Lời của Trương Dương khiến cho tâm thần của Kim Đấu La sản sinh dao động cực nhỏ, cái dao động cực nhỏ này tức khắc phản ánh trên kiếm chiêu của ông, người thường có thể không nhìn ra cái biến hóa nhỏ tới cực hạn này, thế nhưng trong mắt Trương đại quan nhân, kiếm chiêu của Kim Đấu La xuất hiện kẽ hở cực lớn, Trương Dương thân hình đột biến, từ trong vòng vây của trăm ngàn kiếm hoa thành công đột phá ra ngoài.
Kim Đấu La thầm kêu đáng tiếc, tâm thần của mình đúng là vẫn còn bị ảnh hưởng, nếu không Trương Dương căn bản không có khả năng thoát khỏi một chiêu Đại Vũ Bàng Đà của mình. Kim Đấu La vô cùng xem trọng bộ kiếm pháp Thê Phong Khổ Vũ này, lại đánh giá thấp năng lực của Trương đại quan nhân.
Trương Dương đứng ở cách đó không xa, lắc đầu nói: Chiêu này của ông có thể còn thiếu hỏa hậu, chiêu thức là có, đáng tiếc nội công sai đường, ông tu hành nội lực vô cùng cương mãnh, kiếm pháp này thiên về âm nhu, hình như là buộc một người đàn ông đi thêu hoa vậy, cho dù có thêu ra được, cũng khó có thể trở thành tinh phẩm.
Kim Đấu La không chút nào phát cáu, mỉm cười nói: Vậy cậu nhìn tôi thêu hoa làm sao? Mũi kiếm run lên, kiếm chiêu giống trường giang đại hải thao thao bất tuyệt kéo dài đi hướng Trương Dương, chiêu thức biến ảo quỷ dị khó lường.
Trương Dương cũng không nóng lòng phản kích, vẫn là lợi dụng địa hình phòng luyện công, quay chung quanh trụ tránh né thế tiến công của Kim Đấu La, kiếm trong tay Kim Đấu La đâm vào trụ, làm cho cái trụ bị đâm thành tổ ong.
Trương Dương nhìn ra Thê Phong Khổ Vũ kiếm pháp của Kim Đấu La cũng không hoàn chỉnh, xem ra trong quá trình truyền thừa kiếm pháp của Kim Nguyên Mậu vẫn có quên không ít. Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, thêm một cái là suy, thêm một cái nữa là kiệt, Trương đại quan nhân am hiểu sâu quyết đấu khí thế trong luận võ, hắn trước sau bẻ gẫy hai thanh kiếm của Kim Đấu La, bức bách ông ta phải lấy ra bảo kiếm, cũng sử xuất ra kiếm chiêu bí ẩn nhất, nhưng hàng để dành của Kim Đấu La, đối với Trương đại quan nhân mà nói lại không có gì ngạc nhiên, Thê Phong Khổ Vũ kiếm pháp hắn đã sớm hiểu rõ, muốn nói có thể khiến cho hắn sản sinh một ít hứng thú chính là thanh cổ kiếm trong tay của Kim Đấu La.
Kim Đấu La nói: Chạy cái gì? Đường đường chính chính đánh một trận xem! Tâm tính hai người rõ ràng xảy ra thay đổi, hiện tại biến liễu Kim Đấu La dùng phép khích tướng đối với Trương Dương.
Trương Dương nói: Võ công chi đạo chú ý công thủ cân đối, không có đạo lý chỉ công không thủ, cũng không có chỉ thủ không công, tôi hiện tại áp dụng thủ thế, là vì tiêu hao nội lực của ông, chờ nội lực ông suy yếu, cũng là lúc tôi phản thủ vi công. Thằng nhãi này cũng đủ thẳng thắn, đem ý nghĩ của chính mình nói cho Kim Đấu La.
Kim Đấu La nghe vào trong tai, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười, tên nhóc này thật sự là quá cuồng vọng, bất quá hắn xác thực có lý do cuồng vọng.
