Y Đạo Quan Đồ

Chương 2323: Chương 2323: Vẫn là bất ngờ (4)




Trương Dương nói: Cô rất giống cô ta, tuy rằng cô không phải cô ta, nhưng ấn tượng của cô trong lòng tôi cũng rất tốt đẹp. Hắn chậm rãi đặt chén trà xuống, đứng dậy đi, khi hắn đi, chặn ánh mắt trời trước mặt Nguyên Hòa Hạnh Tử. Thân ảnh của hắn đã bao trùm cả người Nguyên Hòa Hạnh Tử, Nguyên Hòa Hạnh Tử bỗng nhiên từ đáy lòng cảm thấy một loại run rẩy nói không nên lời, cô ta nhanh chóng nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra một hình ảnh kỳ quái, Trương Dương ở phía sau cô ta, ôm chặt lấy cô ta, hôn môi cô ta, Nguyên Hòa Hạnh Tử cắn chặt môi, ép mình phải mở hai mắt, bóng dáng của Trương Dương đã đi xa, nhìn thân ảnh của hắn dưới ánh mặt trời, ánh mắt của cô ta bỗng nhiên đã ươn ướt.

Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi lại tới văn phòng của Trương Dương, hôm nay cô ta mặc trang trọng hơn rất nhiều, còn đặc biệt đeo một cái kính vuông gọng đen, dùng để che đi hai mắt như hoa đào của cô ta.

Phó Trường Chinh lần này không chế tạo bất kỳ chướng ngại gì cho cô ta, tự mình dẫn cô ta tới văn phòng của Trương Dương.

Thiệu Minh Phi nhìn nhìn văn phòng cũng có thể nói là xa hoa này, chậc chậc tán dương: Chẳng trách ai cũng tranh nhau muốn làm quan, làm quan quả nhiên tiêu diêu tự tại.

Trương đại quan nhân ngồi sau bàn làm việc, khi Thiệu Minh Phi vào hắn vẫn giữ tư thái đang viết. Hắn ngẩng đầu buông bút, giả vờ giả vịt cười cười với Thiệu Minh Phi: Mời ngồi! Tay hắn chỉ chỉ vào sô pha ở đằng xa.

Thiệu Minh Phi nhìn sô pha một cái, không dựa theo lời nói của hắn ngồi xuống, mà là vòng tới bên cạnh Trương Dương, hôm nay mùi nước hoa trên người cô ta rất đậm, có điều mùi của loại nước hoa này vô cùng mê người. Cho dù đậm, cũng không khiến người ta cảm thấy phản cảm.

Cái mông với đường cong mê người của Thiệu Minh Phi đặt lên cạnh bàn làm việc của Trương Dương, nói khẽ: Em thích ngồi gần anh cơ.

Trương đại quan nhân nói: Tình huống hiện tại cô hình như không thích hợp bò cao trên thấp.

Thiệu Minh Phi bật cười khanh khách: Anh quan tâm em hay là quan tâm... Cô ta kéo tay Trương Dương đặt lên bụng mình.

Tuy rằng cách một lớp quần áo, nhưng vẫn có thể cảm thấy sự mềm nhẵn của da thịt bụng cô ta, đổi thành bình thường, Trương đại quan nhân có lẽ sẽ cảm thấy đây là một loại hưởng thụ, tiện nghi này không chiếm thì phí, nhưng từ sau khi biết Thiệu Minh Phi hạ âm mưu. Trương đại quan nhân đối mặt nữ tử mặt như hoa đào tâm như rắn rết này thì rất chán ghét. Nhưng hắn không vạch trần cô ta quá sớm, nói khẽ: Cô định làm gì?

Thiệu Minh Phi biết rõ còn cố hỏi: Định là gì là định làm gì? Anh nói chuyện sao không đầu không đuôi thế?

Trương đại quan nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng cô ta: Chuyện này cô đã nghĩ kỹ chưa? Hắn nặn ra vẻ mặt cực kỳ rối rắm.

Trương đại quan nhân càng rối rắm thì trong lòng Thiệu Minh Phi càng cao hứng, cô ta cho rằng mục đích của mình cũng sắp đạt được rồi, ôn nhu nói: Chưa, tối hôm qua phản ứng mạnh quá, em nôn hai lần.

Trương đại quan nhân nhìn thấy bộ dạng làm bộ làm tịch của cô ta thì thiếu chút nữa ói ra, Trương Dương nói: Minh Phi, tôi muốn thương lượng chuyện này với cô.

Thiệu Minh Phi nói: Nói đi, giữa chúng ta không có gì khó nói cả.

Trương Dương nói: Cô thấy, tình huống hiện tại của tôi khá phức tạp, có thể ...

