Y Đạo Quan Đồ

Chương 2292: Chương 2292: Người một nhà (3)




Mặt Trương đại quan nhân nóng lên, Lý Tín Nghĩa ngoài mặt thì điên điên khùng khùng, nhưng lão đạo sĩ này không hồ đồ một chút nào, lúc trước phương pháp mình cứu tiểu yêu chính là từ chỗ ông ta mà cảm ngộ được, chẳng lẽ chuyện này thực sự bị ông ta đoán được, Trương đại quan nhân hàm hồ nói: Cô ta không ở đây, chúng ta hay là nói chuyện khác đi, đỡ gợi lên sự nhớ nhung của ông.

Lý Tín Nghĩa nói: Phương pháp cứu nó chính là để nó thụ thai, tôi nếu đoán không sai thì tiểu yêu rời khỏi trong nước, tám chín phần mười là để sinh con, tôi lại đoán thêm một chút, người khiến nó có thai chính là cậu.

Trương Dương rõ ràng gấp rồi, lấy tức bịt miệng lão đạo sĩ, nói khẽ: Đạo trưởng, cũng không thể nói lung tung được đâu, ngài giữ chút khẩu đức đi.

Lão đạo sĩ cười nói: Nhìn dáng vẻ khẩn trương của cậu, tôi biết tôi đoán không lầm, tiểu tử, cậu chiếm tiện nghi của cháu gái tôi rồi, để cháu gái tôi sinh con cho cậu, đến bây giờ còn giả vờ giả vịt, uổng cho cậu là cán bộ quốc gia, một chút đảm đương cũng không có!

Trương đại quan nhân bị lão đạo sĩ nói cho đầu đầy mồ hôi: Đạo trưởng.... Ngài có phải sốt tới hồ đồ rồi hay không.

Lão đạo sĩ nói: cậu cho rằng tôi hồ đồ, tôi một chút cũng không hồ đồ, cậu không cho tôi nói thì dứt khoát giết tôi diệt khẩu đi! y nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, bộ dạng nghển cổ chờ chết.

Trương đại quan nhân thực sự là dở khóc dở cười: Lý đạo trưởng, Lý đạo gia, ngài chính là ông nội tôi, có thể đừng nói bậy được không?

Lý Tín Nghĩa mở mắt ra, mặt mày hớn hở nói: Thằng nhóc cậu làm thì trong lòng hai ta biết rõ, cậu đã chiếm tiện nghi của An gia chúng tôi!

Trương đại quan nhân cười khổ nói: Lý đạo trưởng, ngài rốt cuộc muốn tôi làm gì? Hay là tôi mời tiểu yêu về cho ngài? Thật ra cũng không cần tôi mời, cô ta sắp tới sẽ về nước, đến lúc đó để cô ta giải thích trực tiếp với ông.

Lý Tín Nghĩa nói: Giải thích cái rắm, nó có quan hệ gì với cậu, đương nhiên sẽ lên tiếng cho cậu, nha đầu ngốc này, toàn tâm toàn ý đối tốt với cậu, đừng cho là tôi không nhìn ra, cho dù chết vì cậu thì nó cũng cam tâm tình nguyện.

Những lời này của Lý Tín Nghĩa rất đúng, Trương đại quan nhân nhớ tới những gì tiểu yêu đã làm với mình, trong lòng cũng vô cùng ấm áp.

Lý Tín Nghĩa nói: Tôi cũng thật sự muốn gặp nó, không biết tôi lúc còn sống liệu có thể được gặp lại nó hay không.

Trương Dương cười nói: Đừng bi quan như vậy, qua một thời gian nữa cô ta sẽ về.

Lý Tín Nghĩa nói: Tôi cũng không phải là bi quan, tôi chỉ là cảm thấy mình già rồi, có một số việc phải nói với nó.

Trương Dương cười cười an ủi: Có cơ hội mà, cũng còn năm sáu mươi năm thời gian có thể để tiêu xài, ông nếu thật lòng nhớ đứa cháu gái này thì dứt khoát nói rõ tất cả đi, để cháu gái ông đón ông đi hiếu thuận, bảo dưỡng tuổi thọ, như vậy chẳng phải là có thể mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô ta ư?

Lý Tín Nghĩa nói: Thằng nhóc cậu quả nhiên không phải hạng tốt lành gì, tôi tu hành hơn nửa đời người, nói vứt bỏ là vứt bỏ được à?

