Y Đạo Quan Đồ

Chương 588: Chương 588: Không dạy cậu lừa gạt(1-2-3-4)




Cao Liêm Minh nhất thời nhìn thấy vẻ dị thường của tên kia, chỉ vào hắn nói : "Chính là mày, đứng ra cho tao!"

Sắc mặt của tên kia thay đổi, tỏ vẻ bình tĩnh nói : "Tôi không biết cậu đang nói cái gì cả!"

Sở dĩ Trương Dương làm như vậy bởi vì việc điều tra của bọn họ đã rơi vào bế tắc rồi, vì thế hắn nghĩ ra một phương pháp bất ngờ, có câu là có tật giật mình, nếu như kẻ đẩy ngã Liễu Ngọc Oánh thật sự có mặt tại đây, thì biểu hiện của hắn ta khẳng định sẽ có khác thường. Lúc Cao Liêm Minh còn đi học ở nước Mỹ thì ngành tâm lý học chính là một trong những ngành học chính của hắn, hắn nhận định gã đàn ông kia có chút không đúng, liền bước đến trước người gã ta.

Gã đàn ông kia cả giận nói : "Làm gì thế? Chúng tôi không phạm tội, cục công an bắt chúng tôi lâu như vậy, các người dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi? Mọi người nói xem có đúng không?" Hắn vừa nói như thế, tất cả chủ xe đều ồn ào theo, tất cả mọi người đều bị giữ ở đây hết nửa ngày, công an cũng không nói lý do cụ thể là gì, cả đám đều cho rằng thời gian quý giá của mình đang dần mất đi, trong lòng bị nghẹn một cục, cả đám ào lại vây lấy Cao Liêm Minh, nếu đổi lại là người khác thì bọn họ không dám vậy, chỉ là Cao Liêm Minh không có mặc đồ công an, cho nên thiếu đi vài phần lực uy hiếp.

Trương Dương và Loan Thắng Văn đi vào sau, Loan Thắng Văn cả giận nói : "Làm gì thế? Nơi này là cục công an, các người muốn gây chuyện à?"

Đám chủ xe cả giận nói : "Chúng tôi không phải muốn gây chuyện, công an các người gọi chúng tôi đến đây để xử lý chuyện bảng số xe, nhưng khi đến đây rồi thì các người hỏi đông hỏi tây, chúng tôi đều có công việc cả, đều phải làm ăn, thời gian rất quý giá, không thể lãng phí ở chổ này được, tổn thất của chúng tôi ai bồi thường?"

Có người còn hét lên : "Công an thì sao? Công an cũng không thể tùy tiện bắt người, chúng tôi không phạm pháp, vì sao lại giam chúng tôi ở chổ này"

Loan Thắng Văn nói : "Ồn ào cái gì? Ồn ào cái gì? Ai nói là bắt các người? Không phải là vì điều tra rõ tình huống sao? Xét cho cùng cũng là vì suy nghĩ cho lợi ích của đám chủ xe các người, xe của các người có vấn đề, bị phạt nhiều tiền các người nguyện ý trả sao? Xảy ra chuyện các người sẽ chịu trách nhiệm sao?"

Nghe thấy những lời này của Loan Thắng Văn, tất cả mọi người liền bình tĩnh lại, khí tràng của Loan Thắng Văn rất mạnh, vào thời khắc mấu chốt có thể đè ép trận tuyến lại, thấy tâm tình của đám chủ xe ổn định lại, Loan Thắng Văn nói : "Nếu tình huống đã điều tra xong, các người muốn ở chổ này, tôi cũng không giữ các người, sắp đến trưa rồi, tôi không trả nổi nhiều bữa trưa như vậy"

Đám chủ xe đều bật cười, cơm trong cục công an cũng không dễ nuốt, không ai muốn ở đây cả, bọn họ đang chuẩn bị rời đi, thì Cao Liêm Minh lại chỉ thẳng vào gã đàn ông khi nãy, nói : "Mày không thể đi!"

Gã đàn ông kia nổi nóng : "Tôi nói này, cậu có bị bệnh không? Dựa vào cái gì mà tôi không thể đi? Tôi chọc giận cậu gì sao?"

Cao Liêm Minh nói : "Mày thành thật một chút, tốt nhất là nên phối hợp với công tác của công an!"

Gã đàn ông kia nói : "Cậu là công an sao? Đồng phục cũng không mặc!"

Cao Liêm Minh trừng mắt nhìn gã : "Mày quản lý tao à? Tao là công an chìm!"

Đám chủ xe thấy Cao Liêm Minh chỉ nhằm vào gã đàn ông này, không ai muốn nhiều chuyện cả, huống chi cũng không có liên quan gì đến bọn họ cả, bọn họ lặng lẽ rời đi.

Trương Dương cũng không rõ vì sao Cao Liêm Minh lại muốn giữ gã đàn ông này lại.

