Đông Tú Tú vừa nhảy lên Lai Dương, thì một cây gậy trúc đã đánh về hướng mặt của cô, thân thể mềm mại của Đông Tú Tú liền ngửa ra sau, tránh thoát
khỏi cú đánh lén này, cùng lúc đó, một bóng đen xuất hiện nơi đuôi
thuyền, hắn lùi về mấy bước, sau đó chạy lấy đà nhảy lên không, đáp vững vàng lên trên thuyền đánh cá ở bên cạnh.
Đông Tú Tú quát : " Anh đứng lại đó cho tôi!" Cô ta nhanh chóng đuổi theo hướng bóng đen bỏ chạy.
Kẻ chạy trốn chính là Huệ Cường, khi hắn phát hiện ra có người đến gần
Lai Dương, thì lập tức lựa chọn bỏ trốn, khoảng cách giữa các chiếc
thuyền trên bến tàu rất gần, lực nhảy của Huệ Cường cũng không tồi, khi
nhảy lên thuyền đánh cá thì hơn mất thăng bằng một chút, rồi bắt đầu
chạy như điên, hắn chạy rất nhanh, Đông Tú Tú đuổi theo cũng rất nhanh,
Huệ Cường thật sự có chút đau đầu rồi, sau khi đã nhảy qua năm chiếc
thuyền đánh cá, hắn nhảy lên trên bến tàu, chạy dọc theo đường trên bến
tàu.
Trương Dương nhìn thấy Huệ Cường đang bỏ trốn xa xa, trên mặt lộ ra một
nụ cười chẳng đáng, hắn cầm lấy cái nắp thùng rác tròn ở bên cạnh, nhắm
ngay người của Trương Dương ném ra, cái nắp giống như đĩa bay phóng về
hướng của Huệ Cường.
Huệ Cường cảm thấy phía sau lưng có chút không đúng, quay đầu lại, còn
chưa thấy rõ được cái gì, thì cái nắp thùng rác đã nện lên người hắn,
Huệ Cường lảo đảo ngã xuống nền xi măng dưới đất, hắn bò dậy một cách
vất vả, nhưng không đợi cho hắn đứng dậy, Đông Tú Tú đã đến bên cạnh
hắn, nhấc chân đá vào bụng của hắn, đau đến nổi làm cho Huệ Cường kêu
lên thành tiếng, thân thể co rúm lại như một con tôm luộc.
Đông Tú Tú bẻ hai tay của hắn ngược lại, dùng còng khóa đôi tay của hắn
lại, Huệ Cường giận dữ hét : " Các người là ai? Bắt tôi làm gì?"
Trương Dương chậm rãi đi đến bên người của Huệ Cường, ngồi xổm thân
xuống, vươn tay vỗ nhẹ vào mặt của Huệ Cường : "Huệ Cường, mày không gây sự, bọn tao cũng không đến tìm mày, tốt xấu gì thì mày cũng là một
thằng đàn ông, mà lại đê tiện đến nổi ra tay với một phụ nữ có thai, con mẹ nó mày có con là con người không?"
Huệ Cường nghe thấy câu này, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt.
Lúc này Cao Liêm Minh cũng lái chiếc Santana của hắn đến, đèn xe sáng
rực chiếu vào mặt của Huệ Cường, hai mắt của Huệ Cường bị ánh sáng mạnh
chiếu vào làm mở không được.
Cao Liêm Minh đi đến đá hai cái vào mông của Huệ Cường, rất có ý tứ cháy nhà đi hôi của.
Đông Tú Tú trừng mắt nhìn hắn, nói : "Anh làm gì thế?"
Cao Liêm Minh nói : "Trừ hại cho dân!"
Đông Tú Tú nói : "Thật uy phong, hay là tôi thả hắn ra, anh một đấu một
với hắn nhé?" Cô giả vờ như muốn mở còng tay cho Huệ Cường.
Cao Liêm Minh hoảng sợ nói : "Đừng khách khí, vất vả lắm mới bắt được hắn, ngàn vạn lần đừng để hắn chạy!"
Trương Dương cười ha hả lên, nói : "Được rồi, đừng làm loạn nữa, mau bắt hắn trở về!"
Trương Dương đem tin tức đã bắt được Huệ Cường nói cho Tống Hoài Minh
biết, Tống Hoài Minh nghe được chuyện này cũng là bởi vì vụ án của Huệ
Kính Dân, từ một ý nghĩa nào đó mà nói, vợ là do chính ông gây phiền ra, trong lòng của Tống Hoài Minh cảm thấy một loại áy náy nói không nên
lời, ông im lặng một hồi lâu, mới lên tiếng : "Tốt!"
Trương Dương nói : "Chú Tống, chuyện này nên xử lý như thế nào?"
Tống Hoài Minh nói : "Giao hắn cho bên công an, xử lý công bằng, Trương Dương, con cực khổ rồi!"
Trương Dương cười nói : " Không khổ cực, tình huống của dì Liễu thế nào rồi?"
Tống Hoài Minh xoay người lại, nhìn vợ đã ngủ yên, nhìn khuôn mặt điềm
tĩnh xinh đẹp của vợ, Tống Hoài Minh cảm thấy một sự ấm áp không nói nên lời, nhẹ giọng nói : "Tình huống rất tốt, lần này cũng nhờ có con"
Trương Dương nói : "Ngày ma con sẽ làm trị liệu cho dì ấy, sẽ không sao cả"
Cúp điện thoại, Đông Tú Tú và Cao Liêm Minh đều nhìn hắn, Cao Liêm Minh nói : "Người này xử lý như thế nào?"
