Khi Kiều Chấn Lương tới nhà khách chính phủ tỉnh, Văn Quốc Quyền đã đến
rồi, cũng chính là nói, bí thư Kiều cố ý vô tình bỏ lỡ cơ hội nghênh đón phó thủ tướng Văn, Kiều Chấn Lương cho rằng do tỉnh trưởng Tống Hoài
Minh ra mặt nghênh đón Văn Quốc Quyền đã đủ long trọng rồi, y thân là bí thư tỉnh ủy Bình Hải có rất nhiều chuyện phải làm, Văn Quốc Quyền đến
cũng không phải thành lý do để y và Tống Hoài Minh đồng thời xuất động.
Văn Quốc Quyền cũng không phải là người chú trọng hình thức, nhưng Kiều
Chấn Lương hiện tại mới tới đây bái phỏng, trong mắt Văn Quốc Quyền, y
có suy nghĩ của mình, cũng có mục đích của mình, nhìn thấy Kiều Chấn
Lương mỉm cười đi tới, Văn Quốc Quyền đang nói chuyện với một đám cán bộ chậm rãi đứng lên, ông ta mặt mày tươi cười nhưng chân không hề động
đậy, nhiệt tình chào hỏi: "Chấn Lương, anh đến rồi đấy à?"
Làm quan tới loại cảnh giới như bọn họ, mỗi một động tác nhỏ nhất đều
phải trải qua nghĩ nung nghĩ nấu, cũng đều có hàm nghĩa đặc biệt.
Kiều Chấn Lương trên cấp bậc là hạ cấp, điều này quyết định y phải đi
nhiều hơn, từ biểu hiện trước mắt của Văn Quốc Quyền cho thấy, ông ta
đối với việc mình không tiếp đón ông ta có chút không vui, cho nên hiện
tại ngay cả chân cũng lười nhấc. Kiều Chấn Lương cười tươi rói, nụ cười
của y vừa là trời sinh, vừa là tu luyện hậu thiên, cái này hoàn toàn bất đồng với Kiều lão luôn luôn nghiêm túc, lão gia tử ở nhà thường xuyên
phê bình y cả ngày cười hì hì, chẳng phân biệt được trường hợp, Kiều
Chấn Lương tuy rằng rất khiêm tốn tiếp nhận phê bình, nhưng vẫn quen bày ra cái khuôn mặt tươi cười này, thói quen nhiều năm dưỡng thành khó mà
đổi được, mà y cũng không định thay đổi.
Văn Quốc Quyền lẳng lặng quan sát bước chân của Kiều Chấn Lương, không
nhanh không chậm, hoàn toàn không có sự kinh sợ của quan viên hạ cấp khi nhìn thấy thượng cấp, Kiều Chấn Lương so với quan lại đồng cấp thì trấn định hơn nhiều, bởi vì ngọn núi dựa của y rất vững, cho nên thắt lưng
đương nhiên cũng thẳng hơn. Kiều Chấn Lương đi tới trước mặt Văn Quốc
Quyền, nắm lấy tay phải của Văn Quốc Quyền, nhiệt tình dào dạt nói:
"Hoan nghênh thủ tướng Văn đến Bình Hải của chúng tôi chỉ đạo công tác."
Văn Quốc Quyền cười nói: "Thăm quan học hỏi thôi, tôi đối với Bình Hải
khẳng định không hiểu rõ được bằng các anh, cho nên không thể chỉ đạo
bừa được."
Tất cả mọi người bật cười.
Sau vài câu hàn huyên, Văn Quốc Quyền và Kiều Chấn Lương cùng nhau tới
phòng tiếp đãi khách quý, khi ở riêng trong phòng, Văn Quốc Quyền nói
chuyện cũng tùy tiện hơn: "Chấn Lương, chúng ta là lão bằng hữu, lần này mấy vị phó thủ tướng của quốc vụ viện toàn thể xuất động, thị sát tình
huống cải cách phát triển trong phạm vi cả nước, đi sâu vào trong nhân
dân, tôi phụ trách địa khu Hoa Đông, tôi lần này đến chính là để tìm
hiểu một số tình huống chân thật, anh đừng có bất kỳ áp lực tư tưởng
nào."