Trương Dương: Nói Đạo trưởng à đạo trưởng, ngài tu hành cả nửa đời người quả nhiên không phải là uổng, lúc này ngài nói cái gì muốn làm mã tặc đều là lừa tôi.

Lý Tín Nghĩa nói: Rất nhiều chuyện tôi không tiện nói với nó, tiểu tử, cậu khai thật với tôi đi, tuyệt mạch trời sinh của tiểu yêu cậu có phải dựa theo phương pháp của tôi để chữa khỏi cho nó hay không?

Trương đại quan nhân nói: Đạo gia à, chúng ta có thể nói chuyện khác không?

Lý Tín Nghĩa tóm tay Trương Dương, hai mắt sáng ngời: Trương Dương, đại ca của tôi đi rồi, An gia cũng đã trở thành năm bè bảy mảng, bọn con cháu của An gia tôi cũng coi như gặp không ít, nhưng người khiến tôi thực sự thương yêu chỉ có tiểu yêu thôi, đại ca của tôi cũng lo lắng nhất cho đứa nhỏ này.

Trương Dương mỉm cười nói: Tiểu yêu tâm địa thiện lương, quả thực khác vẫn những đứa con cháu khác của An gia.

Lý Tín Nghĩa nói: Tôi tuy rằng không muốn quản việc, thế tục nhưng có một số chuyện tôi nhìn rõ, cái đám đó khi dễ tiểu yêu như thế nào thì tôi đều thấy rõ. Đại ca của tôi trước khi lâm chung lo lắng nhất cũng là chuyện này, anh ta lo mình đi rồi, đám tiểu tử của An gia sẽ khi dễ tiểu yêu, sẽ lái trái ý tứ của anh ta, sẽ làm An gia long đong.

Trương Dương nói: Đạo trưởng, tiểu yêu hiện tại rất tốt, không ai dám khi dễ cô ta cả. Bằng không tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho kẻ đó.

Lý Tín Nghĩa cười nói: Tôi tin! Y ghé sát vào Trương Dương: Tiểu tử. Tôi nói với cậu một bí mật về An gia.

Trương đại quan nhân vội vàng xua tay: Đạo trưởng, ngài hay là chờ tiểu yêu về rồi chính miệng nói nói cô ta đi.

Lý Tín Nghĩa nói: Trong hai đứa tôi nói với ai mà chả vậy, đại ca của tôi lúc sinh tiền từng nói với tôi một bí mật, đó là một dãy số, tôi đã viết lại kiểu tranh hồ lồ trong Tàng kinh động, tôi cũng không biết nó có ý gì. anh ta nói sau này, tiểu yêu nếu như có thể khỏi bệnh thì nói dãy số này với nó, nó nhìn thấy sẽ hiểu.

Trương Dương nói: Chờ cô ta trở lại tôi sẽ nói với cô ta.

Lý Tín Nghĩa nói: Đại ca của tôi nếu biết tiểu yêu đã hồi phúc thì nhất định sẽ mỉm cười nơi cửu tuyền.

Khưu Hạc Thanh nhìn mộ con gái, trong nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, Đỗ Thiên Dã, Khưu Phượng Tiên và Khưu Khải Minh ba người cung kính quỳ lạy trước mộ phần của cô.

Trần Sùng Sơn nói khẽ với Khưu Hạc Thanh: Cha, nhiều năm như vậy con vẫn nợ cha một tiếng xin lỗi, là con không chiếu cố tốt cho cô ấy.

Khưu Hạc Thanh nói khẽ: Đây là số mệnh, lúc ấy tôi cũng không hiểu nó vì sao muốn chọn cậu, nhưng hiện tại tôi tin, những ngày tháng nó ở bên cậu, nhất định là thời gian vui nhất trong nhân sinh của nó, tiểu Mẫn tuy rằng đi rồi. Nhưng sinh mệnh của nó vẫn được nối dài trên người Thiên Dã: Khưu Hạc Thanh vỗ nhẹ lên vai Đỗ Thiên Dã.

Buổi trưa, cả nhà trở lại nhà đá của Trần Sùng Sơn, để nghênh đón người nhà tới, Trần Sùng Sơn hai ngày này đặc biệt săn không ít thịt thú rừng, còn ngắt lấy không ít sơn trân.

Trần Sùng Sơn bảo Đỗ Thiên Dã tới Tử Hà quan gọi Trương Dương và lão đạo sĩ, mục đích mời lão đạo sĩ tới là để y giúp nấu cơm.

