Trương Dương chủ động hẹn gặp Nguyên Hòa Hạnh Tử, hắn ước định địa điểm gặp mặt ở làng chài hải đảo Tân Hải. Nguyên Hòa Hạnh Tử vui vẻ đáp ứng lời mời, tới phòng hẹn, nhìn thấy rượu ngon món ngon trên bàn, không khỏi cười nói: Hạ lễ tất có sở cầu, bí thư Trương hôm nay hẹn tôi tới là vì có mục đích gì?
Trương Dương cười nói: Nam nhân mời nữ nhân ăn cơm, động cơ đơn giản chỉ có hai cái, một là cầu hai là cầu sắc.
Nguyên Hòa Hạnh Tử thở dài: Hai thứ mà anh muốn tôi đều không có!
Trương Dương rất thân sĩ kéo ghế cho cô ta, Nguyên Hòa Hạnh Tử sau khi ngồi xuống, hắn mới ngồi xuống đối diện cô ta, mỉm cười nói: Chuyện của cảng Phước Long cân nhắc thế nào rồi?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Đám quan viên Các anh trở mặt đúng là nhanh thật, ngày hôm qua còn là trời u ám, hôm nay đã trở nên sáng lạn như ánh mặt trời.
Trương Dương cười nói: Nếu như không phải vì việc công thì tôi lúc nào gặp cô cũng sáng lạn như ánh mặt trời.
Nguyên Hòa Hạnh Tử cho hắn hai chữ đánh giá: Dối trá!
Trương Dương cầm rượu ngũ lương trên bàn lêm rót cho Nguyên Hòa Hạnh Tử.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tôi bắt đầu hối hận vì đến ăn bữa cơm này.
Trương Dương nói: Giữa Bằng hữu ăn cơm không có gì, chúng ta hôm nay nói tình bạn là chính, bàn nghiệp vụ là phụ.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Hay là trước tiên bàn cho rõ đã.
Trương Dương cầm chén rượu lên chạm với Nguyên Hòa Hạnh Tử, hai người cùng cạn chén này, Trương Dương nói: Các cô làm ăn chú ý mua bán không thành còn nhân nghĩa, nếu mọi người không hợp tác được, hay là hảo hợp hảo tán, ý của cô thế nào.
Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu: Ngày hôm qua sau khi nói chuyện với anh, tôi đã cân nhắc kỹ rồi, quả thực nếu hợp tác của chúng ta đã xuất hiện vấn đề, nếu như cưỡng cầu tiếp cũng không hay, về sau tất sẽ không ngừng va chạm.
Trương Dương nói: Quả thực là như vậy.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Nhưng cứ như vậy rời khỏi Tân Hải. Đầu tư của Chúng tôi, cố gắng trước đó của chúng tôi chẳng phải là tất cả uổng phí ư, chúng tôi chịu nhiều tổn thất như vậy? Thân là chủ tịch, tôi nên ăn nói thế nào với nhân viên và cổ đông của tập đoàn.
Trương đại quan nhân dựa theo chỉ điểm của Kiều Mộng Viện, nói: Chuyện này tôi cũng cân nhắc rồi, có lẽ chúng ta có thể tìm ra một biện pháp trung hòa.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Anh đã coi tôi là bằng hữu, tôi cũng không giấu gì anh, trước mắt tiếng nghi ngờ trong nội bộ tập đoàn đối với tôi rất nhiều, rất nhiều người đều đang làm văn trong chuyện đầu tư vào cảng Phước Long, cho rằng quyết sách này của tôi là sai lầm, Lần này quay lại Trung Quốc, tôi vốn ôm ý niệm phải làm rõ hạng mục này, cũng chỉ có như vậy mới có thể khiến những kẻ nghi ngờ tôi phải câm miệng. Nói tới đây, cô ta tạm dừng một chút, trong ánh mắt lộ ra vài phần thầm oán: Đáng tiếc quý phương không tín nhiệm tôi, Ở các phương diện tiến hành bài xích tập đoàn Nguyên Hòa.
Trương Dương nói: Không phải là bài xích, mà là mọi người cũng không thích hợp tiếp tục hợp tác nữa, có một số việc miễn cưỡng là không nên.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Muốn tôi vứt bỏ cảng Phước Long thì rất đơn giản, tôi đã bước đầu kiểm kê tổng ngạch đầu tư trước mắt của tập đoàn, bỏ đi phần tài chính có khả năng sinh lợi không tính, chúng tôi trong công trình sơ sơ trước sau tổng cộng đã đầu nhập một triệu đôla, anh nếu như muốn xé bỏ hợp đồng. Một lần nữa nắm lại quyền chi phối cảng Phước Long, xin mời anh gửi khoản tiền này vào trong tài khoản của chúng tôi, biểu hiện ra thành ý của anh.