Gã đàn ông kia có thái độ vô cùng kiêu ngạo, lớn tiếng nói : "Lãnh đạo của các người đâu? Tôi muốn kiện cậu ta! Thái độ gì thế?"

Cao Liêm Minh vẫn không buông tha : "Ngày hôm qua có phải mày đã đến bệnh viện nhân dân tỉnh hay không?"

Gã đàn ông này sửng sốt một chút, lúc này ngay cả Trương Dương cũng nhìn ra biểu tình của thằng nhãi này không được tự nhiên, chần chờ một chút, gã đàn ông kia lớn tiếng nói : "Không có!"

Loan Thắng Văn vốn tưởng rằng Cao Liêm Minh chỉ muốn phô trưởng thanh thế, nhưng mà biểu hiện của gã đàn ông kia cũng làm cho Loan Thắng Văn sinh nghi, ngày hôm nay sở dĩ gọi đám người này đến phân cục Bạch Sa, tất cả bọn họ đều có một điểm chung, chính là đã xuất hiện trong đoạn băng ghi hình của bãi giữ xe trong bệnh viện nhân dân tỉnh. Thế mà gã đàn ông này lại phủ nhận rằng mình không có đến bệnh viện nhân dân tỉnh, xem ra trong lòng gã ta quả thật có quỷ.

Trương Dương thấp giọng nói với Loan Thắng Văn : "Cục trưởng Loan, mượn dùng phòng làm việc của anh một chút"

Loan Thắng Văn nói :" Hỏi thì cứ hỏi, ngàn vạn lần đừng làm ra hành động quá khích nào" Ông ta nói xong cũng vẫy vẫy tay với hai người công an bên cạnh mình, đi ra ngoài. Ông ta biết hai tên nhóc này muốn điều tra xem rốt cục là ai đã đẩy ngã Liễu Ngọc Oánh, chút nhân tình này, ông có thể cho, nhưng mà cũng phải nhắc nhở bọn người Trương Dương này một chút, để tránh cho bọn họ nổi nóng lên làm bậy, đến lúc đó thì ngay cả ông cũng khó mà ăn nói.

Cao Liêm Minh nhìn tư liệu của gã đàn ông kia : "Hoàng Lập Đào, mày đã làm cái gì mày tự rõ ràng!"

Hoàng Lập Đào nói : "Tôi không rõ ý của cậu!" Tuy rằng gã rất mạnh miệng, nhưng trong mắt vẫn không khỏi toát lên chút sợ hãi.

Trương Dương quan sát Hoàng Lập Đào một chút, gã ta không có râu quai nón, trên trán cũng không có nốt ruồi đen giống như mô tả của Liễu Ngọc Oánh, nhưng mà chiều cao của thằng nhãi này thì rất phù hợp. Trương đại quan nhân không có nhiều thời gian nói nhảm với gã, đi đến trước mặt Hoàng Lập Đào, nói : "Mày tốt nhất là nên thành thật khai đi, không có chứng cứ tao sẽ không tìm mày"

Hoàng Lập Đào nói : "Tìm tôi làm gì? Tôi không phạm tội, tôi cũng không phạm pháp!"

Cao Liêm Minh nói : "Mày còn giả ngu à, biết ngoài cửa lớn của bệnh viện nhân dân tỉnh có máy quay không? Mày thừa dịp hỗn loạn làm chuyện xấu, cho rằng người khác không chú ý đến mày, nhưng mà mày quay đã thu lại toàn bộ hành động của mày!"

Hoàng Lập Đào nuốt nước miếng, gã thật sự sợ, vào thời đại này thì máy quay chưa được phổ biến, ý thức của gã trong phương diện này vẫn chưa đủ, dưới sự hù dọa của Cao Liêm Minh, gã thật sự cho rằng mình đã bị quay lại, Hoàng Lập Đào nói : "Tôi không có làm cái gì cả, tôi ... tôi chỉ đến thăm bệnh ..."

Trương Dương nói : " Không phải mày vừa nói là không có đến bệnh viện nhân dân tỉnh sao?"

Hoàng Lập Đào trắng mặt, thấp giọng nói : "Thái độ của các người ác liệt như vậy, tôi sợ ... cho nên ..."

Trương Dương phẫn nộ quát : "Hoàng Lập Đào, mày còn dám nói dối! Ngày hôm qua tại cửa lớn bệnh viện có phải mày đã đẩy ngã một phụ nữ có thai? Sau đó còn đạp một cái lên bụng của người ta? Phải không?"

Cao Liêm Minh vô cùng kinh ngạc nhìn Trương Dương, bây giờ hắn mới biết được vì sao Trương Dương lại muốn điều tra chuyện này rồi, mẹ kiếp, thằng chó này cũng đúng là khốn nạn thật, không chỉ đẩy ngã phu nhân tỉnh trưởng, mà còn đạp vào bụng của bà ta nữa, cái này căn bản là muốn tỉnh trưởng đại nhân tuyệt hậu đây mà, thật quá độc ác!