Kiều Chấn Lương cười nói: "Thủ tướng Văn, tôi vốn không có bất kỳ áp lực tư tưởng nào cả, anh nói như vậy tôi thành ra lại cảm thấy có áp lực
đó."
Văn Quốc Quyền cười ha ha, ông ta cầm chén trà lên uống một ngụm rồi
nói: "Ý của tôi là, nên thế nào thì cứ thế đó, tôi muốn tìm hiểu một
Bình Hải chân thật, Bình Hải trong cải cách, Bình Hải trong phát triển,
bất kỳ quá trình cải cách phát triển nào cũng đều sẽ có khuyết điểm và
thiếu xót thế này thế kia, tôi lần này cũng không phải là cố tình bắt
lỗi."
Kiều Chấn Lương cười nói: "Ý của Thủ tướng Văn tôi hiểu mà, anh là sợ
chúng tôi vì để ứng phó với lần thị sát này của anh, làm công phu ngoài
mặt, sợ chúng tôi dựng lên cảnh thái bình giả tạo, che giấu khuyết điểm, chỉ cố bày mặt tốt ra cho anh thấy phải không?"
Văn Quốc Quyền nói: "Hiện tại bên trong thể chế, hiện tượng chỉ nói
chuyện tốt, không nói chuyện xấu thật sự nhiều lắm, chúng ta liên tục
nhấn mạnh thực sự cầu thị, nhưng trong công tác có thể quán triệt bốn
chữ thực sự cầu thị này không?"
Kiều Chấn Lương nói: "Tôi không dám cam đoan với anh, tất cả những gì
anh chứng kiến, nghe thấy trong quá trình thị sát Bình Hải đều là phản
hồi chân thật nhất, nhưng tôi sẽ tận lực trình hiện một mặt chân thật
nhất của Bình Hải cho anh, về phần công phu ngoài mặt, mấy năm nay đã
thành bệnh chung trong thể chế rồi, lãnh đạo thị sát, bên dưới có động
tác, đại lãnh đạo thị sát, bên dưới sẽ có đại động tác, tôi cũng không
thay đổi được tình trạng này."
Văn Quốc Quyền cười nói: "Chấn Lương, anh nói rất chính xác, chuyện thứ nhất mà hôm nay tôi tới Đông Giang chính là tới khu khai phá kinh tế,
tình huống mà tôi nhìn thấy không được hài lòng lắm, cái nơi gọi là vườn công nghiệp Hàn Quốc, quy mô chiếm không ít diện tích, nhưng tôi không
hề nhìn thấy có bao nhiêu xí nghiệp Hàn Quốc, tôi vừa mới tới Bình Hải,
đối với sự việc không thể tim hiểu sâu được, nhưng có một số chuyện đã
bày ra ngay trước mặt, tôi muốn hỏi một chút, phương hướng phát triển
của khu khai phá của Đông Giang là gì? Những lãnh đạo các anh là chuẩn
bị dựng rạp trước rồi mới biểu diễn hay là vừa biểu diễn vừa dựng rạp?"
Vấn đề ông ta hỏi rất sắc bén.
Kiều Chấn Lương nói: "Kỳ thật là trước khi dựng rạp đã bắt đầu biểu diễn rồi, vườn công nghiệp Hàn Quốc khá là đặc thù, lúc trước Đông Giang
chúng tôi liên hệ với đoàn thương mậu Hàn Quốc, cũng đã có ý đồ sơ bộ,
sở dĩ tăng nhanh xây dựng khu vườn công nghiệp Hàn Quốc là vì muốn hút
thu hút nhiều xí nghiệp gia Hàn Quốc tới đây đầu tư hơn, nhưng khi đoàn thương mậu Hàn Quốc tới Bình Hải khảo sát xảy ra một số vấn đề..." Y
tạm dừng một chút rồi nói: "Chuyện này anh chắc cũng biết."
Văn Quốc Quyền nói: "Anh là nói sự kiện khủng bố phát sinh ở thành Hàn Quốc Tĩnh Hải ư?"
Kiều Chấn Lương gật đầu nói: "Trong sự kiện lần đó một phó đoàn trưởng
đoàn thương mậu Hàn Quốc đã chết, cho nên công tác chiêu thương của vườn công nghiệp Hàn Quốc cũng theo đó mà tạm gác lại, nhưng công trình đã
xây không thể dừng được, cho nên vườn công nghiệp vẫn tiếp tục xây dựng, về phần chiêu thương thì chỉ có thể để sau thôi, dựng đài trước, biểu
diễn sau cũng là chuyện bất đắc dĩ."
