Khưu Phượng Tiên nói: Hắn nếu nghe thấy anh nói như vậy thì nhất định sẽ cảm thấy vui mừng.
Trương Dương nói: Rất nhiều lúc dã tâm của người ta sẽ làm bại lộ khuyết điểm của hắn.
Khưu Phượng Tiên nói: Biểu hiện của anh hiện tại càng lúc càng giống một triết nhân.
Trương đại quan nhân cười nói: Tôi thật ra chỉ là hạng vũ phu, có điều bên trong bất kỳ một nghề nào đều có thể nhìn ra được cảnh giới của nhân sinh, ví dụ như luyện võ, một cao thủ chân chính, ngoài mặt tất nhiên là che giấu phong mang, người Trung Quốc chú ý nội hàm, khi một người phát động công kích đó sẽ là quá trình hắn bại lộ ra nhiều khuyết điểm nhất, nhân sinh cũng như vậy, lòng hiếu thắng quá mạnh mẽ thì tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì.
Khưu Phượng Tiên cầm thịt thỏ đã thái mỏng, hai tay ngâm trong nước đến xuất thần, những lời này của Trương Dương khiến khiến như có sở ngộ. Qua một hồi lâu, Khưu Phượng Tiên mới như ở trong mộng mới tỉnh: Nói không sai, Tra tổng nếu như không phải bị mỏ vàng của Hà Trường An mê hoặc thì cũng sẽ không rơi vào cục diện hiện tại.
Trương Dương nói: Chiếm tiện nghi lớn mà thiệt thòi lớn, trên thế giới này trước giờ không có chuyện tốt như bánh từ trên trời rơi xuống đâu. Nói xong hắn lại bật cười: Cô đừng nhìn tôi nói thì hay lắm, nhưng bản thân cũng chẳng làm được.
Khưu Phượng Tiên nói: Anh làm việc là lấy tiến làm lùi, lấy công thay thủ.
Trương đại quan nhân nói: Thật ra thỉnh thoảng tôi cũng có chừng mực.
Khưu Phượng Tiên không khỏi mỉm cười.
Trương Dương lại nói: Tôi nghe Khưu gia của các co đang bỏ vốn lớn để tranh cử tranh cử?
Khưu Phượng Tiên nói: Ý tứ của Cha tôi!
Thương nhi ưu tắc sĩ?
Khưu Phượng Tiên nói: Khưu gia vẫn chưa tới lượt tôi ra quyết sách.
trong Phòng bếp truyền đến tiếng kêu của lão đạo sĩ: Tôi nói nè cô cậu, rửa thức ăn mà còn nói chuyện yêu đương là sao?
Một câu khiến cho mặt Khưu Phượng Tiên nóng lên, cô ta và Trương Dương cũng không phải là nói chuyện yêu đương, Trương đại quan nhân đã sớm quen với tính tình của lão đạo sĩ rồi, hắn cười ha ha: Lý đạo trưởng à, ông cứ nói hưu nói vượn, không sợ Thái Thượng Lão Quân thu ông à?
Giọng nói của Lý Tín Nghĩa lại truyền: Ngọc Hoàng đại đế tôi cũng không sợ.
Trương đại quan nhân vừa vào phòng bếp thì Đỗ Thiên Dã và Tô Viện Viện theo sau từ bên trong đi ra, hai người bồi Khưu lão gia tử nói chuyện một lúc thì đi giúp rửa thức ăn. Tô Viện Viện đi vào phòng bếp thay cho Trương Dương.
Đỗ Thiên Dã vẫy vẫy tay với Trương Dương. Hai người vào trong vườn ngồi dưới tán cây, Đỗ Thiên Dã nói: Nghe nói tìm được Hình Triêu Huy rồi.
Trương đại quan nhân gật đầu nói: Hôm qua nghe hai nhân viên đặc phái của Quốc An nhắc tớirồi, không ngờ lão HÌnh mất tích lâu như vậy vẫn còn có thể bình an trở về, thật là cát nhân tự có thiên tướng.
Đỗ Thiên Dã nói: Tôi tuy rằng nhận được tin tức, nhưng tới bây giờ vẫn chưa gặp mặt hắn.
Trương Dương nói: Muốn gặp hắn chỉ sợ đợi đấy. Trong khoảng thời gian này lão Hình bị dày vò không nhẹ, Quốc An bên kia khẳng định có rất nhiều tình huống muốn tìm hắn để hỏi, vả lại khôi phục sức khỏe cũng cần một quá trình, trong ngắn hạn chỉ sợ sẽ không để hắn gặp mặt ngoại giới.
Đỗ Thiên Dã gật đầu: Trong khoảng thời gian này công tác vẫn hài lòng chứ.