Thiệu Minh Phi nói: Anh muốn em bỏ đứa bé này.

Trương đại quan nhân nhếch miệng: Thật ra tôi cũng biết thế với cô là không công bằng, nhưng...

Mày liễu của Thiệu Minh Phi dựng thẳng lên, nói: Phì! Anh còn tính người không?

Trương đại quan nhân nói: Tôi...

Thiệu Minh Phi nói: Tôi nhìn lầm anh rồi. Anh căn bản chính là nam nhân không dám nhận! Không, anh căn bản không phải là nam nhân!

Trương đại quan nhân vẻ mặt đau khổ: Minh Phi, chuyện này nếu như truyền ra. Tôi coi như xong, cô có điều kiện gì, tôi đều có thể đáp ứng, nhưng đứa nhỏ này thì không thể giữ lại.

Thiệu Minh Phi lạnh lùng nhìn Trương Dương, giống như lần đầu quen hắn, Trương đại quan nhân biết cô ta đang diễn trò, thật ra chính hắn cũng chẳng phải đang diễn trò ư. Trương đại quan nhân vươn tay như muốn cầm tay Thiệu Minh Phi, Thiệu Minh Phi hất tay hắn ra, đứng dậy nói: Trương Dương, anh nhớ kỹ những lời anh nói hôm nay cho tôi.

Trương Dương nói: chúng ta không thể ở bên nhau, tôi đối với cô căn bản không có loại tình cảm này.

Thiệu Minh Phi nói: Trương Dương, anh chắc không hiểu tôi rôi,muội con người của tôi tuy rằng rất ham chơi, nhưng tôi làm việc rất nghiêm túc, có một số việc tôi nếu đã nhận chuẩn thì không ai thay đổi được cả.

Trương Dương nói: Cô có điều kiện gì, nói ra nghe thử đi. Thằng cha này rất có ý tứ xé rách da mặt.

Thiệu Minh Phi nói: Tạm thời chưa nghĩ ra, chờ nghĩ ra rồi tôi sẽ liên lạc với anh. Cô ta tựa hồ có chút tức giận, bước nhanh ra ngoài, khi rời khỏi văn phòng của Trương Dương thì vừa hay gặp Kiều Mộng Viện tới tìm Trương Dương.

Ánh mắt nhìn đối phương với Hai người cũng không có bất kỳ thành phần hữu hảo nào, Thiệu Minh Phi cố ý sửa lại mái tóc, ưỡn cao ngực, rồi mới ngạo mạn đi qua bên cạnh Kiều Mộng Viện.

Khóe môi Kiều Mộng Viện lộ ra vẻ khinh miệt, tới văn phòng của Trương Dương, nhìn hắn tức giận nói: Xem ra hai người không hề thiếu lời muốn nói nhỉ.

Trương đại quan nhân cười cười đứng dậy, tới bên cạnh Kiều Mộng Viện, vươn tay ra ôm eo cô ta.

Kiều Mộng Viện gắt: Nơi này là văn phòng, chú ý ảnh hưởng một chút.

Trương Dương vẫn cường hành ôm cô ta vào trong lòng, ghé vào tai cô ta rồi nói: Cô ta cứ từng bước ép sát anh, luôn miệng tuyên bố mình mang thai, mục đích chính là làm loạn trận cước của anh, anh thấy cô ta cũng sắp đề xuất điều kiện rồi.

Kiều Mộng Viện không nhịn được liền nói mát: Một ngày vợ chồng trăm ngàn ân, cho dù cô ta mang thai là giả, dù sao hai người cũng từng có tình duyên, làm việc cũng không thể quá tuyệt tình được.

Trương đại quan nhân nghĩ thầm anh và cô ta làm gì có tình duyên gì, cười nói: Một ngày đầu thể nào so sánh được với trăm ngày của chúng ta.

Kiều Mộng Viện đỏ mặt đẩy hắn ra: Cút, anh đem em so sánh với cô ta à!

Trương đại quan nhân nhìn ra cô ta đã có chút tức giận, thế mới biết đã vô tình chạm phải vảy ngược của Kiều Mộng Viện, vội vàng làm dịu: Anh nói hưu nói vượn, em đừng nghĩ sai, cái đó, anh và cô ta không có gì cả, à mà em tìm anh có việc gì?

Cơn giận của Kiều Mộng Viện vẫn chưa hết: Tìm anh đương nhiên là vì việc công rồi!

Trương Dương nhìn đồng hồ rồi nói: Hay là chúng ta ra ngoài ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện.

Kiều Mộng Viện đẩy hắn ngồi lại xuống ghế: Bàn việc công thì cứ ở đây.

Trương đại quan nhân không nhịn được liền bật cười: Anh sao phát hiện em hiện tại đề phòng anh như đề phòng trộm ý nhỉ?