Trương Dương nói : "Gọi điện cho ba của cậu, chuyện này giao cho bên công an xử lý"
Cao Liêm Minh nói : "Tốt" Hắn đi qua một bên gọi điện thoại.
Đông Tú Tú nhìn Cao Liêm Minh, rồi lại nhìn Trương Dương nói : "Người này là ai? Sao lắm mồm thế?"
Trương Dương nói : "Công tử của phó sở trưởng Cao tỉnh Bình Hải, vừa mới lấy được giấy phép luật sư ở nước Mỹ. Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, cũng là một nhân viên của ủy ban thể dục Nam Tích chúng tôi"
Đông Tú Tú không khỏi bật cười : "Tôi coi như đã nhìn ra, thủ hạ của anh tất cả đều là một đám binh tôm tướng cua"
Trương Dương cố ý nghiêm mặt nói : "Cô có thể coi thường tôi, nhưng không thể chà đạp trợ thủ đắc lực của tôi"
Đông Tú Tú cười nói : " Được rồi, tôi không nói, lát nữa anh thả tôi
xuống gần quán bar Thời Đại Đá Mới, ngàn vạn lần đừng quên lời hứa của
anh, bên anh họ của tôi, anh không truy cứu nữa"
Trương Dương cười nói : "Tối hôm nay cô có biểu hiện ra sức như vậy, thì ra là muốn giúp anh họ của cô thoát tôi?"
Đông Tú Tú nói : " Này, anh không đổi ý chứ?"
Trương Dương cười ha hả, hắn đã bắt được hung phạm Huệ Cường rồi, về
phần Hoàng Quân căn bản chỉ là một nhân vật không quan trọng, nể mặt của Đông Tú Tú, tha cho hắn ta một con đường cũng không phải là không thể,
Trương Dương nói : " Đúng rồi, cô đến Nam Tích làm gì? Là việc công hay
việc tư?"
Đông Tú Tú nói : " Cơ mật quốc gia, không thể phụng cáo"
Trương Dương bỗng nhiên nhớ đến chuyện gần đây vợ chồng Văn Quốc Quyền
muốn đến, không khó đoán được lần này Đông Tú Tú đến đây có liên quan
đến vấn đề an toàn của bọn họ, loại chuyện này không thích hợp để hỏi,
Đông Tú Tú nói : "Đưa xe cho tôi dùng, tôi không muốn giao tiếp với công an"
Trương Dương gật đầu, Đông Tú Tú chui vào trong xe Santana, khởi động xe chạy đi.
Cao Liêm Minh đứng xa xa gọi điện thoại nghe được tiếng động cơ xe, quay đầu lại nhìn, thấy Đông Tú Tú đã lái chiếc Santana của mình đi, hắn vội vàng đuổi theo :" Ê đó là xe của tôi mà ..."
Trương Dương nói : " Không phải chỉ là một chiếc xe cũ thôi sao? Người
ta mượn dùng một chút, tôi đưa số điện thoại của cậu cho cô ta rồi, cô
ta dùng xong sẽ trả lại cho cậu"
Cao Liêm Minh nói : "Anh đúng là chuyên gia đấy, mượn hoa kính phật
không run tay, cô ta có hộ chiếu không? Lái xe xảy ra chuyện anh chịu
trách nhiệm giúp cô ta à?"
Trương Dương nói : "Cao Liêm Minh, cậu mà còn lải nhải nữa, tôi đuổi
việc cậu, cho cậu ở Đông Giang chờ thu xếp hành lý về Mỹ, tôi chọn cao
minh khác"
Cao Liêm Minh quả nhiên không dám hó hé nữa, nghiến răng nói : "Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn!"
Qua một hồi lâu, xe công an chạy đến đây, lần này đích thân phó sở
trưởng Cao Trọng Hòa dẫn đội đến, nhưng mà cảnh tượng này cũng hơi bị
khoa trương một chút, tổng cộng có đến hơn mười chiếc xe công an, nhìn
thấy đoàn xe vây quanh bọn họ, Trương đại quan nhân nhìn Cao Liêm Minh
một cách trân trối : "Cao Liêm Minh ơi là Cao Liêm Minh, ba của cậu cũng phô trương thật đấy"
Mặt của Cao Liêm Minh đỏ bừng lên, thầm nghĩ trong lòng, lão gia tử cũng quá khoa trương rồi, thế cục bên này đã được khống chế, mà bọn họ còn
huy động nhiều lực lượng như vậy, vì một Huệ Cường, mà dùng đến mười
chiếc xe công an?
Cao Trọng Hòa bước xuống từ một chiếc xe, thấy con trai đứng chung một chổ
với Trương Dương ở xa xa, lúc này mới yên tâm lại, ông bước qua, trước
tiên là cười nói với Trương Dương : "Tiểu Trương, gạt bên công an chúng
tôi tự ý hành động, coi chừng tôi truy cứu trách nhiệm của cậu đấy" Thật ra ông chỉ nói giỡn mà thôi.
Cao Liêm Minh nói : "Ba, ba phải cấp bằng khen công dân tốt cho bọn con, cái này gọi là trừ hại cho dân đấy"
Cao Trọng Hòa trừng mắt nhìn hắn : "Thằng khốn nạn, về nhà tao sẽ tính sổ với mày"
Cao Liêm Minh thè lưỡi ra, len lén đến gần lão gia tử, thấp giọng nói
nhỏ : "Ba, ba kêu nhiều người đến đây như vậy, khoa trương quá, ba lo
lắng cho an toàn của mình? Hay là lo lắng cho an toàn của con?"
