Khi Trương Dương chú ý kết quả xét nghiệm thì Triệu Quốc Cường ở bên cạnh lưu ý biến hóa trên vẻ mặt của thằng cha này. Cái này cũng là bệnh nghề nghiệp của cảnh sát.
Sau khi Rời khỏi khoa giám chứng, Trương đại quan nhân vẫn lộ ra vẻ không yên lòng, Triệu Quốc Cường vỗ vai hắn, hắn mới hồi phục lại tinh thần, cười nói: Cám ơn anh.
Triệu Quốc Cường nói: Anh tra thứ này làm gì?
Trương Dương nói: Tạm thời giữ bí mật.
Triệu Quốc Cường trước giờ luôn lão luyện thành thục nói một câu rất hiếm có: Áo sơmi Đó có phải của anh hay không?
Trương đại quan nhân ấp úng: Chuyện này hình như đâu liên quan gì tới anh?
Triệu Quốc Cường nói: Có cần tôi tra dấu vân tay không? Trên *** coca có dấu vân tay, có lẽ tôi có thể ở trong kho tin tức tìm được người sở hữu.
Trương đại quan nhân lắc đầu như đánh trống bỏi: Không phiền đến anh. Quốc Cường, chuyện này anh cứ coi như chưa phát sinh, tôi đi trước.
Trương đại quan nhân vội vàng đào tẩu, lái xe của hắn vừa ly khai cục công an thì Bên kia liền nhận được điện thoại của Kiều Mộng Viện: Trương Dương, Nguyên Hòa Hạnh Tử đến Bắc Cảng, nếu tiện thì anh mau tới Kim Sắc Hải Loan gặp mặt cô ta.
Trương Dương nói: Em đi không?
Kiều Mộng Viện ừ một tiếng: Không, mệt rồi, em vẫn đang ngủ, đều là tại anh.
Trương đại quan nhân cười hiểu ý, muốn nói phát hiện vừa rồi với Kiều Mộng Viện, nhưng lời nói đến môi thì đành nuốt vào, chuyện này thôi đừng giải thích, càng giải thích thì càng hồ đồ, rốt cuộc buổi tối hôm đó người lên giường với mình là ai?
Nguyên Hòa Hạnh Tử đội mũ lưỡi trai màu trắng, quần tây màu trắng ngồi trong vườn hoa sân thượng của Kim Sắc Cảng Loan, ánh nắng chính ngọ rất gắt, mọi người phần lớn đều tiến vào dưới ô che nắng, chỉ độc có một mình cô ta ngồi dưới ánh mặt trời, làm bạn với cô ta chỉ có bóng nghiêng dưới chân.
Một đạo thân ảnh che khuất ánh nắng trước mặt cô ta. Nguyên Hòa Hạnh Tử ngẩng đầu lên, nhìn thân hình cao ngất của Trương Dương, tuy rằng mặt hắn ngược sáng, những nụ cười vẫn rất sáng lạn.
Nguyên Hòa Hạnh Tử thản nhiên cười cười: Anh sao biết tôi ở đây? Khi hỏi cô ta đã nghĩ tới nguyên nhân.
Trương Dương ngồi xuống ghế dựa đối diện cô ta: Đám cán bộ quốc gia như Chúng tôi, khứu giác rất thính, tôi ngửi thấy mùi của cô nên tới.
Nguyên Hòa Hạnh Tử không nhịn được bật cười như chuông bạc, đôi mắt trong suốt như hồ nước nhộn nhạo: Rất ít có người nói mình như vậy, anh không sợ người khác nói anh là... Nói còn chưa dứt lời cô ta lại bật cười.
Trương đại quan nhân nhìn miệng cười của cô ta, cả người ngây ra đó.
Nụ cười của Nguyên Hòa Hạnh Tử bởi vì ánh mắt của hắn bỗng nhiên thu liễm, cô ta biết Trương Dương vì sao nhìn mình như vậy, cũng không là vì cô ta là vì là vì Cố Giai Đồng.
Trương Dương rất nhanh liền ý thức được sự thất thố của mình, đánh trống lảng cười nói: Xin lỗi.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Đối mặt với một người, trong đầu lại nghĩ tới một người, đích xác là chuyện rất không lịch sự.
Trương đại quan nhân nói: Cô quan tâm à?
Nguyên Hòa Hạnh Tử cầm cốc trà lên, nhấp một ngụm trà chiều thanh tâm thanh nhã: Quan tâm.
Bồi bàn mang tới một cốc bạch trà, Trương Dương nhấp ngụm trà, ánh nắng gắt chói khiến mắt hắn phải nheo lại: Mặt trời độc quá, cô không sợ phơi nắng bị đen à?
Nguyên Hòa Hạnh Tử đặt chén trà xuống, giọng nói dễ nghe như khay chạm nhau, tựa như chuông gió: Ánh mặt trời là lễ vật mà tự nhiên ban thưởng cho chúng ta, chúng ta phải biết quý trọng.
Trương Dương nhìn da thịt trắng nõn cơ hồ có thể ứa ra nước của Nguyên Hòa Hạnh Tử, chậc chậc lấy làm lạ: Thiên sinh lệ chất, phơi nắng thế nào cũng không đen.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Có ý thức được anh bắt đầu lạc đề rồi hay không.