Kim Đấu La nói: Tốt lắm, tôi sẽ chờ cậu phản thủ vi công!
Trương Dương lui hai bước về phía sau, tay hắn vươn một bên, một thanh kiếm tre cách đó không xa bay tới hướng hắn, Trương đại quan nhân cầm kiếm nơi tay, mỉm cười nói: Tốt lắm, có qua là không lại cũng là phi lễ, ông đuổi đánh tôi lâu như vậy, tôi nếu như không đánh trả, chẳng phải là quá uất ức một ít sao, xem kiếm! Kiếm tre đột nhiên đâm về phía trước, kiếm khí đâm phá hư không.
Ẩm Huyết kiếm trong tay tại trước mặt Kim Đấu La tạo thành một võng kiếm, kiếm khí Trương Dương lộ ra đánh vào võng kiếm, phát sinh những âm thanh chấn động, Kim Đấu La hai tay kịch chấn, khí tức hơi bị cứng lại, so với áp lực dùng cứng đối cứng giao phong gây cho ông, Kim Đấu La trong lòng kinh hãi lớn hơn nữa, Trương Dương nhìn như dùng kiếm tre tiến công, nhưng trên thực tế phát động công kích là kiếm khí vô hình, kiếm tre với hắn mà nói bất quá chỉ là một đạo cụ.
Kim Đấu La trong lòng không khỏi buồn bã, ông tự vấn kiếm pháp của mình trong đương đại đã ít có người theo kịp, nhưng vẫn không thoát khỏi được cảnh giới sử dụng kiếm, mà tu vi của Trương Dương tại kiếm đạo trên thực tế đã vượt lên ông.
Kim Đấu La giận quát một tiếng, một chiêu huyền diệu nhất trong Thê Phong Khổ Vũ kiếm được sử xuất ra, Trương Dương nhận ra cái nhất chiêu này, chính là Thê Phong Khổ Vũ, mà tới một đời Kim Đấu La, đem cái chiêu này đổi thành một cái tên lịch sự tao nhã, Hàn Vũ Liên Giang Dạ Nhập Ngô, kiếm thế giống Thê Phong Khổ Vũ, kéo dài không dứt.
kiếm tre trong tay Trương Dương cũng run lên, phát sinh một tiếng động, dùng chiêu thức đồng dạng nghênh đón Ẩm Huyết kiếm trong tay của Kim Đấu La nghênh, hai kiếm liên tục giao chiêu ở trên không trung, âm thanh chấn động vang lên không ngừng, Ẩm Huyết kiếm chém sắt như chém bùn, va chạm với kiếm tre tại không trung trong khoảng thời gian ngắn không dưới trăm lần, thế nhưng kiếm tre lại không có chút tổn hại, cái này không phải bởi vì Kim Đấu La thủ hạ lưu tình, ông ta hận không thể một kiếm bổ đôi kiếm tre trong tay của Trương Dương, thế nhưng khống chế của Trương Dương đối với kiếm tre đã đạt được trình độ tùy tâm sở dục, mỗi lần binh khí tương giao, đều xảo diệu tránh tránh né phong mang của Ẩm Huyết, Ẩm Huyết tuy rằng sắc bén không gì sánh được, thế nhưng mỗi lần đánh trúng kiếm tre đều là thân kiếm, sao có thể chém gãy kiếm tre? Một chiêu cực mạnh của Kim Đấu La đang không cách nào đẩy lùi Trương Dương, khiến cho ông kinh hãi chính là, Trương Dương sử xuất kiếm chiêu đồng dạng tới ứng đối thế tiến công của mình, lúc này Kim Đấu La đã nản lòng thoái chí, ông cũng rõ ràng, nếu như Trương Dương thật sự muốn toàn lực, mình đã bị thua từ lâu, kiếm chiêu dùng xong, cũng không còn tâm tư tiếp tục tiến công, ngơ ngác đứng ở tại chỗ bất động.