Trên mặt c3ua Cao Trọng Hòa hiện ra một tia cười khổ : "Ba cũng không ngờ là bọn họ lại khoa trương như vậy"
Cao Liêm Minh thấp giọng nói : "Thói quan liêu hại chết người"
Cao Trọng Hòa mắng hắn một câu : "Bớt nói bậy với ba"
Lúc này Triệu Quốc Cường đã đi đến, gã nói với Cao Liêm Minh : "Liêm Minh không sao chứ?"
Cao Liêm Minh lắc đầu.
Ánh mắt của Triệu Quốc Cường rơi lên người của Trương Dương, nụ cười
trên mặt lập tức biến mất không thấy đâu, gã luôn luôn cho rằng em trai
Triệu Quốc Lương của mình đã chết trong tay của Trương Dương, cho đến
giờ gã vẫn luôn tìm cơ hội đối phó với Trương Dương, Triệu Quốc Lương đi đến hướng Trương Dương, lạnh lùng nói : "Chủ nhiệm Trương thật có bản
lĩnh, biết có án mà lại gạt bỏ công an chúng tôi mà tự ý hành động, xem
ra sau này công tác của chúng tôi đều có thể giao cho cậu đi làm hết"
Trương Dương nghe thấy Triệu Quốc Cường nói chuyện không được tốt, mỉm
cười nói : "Nếu Triệu cảnh quan muốn nghe giải thích, có thể trực tiếp
đi tìm tỉnh trưởng Tống" Ý ngoài lời chính là, Triệu Quốc Cường anh
chẳng là cái đinh gì cả, là tỉnh trưởng Tống kêu tôi điều tra chuyện
này, anh có gan thì đi tìm ông ta mà chất vấn.
Sắc mặt của Triệu Quốc Cường càng trở nên lạnh lùng :" Bất luận chuyện
gì cũng đều phải có trình tự, cậu cũng là cán bộ quốc gia, có biết cái
gì gọi là chức trách không, cậu hẳn là còn rõ ràng hơn tôi, sở dĩ tôi
nói như vậy, cũng không phải bởi vì tôi có thành kiến với cậu, mà là vì
có trách nhiệm với cậu, gạt bỏ công an hành động một mình, nếu có sơ
xuất gì, cậu hối hận cũng đã muộn"
Trương Dương thản nhiên nói : "Cảm ơn, an toàn của tôi không cần anh quan tâm"
Hai cha con Cao Trọng Hòa cũng cảm thấy được mùi thuốc súng dầy đặc giữa hai người Trương Dương và Triệu Quốc Cường, Cao Trọng Hòa nói : "Quốc
Cường, áp giải tội phạm về trước, tính chất của chuyện này vô cùng ác
liệt, nhất định phải thẩm tra rõ ràng, còn nữa, vừa rồi tôi có gọi điện
cho tỉnh trưởng Tống, vụ án này cố gắng không nên làm công khai"
Triệu Quốc Cường lên tiếng, mang hai gã công an áp giải Huệ Cường lên xe.
Cao Trọng Hòa nói với Trương Dương : "Lên xe của tôi đi"
Trương Dương và Cao Liêm Minh cùng lên xe của Cao Trọng Hòa, Cao Trọng
Hòa sau khi lên xe liền cởi nón ra, dựa ra ghế phía sau, thấp giọng nói : "Sau này có chuyện như vậy, tốt nhất là nên gọi cho tôi, liên quan đến
tội phạm hình sự, các người nên lo lắng đến an toàn của mình"
Trương Dương cười cười, Cao Liêm Minh thì nói : "Ba, không sao cả, con
và Trương Dương hợp tác, phần tử phạm tội gặp là sợ hãi, căn bản là
không cần bọn con ra tay đâu, chỉ cần đứng đó, trừng mắt nhìn thôi thì
bọn tội phạm cũng sợ đến hết hồn rồi"
Cao Trọng Hòa không nhịn được bật cười nói : "Đứa nhỏ này, ngoại trừ cái miệng ra thì con được cái gì?"
Cao Liêm Minh nói :" Cái này ba cũng không thể trách con, là ba kêu con
học pháp luật mà, làm luật sự thì kiếm ăn dựa vào cái miệng thôi, đúng
rồi, con có một tin tức tốt muốn tuyên bố với ba"
Cao Trọng Hòa nói : "Tin tức tốt gì?"
Cao Liêm Minh nói : "Ủy ban thể dục Nam Tích chính thức mời con về làm
cố vấn pháp luật cho đại hội thể dục thể thao tỉnh Bình Hải lần thứ mười hai, con đã đồng ý rồi, vài ngày nữa con sẽ đến Nam Tích làm việc"
Cao Trọng Hòa có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương, theo ông ta thấy chuyện này khẳng định là có liên quan đến Trương Dương.
Trương Dương cười cười, trong lòng thầm mắng Cao Liêm Minh nói chuyện mà không phân biệt trường hợp, cái này không phải là muốn đẩy mình chết
sao? Nhưng mà hắn nghĩ đi nghĩ lại, Cao Liêm Minh làm như vậy là có mục
đích, khẳng định là lão gia tử của hắn có dự định khác, Cao Liêm Minh
nói ra chuyện này dưới tình huống này, chính là buộc ông già của hắn tỏ
thái độ.