Văn Quốc Quyền tỏ vẻ hài lòng đối với sự giải thích của lần này, ông ta
lại nói: "Tôi lần này đến, trọng điểm chính là khảo sát công trình trọng điểm và khu khai phá của các nơi."
Kiều Chấn Lương cười nói: "Thủ tướng Văn cho rằng khu khai phá phát triển quá nóng, là lúc nên hạ bớt nhiệt độ rồi ư?"
Văn Quốc Quyền nói: "Trong nước rất nhiều chuyện đều như ong vỡ tổ, nhìn thấy một nơi muốn làm xây dựng, địa phương khác cũng noi theo, nhìn
thấy khu khai phá của một thành thị làm thành công rồi, tất cả thành thị khác cũng đều đệ lên hạng mục khu khai phá, thật ra căn bản không cần
có nhiều như khu khai phá như vậy, muốn làm khu khai phá xúc tiến phát
triển kinh tế là chuyện tốt, nhưng mở khu khai phá một cách mù quáng là
chuyện xấu, gần đây quốc vụ viện nhận được thư của không ít người, phản
ánh rất nhiều khu khai phá của địa khu chiếm quá nhiều diện tính, nông
dân mất đi ruộng đất, những ruộng đất này đều biến thành đất dùng cho
công nghiệp, nhưng lại khai phá không được, không sản sinh ra hiệu quả
và lợi ích kinh tế, đây là sự lãng phí cực lớn, quốc vụ viện đã bước đầu đạt thành mục đích, trong phạm vi cả nước chỉnh đốn xây dựng khu khai
phá, đối với những hạng mục khai phá không cần thiết áp dụng đình chỉ
quyết đoán, trả lại cho ruộng đất cho người dân."
Kiều Chấn Lương nói: "Tôi cũng cho rằng như vậy, có điều thanh lí sửa
trị công tác cũng không phải là dễ dàng như vậy, có một số hạng mục đang xây, một khi dừng lại giữa chừng, sẽ tạo thành tổn thất lớn hơn nữa cho quốc gia."
Văn Quốc Quyền nói: "Tình huống cụ thể, phân tích cụ thể, cải cách là
quá trình không ngừng lần mò dò dẫm, quốc gia chúng ta, đảng chúng ta
đều đang đối diện với một thời kỳ chuyển mình chưa từng có, không có bất kỳ sự vật nào là đã hình thành thì không thể thay đổi, sự thay đổi của chúng ta là để thích ứng với thời đại này hơn, chỉ có nắm chắc mạch đập của thời đại, chúng ta mới có thể dẫn dắt quốc gia, dẫn dắt nhân dân
của chúng ta không ngừng đi tới giàu mạnh."
Chuyện đầu tiên mà La Tuệ Ninh tới Đông Giang chính là đến bệnh viện
nhân dân tỉnh, thăm Liễu Ngọc Oánh đang dưỡng bệnh, Liễu Ngọc Oánh không ngờ La Tuệ Ninh lại tới thăm mình, tràn ngập kinh hỉ nói: "Văn phu
nhân."
La Tuệ Ninh cười cười đi tới, đặt lẵng hoa xuống, cởi áo khoác nhung trên
người ra, nói khẽ: "Chị cũng thật là, xảy ra chuyện lớn như vậy sao
không nói với tôi một tiếng."
Liễu Ngọc Oánh nói: "Không sao, là tôi tự mình không cẩn thận nên bị
ngã, may mà có Trương Dương, hiện tại thì không sao rồi." Liễu Ngọc Oánh không kể tình huống thật ra, bà ta cũng không muốn chuyện này lại sục
sôi.
La Tuệ Ninh nói: "Không sao là tốt rồi, tôi lần này đến Bình Hải là để
gặp chị, nam nhân bọn họ tán gẫu chuyện chính trị của bọn họ, phụ nữ
chúng ta nói chuyện nhà của chúng ta, nhưng tôi vừa xuống xuống phi cơ
mới biết chị không ngờ lại nằm viện, Ngọc Oánh à, thế này là chị không
đúng rồi, sao lại không nói với tôi tiếng nào."