Trương Dương nói: Cũng tạm, loại tiểu nhân vật như tôi đến đâu cũng sống vậy cả.
Đỗ Thiên Dã nói: Tốt xấu gì cũng là quan to phương, khu bảo lưu thuế nhập khẩu duy nhất của Bình Hải nằm dưới sự quản lý của anh. Hơn nữa anh đã là thường ủy Bắc Cảng, gần đây bộ pháp thăng quan hình như nhanh hơn rất nhiều.
Trương đại quan nhân nói: Như tôi mà nếu có thể tính là quan to phương thì anh chính là Ngọc Hoàng đại đế.
Đỗ Thiên Dã cười nói: Trước đây tôi còn lo quan hệ của anh và bí thư Tống, hiện tại anh và Yên Nhiên đã hòa hảo, chắc hẳn quan hệ với bí thư Tống cũng lại trở nên hòa hợp rồi.
Trương Dương nói: Lão Đỗ à lão Đỗ, anh tới Tân Hải hình như trở nên bát quái hơn rồi đó. Nói xong hắn lại nhìn vào phòng bếp: Chắc là vì Tô Viện Viện ả? Tình yêu có thể khiến cho người ta giữ mãi được thanh xuân, anh giống như phản lão hoàn đồng rồi.
Đỗ Thiên Dã cười mắng: Thúi lắm, bộ tôi già lắm rồi chắc? Đi đến đâu người ta cũng đều nói tôi là cán bộ trẻ tuổi. Đương nhiên là không thể so với anh rồi!
Trương Dương bật cười.
Đỗ Thiên Dã sau khi cười xong thì vẻ mặt lại trở nên có chút trầm trọng: Hiện tại tôi có chút minh bạch rồi. Lúc trước anh và bí thư Tống bất hòa, chỉ là làm bộ cho người ngoài xem, anh và Cung Kì Vĩ cũng như vậy.
Trương Dương nói khẽ: Anh có thể nhìn ra, người khác tất nhiên cũng có thể nhìn ra, cho nên cuối cùng chúng tôi bị thua thảm. Hành động trước đây vẫn là một nỗi ám ảnh trong lòng Trương Dương, bọn họ chẳng những không thành công vạch trần tấm màn đen của Bắc Cảng, ngược lại tổn thất vị thầy tốt bạn hiền Cung Kì Vĩ này, mỗi lần nhớ lại, trong lòng Trương đại quan nhân không hỏi chua xót.
Đỗ Thiên Dã nói: Trương Dương, trên thế giới này không ai có thể vĩnh viễn đứng ở thế bất bại, bên trong chính đàn càng không có tướng quân thường thắng, thất bại cũng là điều khó tránh khỏi, nhưng chúng ta không thể bởi vì thất bại mà không gượng dậy nổi, phải vượt khó vượt khổ. Nhìn thấy Bắc Cảng dưới sự cố gắng của các anh phát sinh biến hóa cực lớn, đám cán bộ có vấn đề như Hạng Thành, Cung Hoàn Sơn, Tưởng Hồng Cương đã bị thanh trừ khỏi đoàn đội lãnh đạo, hiện tại đã một lần nữa xây dựng một đoàn đội lãnh đạo mới, tôi tin các anh nhất định có thể dẫn dắt Bắc Cảng bước ra khỏi thời kỳ khó khăn, đi lên một con đường phát triển rộng thênh thang.
Trương đại quan nhân kháng nghị: Lão Đỗ à lão Đỗ, nơi này chỉ có hai chúng ta nói chuyện với nhau, anh còn giở giọng quan ra làm gì, những lời vừa rồi là được trích từ bên trong báo cáo hội nghị đúng không?
Đỗ Thiên Dã cười nói: Đành chịu thôi, ở trong quan trường lâu rồi, khi nói chuyện cũng không tự chủ được mang theo cái giọng này, về sau thật đúng là phải chú ý.
Trương Dương nói: Tôi cũng tin chắc ngày mai của Bắc Cảng sẽ rất tốt, trận bão trước đó của Bắc Cảng tất nhiên là một biến chuyển, nhưng chúng tôi cũng không thể bởi vì sự tốt đẹp của ngày mai mà quên đi nỗi đau xót của ngày hôm qua, hoạt động buôn lậu nghiêm trọng mấy năm nay của Bắc Cảng chưa được điều tra rõ, Bắc Cảng rốt cuộc có bao nhiêu người liên quan tới những hành vi phi pháp này thì vẫn chưa được làm rõ. Hắn cắn cắn môi: Đồng chí Cung Kì Vĩ sẽ không chết vô ích, chúng tôi nhất định phải điều tra rõ tất cả tất cả, Hạng Thành tuy rằng đã chết, nhưng tôi dám khẳng định hắn không phải là tên trùm to tnhaats, có người ở sau lưng hắn thao túng tất cả, bất kể là vì Cung Kì Vĩ và những đồng chí đã bất hạnh hy sinh khác, hay là vì quốc gia và nhân dân, tôi đều có trách nhiệm lôi ra độc thủ phía sau màn này, bắt hắn ra trước phát luật nhận trừng phạt.