Trương đại quan nhân nhìn Nguyên Hòa Hạnh Tử, cô ta có câu nói không sai, cô ta là Nguyên Hòa Hạnh Tử chứ không phải là Cố Giai Đồng, cái cô ta bảo vệ là lợi ích của tập đoàn Nguyên Hòa, giữa bọn họ căn bản không có bất kỳ nhân tình gì để nói. Trương Dương nói: Một triệu đôla ư? Giật tiền à?
Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: Làm ăn chính là cò kè mặc cả, tôi muốn một triệu. Anh có thể mặc cả.
Trương Dương:: Một ngàn vạn...
Nguyên Hòa Hạnh Tử lắc đầu: Không được!
Trương đại quan nhân bổ sung: Nhân dân tệ, nhiều hơn một xu cũng không được!
Nguyên Hòa Hạnh Tử thở dài: Anh thật đúng là một kẻ vắt cổ chày ra nước!
Trương đại quan nhân nói: Đối với cô là con tốt đấy. Đối với người khác thì tôi là là một con gà trống nước đường, cô đừng hòng nhổ được một sợi lông nào từ trên người tôi xuống, tôi còn muốn giật lại mấy cái trên người cô.
Nguyên Hòa Hạnh Tử có chút phẫn nộ nhìn hắn: Có phải cảm thấy mình rất uy phong, rất thông minh hay không, cảm thấy mình là quan địa phương của nơi này thì có thể nắm trong tay tất cả?
Trương đại quan nhân nói: Đối với cô tôi đã biểu hiện ra đủ thành ý rồi, đổi thành người khác thì một xu cũng đừng hòng!
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Nói cũng tuyệt tình thật!
Trương Dương nói: Tôi trước giờ đều là nói được thì làm được!
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Nhắc nhở anh một chuyện, tôi có thể giao tất cả những gì hiện tại đang có cho người khác.
Trương đại quan nhân hơi ngẩn ra, điểm này hắn cũng không ngờ tới. Nhưng hắn lập tức lại nói: Cô chớ quên cảng Phước Long là của Tân Hải,tôi không gật đầu thì đừng ai hòng tiếp nhận được công trình này.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Con người anh, trước giờ cũng đều không hiểu đạo lý nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, Tân Hải có một số việc anh định đoạt được, nhưng còn có rất nhiều việc anh không quyết định được đâu. Cô ta buông chén rượu rồi nói: Tám ngàn vạn đôla, đây là điểm mấu chốt của tôi, nếu như anh không đồng ý thì khoản tiền này tôi hoàn toàn có thể có được từ tay người khác.
Trương Dương nói: Kẻ ngốc mới đi nhận cục diện rối rắm mà các cô để lại.
Nguyên Hòa Hạnh Tử: Nói trên đời kẻ ngốc nhiều hơn người thông minh rất nhiều. Cô ta nhìn Trương Dương một cách ý vị thâm trường rồi lại nói: Ngày mai tôi sẽ tới kinh thành, tôi đã bàn xong bước đầu với tập đoàn Đỉnh Thiên rồi, chuyển nhượng tất cả nghiệp vụ của tập đoàn Nguyên Hòa ở Trung Quốc cho bọn họ.
Gì cơ?
Anh đừng ngạc nhiên, là anh giúp tôi hạ quyết tâm, quyết định tiến hành điều chỉnh toàn diện chiến lược tương lai đối với tập đoàn, vứt bỏ thị trường Trung Quốc.
Trương đại quan nhân nói: Không có sự đồng ý của tôi, cô hình như không thể quyết định được chuyển nhượng nghiệp vụ của cảng Phước Long.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Cảng Phước Long chỉ là một bộ phận đầu tư ở Trung Quốc của tập đoàn Nguyên Hòa, tôi cũng chỉ là chuyển nhượng tài sản công ty của chúng tôi, cái đó và không liên can tới anh, về phần các anh về sau có thể hợp tác với Đỉnh Thiên hay không thì đó là vấn đề của các anh, tôi lười chẳng buồn hỏi, hiện tại cái tôi chú ý nhất chính là ai có thể giúp tôi hạ thấp tổn thất của công ty trong phạm vi ít nhất, anh hiển nhiên thiếu thành ý ở phương diện này.
Trương Dương nói: đúng là thương nhân xuất sắc!
Nguyên Hòa Hạnh Tử nghe ra thành phần trào phúng trong giọng nói của hắn, mỉm cười nói: Cho nên, tôi vẫn nhắc nhở anh, đừng thử làm bằng hữu với thương nhân, trong mắt thương nhân không có tình cảm đâu. Cô ta rót đầy chén trước mặt mình, một ngụm uống cạn, sắc mặt có chút ửng hồng, khiến cho người ta cảm thấy cô ta hơi say.