Liễu Ngọc Oánh cười nói: "Thật sự là không sao mà, thời gian chị đến
Bình Hải không dài, tôi không muốn chị mất thời giờ tới thăm tôi."
La Tuệ Ninh nói: "Chúng ta là chị em tốt, hơn nữa, còn có tầng quan hệ
đó của Trương Dương và Yên Nhiên..." Nói tới đây bà ta không nhịn được
thở dài một tiếng: "Thằng ôn con này, cũng không biết là nó đang làm gì? Một cô gái tốt như Yên Nhiên mà nó cũng đắc tội, lát nữa tôi gặp nó,
nhất định sẽ mắng cho nó một trận."
Liễu Ngọc Oánh nói: "Văn phu nhân, bọn trẻ có suy nghĩ của chúng, tôi
thấy cậu ấy và Yên Nhiên chưa chắc đã là chia tay đâu, cho bọn chúng một chút không gian, chưa chắc đã không phải là chuyện tốt."
La Tuệ Ninh mỉm cười nói: "Thằng con nuôi này của tôi không phải là đứa có lòng dạ xấu xa, chỉ tiếc là hơi tùy tính một chút."
Liễu Ngọc Oánh nói: "Hiện tại Trương Dương là tôi ân nhân cứu mạng của
tôi và đứa bé, tôi thật sự không nhẫn tâm nghe chị nói xấu cậu ấy." Hai
người nhìn nhau, đều bật cười.
La Tuệ Ninh nói: "Chị cũng lớn tuổi rồi, vào tuổi này mà còn sinh em bé, khẳng định sẽ khá cực khổ, nhất định phải cẩn thận hơn, sắp sinh rồi,
ngàn vạn lần đừng để xảy ra sai lầm gì."
Liễu Ngọc Oánh nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ sinh nghỉ dạy ở trường, trước
khi sinh, tôi không đi đâu cả, thật thà ở trong nhà, sinh con xong mới
nghĩ tới chuyện công tác."
La Tuệ Ninh nói: "Những người làm nữ nhân như chúng ta, xét đến cùng vẫn không thể nào rời khỏi được hai chữ gia đình, sinh con chỉ là khởi đầu, từ giờ trở đi, chị sẽ không rời được nó đâu." Những lời này của La Tuệ
Ninh là có cảm xúc.
Liễu Ngọc Oánh nói: "Tôi luôn muốn có một đứa con thuộc về tôi và Hoài Minh, trong lòng thật sự là rất chờ mong."
La Tuệ Ninh cầm tay bà ta, nói: "Đứa bé mà hai người sinh ra nhất định sẽ rất thông minh xinh xắn."
Liễu Ngọc Oánh cười nói: "Bình an là tốt rồi!"
Lúc này hộ sĩ mang dược thảo đến cho bà ta, Liễu Ngọc Oánh uống thảo
dược, La Tuệ Ninh giúp bà ta pha trà, Liễu Ngọc Oánh súc miệng, rồi nói: "Trương Dương kê thuốc cho tôi, đắng lắm."
La Tuệ Ninh nói: "Thuốc đắng dã tật mà, Trương Dương ở phương diện này
rất có bản lĩnh." Nghe thấy Liễu Ngọc Oánh khen Trương Dương, trong lòng bà ta rất cao hứng.
Liễu Ngọc Oánh nói: "Cậu ấy có biết chị tới không?"
La Tuệ Ninh nói: "Đang chuẩn bị gọi điện thoại cho nó đây."
Khi Trương Dương nhận được điện thoại của La Tuệ Ninh đang ở công ty của Đinh Triệu Dũng, Thường Hải Tâm đã xác định cùng Đinh Triệu Dũng hợp
tác thành lập trung tâm tin tức, tuy rằng Đinh Triệu Dũng đã nhấn manh
rằng công ty của gã trên lực lượng kỹ thuật còn nhiều khiếm khuyết,
nhưng Thường Hải Tâm đã nhận chuẩn công ty của bọn họ, bởi vì Cao Liêm
Minh đáp ứng trên kỹ thuật do hắn đến giải quyết, thật ra Thường Hải Tâm đối với máy tính cũng nghiên cứu rất sâu, cô ta đã làm tốt chuẩn bị,
cùng lắm thì mình tự làm chuyện này.