Tôi không có ..." Hoàng Lập Đào lấp liếm.

Trương Dương hừ lạnh một tiếng, bước lên một bước, ra tay nhanh như điện đấm vào bụng của gã, Hoàng Lập Đào cảm thấy lồng ngực như bị búa tạ đập vào, ngay sau đó một cảm giác nghiền ép xuất hiện trước ngực gã, loại cảm giác này làm cho gã cảm thấy đau đến nổi không thể hít thở, gã đau đớn ôm ngực, cả người đau đớn, gã thậm chí là không thể đứng thẳng tại chổ, hai chân nhũn ra, quỳ xuống mặt đất.

Cao Liêm Minh kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt, hắn sớm biết Trương Dương là một cao thủ rồi, nhưng không ngờ rằng Trương Dương lại lợi hại đến nông nổi như vậy, chỉ đụng một ngón tay thôi, mà đối phương đau đến nổi thành bộ dạng như vậy luôn.

Hoàng Lập Đào không thể chịu đựng được nữa, mở miệng kêu đau liên tục, há mồm muốn kêu cứu mạng, nhưng đã bị Trương Dương điểm huyệt câm của hắn, Trương Dương nói : "Rượu mời không uống thích uống rượu phạt, mày không chịu nói, tao cũng chỉ có thể áp dụng thủ đoạn bạo lực với mày, bây giờ mày có phải là cảm thấy trước ngực rất đau, giống như có cả ngọn núi đè lên ngực của mày không, hô hấp của mày càng ngày càng trở nên khó khăn, bởi vì tao đã điểm huyệt câm của mày lại, ngăn cản máu của mày tuần hoàn, mày chỉ có thời gian hai phút, nếu trong vòng hai phút, tao không giải quyết trạng thái hiện tại của mày, thì cơ tim của mày sẽ co thắt vì thiếu máu quá lâu, hậu quả thế nào, mày hẳn là biết"

Hoàng Lập Đào nhìn Trương Dương một cách kinh khủng.

Trương Dương nói : "Không cần lo lắng cho bọn tao, công an có năng lực bố trí hiện trường, nếu như mày chết, bác sĩ khám nghiệm tử thi cũng không thể nhìn ra vấn đề gì, bọn họ sẽ cho rằng mày chết là do cơ tim thiếu máu, chết vì bệnh tim phát ra đột ngột, mày bao nhiêu tuổi? Chưa đến bốn mươi mà, có thể trong nhà còn có vợ có con, mày chết rồi thì ai sẽ chăm sóc cho bọn họ?"

Hoàng Lập Đào nghe đến đó thì trong ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, vành mắt đỏ lên thiếu chút nữa là rơi nước mắt ra.

Trương Dương thở dài nói : "Tao chỉ muốn nghe một câu nói thật đơn giản mà thôi, đối với mày mà nói, nói ra sự thật khó khăn như vậy sao? Tao không thích miễn cưỡng người khác, nếu như mày không nói, thì tao cũng không hỏi nữa"

Hoàng Lập Đào liều mạng gật đầu.

Trương Dương cười nói : "Mày chịu nói?"

Hoàng Lập Đào gật đầu, hai tay ôm lấy cổ, cả khuôn mặt bởi vì thiếu dưỡng khí mà dần dần tím tái.

Trương Dương vươn tay ra điểm nhẹ một chút lên người của gã, thân thể của Hoàng Lập Đào nhũn ra, ngã ngồi xuống đất, gã hít thở từng ngụm lớn, cảm thấy ngọn núi lớn trước ngực đã biến mất.

Trương Dương cũng không vội hỏi gã, Hoàng Lập Đào đã ăn vị đắng rồi, một người sau khi nếm được mùi vị của tử vong thường sẽ hiểu nên làm thế nào.

Hoàng Lập Đào nói : "Tôi ... tôi không cẩn thận đụng phải ... tôi ... tôi trả tiền thuốc ..." Còn chưa nói xong, Trương Dương đã vung tay tát cho một cái, đánh cho Hoàng Lập Đào nằm sấp xuống đất, Trương Dương nắm áo của gã lên, căm tức nhìn gã, nói : "Hoàng Lập Đào, tao đã cho mày một cơ hội, là mày không biết quý trọng"

Hoàng Lập Đào bị ánh mắt của Trương Dương làm cho hoảng sợ, run giọng nói : "Tôi nói ... tôi nói ... là Huệ Cường kêu tôi làm ..."

Trương Dương nao nao : " Huệ Cường?"

