Y Đạo Quan Đồ

Chương 1321: Chương 1321: Kiếm các. (2)




Kim Đấu La vạch trần mục đích một lòng muốn chọc tức mình của Trương Dương, cười thản nhiên nói : Cậu cho rằng trong thiên hạ chỉ có võ học của Trung Hoa là độc tôn sao? Ông đứng lên, dùng một cổ khí thế cường đại ập đến hướng của Trương Dương.

Trương Dương cười nói : Theo tôi thấy, võ học Triều Tiên chẳng qua chỉ là một nhánh của võ học Trung Quốc, điểm này không cần nghi ngờ

Kim Đấu La nói : Đặc điểm lớn nhất của người Trung Quốc là thích đem công trạng vinh quang của tổ tông suốt ngày đọng ngoài miệng

Trương Dương nói : Vậy cũng còn tốt hơn nhiều so với việc đem công trạng của tổ tông người khác nhận thức thành của mình!

Kim Đấu La làm ra một động tác mời.

Trương Dương nói : Khách tùy chủ tiện, nếu nơi này là kiếm các, kiếp pháp của Kim tiên sinh không tồi, tại hạ bất tài, cả gan lĩnh giáo một phen

Kim Đấu La bị vẻ cuồng vọng của thằng nhãi này khơi dậy một chút cơn tức, bất quá ông nhanh chóng bình phục tâm tình, cao thủ so đấu, chổ chen chốt nhất chính là đấu tranh tâm lý, trước khi giao thủ, nếu tâm chưa đấu mà đã động là không được, từ khi Trương Dương tiến vào phòng luyện công, hắn liền cố ý kích thích phẫn nộ của Kim Đấu La, tức giận có thể kích phát ra một lực công kích mạnh, nhưng đồng thời cũng làm cho người ta mất đi lý trí.

Kim Đấu La hiển nhiên không lọt vào cái bẫy của Trương Dương, thản nhiên cười : Tôn kính không bằng tòng mệnh! Nói xong lặng lẽ lui về hai bước.

Trương Dương phát hiện con người Kim Đấu La thật không đơn giản, ông ta mời mình giao thủ trong tình huống không có người xem, đầu tiên là vì có thể tập trung hết sức vào trận đấu, nếu có người khác ở đây, Kim Đấu La sẽ không lui về hai bước.

Hai bước này nhìn như tầm thường, thật ra Kim Đấu La làm chuẩn bị cho một bước tiến, khoảng cách sử dụng kiếm và sử dụng quyền không giống nhau, tuy rằng chỉ là một đạo lý đơn giản, nhưng mà có thể nhìn ra được Kim Đấu La nghiêm túc trong từng chi tiết, hơn nữa ông ta cũng không tự cho rằng mình rất cao, mặc dù là đối mặt với một hậu bối trẻ tuổi như Trương Dương, cũng không làm ra vẻ gì cả.

Kim Đấu La nói : Nơi này có năm trăm bảy mươi mốt thanh kiếm, cậu có thể chọn một thanh

Trương đại quan nhân chắp tay ở sau, vẫn là cái nụ cười đểu như cũ, nói ra những lời khiến cho người ta có thể tức chết : Đối với ông thì không cần rút kiếm!

Kim Đấu La cho dù có hàm dưỡng tốt cũng không nhịn được có chút căm tức, thằng nhãi này đúng là không thấy Thái Sơn, cuồng vọng đến trình độ không biết sợ trời sợ đất, Kim Đấu La chậm rãi gật đầu, nói : D(ược, xin cứ tự nhiên! Chân phải của ông hơi cử động, lùi ra phía sau một chút.

Kim Đấu La nhìn cũng không nhìn, tay phải cầm chặt vỏ kiếm gỗ, tay trái lập tức chụp lấy chuôi kiếm, hai tay chậm rãi tạo thành một đường thẳng với thân thể, vỏ kiểm chỉ hướng Trương Dương.

Trương Dương mỉm cười nói : Không tồi, Kim đại sư quả nhiên danh bất hư truyền!

Kim Đấu La mỉm cười nói : Tiếp chiêu! Nội lưc hùng hậu tập trung lại, chỉ nghe một tiếng ầm!, thân thể ông ta bắn ra như một mũi tên. Khoảng cách giữa Trương Dương và Kim Đấu La chỉ có ba mét, dưới khoảng cách gần như vậy, trong nháy mắt vỏ kiếm đã đến trước mặt của Trương Dương.

Trương Dương không trốn không tránh, tay phải vung lên, dùng hai ngón tay kẹp lấy vỏ kiếm bắn ra cực nhanh của Kim Đấu La, vỏ kiếm bị thế kẹp mạnh mẽ của hắn giữ lại.