Trương Dương biết cô ta từ bỏ Lam Hải là vì Cố Minh Kiện, trên điểm này
biểu hiện Thường Hải Tâm có chút trẻ con, chẳng phân biệt được công và
tư, nhưng ở sâu trong lòng Trương Dương cũng vui vì thấy cô ta đưa ra
lựa chọn như vậy, tính tình của Cố Minh Kiện hắn hiểu rõ, nếu thực sự
chọn Lam Hải, nói không chừng gã sẽ bám lấy Thường Hải Tâm, đến lúc đó
chỉ sợ sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái không cần thiết, đương nhiên
Trương đại quan nhân vẫn có tư tâm, từ đêm đó vành tai và tóc mai chạm
vào nhau, ngủ hung chăn với Thường Hải Tâm, cảm giác của thằng ôn này
đối với Thường Hải Tâm đã thay đổi.
Sau khi ký kết hợp đồng, Đinh Triệu Dũng còn đặc biệt mở hương tân.
Thường Hải Tâm cường điệu nói: "Anh Triệu Dũng, anh phải bảo đảm chất lượng thiết bị phần cứng cung cấp cho chúng tôi."
Đinh Triệu Dũng cười nói: "Yên tâm đi, tôi làm ăn và làm người đều giống như nhau, chính là rất có hậu đạo, lần này hợp tác với các vị tôi cũng
không kiếm tiền, tất cả thiết bị phần cứng đều được kiểm tra kỹ càng,
tôi một xu cũng không cầm, chủ yếu là vì quy mô của công ty tôi không
lớn, nếu không tôi sẽ tài trợ toàn bộ."
Trương Dương nói: "Không cần anh tài trợ, anh chỉ cần bảo đảm chất lượng là được rồi." Lúc này di động của hắn đổ chuông, hắn cười cười với mấy
người, đứng dậy đi ra ban công ngoài văn phòng tiếp điện thoại.
Điện thoại là La Tuệ Ninh gọi tới, Trương Dương đã biết hôm nay bà ta sẽ đến Đông Giang, chỉ không ngờ bà ta lại liên hệ với mình sớm như vậy,
hắn cười nói: "Mẹ nuôi, mẹ đến rồi à?"
La Tuệ Ninh nói: "Mẹ đang ở chỗ dì Liễu của con, con nếu tiện thì tới
đây đang, buổi tối tỉnh lý có yến hội tiếp đãi, con theo mẹ đi dự tiệc."
Trương Dương hơi ngẩn ra, nghĩ thầm mình đi theo La Tuệ Ninh tham dự yến hội tiếp đãi liệu có thích hợp không ? Thế không phải chẳng khác nào ở
trước mặt lãnh đạo toàn tỉnh tuyên bố hắn chính là con nuôi của Văn Quốc Quyền sao?
La Tuệ Ninh sở dĩ nhắc tới chuyện này, mục đích chân chính là muốn để
cho người khác biết, trong chuyện sân bay mới của Giang Thành, La Tuệ
Ninh luôn thấy Trương Dương bị ủy khuất, tuy rằng trượng phu có quyết
định của ông ta, nhưng La Tuệ Ninh luôn thấy cần phải bồi thường cho
Trương Dương, dẫn Trương Dương tới đi tham gia yến hội tiếp đãi của tỉnh Bình Hải là một loại phương thức bồi thường xảo diệu.
Trương Dương dạ một tiếng, hắn không hề cự tuyệt trong điện thoại, nói khẽ: "Vậy con sẽ lập tức tới bệnh viện gặp mẹ."
Trở lại văn phòng của Đinh Triệu Dũng, thấy Cao Liêm Minh cũng ở đó,
thằng ôn này cả người đầy là tuyết, đứng ở cửa run lên mấy cái rồi liên
tiếp hắt xì.
Trương Dương cười nói: "Làm sao vậy? Tuyết lớn lắm à?"
Cao Liêm Minh tức giận nói: "Anh nói vậy mà không thấy xấu hổ à, Chu Tú
Tú đó mượn xe của tôi tới giờ vẫn chưa trả, vừa rồi gọi điện thoại tới,
nói là phạm luật bị cảnh sát kéo xe tới bãi đỗ xe ở thành bắc rồi, bảo
tôi tự đi lấy, anh nói xem có loại người như vậy ư?"