Trương đại quan nhân cười nói: Anh không nhắc nhở tôi thì tôi cơ hồ quên mất chủ đề của chúng ta hôm nay là gì?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nhẹn nhàng gõ lên ngón trà: Cảng Phước Long!
Trương Dương nói: Anh hiện tại nghĩ sao?
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Hợp đồng của Tập đoàn của Chúng tôi và quý phương vẫn còn.
Trương Dương nói: Tôi không phải là phía chủ động xé bỏ hợp đồng, phu nhân nên biết, là quý phương đề xuất bội ước trước, hơn nữa trong xây dựng bước đầu của các anh không hề nghiêm khắc tuân thủ quy định tương quan trên hợp đồng, rất nhiều chỗ không phù hợp với tiêu chuẩn nghiệm thu của chúng tôi.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Pháp nhân của tập đoàn Nguyên Hòa từ lúc đầu tới bây giờ vẫn đều là tôi, ngôn luận nào đó của Nguyên Hòa Thu Trực chỉ có thể đại biểu cho chính hắn, chứ không thể đại biểu cho tập đoàn. Về phần điểm thứ hai mà anh nói, phía xây dựng công trình tuy rằng là chúng tôi, nghiệm thu lại do quý phương phụ trách, nếu không phù hợp với tiêu chuẩn các anh thì vì sao có thể thông qua nghiệm thu? Có lẽ anh không nên đổ toàn bộ trách nhiệm lên người chúng tôi.
Trương Dương cầm bạch trà lên uống một ngụm: Hạnh Tử, con người của tôi không thích quanh co lòng vòng, tôi đối với cô không có bất kỳ thành kiến nào cả, tôi cũng nguyện ý hợp tác tiếp với cô, nhưng trong quá trình hợp tác rất nhiều chuyện đều là ngoài ý liệu, sóng thần lần này đã tạo thành tổn thất nhất định cho cả hai bên chúng ta, là xấu chuyện xấu nhưng đồng thời cũng là chuyện tốt, từ trên ý nghĩa nào đó thì nó đã làm ra một lần kiểm nghiệm, sự thật chứng minh, thiết kế và thi công của tập đoàn Nguyên Hòa cũng không phù hợp với yêu cầu của chúng tôi.
Trương Dương lại uống ngụm trà rồi nói: Tuy rằng chúng ta đã đi trên con đường sai lầm cũng may chưa đi quá xa, vẫn còn kịp quay đầu lại.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Ai nên trả giá cho điều này? Chẳng lẽ là chúng tôi ư?
Trương Dương nói: Tôi thừa nhận, trong chuyện này hai bên đều có trách nhiệm.
Xin lỗi và kiểm điểm cũng không thể bồi thường cho tổn thất mà chúng tôi phải gánh chịu.
Trương Dương nói: Cô có yêu cầu gì thì cứ Nói ra, tôi có thể cân nhắc.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tôi yêu cầu các anh tiếp tục thực hiện hợp đồng.
Trương Dương lắc đầu: Chuyện này tôi không làm được. Nguyên Hòa Thu Trực đã chủ động đề xuất giải ước, chúng tôi sau khi trải qua cân nhắc thận trọng thì dã đồng ý.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Hắn căn bản không đại biểu được cho tập đoàn! Còn nói cái gì hoan nghênh bên ngoài tới đầu tư, sáng tạo chính sách và điều kiện tiện lợi tốt nhất cho nhà đầu tư, căn bản là nói cho có, thân là bí thư thị ủy, anh không cảm thấy hổ thẹn ư?
Trương Dương nói: Quốc gia của Chúng tôi tuy rằng hoan nghênh đầu tư bên ngoài, nhưng không phải không có lựa chọn, Hạnh Tử, có một số lời tôi không muốn nói quá rõ, tập đoàn Nguyên Hòa dựa vào gì mà lập nghiệp, cô chắc rõ hơn tôi.
Nguyên Hòa Hạnh Tử lạnh lùng: Dựa theo logic của anh, phàm là người đã phạm sai lầm thì không nên tiếp tục sống trên thế giới này.
Thật có lỗi, nước tôi đối với đầu tư ngoại lai có quy định nghiêm khắc, hợp tác giữa chúng ta nhất định không thể tiếp tục.
Nguyên Hòa Hạnh Tử: Nói Chỉ sợ không chỉ là lý do này!
Trương Dương gật đầu nói: Đúng, có rất nhiều lý do, tôi có thể nói với cô là lúc đầu cá nhân tôi có khuynh hướng nghiêng về tập đoàn Tinh Nguyệt? Nếu như không phải ngày đó ngẫu nhiên xảy ra chuyện, người thắng cũng không phải là các cô, tôi có thể nói với cô vào ngày sóng thần xảy ra, chúng tôi phái đội cứu viện tới tổng bộ tập đoàn Nguyên Hòa dể cứu người, nhưng sau khi chúng tôi tới, lại đối mặt với một sát cục mà Ninja phía Nhật bày ra?
Nguyên Hòa Hạnh Tử trợn mắt lên.
Trương Dương nói: Tôi rất muốn tin cô không hề biết gì cả. Hắn tạm dừng một chút rồi lại nói: Trong ấn tượng của tôi cô là người thiện lương!
Là cô ta chứ không phải tôi! Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn thẳng vào hai mắt Trương Dương.