Hoàng Lập Đào gật đầu : "Chính là con trai của chủ nhiệm ủy ban thể dục tỉnh Huệ Kính Dân, lão gia tử của hắn bị điều tra tham ô, có người nói là do tỉnh trưởng Tống Hoài Minh ra lệnh, Huệ Cường nói lão gia tử của hắn lần này lành ít dữ nhiều, hắn muốn cho Tống Hoài Minh cửa nát nhà tan, muốn cho Tống Hoài Minh nếm mùi vợ con ly tán, cho nên ... cho nên ... tôi liền đi theo dõi vợ của Tống Hoài Minh là Liễu Ngọc Oánh, tôi không muốn giết bà ta, tôi chỉ muốn tạo thành một tai nạn, tôi chỉ muốn phá đứa nhỏ của bà ta, như vậy cũng có thể ăn nói với Huệ Cường rồi, tôi thật sự không muốn giết bà ta!"

Trương Dương lạnh lùng nói : "Nếu như đoạt đi sinh mạng của đứa nhỏ trong bụng bà ta, thì còn tàn nhẫn hơn là giết bà ta!"

Cao Liêm Minh ở một bên nghe mà hết hồn, không ngờ rằng còn có người to gan như thế, hơn nữa động cơ trả thù của đám người này rất là đê tiện, tàn nhẫn đến nổi làm cho người ta điên máu lên.

Trương Dương nói : "Huệ Cường ở đâu?"

Hoàng Lập Đào nói : "Tôi không biết ..."

Trương Dương trợn mắt nhìn, Hoàng Lập Đào lập tức rùng mình một cái, thấp giọng nói : "Lão gia tử của hắn bị bắt điều tra, Huệ Cường ... Huệ Cường có quan hệ đặc biệt tốt với ông chủ của quán bar Thời Đại Đá Mới, tôi gặp mặt hắn ở đó, tôi phỏng chừng Hoàng Quân biết được địa điểm của hắn"

Trương Dương nói : "Mày nghe rõ cho tao, món nợ này trước tiên tao cho mày nợ, nếu như tao tìm được Huệ Cường, thì tao sẽ tha cho mày một con đường sống, nếu như tao không tìm được Huệ Cường, thì mày chờ chết đi!" Nói dứt lời, Trương Dương xoay người rời khỏi phòng.

Cao Liêm Minh nhìn Hoàng Lập Đào đang làm nhèm nước mắt nước mũi, trong lòng không hề có bất kỳ sự thương hại nào, một tên khốn nạn dám có thể ra tay với một phụ nữ có thai thì quả thật là ngay cả súc sinh cũng không bằng, Cao Liêm Minh nói : " Vừa rồi những gì chúng ta nói, không thể nói với bất kỳ kẻ nào, còn nữa, sao mặt của mày không có râu?"

Hoàng Lập Đào nói : " Tôi ... tôi sợ bị người ta nhận ra, cho nên đã cạo đi, nhưng mà vẫn rơi vào tay của các người"

Cao Liêm Minh nói : "Mày không biết là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt?"

Loan Thắng Văn thấy Trương Dương đi ra, cười đón : "Giải quyết chưa?"

Trương Dương gật đầu nói : "Giải quyết rồi, Hoàng Lập Đào đã thừa nhận, là hắn đẩy ngã Tống phu nhân"

Loan Thắng Văn à một tiếng, không ngờ rằng thật sự bị hai tên nhóc này điều tra ra được, ông lập tức nghĩ đến một vấn đề : "Hắn cố ý hay vô ý?"

Trương Dương nói : "Cục trưởng Loan, chuyện này anh đừng nhúng tay vào, tỉnh trưởng Tống không muốn làm lớn chuyện này, ông ấy kêu tôi xử lý chuyện này, anh hiểu không?"

Loan Thắng Văn gật đầu, ở vị trí của Tống Hoài Minh thì đúng là có một số việc không tiện làm, kêu Trương Dương xử lý chuyện này chính là một chuyện tốt hiếm có, Loan Thắng Văn dựa vào trực giác làm công an nhiều năm của mình, ý thức được rằng chuyện này thoạt nhìn không đơn giản như ngoài mặt, nếu như ông ta mù quáng lao vào thì sẽ làm cho lãnh đạo khó chịu, Loan Thắng Văn nói : "Tốt, chuyện này cậu cần tôi giúp cậu thế nào?"

Trương Dương nói : "Tạm thời bắt giữ Hoàng Lập Đào, chờ tôi báo cáo với tỉnh trưởng Tống, rồi mới quyết định là nên làm thế nào!"

Loan Thắng Văn nói : "Không thành vấn đề, để tôi điều tra tư liệu của Hoàng Lập Đào, xem lúc trước hắn ta có án gì hay không?"

Trương Dương cũng không coi trọng Hoàng Lập Đào, tuy rằng Hoàng Lập Đào chính là kẻ đã ra tay đẩy ngã Liễu Ngọc Oánh, nhưng mà phía sau gã ta còn có một người sai khiến, con trai của chủ nhiệm ủy ban thể dục tỉnh Huệ Kính Dân Huệ Cường, bởi vì Sở Yên Nhiên, cho nên ở sâu trong nội tâm của Trương Dương đã coi Liễu Ngọc Oánh trở thành người nhà của mình, bây giờ người nhà bị xâm phạm, đây là chuyện mà hắn tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua.