Thấy Kim Đấu La không công kích, Trương Dương cũng rời hai bước đứng ở đối diện ông. Trương đại quan nhân tuy rằng nói chuyện rất lớn, thế nhưng trong lúc giao thủ chân chính hắn vẫn cho Kim Đấu La đủ mặt mũi, ở đây dù sao cũng là Hàn Quốc, hắn không muốn bởi vì luận võ mà kết thù với Kim Đấu La, ngày hôm nay thắng thua với hắn mà nói không có bất luận ý nghĩa gì.
Kim Đấu La nhìn Ẩm Huyết kiếm trong tay, kiếm danh Ẩm Huyết, không máu không về, nhưng ngày hôm nay xem ra muốn ngoại lệ, Kim Đấu La thở dài nói: Tội lỗi tội lỗi! Tay phải giương lên, ném Ẩm Huyết kiếm trong tay hướng về xà ngang phía trước.
Ẩm Huyết kiếm cắm vào xà ngang, thân kiếm run không ngớt, phát sinh âm thanh rung động.
Lúc này bỗng nhiên nghe được một âm thanh lạnh lùng nói: Chính ngươi học nghệ không tinh, nhưng giận chó đánh mèo đổ cho Ẩm Huyết kiếm, thật sự là buồn cười!
Trương đại quan nhân nghe được âm thanh không khỏi đau đầu không ngớt, tuy rằng hắn nghe không hiểu đối phương nói cái gì, thế nhưng từ âm thanh đã phán đoán ra là Văn Linh tới.
Văn Linh đứng thẳng trên xà ngang, chuôi Ẩm Huyết kiếm này đã rơi vào trong tay cô ấy, cô ấy vừa rồi nói chính là tiếng Hàn, Kim Đấu La nghe được rất rõ ràng, Trương đại quan nhân thì lần đầu tiên nghe được cô ấy nói tiếng Hàn, dù sao hắn nghe không hiểu cái quái gì cả, cảm giác Văn Linh nói tiếng Hàn Quốc còn chuẩn hơn so với người Hàn Quốc.
Kim Đấu La thấy Ẩm Huyết kiếm rơi vào trong tay của một cô gái xa lạ, nhất thời khẩn trương lên, chuôi Ẩm Huyết kiếm này có ý nghĩa đối với ông không phải chuyện đùa, tại một mặt nào đó chính là tín vật chưởng môn, ông giận dữ hét: Đưa ta!
Văn Linh hừ lạnh một tiếng, thân thể từ không trung bay vút xuống, Ẩm Huyết kiếm trong tay run lên, mưa kiếm khắp bầu trời trút xuống hướng Kim Đấu La.
Trương Dương thầm kêu không ổn, tiến lên muốn trợ giúp Kim Đấu La thì đã muộn, đã thấy đầu vai cánh tay của Kim Đấu La có hơn mười vết kiếm, máu tươi từ vết kiếm thẩm thấu ra, bất quá may là không có thương tổn lớn, xem ra Văn Linh lúc hạ thủ đã có lưu tình.
Trương Dương huy động kiếm tre dùng Thê Phong Khổ Vũ kiếm pháp công kích hướng cô ấy, đối mặt với bà chị nuôi có võ công sàn sàn như mình, Trương Dương đương nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình, hai người sử dụng đều là Thê Phong Khổ Vũ kiếm pháp, trong lúc nhất thời trong phòng luyện công, người tới ta lui, kích đấu cùng nhau.
Kim Đấu La thấy hai người sử dụng đều là kiếm pháp bổn môn, thế nhưng trình độ tinh diệu của chiêu thức không biết mạnh hơn bao nhiêu so với mình, mắt thấy như vậy, Kim Đấu La sắc mặt khó thấy đến cực điểm, cả người chán ngán thất vọng, Trương Dương và Văn Linh đều trẻ tuổi, võ công của hai người lại tuyệt hảo, cái gọi là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, Kim Đấu La hiện tại mới rõ ràng Trương Dương vừa rồi căn bản không có lấy ra thực lực chân chính của hắn.
