Y Đạo Quan Đồ

Chương 2326: Chương 2326: Lại vào kinh (3)




Trương Dương nói: Dừng tay!

Nam tử đó không nói tiếng nào, vung quyền đám vào mặt hắn.

Trương đại quan nhân trong lòng tức lắm, con mẹ nó, tao chọc giận gì mày à? Ra tay là muốn đả thương người ta? Trương Dương vươn tay tóm mạch của nam tử đó, không ngờ nam tử đó nhìn ra ý đồ của hắn, quyền đầu rụt về phía sau, đùi phải nâng lên, đá vào hạ của Trương Dương.

Trương đại quan nhân nhìn ra, người trước mặt là người luyện công phu. Nhưng loại công phu này ở trong mắt Trương đại quan nhân thì căn bản không chịu nổi một kích, thân thể hắn tiếp tục lao lên, chân trái sải bước về phía trước thêm một bước, vừa hay ngăn cản một cước đó của đối phương, chân phải tiếp tục bước lên, vai phải trầm xuống, va chạm với thân thể của đối phương, chiêu này gọi là cứng đối cứng.

Đối phương chỉ cảm thấy cả người giống như đánh vào một bức tường đồng vách sắt, thét lớn một tiếng, thất tha thất thểu thối lui về phía sau.

Trương đại quan nhân bước nhanh theo, tát thẳng vào mặt người đó, lẽ ra với võ công của Trương đại quan nhân thì không nên chọn dùng cách ra tay như vậy, chiêu này hơi có chút vị đạo vương bát quyền, thoạt nhìn cực kỳ bất nhã, năm ngón tay của Trương đại quan nhân vả lên mặt đối phương, khiến cho thằng cha này vẻ mặt nở hoa.

Trương đại quan nhân căm tức đám người này vây công lái xe tiểu Viên, cho nên cũng lưu lại thể diện cho bọn họ, hôm nay cho mấy thằng chúng mày phải thấy máu.

Một cái tát đánh bay một hán tử, đã kinh động tới ba người còn lại, bọn họ thôi đánh tiểu Viên mà xúm tới chỗ Trương Dương.

Trương đại quan nhân hừ lạnh: Muốn chết! Hắn khởi động tốc độ cực nhanh, ba người này vẫn chưa hình thành thế vây công thì chỉ cảm thấy trước mắt bóng người chớp lên, sau đó liền nghe thấy mấy tiếng bốp bốp, tiếp theo cảm thấy trên mặt đau rát, cả đám trên mặt đều in hình bàn tay, máu miệng máu mũi đầm đìa, thật đáng buồn là bọn họ không ngờ không thấy rõ đối phương ra tay, lúc này đã đầu óc quay cuồng.

Không quay cuồng mới lạ, Trương đại quan nhân ra tay chưa từng hàm hồ.

Một gã sĩ quan từ bên cạnh đi tới, hắn lạnh lùng nhìn Trương Dương, tay phải đặt lên súng bên hông.

Trương đại quan nhân nhận được người trước mắt, con thứ hai của Tần Hồng Giang Tần Chấn Đường! Kể ra thì Trương Dương và hắn cũng được cho là oán hận chất chứa đã lâu, bởi vì chuyện của Tần Manh Manh đã sớm khiến cho hai người thế như nước với lửa.

Trương Dương nheo mắt lại nhìn Tần Chấn Đường, chỉ cần Tần Chấn Đường dám có gan rút súng, hôm nay dù sau này gặp phiền phức cũng phải đấm cho gã gẫy hết răng.

Tần Chấn Đường nhìn Trương Dương, bên trong hai mắt như phun lửa, bốn gã tráng hán đó tất cả là thủ hạ của hắn.

Tiểu Viên mặt đầy máu chạy đến phía sau Trương Dương trốn, lúc này Liêu Bác Sinh cũng chạy tới, lớn tiếng nói: Mọi người bình tĩnh một chút!

Tiểu Viên ôm miệng mũi nói: Bọn họ không phân rõ phải trái, đẩy tôi sang một bên còn đánh người.

Một gã hán tử mặt đầy máu nói: Đánh mày còn là nhẹ đó, ai bảo mày nói năng lỗ mãng.