Đêm hôm đó, Trương Dương và Cao Liêm Minh lát một chiếc Santana mới tân trang đến trước cửa quán bar Thời Đại Đá Mới, xe là của Cao Liêm Minh, sau khi hắn về nước là đi chiếc xe này, bây giờ bị Trương Dương trưng dụng, tuy rằng xe không được tốt, nhưng mà hệ thống gió mát không tồi, mở cửa xe bước xuống, Cao Liêm Minh bị gió lạnh bên ngoài ập vào làm hắt xì mấy cái liên tục. Hắn lau lau mũi, nhìn ánh đèn nê ôn phía trước, bỗng nhiên tìm thấy một cảm giác trinh thám, trở thành trinh thám luôn là giấc mộng của hắn, ngày hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội thực hiện rồi.

Trương Dương giao điện thoại cho Cao Liêm Minh : "Cầm giúp tôi, nếu như sau mười lăm phút mà tôi không ra được, cậu gọi điện báo công an!"

Cao Liêm Minh sửng sốt : "Gì thế? Anh bỏ tôi một mình bên ngoài? Hai chúng ta không phải là hợp tác sao?" Hắn một lòng muốn đi theo Trương Dương vào trong coi tình huống.

Trương Dương cười nói : " Nguyên nhân cũng là bởi vì hợp tác, cho nên dù sao cũng phải có người ở phía sau, nếu như tôi gặp nguy hiểm gì trong quán bar, thì còn có cậu ở bên ngoài phụ trách tiếp ứng, nếu như hai chúng ta đều đi vào, bị người ta vây lấy, thì cậu nói xem chúng ta thoát thân như thế nào?"

Cao Liêm Minh nói : " Dựa vào thân thủ của anh, những người tầm thường đó làm sao mà là đối thủ của anh ..." Hắn cực kỳ tôn sùng đối với võ công của Trương Dương.

Trương Dương cười nói : "Song quyền khó địch lại bốn tay, nếu như gặp phải tình huống khác thường, tôi có thể tự bảo vệ mình được, cậu đi vào theo tôi, có thể phân tán tinh lực của tôi, tôi vừa phải bảo vệ bản thân vừa phải lo cho cậu, khẳng định sẽ phiền phức" Trương Dương nói đúng tình hình thực tế, hắn không muốn Cao Liêm Minh đi vào, chủ yếu là không muốn xảy ra cái gì ngoài ý muốn cả.

Cao Liêm Minh nói : "Tôi không cần anh lo cho tôi, tôi có thể tự lo cho mình"

"Không dài dòng nữa, coi chừng tôi đánh cậu đấy!" Những lời này có vẻ có hiệu quả đây, Cao Liêm Minh quả nhiên là ngậm miệng lại, mở to mắt ra nhìn Trương Dương đi vào trong cửa lớn quán bar.

..............................

Bởi vì thời gian còn sớm, cho nên trong quán bar không có bao nhiêu khách cả, ông chủ quán bar Thời Đại Đá Mới Hoàng Quân đang ngồi ở quầy bar uống nước nói chuyện với cô gái pha rượu, Hoàng Quân lúc trước cũng xuất thân từ thể dục, đã từng thi đấu cấp quốc gia rồi, hắn và Huệ Cường có quan hệ cá nhân rất tốt, lúc trước khi còn là vận động viên đã được chủ nhiệm ủy ban thể dục cũ Huệ Kính Dân chiếu cố rất nhiều, cô gái pha rượu cho hắn tên là a Lan, nghe a Lan nói với hắn : "Có người đang đi về hướng của anh đấy, có phải là bạn của anh không?"

Hoàng Quân xoay người lại nhìn thoáng qua, hắn không nhận ra Trương Dương.

Trương Dương cũng không nhận ra Hoàng Quân, đi đến trước quầy bar, cười nói với a Lan : "Người đẹp, xin chào, tôi là bạn của ông chủ Hoàng Quân, anh ấy có ở đây không?"

A Lan có chút kỳ quái nhìn Trương Dương, đôi mắt đẹp đảo một vòng, từ biểu tình quái dị của a Lan Trương Dương đã cảm nhận được cái gì đó, lúc này hắn mới nhìn vào Hoàng Quân. Dù sao thì Trương Dương cũng không có bệnh, nếu có một gã đàn ông cùng một người đẹp ngồi chung một chổ, thì lực chú ý của hắn khẳng định sẽ tập trung lên người của người đẹp trước, cho nên hắn mới quên mất sự tồn tại của Hoàng Quân.

Hoàng Quân nhìn Trương Dương, hắn cười nói : "Anh tìm ông chủ của chúng tôi à! Anh ấy đang ở phòng làm việc phía sau!"

Trương Dương nói lời cảm ơn, xoay người chuẩn bị rời đi.