Cao Trọng Hòa nhìn Trương Dương một chút rồi lại nhìn con trai của mình, ông gật đầu : "Tốt, tiểu Trương, cậu giúp tôi trông chừng nó, thằng nhỏ này ở nước Mỹ lâu, bị ảnh hưởng của chủ nghĩa tự do nghiêm trọng, ngàn
vạn lần đừng để nó làm hỏng việc của cậu"
Cao Liêm Minh không ngờ rằng ba lại dễ dàng đáp ứng như vậy, hắn vô cùng vui, nói : " Ba yên tâm, lần này con đến Nam Tích, nhất định làm cho ba nở mặt"
Cao Trọng Hòa nói : "Chỉ cần làm việc đến nơi đến chốn, thành tích thế
nào cũng không quan trọng, mấy đứa con trẻ, còn có cơ hội"
Trương Dương xuống xe ngay gần khu nhà Cẩm Hương Hà, ở dưới lầu gọi điện cho Cố Giai Đồng, Cố Giai Đồng biết hai ngày nay Trương Dương bận rộn
xử lý chuyện của Liễu Ngọc Oánh, cho nên cũng không quấy rối hắn, nghe
nói hắn đang ở dưới lầu, liền vui mừng nói : "Em xong rồi à?"
Trương Dương nói : "Xong rồi, còn chưa ăn gì, chị Giai Đồng có nhã hứng đi ăn với em một chút không?"
"Em đang ở đâu?"
"Ở dưới lầu nhà chị"
Cố Giai Đồng cầm lấy điện thoại đi ra sân thượng, nhìn xuống phía dưới,
thấy Trương Dương đang đứng xa xa dưới ánh đèn, đang nhìn lên bên này,
cô không khỏi nở nụ cười : "Em chờ chị một chút, chị thay quần áo"
Cố Giai Đồng thay đồ xong liền rời khỏi khu nhà Cẩm Hương Hà, Trương
Dương vẫn còn đứng tại chổ, đêm hôm nay có tuyết rơi nhẹ, Cố Giao Đồng
mặc một cái áo bông màu hồng, quần jean màu xanh, một đôi giầy bó màu
đen, cô còn đặc biệt mang cho Trương Dương một cái áo lông màu xanh lam, cái này cô mua được lúc dạo phố ngày hôm nay.
Cố Giai Đồng cẩn thận săn sóc làm cho Trương Dương cảm thấy rất ấm áp,
tuy rằng hắn không thấy lạnh, nhưng mà vẫn mặc áo lông vào : "Rất vừa
người!"
Cố Giải Đồng cười thản nhiên nói : "Lúc đi dạo phố buổi chiều, nghe nói
hôm nay trời trở lạnh, cho nên mua cho em một cái áo lông"
Trương Dương ngẩng đầu lên nhìn trời đêm, tuyết miền nam hẳn là không
lớn, rơi xuống người cũng không gây cảm giác lạnh như ở phương bắc.
Cố Giai Đồng phủi lớp tuyết mỏng trên người, chủ động vươn tay ôm lấy
cánh tay của Trương Dương, chỉ dưới sự che dấu của màn đêm, cô mới dám
biểu lộ tình cảm của mình. Mỗi khi đến lúc này, Trương Dương luôn cảm
thấy một sự áy náy.
Trương Dương áy náy ở chổ hắn không thể nào cho Cố Giai Đồng một tình
yêu quang minh chính đại, không chỉ đối với Cố Giai Đồng, mà đối với Tần Thanh, đối với Hải Lan, đối với Hà Hâm Nhan, đối với Hồ Nhân Như tất cả đều như nhau, khi hắn đến thời đại này càng lâu, hắn càng lý giải đối
với quan niệm đạo đức và hôn nhân gia đình của thời đại này hơn, hắn
thật sự ý thức được mình đã mang đến cho những người phụ nữ này những
phiền phức rất lớn, tuy rằng các nàng không hề chủ động nhắc đến chuyện
hôn nhân, nhưng không có nghĩa là trong lòng các nàng không thèm nghĩ
đến, mỗi một phụ nữ đều mong muốn có một chốn về hạnh phúc cả, Tần Thanh đem tất cả tinh lực của mình để vào trong con đường làm quan, Hải Lan
thì đã thấy rõ chuyện tình cảm, Hà Hâm Nhan, Hồ Nhân Như thì tận sức tận lực vì sự nghiệp, còn Cố Giai Đồng thì bởi vì một cuộc hôn nhân thất
bại, cho nên đã nảy sinh sợ hãi đối với hôn nhân. Thế nhưng Trương Dương rất rõ, tất cả những điều này đều là viện cớ, các nàng vì muốn tránh
gây phiền phức cho hắn, nếu có thể, ai cũng muốn có một cuộc hôn nhân
hạnh phúc mỹ mãn, cùng người mình yêu sống suốt đời, trong điểm này thì
bản thân hắn là một kẻ ích kỷ không thể nghi ngờ nữa.
Trương Dương đa tình vì hắn trêu chọc nhiều nợ tình, những nợ tình này ngay cả hắn cũng không biết cách nào để trả hết, Trương đại quan nhân âm thầm
nghĩ : Cùng lắm thì sau này tìm một thế ngoại đào nguyên ngăn cách, xây
vài căn nhà, mang tất cả các bà vợ qua đó, cái luật hôn nhân chó má gì
đó, cái gì mà ánh mắt thế tục, lão tử ta mặc kệ hết, ta vốn đến từ xã
hội phong kiến, ta muốn xây bao nhiêu phòng thì xây bao nhiêu phòng ...