Trương đại quan nhân tuy rằng không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng có thể đoán được hai bên cũng không phải là hạng tử tế gì. Bốn gã tráng hán tất cả là quân nhân, bọn họ vừa rồi ở nồi hơi bên kia đã xảy ra xung đột với tiểu Viên cũng đi lấy nước sôi, vốn cũng không phải là chuyện lớn gì. Nhưng thái độ của bốn gã quân nhân bốn gã thật sự là có chút mãnh liệt, tiểu Viên cũng không phải hạng hiền lành, nói năng bỗ bã quen rồi, kết quả xảy ra xung đột, hai bên đánh nhau. Nói thật ra thì tiểu Viên ngay từ đầu đã bị vây công, cho tới lúc Trương đại quan nhân xuất hiện tình trạng này mới được triệt để xoay chuyển.

Liêu Bác Sinh nhìn thấy mặt tiểu Viên đầy máu thì trong lòng cũng không khỏi có chút tức giận, nhưng hắn dù sao cũng đi trên sĩ đồ nhiều năm rồi, người nào cũng gặp rồi, hơn nữa nơi này đã gần kinh thành, ai biết được đối phương có lai lịch gì, có điều từ quân hàm sĩ quan của người này cho thấy cấp bậc cũng không thấp, còn trẻ tuổi đã lên tới cấp bậc thượng tá, sau lưng khẳng định có người nâng đỡ.

Liêu Bác Sinh nói: Có mâu thuẫn thì có thể nói rõ, không nhất định phải đánh nhau.

Trương Dương gật đầu nói: Tần Chấn Đường, người của anh đánh lái xe của chúng tôi, chuyện này xử lý như thế nào?

Tần Chấn Đường nói: Cùng lắm thì đi kiện đi!

Liêu Bác Sinh tiến lên vỗ vỗ vai Trương Dương: Thôi, dù sao mọi người cũng chỉ bị thương ngoài da thôi.

Tần Chấn Đường nói: Không ngờ chúng ta thật đúng là hữu duyên.

Trương Dương nói: Không phải oan gia không đụng dầu, chúng ta đây gọi là hiệp lộ tương phùng.

Tần Chấn Đường oán hận gật đầu: Chuyện hôm nay tôi nhớ kỹ. Hắn suất lĩnh bốn gã thủ hạ rời đi, Trương Dương cũng không có ý ngăn cản họ.

Đợi cho đám kia người đi rồi, Liêu Bác Sinh mới thấp giọng hỏi: Tên quân nhân trẻ tuổi kia là ai?

Trương Dương nói: Con trai Tần Hồng Giang, Tần Chấn Đường.

Liêu Bác Sinh tuy rằng không phải người trong quân, nhưng tên của Tần Hồng Giang cũng không xa lạ gì với hắn, với địa vị trước mắt của Liêu Bác Sinh, Tần Hồng Giang là tồn tại mà hắn không thể trêu vào, Liêu Bác Sinh nói: Người thanh niên này có chút kiêu ngạo.

Trương đại quan nhân nói: Ừm.

Tiểu Viên sau khi nghe thân phận của nói đối phương thì không hé răng, hôm nay sao lại ăn đòn thì trong lòng hắn minh bạch nhất, vừa rồi cái miệng của hắn đúng là đã chọc người ta.

Trường phong ba Trên đường này khiến Liêu Bác Sinh có chút mất vui, buổi chiều bọn họ tới ban trú kinh Bình Hải, sở dĩ lựa chọn ban trú kinh Bình Hải chứ không lựa chọn ban trú kinh Bắc Cảng là có nguyên nhân. Liêu Bác Sinh đến Bắc Cảng chưa lâu, quen thuộc với quan viên Bình Hải hơn, còn có một nguyên nhân quan trọng, phó chủ nhiệm ban trú kinh Bình Hải Hồng Vệ Đông là bạn học cũ của hắn. Liêu Bác Sinh trước khi tới kinh thành đã liên lạc với hắn, Hồng Vệ Đông kiên trì muốn Liêu Bác Sinh tới khách sạn Thanh Giang ở.

Thịnh tình không thể chối từ, Liêu Bác Sinh cuối cùng vẫn quyết định tới bên này ở, Trương Dương cũng rất quen thuộc với ban trú kinh Bình Hải. Sau khi Tiến vào kinh thành, Thường Lăng Phong và Chương Duệ Dung liền tách ra, trước khi đi, Trương Dương dặn Thường Lăng Phong, chờ ngày Chương Bích Quân hạ thổ thì gọi điện thoại cho hắn, hắn muốn tới bái tế một chút, thật tình mà nói thì Trương đại quan nhân bái tế là giả, muốn xem hôm ấy rốt cuộc có người nào tới, phát sinh tình trạng gì mới là thật.