Trong lúc kích đấu, bỗng nhiên nghe được một tiếng nổ, kiếm tre trong tay của Trương Dương bị Văn Linh chém thành hai đoạn, cùng lúc đó, Trương Dương một chưởng cũng đánh trúng đầu vai của Văn Linh.
Văn Linh liên tiếp lui lại phía sau mấy bước, cô ấy lắc đầu nói: Ba ngày không gặp đủ để thay đổi cách nhìn lẫn nhau, Trương Dương, lẽ nào ngươi tu luyện Đại Thừa Quyết?
Trương đại quan nhân giả ngu nói: Đều không rõ ràng chị đang nói cái gì?
Văn Linh cười lạnh ha ha nói: Một chưởng ngày hôm nay, ta nhớ kỹ. Nói xong câu đó, cô ấy bay lên không hướng về cửa sổ phía sau, phá cửa sổ, thân thể giống chim yến bay về phía rừng rậm xa xa của kiếm các.
Kim Đấu La giận dữ hét: Chạy đi đâu? Ông ta là yêu thương Ẩm Huyết kiếm của mình. Chờ ông ta đuổi tới phía trước cửa sổ, nhìn lại hướng ra phía ngoài, làm sao có thể tìm được cái bóng của Văn Linh. Không nói kiếm pháp của Văn Linh, chỉ cần là khinh công của cô ấy cũng đã khiến cho ông ta theo không kịp.
Trương Dương đi tới bên cạnh của Kim Đấu La, nhìn hướng ngoài cửa sổ một chút, thấp giọng nói: Quên đi! Giặc cùng đường đừng truy!
Kim Đấu La cả giận nói: Nhưng cô ấy đoạt kiếm của tôi!
Trương đại quan nhân nhìn Kim Đấu La người đầy vết máu, trong lòng cười thầm, Ẩm Huyết kiếm quả nhiên danh bất hư truyền, không máu không về, làm nửa ngày là muốn hút máu trên người của Kim Đấu La. Thật ra Văn Linh vừa rồi rõ ràng là ra tay lưu tình, nếu như Văn Linh muốn giết Kim Đấu La, lúc này Kim Đấu La đã trở thành một cái xác.
Trương Dương nói: Thương thế của ông có nặng lắm không?
Kim Đấu La lắc đầu, ông chỉ bị thương ngoài da, cũng không có bị thương đến gân cốt, ngày hôm nay liên tiếp tao ngộ hai trận thất bại, đối với Kim Đấu La mà nói thân thể bị thương còn đỡ, thất bại và uể oải trong nội tâm là lớn nhất từ lúc chào đời tới nay.
Trương Dương từ trong lòng lấy ra một bình ngọc, bên trong có kim sang dược, thằng nhãi này đã sớm có chuẩn bị, đương nhiên không phải chuẩn bị cho mình, hắn đối với chính mình vẫn có tự tin, trước khi tới đây chỉ biết, cho dù ngày hôm nay có người bị thương, người bị thương kia cũng không phải là mình.
Kim Đấu La cũng không có từ chối ý tốt của hắn, Trương Dương giúp ông ta xử lý miệng vết thương, Kim Đấu La thay một bộ đồ luyện công mới, đồ luyện công của ông ta kiểu dáng đều là giống nhau như đúc, nếu như không nhìn kỹ thật đúng là không nhìn ra.
Trên khuôn mặt già của Kim Đấu La tràn ngập vẻ thất bại, lúc đầu ông hẹn Trương Dương tới phòng luyện công tầng bốn đơn độc luận võ là cho cháu gái Thôi Hiền Châu mặt mũi, nhưng hiện tại ngẫm lại may mà mình có dự kiến trước, bằng không ở trước mặt mọi người luận võ, ngày hôm nay mặt của mình sẽ mất hết.