Nhưng cái này chỉ là suy nghĩ mà thôi, hắn muốn, nhưng người khác chưa
chắc đã muốn, nếu như Sở Yên Nhiên có thể chấp nhận để cho hắn phân năm
sẻ bảy tình cảm, thì giữa hai người sẽ không xuất hiện sự kiện chia tay.
Cố Giai Đồng tựa vào lòng của Trương Dương chậm rãi đi dạo trên đường,
đèn đường rất mờ, trên đường tuyết rơi cũng có ít người, nhưng mà trong
nội tâm của Cố Giai Đồng lại cảm thấy ấm áp, chỉ cần ở cùng một chổ với
Trương Dương, thì chổ đó chính là nơi ấm áp an toàn nhất, ý chí của
người đàn ông này có thể che chở cho cô tất cả.
"Đang nghĩ gì thế?" Cố Giai Đồng nhẹ giọng hỏi.
Trương Dương hít vào một hơi không khí lạnh, cười nói : " Em đang nghĩ là nên ăn món gì?"
Cố Giai Đồng cười nói : "Em đó, buổi tối kêu chị xuống đi ăn, mà lại không biết nên ăn món gì"
Trương Dương nói : "Chị rành Đông Giang hơn em, chị nói xem chúng ta nên đi ăn chổ nào"
Cố Giai Đồng ôm sát cánh tay của hắn, nói : "Đã trễ như vậy rồi thì chỉ
còn quán đậu lao Ma Cao ở đường Minh Tây là còn mở cửa thôi, mà mùi vị ở đó hơi đặc biệt một chút"
Trương Dương cười nói : "Chỉ cần ở cùng một chổ với chị, ăn cái gì cũng như nhau thôi"
Cố Giai Đồng cười hì hì nói : "Thật là biết nói, làm quan càng lớn, miệng mồm càng ngọt"
Trương Dương đưa miệng qua nói : "Cho chị nếm thử là ngọt hay không nhé!"
Cố Giai Đồng cười né qua, Trương Dương đuổi một hồi rồi kéo cô vào lòng, hung hăng hôn xuống.
Không lâu sau, tuyết tự nhiên lớn lên, đã bắt đầu đọng thành một tầng
mỏng trên mặt đất, không biết là bởi vì do khí trời lạnh lùng hay là do
ngượng ngùng, mà mặt cười của Cố Giai Đồng đỏ bừng lên, thoạt nhìn giống như một trái táo chín, cô ôm lấy cánh tay c3ua Trương Dương, nhẹ giọng
nói : "Nếu như em có thể cùng chị đi đến nước Mỹ, chúng ta có thể đi đến quảng trường Thời Đại, có thể đi Hollywood, có thể đi đến Alaska ngắm
tuyết, còn có thể đi Hawail xem biển" Đôi mắt đẹp của Cố Giai Đồng tràn
ngập sự hưng phấn, giống như những ánh sao giữa bầu trời đêm.
Trương Dương cười nói : "Được, em hứa với chị, chờ sau khi em lo xong
đại hội tỉnh, nhất định sẽ cùng chị đến Mỹ, cùng chị ngắm tuyết ngắm
biển"
Cố Giai Đồng nói : "Một lời đã định"
Trương Dương vui vẻ nói : "Nam tử hán đại trượng phu, một lời nói ra, cái gì mã cũng nan truy"
Bởi vì tuyết rơi, cho nên quán đậu lao Ma Cao vô cùng vắng khách, Trương Dương và Cố Giai Đồng chọn một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, lúc Cố
Giai Đồng gọi món, Trương Dương nhận được một cú điện thoại, điện thoại
là do La Tuệ Trữ gọi đến, giọng nói của bà ta tràn ngập sự thân thiết :
"Trương Dương sao?"
Trương Dương nghe được âm thanh của La Tuệ Trữ, trong lòng không khỏi có chút kích động, từ khi biết được tin tức vợ chồng Văn Quốc Quyền muốn
đến Bình Hải, hắn vẫn luôn suy nghĩ, không biết La Tuệ Trữ có liên hệ
với hắn không, ở trong nội tâm của hắn luôn rất coi trọng tình cảm mẹ
con này.
"Mẹ nuôi ..." Với trình độ tu luyện tâm tính của Trương đại quan nhân mà lúc này cũng không khỏi có chút kích động.
La Tuệ Trữ nhẹ giọng nói : "Trương Dương, gần đây có khỏe không?"
Trương Dương cười nói : "Nhờ phúc của mẹ nuôi, con rất tốt!"
La Tuệ Trữ nói : " Buổi sáng ngày mai mẹ và ba nuôi của con sẽ đến Bình
Hải, đến Bình Hải tiến hành khảo sát ba ngày, nếu con có thời gian, có
thể bớt chút thời gian đến Đông Giang gặp mặt ba mẹ, nếu thật sự không
rãnh thì đến Lam Sơn cũng có thể"
Trương Dương nói : "Con đang ở Đông Giang, mẹ đến rồi thì gọi điện cho con, con đến gặp mẹ trước"
La Tuệ Trữ nghe được Trương Dương nói như vậy, trong lòng cũng cảm thấy
ấm áp, bà phát hiện ra tình cảm mẹ con của bà và Trương Dương không hề
bị bất hòa do thời gian, La Tuệ Trữ buông điện thoại xuống, lúc này Văn
Quốc Quyền cũng đi đến bên cạnh, thấp giọng nói : "Trễ như vậy rồi, còn
gọi điện cho ai thế?"
