dương nói: Tân Hải có một tấm lưới lớn không nhìn thấy, tôi tuy rằng đến đây vài ngày, thế nhưng cái tấm lưới này từ đầu đến cuối đều đem tôi ngăn cách, không cho tôi thấy bên trong rốt cuộc có cái gì.

Trình Diễm Đông nói: Xem ra chúng ta phải kiên trì nhiều một ít, nếu như ở đây thật tồn tại một tấm lưới lớn không nhìn thấy, nhất định là do cộng đồng lợi ích liên hệ cùng một chỗ, chỉ cần tồn tại lợi ích, bọn họ sẽ không cam tâm buông tha, sớm muộn gì sẽ lộ ra kẽ hở.

Trương Dương vỗ vỗ vai của Trình Diễm Đông nói: Tôi cũng nghĩ như vậy, chuyện của chợ xe có thể để qua một bên trước, bất quá chỉnh đốn kỷ luật trong nội bộ công an phải làm.

Trình Diễm Đông gật đầu, lúc này điện thoại của hắn vang lên, Trình Diễm Đông đi qua cầm lấy, nghe được một âm thanh gấp nói: Cục trưởng Trình sao? Tôi là phó cục trưởng cục công an Thích Quốc Nghĩa, một cảnh sát của chúng ta trong lúc chấp hành nhiệm vụ bị người dùng súng bắn bị thương.

Trình Diễm Đông nhíu nhíu mày, hắn không ngờ rằng vừa đi tới Tân Hải thì xảy ra loại sự tình này, theo lý thuyết hắn ngày hôm nay còn không có chính thức đi làm, chuyện này không nên trực tiếp thông báo hắn, hắn thấp giọng nói: Trần cục trưởng biết không?

Thích Quốc Nghĩa nói: Trần cục trưởng đã đi đến hiện trường, là ngài ấy bảo tôi thông báo cho ngài.

Trình Diễm Đông hỏi rõ ràng người cảnh sát kia đã được đưa đến bệnh viện nhân dân huyện cấp cứu, buông điện thoại, nói rõ tình huống với Trương Dương, Trương Dương nói: Đi, tôi đi theo cậu nhìn.

Trương Dương và Trình Diễm Đông đi tới bệnh viện nhân dân huyện, giải phẫu đã xong, người bị súng bắn gọi là Cao Ba, may mà đạn trật một ít, sượt qua động mạch chủ bắn vào lồng ngực của hắn, nếu như bị thương đến động mạch chủ sợ rằng thần tiên cũng khó cứu.

Người mổ chính là chủ nhiệm khoa ngoại của bệnh viện nhân dân huyện Chu Hữu Lợi, biết được bí thư huyện uỷ và cục trưởng cục công an tân nhậm đều đến đây, ông ta đi tới trước mặt hai người giới thiệu tình huống giải phẫu: Thời kỳ nguy hiểm đã vượt qua, kiểm tra triệu chứng cũng rất bình ổn.

Trình Diễm Đông thở ra một hơi, vô luận thế nào, hắn cũng không muốn tại ngày đầu tiên mình đi tới Tân Hải phát sinh sự kiện cảnh sát công an bị giết.

Phó cục trưởng Thích Quốc Nghĩa đã đi tới, gã và Trương Dương, Trình Diễm Đông đều là lần đầu tiên gặp mặt, tại trước mặt bọn họ làm một tự giới thiệu, Trương Dương nắm tay với gã, Trình Diễm Đông nói: Thích cục trưởng, sao lại phát sinh chuyện như vậy?

Thích quốc nghĩa nói: Chuyện cụ thể không rõ ràng lắm, chỉ có thể chờ Cao Ba tỉnh lại rồi hỏi.

Trình Diễm Đông nói: Hắn hành động một mình sao? Không có hợp tác?

Thích quốc nghĩa nói: Ngày hôm nay hắn nghỉ ngơi!

Trình Diễm Đông gật đầu nói: Có đi đến hiện trường tìm kiếm chứng cứ hay không?

Thích quốc nghĩa nói: Trần cục trưởng đã tự mình dẫn người đi. Nói xong câu đó gã lại ý thức được hiện tại Trần Khải đã không là cục trưởng, hai mắt có chút thấp thỏm nhìn Trình Diễm Đông một chút, cũng may Trình Diễm Đông cũng không có phản ứng đặc biệt.

Trình Diễm Đông nói: Tìm kiếm tất cả vật chứng, Thích cục trưởng, anh theo tôi đi hiện trường nhìn.

Trương Dương đối với tính tình của Trình Diễm Đông vẫn là rất lý giải, biết hắn là một người thật sự làm việc, bây giờ ngày đầu tiên đến Tân Hải thì gặp phải vụ án đấu súng, từ đó có thể thấy được nhiệm kỳ của Trình Diễm Đông sẽ không bình tĩnh.

Lúc Trương Dương chuẩn bị rời bệnh viện, viện trưởng bệnh viện kiêm bí thư đảng uỷ Trương Hâm chạy đến, ông ta tới đây có mục đích một là vì tiếp vị bí thư huyện uỷ mới , hai là ở trước mặt của Trương Dương nhắc tới vấn đề chuyển chổ của bệnh viện nhân dân huyện, bởi vì bệnh viện nhân dân huyện bị vây trong khu trung tâm của huyện Tân Hải, theo thị trấn phát triển, vẻ tệ hại bày ra đã càng ngày càng nhiều, chính phủ huyện ủy không chỉ một lần thảo luận việc di dời bệnh viện nhân dân huyện, lúc đầu ý đồ là cho bọn họ một khối đất tương tự ở bắc khu Tân Hải, nhưng bên kia là khu công nghiệp của Tân Hải, ô nhiễm tương đối nghiêm trọng, công nhân viên chức bệnh viện đều đưa ra phản đối, bọn họ muốn đi khu đông nam Tân Hải, bên kia gần Bắc Cảng, hơn nữa hoàn cảnh cũng tốt hơn.

Tài ăn nói của Trương Hâm không được tốt lắm, lắp bắp nói nửa ngày mới đem chuyện tình nói đại khái, Trương Dương cười nói: Như vậy à, Trương viện trưởng, ông yên tâm, quy hoạch khai phá trong huyện không chỉ muốn xuất phát từ chỉnh thể đại cục, cũng sẽ lo lắng đến yêu cầu của các người, tôi vừa tới Tân Hải vài ngày, đối với chuyện của các người còn không biết, ông xem như vậy có được hay không, chờ sau khi tôi trở về, mời dự họp cuộc họp thường uỷ đem chuyện tình của các người nói ra thảo luận một chút.

Trương Hâm liên tục gật đầu: Trương bí thư, khối đất của bệnh viện chúng tôi hiện tại rất đáng giá, vì trong huyện phát triển, chúng tôi có thể dọn đi, thế nhưng hy vọng lãnh đạo huyện có thể bận tâm đầy đủ đến lợi ích của chúng tôi.

Trương Dương mỉm cười nói: Lợi ích của các người, chúng tôi nhất định sẽ bảo toàn, thế nhưng những lời này của ông nói cũng không toàn bộ đều đúng, cái khối đất này không là của bệnh viện các người, là của quốc gia, giá trị bao nhiêu tiền, cũng đều là của quốc gia, không phải của các người.

Trương Hâm mặt đỏ bừng: Trương bí thư, tôi không phải ý tứ này.

Trương Dương mặc kệ ông ta có ý gì, hắn cười nói: Bệnh viện một năm thu nhập bao nhiêu?

Trương Hâm nói: Năm ngoái là hai tỷ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.