Đỗ Thiên Dã nói: Đồng chí Thường Lăng Không nhìn nhận chuyện này thế nào?
Trương Dương nói: anh ta muốn lấy phát triển kinh tế làm chủ, cũng đã nói với tôi, đả kích buôn lậu không thể nóng lòng nhất thời, hiện tại Bắc Cảng giống như là một bệnh nhân vừa gặp bệnh nặng, nếu như dùng thuốc quá mạnh, chỉ sợ ngược lại sẽ làm tình huống trở nên chuyển biến xấu hơn, cho nên việc chúng tôi phải làm trước tiên là cố bản bồi nguyên.
Đỗ Thiên Dã nói: Nói rất hay, trên quản lý thì anh phải học tập đồng chí Lăng Không nhiều hơn.
Trương Dương nói: Tôi hiện tại càng lúc càng phát hiện mình không hợp làm chính trị.
Đỗ Thiên Dã cười nói: Trong năm năm ngắn ngủn từ một vệ giáo sinh đến cán bộ cấp phó thính, anh lại còn nói mình không thích hợp làm chính trị, nói ra có quỷ mới tin!
Trương đại quan nhân nói: Đó là bởi vì tôi gặp quý nhân chứ không phải là bởi vì tôi có tài năng chính trị.
Đỗ Thiên Dã nói: Anh vẫn rất có năng lực, bằng không cũng sẽ không thay đổi nhiều nơi như vậy mà thủy chung vẫn được trọng dụng.
Trương đại quan nhân cười hắc hắc một tiếng, nói ra một câu khiến Đỗ Thiên Dã dở khóc dở cười: Đó là bởi vì tôi giỏi làm súng, mà đám lãnh đạo các anh thì rất cần một khẩu súng như tôi, kết quả là tôi được trọng dụng, tổng kết quan đồ mấy năm này, tôi chính là không ngừng bị lợi dụng.
Đỗ Thiên Dã nói: Tiểu tử, trong lòng anh đen tối thế, hình như rất có oán niệm với tôi.
Trương Dương nói: Không phải có oán niệm với anh, tôi đối với mỗi lãnh đạo các anh đều có oán niệm.
Đỗ Thiên Dã nói: Nhân vật mà người trong quan trường phải sắm vai thật ra chính là như vậy, không phải lợi dụng người khác thì chính là bị người khác lợi dụng.
Trương Dương nói: Tôi cũng không muốn lợi dụng người khác, cũng không muốn bị người khác lợi dụng, cho nên tôi đã hạ quyết định, muốn cáo từ từ mảnh đất này.
Đỗ Thiên Dã nói: Anh thuần túy là tìm cơ,cậu rõ ràng chính anh làm việc không có trường tính, ở trong sĩ đồ một đoạn thời gian, phát hiện không chơi thú vị như trong tưởng tượng của anh, tính cách của anh là tự do không biết kiềm chế, tính cách như vậy ở cơ sở còn dễ nói, anh làm quan càng lớn, hạn chế phải chịu lại càng nhiều, cho nên anh cảm thấy không được tự nhiên, không muốn chơi nữa, là do chính bản thân anh mà lại đổ trách nhiệm lên người người khác, nói cho tôi nghe là để tôi cảm thấy áy náy, tôi nhổ vào! Cho rằng mình là khẩu súng? Nhưng anh biết khẩu súng anh rốt cuộc bắn được bao lần không?
Trương đại quan nhân nghe Đỗ Thiên Dã phân tích rất thú vị, không nhịn được bật cười ha ha.
Lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa hôm nay giở ra tất cả chiêu thức, làm đầy một bàn trân trân mỹ vị, có điều khi ăn cơm, lão đạo sĩ lại không ăn theo, làm một bát cơm trắng và rau, sau khi ăn xong thì về Tử Hà quan, cũng không phải là bởi vì bệnh mới khỏi, đừng nhìn lão đạo sĩ bình thường nói rất nhiều. Nhưng đó là với người quen. ông ta ở trong sơn dã sống lâu rồi, không thích trao đổi với người xa lạ.
Trần Sùng Sơn và ông ta là tương giao tâm đầu ý hợp. Đối với tính nết của lão đạo sĩ thì hiểu rất rõ, cho nên cũng không miễn cưỡng.
Khưu Hạc Thanh đối với trù nghệ của lão đạo sĩ thì khen không dứt miệng.