Nguyên Hòa Hạnh Tử đứng lên: Vỏ bọc đường đã thử rồi, đạn pháo thì tự anh giữ lại mà hưởng thụ.
Trương đại quan nhân nhìn bóng dángcủa Nguyên Hòa Hạnh Tử, không khỏi bật cười, hắn cũng không rõ mình vì sao lại muốn cười, theo lý thì hắn nên chán nản mới đúng.
Rời khỏi làng chài hải đảo, Trương Dương tới hội quản ủy khu bảo lưu thuế nhập khẩu, nói với Thường Hải Thiên quyết định của Nguyên Hòa Hạnh Tử, Thường Hải Thiên nghe hắn nói thì cười bảo: Chuyện này đối với chúng ta hình như cũng không có tổn thất gì, cho dù Đỉnh Thiên giành được tài sản của bọn họ thì anh không đồng ý thì bọn họ cũng chịu không lấy được hạng mục cảng Phước Long.
Trương Dương nói: Đỉnh Thiên và Tinh Nguyệt Tinh Nguyệt rốt cuộc nghiêng về bên nào?
Thường Hải Thiên nói: Tất nhiên là Tinh Nguyệt, ở phương diện xây dựng cảng thì kinh nghiệm của Tinh Nguyệt phong phú hơn xa so với Đỉnh Thiên.
Trương Dương nói: Tôi luôn cảm thấy Đỉnh Thiên nhắm vào cảng Phước Long không phải chủ ý của Lương Kì Hữu, rất có thể là con rể hắn An Đạt Văn ở sau lưng giựt giây.
Thường Hải Thiên nói: Anh không muốn Đỉnh Thiên trúng thầu.
Trương đại quan nhân không giấu diếm suy nghĩ của hắn, gật đầu nói: Tôi luôn cảm thấy Đỉnh Thiên có mục đích khác.
Thường Hải Thiên nói: Cuối cùng chọn ai không phải là anh vỗ bàn định án ư?
Trương Dương cười cười, đúng lúc này di động của hắn đổ chuông, hắn nhìn nhìn số điện thoại, là bí thư thị ủy Thường Lăng Không, vội vàng bắt máy, cung kính nói: Bí thư Thường tìm tôi có việc à?
Thường Lăng Không nói: Trương Dương, anh và tập đoàn Nguyên Hòa bàn bạc thế nào rồi?
Trương Dương nghĩ thầm trên đời này chuyện đúng là khéo thật, đang nói chuyện này thì bí thư thị ủy liền gọi điện thoại tới. Hắn không lập tức nói với Thường Lăng Không tình hình cụ thể mà là bảo: Đang bàn.
Thường Lăng Không nói: Vừa mới nhận được điện thoại của phía bộ ngoại giao, có người thông qua đại sứ quán phía Nhật khiếu nại, nói chúng ta xâm hại lợi ích của ngoại thương.
Trương Dương cười nói: Loại khiếu nại này cũng không phải là lần đầu, kệ nó, thích khiếu thì khiếu.
Thường Lăng Không nói: Lần này thì khác, bộ trưởng ngoại giao tự mình gọi điện thoại tới, bắt chúng ta trong vòng 3 ngày phải giải thích, giải thích trực tiếp, tôi đã bảo thị trưởng Liêu tự mình tới kinh thành một chuyến, chuyện này do anh dựng lên, anh đi theo cùng đi.
Trương Dương nói: Là tôi dựng lên ư? Người ta chỉ tên nói họ kiện tôi à?
Thường Lăng Không nói: Anh đừng nói lời vô nghĩa với tôi, dù sao lần này anh cũng phải giải quyết chuyện này, chuyện này hiện tại bị ném cho không ít truyền thông rồi, một đám như sói đói nhìn chằm chằm, chuẩn bị lấy chuyện này ra làm văn, việc cấp bách của Bắc Cảng chúng ta là chiêu thương, chứ không phải đuổi ngoại thương khỏi nơi này.
Trương Dương nói: Bí thư Thường, chuyện này tôi bị oan.
Biết anh oan rồi, nhưng ai bảo anh là đảng viên ai bảo anh là cán bộ quốc gia? Oan cũng phải chịu!
Trương Dương nói: Tôi chuẩn bị đây, tranh thủ xử lý tốt chuyện này.
Thường Lăng Không nói: Thế mới đúng, tôi biết trong các cán bộ trẻ tuổi thì giác ngộ của anh là cao nhất.
Trương đại quan nhân nói: Bí thư Thường, ngài cũng đừng đẩy tôi lên cao quá, gần đây tôi lúc nào cũng ở trên cao, áp lực rất lớn.
Cao đến mấy cũng không sợ, chỉ cần không phải đội nón xanh là được! Thường Lăng Không rất ít khi nói đùa.
Trương đại quan nhân cười ha ha hai tiếng.
Thường Lăng Không nói: Đúng rồi, lần này Lăng Phong bọn họ cũng đi cùng đó.
Trương Dương nói: Gì cơ?
Thường Lăng Không nói: Bọn họ mang tro cốt của Chương Bích Quân trở lại kinh thành trở lại kinh thành an táng.