Lão đạo sĩ vừa đến đã ồn ào: Lão Trần à lão Trần, tôi bị bệnh anh chả tới thăm, không ngờ lại gọi bệnh nhân như tôi tới nấu cơm cho ngươi cho anh. Nhìn thấy một đồng người, lão đạo sĩ cười ha ha hô tô: Vô lượng phật, chào Khưu lão tiên sinh.

Khưu Hạc Thanh đã nghe nói tới Lý Tín Nghĩa, nhìn thấy y rất có vẻ đạo cốt tiên phong thì cũng cười hoàn lễ: Đạo trưởng khách khí rồi.

Trần Sùng Sơn dẫn kiến Lý Tín Nghĩa với người của Khưu gia, lão đạo sĩ sau khi chào hỏi nhất nhất thì cười nói: Thôi tôi đi nấu cơm, cả nhà nói chuyện đi.

Trần Sùng Sơn nói: Anh không sao chứ.

Lý Tín Nghĩa nói: Khỏi rồi. Y nói với Trương Dương: Tiểu tử, tới đây giúp một tay đi.

Trương Dương đi theo y tới nhà bếp, Khưu Phượng Tiên cũng đi theo giúp rửa thức ăn.

Đao pháp của Trương đại quan nhân không tồi, đưa thịt thỏ hoang đã thái mỏng cho Khưu Phượng Tiên, Khưu Phượng Tiên ngâm thịt thỏ trong nước, cười nói: Khó trách ta dượng tôi có thể sống mấy chục năm trên ngọn núi này, ngay cả tôi đến đây cũng có chút lưu luyến không muốn về.

Trương đại quan nhân nói: Hoàn cảnh như vậy thích hợp với người không tranh với đời, không thích hợp với người như cô.

Khưu Phượng Tiên có chút khó chịu trừng mắt lườm hắn một cái: Trong lòng anh tôi là người có dã tâm lớn sao!

Trương Dương bật cười ha ha: Tôi vẫn luôn cảm thấy cô là nữ cường nhân, là người rất có lòng với sự nghiệp.

Khưu Phượng Tiên thở dài: vẫn quanh co lòng vòng mắng tôi dã tâm lớn.

Trương Dương nói: Háo cường cũng không phải nhất định là chuyện xấu, mỗi người đều có theo đuổi, có lý tưởng có lý tưởng của riêng mình, chỉ cần là lợi dụng thủ đoạn thỏa đáng để theo đuổi mục tiêu của mình, sẽ luôn khiến cho người ta khâm phục.

Khưu Phượng Tiên nói: Trương Dương, anh hình như có ẩn ý.

Trương Dương nói: Tự cảm mà phát, tuyệt không có ý nói bóng nói gió cô.

Khưu Phượng Tiên bật cười khanh khách.

Trương Dương nói: Lần này Tra tổng sao không tới? Hắn đã là lần thứ hai hỏi vấn đề này.

Khưu Phượng Tiên nhíu đôi mi thanh tú lại, lộ ra có chút không vui: Đã nói với anh rồi, đây là gia đình tôi tụ họp, có liên quan gì tới hắn?

Trương Dương cười nói: Hắn và người nhà cô quan hệ thân mật khăng khít, Tinh Toản và Vương Triều Kim Cương trong sinh ý cũng có quan hệ không thể tách rời, lão gia tử và chủ tịch đến, theo lý thì hắn nên hiện thân mới đúng.

Khưu Phượng Tiên nói: Sinh ý là sinh ý, trừ sinh ý ra thì giữa chúng tôi không hề có quan hệ đặc biệt gì cả. Vả lại, hắn gần đây cũng không yên ổn gì, Hà Vũ Mông đổ nguyên nhân cái chết của Hà Trường An lên đầu hắn, không tiếc bỏ số tiền lớn để làm khó Tinh Toản, ngay cả Khưu gia của chúng tôi cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Nói tới đây cô ta tạm dừng một chút, nhìn Trương Dương một cái đầy thâm ý: Chuyện này anh chắc biết chứ hả?

Trương đại quan nhân đương nhiên biết rõ chân tướng của chuyện này, lạnh lùng cười nói: Chuyện trên thượng tôi cũng không rõ lắm, có điều tôi nghe Tra tổng nói, trong chuyện này hắn rất có thể bị người ta hãm hại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.