Chủ nhiệm ban trú kinh Bình Hải Quách Thụy Dương gần đây bởi vì bệnh ở động mạch vành mà phải nằm viện, cho nên người phụ trách ban trú kinh cũng biến thành Hồng Vệ Đông, tuy rằng không có công văn chính thức, nhưng chuyện Hồng Vệ Đông trở thành người đứng đầu ban trú kinh đã là chuyện ván đã đóng thuyền.

Một người là lão bằng hữu lão bạn học nhiều năm, một vị là con rể của bí thư tỉnh ủy, đối với hai người này Hồng Vệ Đông tất nhiên phải nhiệt tình chiêu đãi.

Trương Dương không ngờ là, bí thư thị ủy Nam Tích Lý Trường Vũ cũng đang họp ở kinh thành, vốn Nam Tích có ban trú kinh, nhưng là vì gần đây ban trú kinh vừa hay đang tu sửa, cho nên Lý Trường Vũ liền lựa chọn khách sạn Thanh Giang.

Nghe nói Trương Dương và Liêu Bác Sinh tới kinh thành, Lý Trường Vũ cũng đặc biệt tới chào hỏi.

Mấy người gặp lại tất nhiên là hàn huyên một phen náo nhiệt.

Là chủ nhân, Hồng Vệ Đông biểu hiện ra tình cực lớn, hắn cười nói: Buổi tối Hôm nay tôi làm chủ tẩy trần cho các vị lãnh đạo, mọi người nhất định phải nể mặt tôi đó.

Liêu Bác Sinh mỉm cười gật đầu, Lý Trường Vũ cũng không có việc gì, nhưng Trương Dương thì lại có chỗ khó khăn, Trương Dương: Nói buổi tối Hôm nay thì thực sự là không được, tôi lát nữa phải tới chỗ cha nuôi, buổi tối thực sự không nói được có về kịp không?

Hồng Vệ Đông nghe nói Trương Dương phải tới nhà phó thủ tướng Văn thì đương nhiên không thể cưỡng cầu, hắn cười nói: Vậy anh cứ đi trước, dù soa cũng không vội mà, chúng ta vẫn còn cơ hội.

Lý Trường Vũ nói: Lần này thị trưởng Liêu tự mình xuất động, có phải có đại sự gì hay không?

Liêu Bác Sinh thở dài nói: Nào có đại sự gì đâu, chúng tôi lần này là tới giải quyết phiền toái.

Trương Dương nói: Kể ra thì cũng không tính là phiền toái quá lớn, chỉ là đám quỷ Nhật Bản tố cáo chúng tôi, bộ ngoại giao bảo chúng tôi giải thích, các anh đều biết đó, mặc kệ là việc lớn hay việc nhỏ, một khi liên quan tới tới mặt ngoại giao thì liền trở nên phức tạp.

Lý Trường Vũ cười nói: Trương Dương, lần này lại là cậu gây ra à? Làm hại thị trưởng Liêu đi theo tới đây cứu hoả.

Liêu Bác Sinh: : Chuyện lần này không liên can tới Trương Dương, người ta là nhằm vào toàn thể ban lãnh đạo Bắc Cảng chúng tôi. Ở bên ngoài hắn vẫn rất bảo hộ người của mình.

Lý Trường Vũ nói: Bất kể là chuyện gì, nếu đã kinh động tới bộ ngoại giao thì không phải là chuyện tốt, chủ nhiệm Hồng, anh ở bộ ngoại giao chắc cũng không thiếu quan hệ, giúp hỏi một chút, rốt cuộc hiện tại là sao, biết người biết ta thì mới trăm trận trăm thắng!

Liêu Bác Sinh gật đầu: Đúng, tôi cũng đang ý này.

Hồng Vệ Đông nói: Đóng cửa lại thì chúng ta mới là người một nhà, chuyện của người trong nhà tôi đương nhiên sẽ hết sức, mấy vị yên tâm, tôi giờ đi hỏi thăm tình huống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.