Có lẽ là để tránh người khác kiêng kị, Thường Lăng Phong và thương vụ không đi xe thương vụ Mercedes của chính phủ thành phố Bắc Cảng, mặc dù không gian bên trong xe rất lớn, bọn họ vẫn lái một chiếc Nissan màu đen đi theo sau xe thương vụ.
Tuy rằng là cùng đi, nhưng trên đường bọn họ không hề trao đổi với xe trước, buổi trưa khi ăn cơm ở khu phục vụ, Thường Lăng Phong và Chương Duệ Dung cũng chỉ ăn ở trong xe.
Trương đại quan nhân vốn định tới chào hỏi, nhưng nhìn thấy bọn họ không có ý tới, vì thế cũng lời tới làm bóng đèn.
Liêu Bác Sinh cầm một cái chén giữ ấm tới, uống mấy ngụm trà. Lá trà ngâm lâu, mùi quá nồng, mất đi sự tươi mát vốn có.
Trương Dương tới bên cạnh hắn nói: Thị trưởng Liêu, ăn cơm đi!
Liêu Bác Sinh lắc đầu: Không ăn, dạ dày tôi có chút không khỏe, các anh cứ ăn đi.
Lái xe tiểu Viên từ dạo qua một vòng trong nhà ăn, trở lại bên cạnh bọn họ, nói: Chất lượng Đồ ăn đúng là phế vật, chẳng khác gì cám lợn.
Trương đại quan nhân không nhịn được lườm hắn một cái, hắn nói như vậy, Trương đại quan nhân vốn định ăn nhưng giờ không thể ăn nữa rồi, nếu đi ăn thì chẳng phải là thành lợn ư?
Liêu Bác Sinh cũng không khỏi cười cười trách cứ: Tiểu Viên, sao lại nói vậy?
Tiểu Viên lúc này mới nghĩ ra, cười ngượng ngùng.
Trương Dương nói: Tôi đi ăn mì úp vậy.
Tiểu Viên tuy rằng đã nói sai, nhưng hắn cũng là người rất có tầm mắt, trên thực tế có thể cho lái xe có thể cho lãnh đạo, phương diện này không thể nào kém được, hắn ân cần nói: Bí thư Trương, ngài nghỉ ngơi đi, tôi đi úp mì cho ngài, Khang sư phó hay là Thống Nhất? Có cho ớt không?
Trương Dương nói: Thế nào cũng được, lấp đầy cái bụng là được.
Tiểu Viên vội vàng đi úp mỳ.
Liêu Bác Sinh nhìn Thường Lăng Phong và Chương Duệ Dung ở xa xa, nói khẽ: Bọn họ cũng xứng đôi thật.
Trương Dương nói: Kể ra thì tôi chính là bà mai đó.
Liêu Bác Sinh cười ha ha, nói: Làm mai mối là chuyện tốt. Hắn nhớ tới một chuyện, dặn dò: Chờ tới ngày hạ táng chủ nhiệm Chương, chúng ta cùng nhau tới hiếng vòng hoa. Liêu Bác Sinh và Chương Bích Quân không có kết giao gì, hắn sở dĩ nói như vậy cũng là vì Thường Lăng Không.
Trương Dương nói: Chuyện này tôi thấy hay là thôi đi, vị chủ nhiệm Chương này trước mắt đang bị Quốc An điều tra, chúng ta cũng đừng dính vào cho thêm phiền.
Liêu Bác Sinh vừa nghe vậy thì không khỏi cười khổ nói: Tôi thực sự là không rõ tình huống, đã không tiện thì thôi vậy.
Hai người đang nói chuyện thì lại nghe thấy phía trước truyền đến tiếng cãi vã, bọn họ cũng không phải là loại người tò mò, liếc mắt nhìn nhau, cũng không có ý đi tới, nhưng rất nhanh bên kia liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết, nhìn thấy một người mặt đầy máu chạy về phía bọn họ, phía sau có bốn gã nam tử cường tráng đuổi theo.
Tiểu Viên vẫn chưa chạy về tới bên cạnh bọn họ thì đã bị một người phía sau vượt qua, một cước đá ngã xuống đất, bốn gã nam tử như lang như hổ lao lên, tay đấm chân đá tiểu Viên một trận.
Trương đại quan nhân vừa thấy vậy thì bực lắm, đánh chó phải ngó mặt chủ, con mẹ nó thế này thì còn vương pháp không? Hắn la fng thứ nhất chạy tới chỉ vào đám người đó nói: Tất cả dừng tay cho tôi!
Giọng nói của Trương đại quan nhân tuy rằng rất to, nhưng sức uy hiếp lại không được tốt lắm, bốn gã nam tử đó căn bản không quan tâm tới hắn, vẫn đấm đá tiểu Viên.
Trương Dương phát hỏa rồi, hắn bước nhanh tới muốn ngăn cản đám người này, nhưng bốn gã nam tử đó hiển nhiên cũng không phải là nhân vật tầm thường, một người trong đó ngẩng đầu cảnh giác nhìn Trương Dương, buông tiểu Viên ra, bước nhanh tới.