Kiều Mộng Viện cười nói: Không phải phòng trộm mà là phòng sói.

Trương Dương gật đầu: Ở trước mặt em anh chính là một con sói, sói như ý lang quân.

Kiều Mộng Viện nói: Nói chính sự đi, chuyện của cảng Phước Long anh rốt cuộc tính thế nào?

Trương Dương: Nói Giải quyết việc chung thôi, tập đoàn Nguyên Hòa khẳng định là bị loại, anh đã nói rõ với Nguyên Hòa Hạnh Tử rồi.

Kiều Mộng Viện nói: tập đoàn Nguyên Hòa sẽ không cam tâm chịu thiệt nhiều vậy đâu.

Trương Dương nói: Vấn đề Nguyên tắc, một bước cũng không nhường.

Kiều Mộng Viện: Nói Đó chính là nói thôi, trước mắt người có thể nhập vây chỉ còn lại hai đại tập đoàn Tinh Nguyệt và Đỉnh Thiên.

Trương Dương nói: Em thấy thực lực của anh mạnh hơn.

Kiều Mộng Viện nói: Công bình mà nói thì hai bên đều như nhau, tài lực của Tinh Nguyệt hùng hậu hơn, nhưng dù sao cũng là công ty ngoại quốc, Đỉnh Thiên là xí nghiệp Hongkong, trước mắt mà nói thì hai bên đều biểu hiện ra thành ý khá lớn, ở phương diện tình cảm cá nhân thì anh và Tinh Nguyệt thân hơn, nhưng phía bí thư Thường hình như gần với Đỉnh Thiên hơn.

Trương Dương nói: Đấu thầu Công khai, ai có thành ý hơn, phương án của ai tốt hơn thì dùng người đó.

Kiều Mộng Viện nói: Có chuyện em phải nhắc nhở anh, tuy rằng anh không đồng ý tiếp tục hợp tác với tập đoàn Nguyên Hòa, nhưng hiện tại chỉ là ý nguyện đơn phương của anh.

Nguyên Hòa Thu Trực đã tuyên bố hủy hợp đồng với chúng ta trước.

Kiều Mộng Viện: Nói Hắn không phải pháp nhân của tập đoàn Nguyên Hòa, lời nói của hắn không có hiệu quả, nếu như muốn thuận lợi giải quyết chuyện này, phải được Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu.

Trương Dương nói: Anh nghe nói tập đoàn Nguyên Hòa không lâu trước xảy ra một lần phân tranh nội bộ, xem ra Nguyên Hòa Hạnh Tử đã dẹp yên chuyện này này.

Kiều Mộng Viện: Nói thái độ Của cô ta rất quan trọng, nếu như cô ta không đồng ý chính thức hủy bỏ thì như vậy chuyện này sẽ trở nên rất phiền toái, trên pháp luật chúng tôi không thể tiến hành công tác đấu thầu chính thức cảng Phước Long được.

Trương Dương nói: Sao? Cảng Phước Long là địa phương của Tân Hải, anh đấu thầu trước tiên còn phải trưng cầu sự đồng ý của người Nhật Bản à?

Kiều Mộng Viện nói: Không phải trưng cầu sự đồng ý của bọn họ mà là trên trình tự thì nên làm như vậy.

Hai tay Trương Dương chống cằm, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: Xem ra anh vẫn phải nói chuyện tử tế với cô ta.

Kiều Mộng Viện nói: Thật ra trong xử lý vấn đề này, em cho rằng anh không nên quá mức cường ngạnh, vứt bỏ bối cảnh của tập đoàn Nguyên Hòa không nói, lúc trước bọn họ là thông qua thủ tục hợp pháp đấu thầu thành công, trong trận sóng thần này bọn họ cũng quả thực bị tổn thất, nếu như chúng ta chỉ muốn bắt họ gánh vác tất cả tổn thất thì như vậy bọn họ hiển nhiên không thể chấp nhận.

Em là nói anh nên nhượng bộ?

Kiều Mộng Viện nói: Nhượng bộ một chút cũng nên, tuy rằng anh nói vấn đề nguyên tắc thì một bước cũng không nhường, nhưng trong vấn đề cảng Phước Long không phải là một vấn đề chính trị đơn thuần, nhân tố thương nghiệp trong đó chiếm tuyệt đại bộ phân, cho nên nên xử lý chuyện này theo quy tắc trong thương nghiệp.

Trương đại quan nhân nói: Anh vốn không biết gì về thương nghiệp, em bảo anh nên làm như thế nào?

Kiều Mộng Viện ghé vào tai hắn thấp giọng nói ý tưởng của mình.

Trương đại quan nhân liên tục gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.