Chuyên gia vừa ra tay là biết có được hay không, Kim Đấu La ra tay cũng chứng minh vẻ ngạo mạn và cuồng vọng vừa rồi của hắn cũng không phải là không có lý do, Kim Đấu La sử dụng thanh kiếm tập của mình, cũng không có phù hoa gì, chú ý đến hiệu quả thực tế, trong giây phút vỏ kiếm bắn ra, người và kiếm hợp nhất, với một người quen nhìn sóng to gió lớn như Trương đại quan nhân, cũng không dám chủ quan, hắn lui về phía sau một bước, nắm lấy một thanh kiếm trúc nghênh tiếp.

Kiếm trúc vừa chạm đến mũi kiếm, nội kình cường đại xung quanh kiếm gỗ đã làm cho kiếm trúc nát ra thành vô số mảnh nhỏ, căn bản không cách nào đi tới trước, khi giây phút mũi kiếm gần đến yết hầu của Trương Dương, Trương đại quan nhân mỉm cười tán thán : Hảo kiếm pháp! Vẫn là chiêu thức kia, bất quá lần này hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy thân kiến.

Một chiêu toàn lực đâm tới của Kim Đấu La, cũng dừng lại ngay giữa hai ngón tay của Trương Dương, không cách nào đi tới được.

Trương Dương nói : Kim đại sư khinh thường tôi? Dùng một món đồ chơi đối phó tôi? Lúc nói chuyện, ngón tay hơi dùng sức, răng rắc một tiếng, thanh kiếm bị hắn bẻ gãy làm hai, đồng thời hắn bước về sau một bước, tránh thoát đòn tiếp theo của Kim Đấu La.

Kim Đấu La nắm thanh kiếm còn nửa đoạn, sắc mặt trở nên âm trầm không gì sánh được.

Trương Dương mỉm cười nói : Tiếp nào!

Kim Đấu La không nói hai lời, bay lên không, hai tay chụp lấy một thanh cổ kiếm treo trong phòng, choang! Thanh cổ kiếm rời khỏi vỏ, kiếm khí dày đặc bao phủ khắp phòng, Kim Đấu La rút kiếm ra, từ không trung đáp xuống, cả người và thanh kiếm như hợp thành một thể, hợp thành mộ thanh kiếm sắc bén, đánh tới đầu của Trương Dương, nếu như kiếm đầu tiên Kim Đấu La dùng là kiếm gỗ, ra tay còn lưu tình mà nói, thì kiếm thứ hai này, ông ta đã đem hết toàn lực, vừa rồi trong lúc giao thủ, Trương Dương đã biểu hiện ra thực lực chân chính của hắn. Kim Đấu La hiểu rõ nếu ngày hôm nay mình không dùng toàn lực ứng phó, không chỉ không thể chiến thắng Trương Dương, mà còn bại trong tay hắn. Trương đại quan nhân thấy Kim Đấu La từ trên không đáp xuống, trong lòng phát ra một tiếng khen ngợi, kiếm pháp của Kim Đấu La quả thật là đã tu luyện đến cảnh giới nhân kiếm hợp nhất rồi, từ góc độ của hắn cũng không nhìn ra sơ hở trong kiếm chiêu của Kim Đấu La, nhưng mà một chiêu hoàn mỹ không có nghĩa là công lực sẽ đạt đến mức tận cùng, Trương Dương từ sau khi tu luyện Đại Thừa Quyết, hắn đã có thêm một bước tiến về võ công của mình, Đại Thừa Quyết ảo diệu nhất ở chổ lợi dụng hoàn cảnh, Trương đại quan nhân cũng hiểu được đạo lý tránh đi nguy hiểm, phòng luyện công trên tầng bốn của kiếm các có tổng cộng mười hai cái trụ, khi Kim Đấu La phát động tiến công, Trương Dương đã nhanh chóng lắc mình né sau một trụ.

Thanh kiếm đâm vào trong cây trụ, cây trụ bị bổ đôi, thế đi chưa hết, vẫn đang dùng tốc độ cao nhất hướng về phía Trương Dương, thân pháp của Trương Dương cực nhanh, đã vọt đến cây trụ thứ hai, kiếm theo như hình với bóng, phá hủy cây trụ thứ hai, kiếm khí không giảm ngược lại còn mạnh hơn, thổi qua vạt áo trước ngực Trương Dương, Trương đại quan nhân tránh thoát một kích này xong, lại tiếp tục trốn sau cây trụ thứ ba.

Kim Đấu La kiếm chiêu biến ảo, đổi chẻ thành đâm, mũi kiếm xuyên qua cây trụ, đâm thẳng đến yết hầu của Trương Dương, cây trụ bị kiếm khí làm cho vỡ vụn, vô số vụn gỗ bay đến hướng trước mặt Trương Dương.

Trương Dương vung tay phải lên, đen vụn vỗ đánh rơi, sau đó một chưởng bổ vào thân kiếm, keng! một tiếng, thanh kiểm gãy làm hai đoạn rơi xuống mặt đất, trong tay của Kim Đấu La chỉ còn lại nửa thanh kiếm.