La Tuệ Trữ cười nói : "Trương Dương!"
Nghe thấy là tên của Trương Dương, vùng lông mày của Văn Quốc Quyền hơi
nhíu lại, ông ngồi xuống bên cạnh vợ, nhẹ giọng nói : "Đã lâu rồi không
gặp thằng nhóc này, gần đây nó đang làm cái gì?"
La Tuệ Trữ nói : "Đến ủy ban thể dục ở Nam Tích, làm chủ nhiệm ủy ban
thể dục, bây giờ phụ trách công tác tổ chức chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao tỉnh Bình Hải lần thứ mười hai"
Văn Quốc Quyền cười nói : "Nó cũng có năng lực đấy!"
La Tuệ Trữ nói : "Quốc Quyền, thật ra phẩm hạnh của Trương Dương không xấu, nó chỉ là có tính hơi xúc động một chút"
Văn Quốc Quyền nói : "Tôi nói phẩm hạnh của nó không tốt khi nào? Thằng
nhóc này thật đúng là biết chọc phiền phức, chuyện nhà của Tần Hồng
Giang nó cũng hỏi đến, nó đoạt lấy cháu ngoại của Tần Hồng Giang, dựa
vào cái gì chứ? Người nhà Tần gia không thấy cháu ngoại đương nhiên sẽ
không bỏ qua cho nó, còn nghi ngờ nó có liên quan đến việc Tần Manh Manh mất tích"
Nói đến chuyện này, La Tuệ Trữ không khỏi nhíu mày, bà có chút hờn giận
nói : "Trương Dương mang Tần Hoan đi là không sai, nhưng mà người nhà họ Tần không thừa nhận Tần Hoan là cháu ngoại trong nhà, bọn họ cho rằng
Tần Chấn Đông là do Tần Manh Manh giết chết, cho nên muốn Tần Hoan, mục
đích là muốn dùng Tần Hoan làm mối áp chế Tần Manh Manh"
Văn Quốc Quyền nói : "Đó là chuyện nhà Tần gia, Trương Dương cũng tốt,
chúng ta cũng tốt, tất cả đều là người ngoài, chúng ta không thể can
thiệp vào chuyện nhà người khác"
La Tuệ Trữ nói : "Tôi không rõ, Tần Chấn Đông là con trai của bọn họ,
nhưng mà Tần Manh Manh cũng là con gái của bọn họ, Tần gia vì sao lại
coi con gái như là kẻ thù?"
Văn Quốc Quyền nói : "Con gái giết con trai, bà bảo bọn họ phải đối mặt với chuyện này như thế nào?"
La Tuệ Trữ nói : "Cuối cùng tôi luôn cảm thấy rằng chuyện này không đơn giản như vậy"
Văn Quốc Quyền nói : "Thu hồi lòng hiếu kỳ của bà lại, chuyện nhà người ta không đến lượt bà hỏi"
La Tuệ Trữ nói : "Quốc Quyền, tôi biết Trương Dương trong chuyện này đã
làm cho ông khó xử, nhưng mà nó dù sao cũng là con nuôi của chúng ta,
lúc đầu Tần gia đá nó ra khỏi hạng mục sân bay mới Giang thành, có phải
là có vẻ quan báo tư thù không? Bọn họ làm khó Trương Dương, mặt mũi của chúng ta cũng chịu nhục, vì sao ông không nói giúp cho Trương Dương một câu?"
Trên mặt của Văn Quốc Quyền hiện ra một nụ cười bất tắc dĩ, ông vỗ vỗ
bàn tay của La Tuệ Trữ, chuyện trong chính trị, rất khó giải thích, động tác khẽ của ông ý là không muốn nói, cho dù nói ra bà cũng không hiểu
đâu.
Làm vợ chồng nhiều năm, La Tuệ Trữ làm sao mà không rõ ý của chồng, bà
nhẹ giọng nói : "Tôi biết ông cũng khó xử, lão Tần có lực ảnh hưởng lớn
trong quân đội, ông không muốn vì chuyện nhỏ này mà tổn thương hòa khí
với ông ta, nhưng mà Tần gia quả thật có chút quá đáng trong chuyện của
Trương Dương"
Văn Quốc Quyền cầm lấy tách trà trên bàn uống một ngụm, nói : "Cách làm
của lão Tần không thấp như vậy, chuyện này hẳn là không phải do một mình lão Tần tự mình ra tay, có lẽ là do người nhà của ông ta"
La Tuệ Trữ nhìn chồng, đợi ông ta nói tiếp.
Văn Quốc Quyền nói :" Trương Dương xông vào đại viện quân khu, cướp lấy
Tần Hoan từ trong tay của Tần gia, chuyện này giống như đã đánh vào mặt
của Tần gia một cái bạt tai vậy, Tần gia có thể giữ bình tĩnh, nguyên
nhân lớn nhất cũng là do Trương Dương có quan hệ với chúng ta, trong
điểm này, chúng ta không thể nói được, Tần Chấn Đông bị giết chết, Tần
Manh Manh thì biến mất. Tần gia xảy ra việc như vậy, bọn họ khẳng định
là phải tìm một đối tượng để phát tiết, Trương Dương không may trở thành người này, tôi thừa nhận, trong chuyện sân bay mới ở Giang thành, tôi
đã không can thiệp nhiều, thứ nhất tôi không muốn xung đột hòa khí với
lão Tần, thứ hai tôi cục giận này trước sau gì họ cũng trút ra thôi, đá
Trương Dương ra khỏi sân bay mới Giang thành, tôi không hé răng, coi như đã cho họ mặt mũi rồi, nế bọn họ mà còn tiến thêm một bước làm ra
chuyện quá đáng, như vậy là không nể mặt của tôi, cùng lắm thì tôi cũng
sẽ có lý do can thiệp, có đôi khi, để cho người trẻ tuổi chịu khổ một
chút cũng không phải là chuyện xấu"
La Tuệ Trữ im lặng không nói gì cả.