Hoàng Quân gọi hắn lại : "Dù sao anh cũng phải cho tôi biết anh là ai chứ? Tôi thông báo giúp anh một tiếng.

"Trương Dương!"

Hoàng Quân tuy rằng không nhận ra Trương Dương, nhưng mà cái tên này thì hắn có nghe nói qua, Hoàng Quân nói : " Anh chờ một chút, để tôi gọi điện thoại cho ông chủ trước"

Trương Dương cười nói : "Không cần đâu, tôi trực tiếp đi tìm anh ấy"

Hoàng Quân gật đầu : "Đi thẳng quẹo phải, cửa nhỏ bên trái phòng vệ sinh!"

Trương Dương nói lời cảm ơn lần nữa, bước đi về phía trước.

Thấy Trương Dương đi xa, a Lan không nhịn được cười nói : " Ông chủ, anh cũng thật xấu, vì sao không nói cho người ta biết?"

Hoàng Quân uống cạn ly rượu đỏ trên quầy bar : "Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai! Người hắn tìm nhất định không phải là anh!" Hoàng Quân cầm lấy điện thoại di động bấm một dãy số, đi đến một góc âm u, ngọn đèn chớp tắt làm cho khuôn mặt của hắn lúc ẩn lúc hiện, khi điện thoại vừa được chuyển, Hoàng Quân liền thấp giọng nói : "Huệ Cường! Cậu có biết Trương Dương không?"

"Chưa từng gặp qua, nhưng mà hắn là con rể tương lai của Tống Hoài Minh, thế nào?"

"Hắn đến quán bar của tôi!"

Hô hấp của Huệ Cường trở nên trầm thấp, sau một hồi mới nói : "Hoàng Lập Đào mất tích, tôi lo rằng hắn ta đã bị người ta nhận ra rồi, vô luận là hắn có hỏi thế nào, cũng không thể nói chuyện của tôi cho hắn biết ..."

Hoàng Quân cười cười nói : "Có cần tôi cho hắn một bài học không?"

Huệ Cường nói : "Anh xem rồi làm!"

Hoàng Quân cúp điện thoại, thấy có một tên nhóc đeo kính đang ngồi lên vị trí khi nãy của hắn, đang cười cười nói nói cái gì đó với a Lan, Hoàng Quân nhíu mày, hắn lại gọi điện thoại, thấp giọng nói với điện thoại : "Đóng cửa! Thả chó!"

...........................................

Trương Dương đẩy cửa nhỏ ra, phía sau là một cái sân rộng khoảng một ngàn mét vuông, trong sân có để không ít ống tuýp, ở hướng phía bắc xa có một tòa nhà hai tầng, trên lầu có không ít phòng đang mở đèn, Trương Dương bước đi về hướng tòa nhà đó.

Trong bóng tối có hai bóng đen đang hướng về phía Trương Dương như hai tia chớp, Trương Dương cảm nhận thấy động tĩnh. Hắn chăm chú nhìn lại, thì thấy hai con chó bẹt ghê một trái một phải đang lặng lẽ đến gần hắn.

Trương Dương thầm kêu không ổn, đột nhiên nghe thấy tiếng sủa lớn, một con chó dùng sức lao đến, hai chân sau lấy đà, bỗng nhiên phóng lên khỏi mặt đất, bay đến hướng của Trương Dương, miệng há to, răng nhọn trong miệng sáng loáng lên, trực tiếp nhắm vào cổ của Trương Dương mà cắn.

Con chó còn lại thì lao về hướng phần dưới của Trương Dương, mục tiêu cắn xé của nó chính là hai chân của Trương Dương, hai con chó một cao một thấp, phối hợp vô cùng ăn ý. Trương Dương đã sớm nghe nói về sự hung tàn của loại chó này, tuy rằng hắn có một thân võ công cái thế, nhưng đối mặt với hai con chó hung mãnh như vậy cũng không dám chủ quan. Trương Dương nghiêng sang phải một cách nhanh chóng, con chó lao về phần cổ của hắn nhất thời thất bại, nhưng mà con chó tấn công phần dưới của Trương Dương thì vô cùng linh hoạt, khi bước chân của Trương Dương chuyển đổi phương hướng, thì nó liền há mồm ra cắn về đùi phải của Trương Dương.

Trương Dương cả giận quát : "Nghiệp chướng!" Hắn nhấc chân lên đá ra, tuy rằng khởi động hơi chậm, nhưng mà tốc độ ra cước nhanh hơn tốc độ di chuyển của con chó, đá một phát chính xác vào ngay yết hầu của con chó. Một cước của Trương Dương có lực lượng đủ để đá nát một tảng đá lớn, con chó kia bị hắn đá một cái làm cho lăn lộn bốn năm vòng, ngã cái rầm lên đống ống tuýp, sau đó gục xuống, đầu vỡ toát ra.