Trương đại quan nhân vẫn cười đểu như cũ, cái khuôn mặt cười này trong mắt của Kim Đấu La là cực kì đáng ghét không gì sánh bằng, ông ta hận không thể tiến lại đập vào cái khuôn mặt cười này một trận, lại nghe Trương Dương nói : Kim đại sư, kiếm pháp của ông thật sự không tồi, đáng tiếc là ông thật sự không có một thanh kiếm nào tốt!

Kim Đấu La đem nửa thanh kiếm trên tay ném xuống đất, bình tĩnh nhìn Trương Dương : Hảo công phu! Chỉ cần là năng lực ứng biến của cậu, trong đương đại đã ít người so sánh được

Kim đại sư quá khen! Hai là hai ta ngày hôm nay dừng lại ở đây, tạm thời ngưng chiến, không biết ý của ông thế nào?

Kim Đấu La thản nhiên nói : Cung đã bắn không thể quay đầu, nếu ra tay thì nhất định phải luận thắng thua, cậu che kiếm của tôi không tốt, vậy tôi chỉ có thể lấy ra một thanh kiếm xứng với cậu hơn!

Trương Dương cười tủm tỉm gật đầu nói : Tốt lắm, tôi đợi!

Kim Đấu La chậm rãi đi đến hướng Nam, Trương Dương lúc này mới lưu ý đến cái bàn thờ đặt ở hướng nam trong phòng luyện công, trên bàn thờ thờ phụng một bức họa, bởi vì vừa rồi khi tiến vào, Trương Dương chỉ giao thủ với Kim Đấu La, cho nên cũng không lưu ý đến bức họa vẽ ai?

Kim Đấu La quỳ xuống trước bức họa, cung kính lạy ba cái, thấp giọng nói : Tổ sư gia, đệ tử bất tài, xin mượn dùng một lát! Lúc nói xong những lời này, ông lại đứng lên, đi tới tươớc bức họa cuộn tròn của tổ sư gia, cầm cuộn tròn lên, chậm rãi rút ra một thanh cổ kiếm khác, thanh cổ kiếm này được vải đen bao phủ, thoạt nhìn có độ dài bốn xích ( 1 xích = 1/3 mét), Kim Đấu La hai tay cầm lấy thanh kiếm, lại cúi một lạy với bức họa, sau đó mới quay nươời lại, nhìn Trương Dương nói : Kiêm này tên là Ẩm Huyết, đã có một ngàn ba trăm năm lịch sử, chỉ cần rời khỏi vỏ, tất nhiên thấy máu

Trương Dương tấm tắc than thở : Tên rất hay, chỉ là có chút thảm liệt

Kim Đấu La nói : Kiếm pháp tương xứng càng thảm liệt! Ông chậm rãi lấy vải bao màu đen ra, cầm chuôi kiếm, chậm rãi rút thanh Ẩm Huyết ra khỏi vỏ kiếm, thân kiếm vừa lộ ra phân nửa, hàn khí bức người đã tỏa ra khắp phòng luyện công. Kim Đấu La rút Ẩm Huyết kiếm ra, thân kiếm nhỏ hẹp, nhẹ như tờ giấy, sau khi rút ra, thân kiếm run rẩy như linh xà.

Trương Dương chưa từng gặp qua loại binh khí nào kì quái như vậy, thanh kiếm này nhìn giống như là bội kiếm của phương tây, Trương Dương có chút hứng thú nhìn chằm chằm thanh kiếm này nói : Lấy xưa dùng nay, chắc có điểm mạnh, Kim đại sư đúng là có thể đi ngược với thủy triều thời đại!

Kim Đấu La bình tĩnh nói : Tiếp chiêu! Tay run nhè nhẹ, thay kiếm chém ra một đường trên không trung, lập tức biến ảo thành hai ba đường, sau đó tiếp tục lan ra, công kích đến tươớc mặt Trương Dương, biến hóa thành trăm ngàn kiếm ảnh, bao phủ toàn thân Trương Dương.

Trương đại quan nhân ngay giây phút Kim Đấu La ra chiêu đã nhìn ra bộ kiếm pháp này chính là Thê Phong Khổ Vũ kiếm của Kim Nguyên Mậu, từ lúc ở Hương Sơn biệt viện, Trương Dương đã tìm hiểu về bộ kiếm pháp này qua bản dập, bởi vậy có thể suy óoán ra, võ công của Kim Đấu La quả thật là do Kim Nguyên Mậu truyền lại.

Trương Dương cười vang nói : Thê Phong Khổ Vũ! Không ngờ rằng kiếm pháp của Kim Nguyên Mậu lại có thể truyền thừa đến ngày nay!

Một câu nói của Trương Dương làm cho trong lòng Kim Đấu La khiếp sợ không thôi, Thê Phong Khổ Vũ là bí mật bất truyền của bọn họ, cho đến nay đều là thầy trò nhất mạch tương truyền, sau khi ông học xong cũng không có dùng qua với bất luận kẻ nào, không ngờ rằng Trương Dương liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu kiếm pháp của ông!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.