Văn Quốc Quyền nói : "Chỉ là tôi thật không ngờ, Trương Dương lại nhanh
chóng được phân công, Kiều Chấn Lương quả nhiên là rất có ánh mắt"
La Tuệ Trữ nhẹ giọng nói :" Ông nói là Kiều Chấn Lương đã phân công cho Trương Dương?"
Văn Quốc Quyền nói : "Lúc trước tôi cho rằng hắn ta bởi vì quan hệ của
Kiều lão, cho nên con đường làm quan mới thuận lợi như vậy, nhưng bây
giờ xem ra, thủ đoạn chính trị của hắn cũng cao minh lắm"
La Tuệ Trữ thở dài nói : "Nghe thấy hai chữ chính trị này thì tôi lại
đau đầu, con tria của ông đang yên đang lành lại đột nhiên phải đổi
nghề, cũng không biết nó đang nghĩ gì nữa?"
Văn Quốc Quyền nói : "Nó thật sự muốn chuyển nghề, thì cứ để nó đi, tôi
đã suy nghĩ rồi, để cho nó đi Tân Cương rèn luyện, ở kinh thành lâu, trở thành một công tử chỉ biết chơi bời, cứ tiếp tục như vậy, sau này nó
rất khó mà làm được cái gì"
La Tuệ Trữ cất tiếng nói : "Ông thật sự muốn đưa nó đến Tân Cương? Ông
thật tàn nhẫn, chúng ta chỉ có hai người con, con gái thì thành như vậy, đứa con trai thì ông lại muốn đưa ra biên cương, ông có suy nghĩ đến
cảm thụ của tôi không?" Nói đến đây, trong lòng của La Tuệ Trữ liền nổi
lên một trận khổ sở, bà thậm chí còn cảm thấy rằng mình không có được
hạnh phúc vui sướng của một gia đình bình thường.
Văn Quốc Quyền cầm lấy tay của La Tuệ Trữ, nói : "Tuệ Trữ, mẹ hiền sinh
con hư, lúc trước tôi vẫn cho rằng Hạo Nam rất thành thục, nhưng mà trải qua chuyện của Tần Manh Manh, tôi mới biết được rằng trong tình cảm nó
rất yếu đuối, yếu đuối đến nổi không chịu được một đòn, một nam tử hán,
vì chuyện tình cảm mà sa sút tinh thần thành bộ dạng này, đứa nhỏ như
vậy làm sao mà thành đại sư? Bà cũng nói qua, tiểu Linh đã như vậy, tôi
không muốn đứa con trai của chúng ta cũng trở thành một phế vật, nó
thiếu rèn luyện, đưa nó đến biên cương, rời khỏi chốn yên vui kinh thành này, để cho nó rèn luyện tự lập, tôi tin rằng nó sẽ có cảm ngộ của
mình"
Vành mắt của La Tuệ Trữ đỏ lên : "Quốc Quyền, tôi chỉ muốn có một cái nhà hoàn chỉnh ..."
Văn Quốc Quyền nói : "Con cái lớn rồi, nên đi thì cuối cùng cũng phải đi, không phải do chúng ta muốn giữ là có thể giữ được"
Lúc này Văn Hạo Nam đã trở về, bên ngoài gió tuyết rất lớn, hắn cởi áo
khoác ra treo lên móc ngoài cửa, cười nói : "Ba mẹ! Hai người ngày mai
không phải đi sao? Tại sao bây giờ còn chưa đi ngủ?"
La Tuệ Trữ thấy con trai, không khỏi có chút thương tâm, lặng lẽ xoay
người lau đi nước mắt, nhưng hành động rất nhỏ của bà cũng không thể
tránh thoát được con mắt của Văn Hạo Nam, Văn Hạo Nam đi đến, ôm lấy bờ
vai của mẹ : "Mẹ, mẹ khóc à/"
La Tuệ Trữ lắc đầu, nhẹ giọng nói : "Không có gì, đang nói chuyện với ba con về việc con chuyển nghề"
Văn Hạo Nam cười nói : "Thì ra là chuyệ này, ba, con đã suy nghĩ rồi,
con tiếp nhận đề nghị của ba, đi đến chổ mà tổ quốc cần con nhất, con đi Tân Cương!"
La Tuệ Trữ khẩn trương cầm lấy tay của con trai : "Hạo Nam, nếu như con đi đến nơi đó, thì bao lâu mẹ mới được gặp con một lần"
Văn Hạo Nam cười nói : "Mẹ, con cũng không phải là con nít, hơn nữa, đến Tân Cương chứ đâu phải đi ra nước ngoài, nếu như mẹ nhớ con, gọi một cú điện thoại là con bay trở về bên cạnh mẹ ngay"
La Tuệ Trữ nói : "Nhưng mà một mình con đến Tân Cương, bên cạnh không có ai chăm sóc cả"
Văn Hạo Nam nói : "Bây giờ không có, không có nghĩa là sau này không có, nghe nói mấy cô gái Mông Cổ xinh lắm, con đến Tân Cương mang về cho mẹ
một cô con dâu Mông Cổ có được không?"