Con chó còn lại thấy đồng bạn của mình bị một đá của Trương Dương làm chết ngay tại chổ, trong họng phát ra tiếng gầm gừ nhỏ, liều mạng lao về hướng của Trương Dương hơi ngửa người ra, con chó lao vụt qua thân thể của hắn, không đợi con chó xoay người lại, Trương Dương đã xông lên đá cho một cái, hung hăng đá ngay mông của nó, con chó kêu ẳng lên một tiếng, bị một đá của Trương Dương làm bay ra giữa không trung, lướt qua bức tường trước mặt, lúc rơi xuống đất còn gây ra vài tiếng động ầm ầm, cùng với những tiếng ẳng ẳng hỗn loạn, phỏng chừng là cũng khó giữ được mạng.

Trên trán của Trương Dương cũng toát ra không ít mồ hôi lạnh, không ngờ rằng ở chổ này mà cũng gặp phải mai phục, vừa rồi thằng nhãi trong quán bar cố ý lập bẫy hại mình đây. Trương Dương cẩn thận suy nghĩ, rồi quyết định trở lại tìm tên nhóc đó.

Lúc này bên trong tòa nhà có năm tên to con lao ra, một gã chỉ vào Trương Dương hét lớn : "Bắt hắn, giết chó của chúng ta, không muốn sống rồi!"

Trương Dương bị người ta lừa vào bẫy vốn đã tức giận rồi, bây giờ lại nghe thấy có người khác mắng mình, lửa giận trong lòng càng cháy mạnh, hắn đi về phía trước, cầm lấy cây ống tuýp dưới chân lên. Khóe môi của Trương Dương hiện lên một nụ cười nhạt, chân hắn dích lên, cây ống tuýp nhảy lên từ mặt đất, Trương Dương vươn tay chụp lấy cây ống tuýp dài chừng ba mét, đám người này thả chó ra cắn hắn trước, cho nên Trương đại quan nhân căn bản là không cần phải khách khí với đám người này. Trương Dương cầm ống tuýp trong tay, như mãnh hổ hạ sơn, nhằm về hướng năm người kia.

Bên năm gã này tuy rằng đông người, nhưng mà trên tay chúng chẳng có gì cả, thấy Trương Dương cầm ống tuýp vọt đến, cả đám đều có chút hoảng hốt, trong sân này thứ tốt nhất cũng chỉ có ống tuýp, bọn họ cũng chụp lấy ống tuýp. Vũ khí giống nhau, chỉ là người ra tay khác nhau, uy lực cũng không giống nhau.

Thấy Trương Dương cầm ống tuýp đập xuống, một tên vội vàng dùng ống tuýp đỡ lại, chỉ là khi hai cây sắt chạm vào nhau, phát ra một tiếng động lớn, hắn ta chỉ cảm thấy hai tay tê dại, nửa người mất đi tri giác, Trương Dương còn chưa kịp dùng chiêu thứ hai, thì thằng nhãi này đã quỳ cái rầm xuống đất, cái này không phải là bị dọa, mà là hắn không chịu nổi áp lực một gậy của Trương Dương, hai chân mềm nhũn ra.

Những người khác còn chưa chuẩn bị tiến công, thì đã bị Trương Dương cầm ống tuýp đập trúng chân, cả đám đau đớn kêu thảm ném ống tuýp xuống, ôm chân mà nhảy dựng lên.

Lúc này Hoàng Quân đến hậu viện, thấy con chó bẹt ghê của mình chết, Hoàng Quân đau lòng đến nổi thiếu chút nữa đã chảy cả nước mắt ra, hai con chó này hắn vất vả lắm mới lấy về từ Thanh Hải, nuôi hơn cả năm rồi, có tình cảm rất sâu đậm, không ngờ rằng lại bị Trương Dương giết chết, Hoàng Quân giận dữ hét : "Mày giết chết chó của tao!"

Trương Dương ném ống tuýp trong tay qua một bên, nói : "Tôi ghét nhất là bị người khác gạt tôi, anh là Hoàng Quân sao, đúng là người cũng như tên, còn ác hơn là cả quỷ nữa, lừa tôi đến đây, còn thả chó cắn tôi, nếu như tôi thật sự bị chó cắn chết, anh có phải là còn đi kiện tôi tội trộm cướp không thành không?"

Hoàng Quân nghiến răng nói : " Mày muốn chết!"

Trương Dương nói : "Tôi van anh, bây giờ là xã hội pháp trị, ngàn vạn lần đừng mạnh miệng, lời hù dọa không thể nói đùa, chuyện hù dọa tôi cũng chẳng có làm. Hoàng Quân, mẹ nó, cha mẹ anh sao lại sinh ra một thằng con ác tâm như anh thế?"

Hoàng Quân thong thả cởi áo khoác màu xám của mình ra, để lộ bộ đồ vận động màu xanh lam bên trong.

Trương Dương có chút hứng thú nhìn hắn, không ngờ rằng thằng nhãi này cũng là một người có nghề, xem tình hình là muốn một đấu một với mình.