La Tuệ Trữ không nhịn được cười, chỉ là nghĩ đến việc con trai phải xa mình, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
Văn Quốc Quyền nói : "Khi còn trẻ đi ra ngoài một lần cũng không phỉa là chuyện xấu, không trải qua mưa gió, thì không thể nào làm người lớn
được!"
......................................
Tuyết miền nam rất là ôn nhu, nhẹ nhàng không gây tiếng động, lấy mưa
xuân để hình dung cho tuyết miền nam cũng cực kỳ thỏa đáng.
Trương Dương nâng ly rượu lên, nhìn dung nhan xinh đẹp của Cố Giai Đồng, thâm tình nói : "Chúc hành trình đến nước Mỹ của chị thuận lợi"
Cố Giai Đồng cười nói : "Ngày mai chị đến Thượng Hải, sau khi thu xếp
xong công việc ở đó, thì trưc tiếp bay đến Mỹ, lễ giáng sinh năm nay sẽ
trải qua ở Mỹ" Cô chạm ly với , uống cạn rượu trong ly.
Trương Dương nói : "Tết âm lịch có trở về không?"
Cố Giai Đồng lắc đầu nói : "Phỏng chừng là không về, chị còn muốn đi
tham quan mấy nhà mấy thuốc lớn ở nước Mỹ, khảo sát thiết bị của bọn họ, nếu như thuận lợi, trước tết nguyên tiêu có thể trở về, đến lúc đó chị
sẽ cùng em ăn tết"
Trương Dương cười nói : "Chỉ sợ em còn phải nhường chổ, chị còn phải gặp ba chị nữa"
Cố Giai Đồng nói : " Cũng may còn có Minh Kiện ăn tết với ba" Nhắc đến
em trai, Cố Giai Đồng nhớ đến một việc : "Đúng rồi, Thường Hải Tâm đã từ chối hợp tác với Lam Hải, rốt cục là có nguyên nhân gì?"
Trương Dương nói : "Chuyện cụ thể thì em không rõ ràng, chị cũng biết
đấy, trung tâm tin tức em đã giao quyền cho cô ấy, có thể là cô ấy thấy
Lam Hải không thích hợp"
Cố Giai Đồng nhìn Trương Dương một cách ý tứ : "Giữa em và Thường Hải Tâm có vấn đề gì không đấy?"
Trương đại quan nhân làm vẻ mặt ngạc nhiên, thật ra hắn cố ý làm ra vẻ
mặt này để che giấu sự chột dạ : "Chị Giai Đồng, chị xem em là ai thế?
Em là cái loại gặp người nào là yêu người đó sao?"
Cố Giai Đồng vươn chân ra đá cho Trương Dương một cái, thấp giọng nói : "Em còn dám nói mình không phải sao?"
Trương Dương cười nói : "Em và Hải Tâm là thuần khiết, em và cô ta là
bạn học, em xem cô ta là bạn" Lúc nói những lời này, Trương đại quan
nhân không khỏi nhớ đến buổi tối ngày hôm nay ấy hắn chui vào trong chăn của Thường Hải Tâm, cảm mùi vị mê hồn ấy đến bây giờ vẫn còn khó quên,
chỉ thiếu một chút nữa, quan hệ của hắn và Thường Hải Tâm chỉ thiếu một
chút nữa thôi.
Cố Giai Đồng nói : "Đại khái là do Minh Kiện dọa Hải Tâm, đứa nhỏ Minh
Kiện này trong chuyện tình cảm từ trước đến giờ đều không xử lý tốt, chị vốn cho rằng nó và Liễu Duyên đã xác định quan hệ rồi" Nói đến đây, cô
ngẩng đầu nhìn Trương Dương : "Đàn ông tụi em có phải tất cả đều như thế không? Đang cầm chén mà cứ nhìn chằm chằm vào trong nồi?"
Trương đại quan nhân nói : "Đều là họa của chủ nghĩa cộng sản cả"
Cố Giai Đồng nói : "Cái này có liên quan gì đến chủ nghĩa cộng sản?"
Trương Dương nói : "Có được nhiều người, phân phối theo nhu cầu, loại
năng lực giống như em, nếu như phân phối theo nhu cầu, thì ít nhất cũng
phải cho một nhóm nương tử quân, chị nói em có phải là Hồng Thường Thanh chuyển thế không?"
Cố Giai Đồng tức giận đá cho hắn thêm một cái : "Bớt nói xấu về con
đường cách mạng của chúng ta, chị nhìn em, căn bản là bị tư tưởng phong
kiến quấy phá, nếu như có kiến trước, kiếp trước của em nhất định là một lão địa chủ thê thiếp thành đàn"
Trương Dương nói rất nghiêm túc : "Giai Đồng, kiếp trước em là một bác sĩ, em chưa từng kết hôn, thật đấy!"
Lúc Trương đại quan nhân nói thật thì thường thường chẳng ai tin tưởng
cả, Cố Giai Đồng cười hì hì, cô gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng
của Trương Dương : "Em đó, không bao giờ chịu nói thật cả"
Trương đại quan nhân có cảm giác khóc không ra nước mắt, không phải là
hắn không thích nói thật, mà vấn đề là khi hắn nói sự thật, người khác
lại coi như là hắn đang nói giỡn, vào thời Đại Tùy, hắn là bác sĩ thật
mà, là một thanh niên chưa kết hôn, tuy rằng thường xuyên ngủ trên gối
mỹ nhân, thế như Trương Nhất Châm chưa từng kết hôn bao giờ cả!