Trương Dương nói : "Anh là Hoàng Quân?"

Hoàng Quân gật đầu, vươn tay ra, vẫy vẫy tay với Trương Dương, ý bảo đối phương đến đây.

Trương Dương cười tủm tỉm đi qua, vừa đi vừa hỏi : "Huệ Cường ở đâu? Anh nói cho tôi biết địa điểm của hắn, chuyện ngày hôm nay tôi không truy cứu!"

Hoàng Quân nói : " Mày rất cuồng!"

Trương Dương nói : "Cái này gọi là cá tính!"

Khi hai người còn cách nhau hai mét, Hoàng Quân đột nhiên động, dậm chân bước về phía trước, hơi cúi người xuống, nương theo một loạt động tác không rõ ràng này, lực lượng toàn thân tập trung vào tay phải, nắm tay đấm vào mặt của Trương Dương, hắn cực kỳ hận Trương Dương, cho nên một đấm này của hắn muốn mặt của Trương Dương nở hoa.

Trương Dương hời hợt giơ tay trái lên, chỉ là nhẹ nhàng vung lên thôi, mà đã hóa giải một đấm của Trương Dương, sau đó hắn bước về trước một bước, tay phải đánh thẳng lên ngực của Hoàng Quân, Hoàng Quân không thể tránh được, cả thân thể bị bật tung về phía sau, bay đủ năm mét rồi mới té xuống đất.

Trương Dương cũng không phát động đợt tấn công thứ hai, vẫn từ tốn chậm rãi đi đến, có vẻ giống như đang đi dạo giữa sân vậy, hắn mỉm cười nói : "Hoàng Quân, Huệ Cường lập mưu hãm hại vợ của tỉnh trưởng Tống, chuyện này anh biết không, vì bạn giúp sức không tiếc cả mạng sống, tôi bội phục anh, chỉ là giúp hổ làm ác, thì không được sáng suốt đâu ..."

Hoàng Quân bị một đấm của Trương Dương làm cho nửa ngày mới hồi phục, chờ khi Trương Dương đến gần hắn, hắn mới từ từ đứng lên khỏi mặt đất, nhấc chân đá về hướng Trương Dương, lại bị Trương Dương né qua dễ dàng, Trương Dương lại đánh ra một đấm, đánh cho Hoàng Quân bay đi tiếp, lần này thì đáp lên đống ống tuýp chất trong sân, ống tuýp rơi xuống, nện lên người Hoàng Quân không ít.

Trương Dương nhấc chân đạp lên ngực của Hoàng Quân, lần này không cho hắn ta cơ hội đứng lên, chân hơi dùng sức, Hoàng Quân cảm thấy xương ngực của mình như muốn nứt ra vậy, tựa hồ như bị một đạp của Trương Dương làm cho nát hết, Trương Dương nói : "Người quen biết tôi đều biết cả, con người của tôi thích nhất là nói đạo lý, ghét nhất là lạm dụng bạo lực, vì sao anh phải bức tôi? Tôi hỏi anh một lần nữa, Huệ Cường ở đâu?"

Hoàng Quân lắc đầu nói : "Có gan thì giết tao đi, kêu tao bán đứng bạn thân của mình, không có cửa đâu!" Biểu hiện của hắn vẫn còn có vẻ kiên cường.

Trương Dương tấm tắc khen : "Nhìn không ra, anh lại là một hảo hán, Hoàng Quân, tôi nói rõ cho anh biết, Huệ Cường phạm pháp, anh bây giờ biết mà không báo, cũng là phạm pháp, làm không tốt thì phải ngồi tù ..."

Hoàng Quân nhịn đau nói : "Tù con mẹ nó ai không ngồi qua, cùng lắm thì mày cho tao đi vào lần nữa. Con mẹ nó tao không quan tâm, kêu tao bán đứng anh em, đừng có mơ!"

Trương Dương đang chuẩn bị cho Hoàng Quân nếm một chút vị đắng, nhưng phía sau truyền đến một giọng nữ lạnh lùng : "Buông anh ấy ra!"

Trương Dương có chút kinh ngạc quay đầu lại, thì thấy một cô gái mặc đồ da màu đen kéo Cao Liêm Minh đi tới, trong tay cầm một con dao kề lên trên cổ của Cao Liêm Minh.

Trương Dương nhìn thấy rõ, cô gái mặc đồ đen kia chính là Đông Tú Tú của cục quốc an, Trương Dương trăm triệu lần không ngờ rằng lại gặp Đông Tú Tú ở chổ này, hắn ngạc nhiên há to miệng ra, to đến nổi hầu như có thể nhét một cái trứng ngỗng vào luôn.

Trên mặt của Đông Tú Tú không có một chút ý cười, lạnh lùng nhìn Trương Dương nói : "Anh có nghe hay không, tôi đếm đến ba, anh buông anh ấy ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.