Trương Dương cười thầm, Chu Tú Tú chắc chắn là cố ý làm như vậy, có điều giao xe cho cảnh sát kéo đi cũng là biện pháp an toàn.
Cao Liêm Minh lại hắt xì liên tiếp mấy cái, day day mũi nói: "Tôi coi như là xui xẻo mười tám đời."
Đinh Triệu Dũng cười nói: "Đừng tức nữa, buổi tối hôm nay tôi mời mọi
người ăn lẩu, chúc tôi và Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích hợp tác thành công."
Trương Dương nói: "Tối nay tôi không có thời gian."
Mấy người đều nhìn Trương Dương, Cao Liêm Minh nói: "Tôi nói này, anh
sao vào thời khắc mấu chốt cứ làm rơi xích vậy, trời tuyết uống rượu,
ngồi ăn lẩu khoái lắm đó."
Trương Dương cười nói: "Thực sự là không được mà, tôi có chuyện quan
trọng phải làm, chỉ cần tôi xong chuyện, lập tức sẽ tới hội họp với các
anh."
Cao Liêm Minh nói: "Chuyện gì mà còn quan trọng hơn uống rượu với chúng tôi thế."
Trương Dương đương nhiên sẽ không nói chuyện mẹ nuôi tới Bình Hải cho
bọn họ biết, dù sao chuyện này Văn Quốc Quyền đến Bình Hải đối với công
chúng mà nói vẫn là một bí mật.
Khi Trương Dương đang chuẩn bị ra cửa thì em gái Triệu Tĩnh của hắn cũng tới, cô ta bình thường lợi dụng thời gian nghỉ để làm thêm tại công ty
của Đinh Triệu Dũng, nhìn thấy anh trai cũng ở đây, Triệu Tĩnh không
khỏi kinh hỉ vạn phần: "Anh, anh đến đây lúc nào vậy? Sao đến Đông Giang mà không nói với em một tiếng?"
Cao Liêm Minh ghé tới, cười nói: "Em của anh à, trong cũng xinh gớm."
Trương Dương cười cười, giới thiệu Cao Liêm Minh cho Triệu Tĩnh, Triệu Tĩnh lúc trước đã Thường Hải Tâm rồi.
Trương Dương nói: "Tiểu Tĩnh, anh còn có việc, tẹo nữa về sẽ nói chuyện với em."
Triệu Tĩnh nói: "Anh làm viêc của anh đi, em sắp phải về trường rồi."
Trương Dương biết cô ta tới đây là vì chuyện nghiệp vụ của công ty,
không nhịn được dặn dò cô ta: "Nghiệp học quan trọng hơn, trăm ngàn lần
đừng vì nghề phụ mà ảnh hưởng tới việc chọ."
Đinh Triệu Dũng cười nói: "Những lời này của cậu có ý gì? Tôi đây cũng
không phải là nghề phụ gì cả, Triệu Tĩnh giúp cho công ty của tôi không
ít việc, tôi đang nghĩ chờ sau khi nó tốt nghiệp sẽ mời nó tới đây làm
chủ quản bộ phận thị trường của công ty."
Triệu Tĩnh nói: "Cũng sắp thực tập rồi, chờ thực tập xong thì em sẽ suy nghĩ."
Trương Dương nhớ tới mẹ nuôi La Tuệ Ninh còn đang ở bệnh viện chờ, lập
tức hỏi mượn chìa khóa xe của Đinh Triệu Dũng, lái chiếc xe Jaguar của
gã tới bệnh viện.
Khi Trương Dương tới bệnh viện đã là năm giờ rưỡi chiều, La Tuệ Ninh bởi vì buổi tối phải tham gia bữa tiệc tẩy trần mà tỉnh Bình Hải cử hành
cho bọn họ, cũng không thể tiếp tục chậm trễ nữa, nói với Liễu Ngọc Oánh một tiếng rồi cùng Trương Dương rời khỏi bệnh viện, bảo tiêu Lý Vĩ của
bà ta vẫn ở bên ngoài chờ, La Tuệ Ninh và Lý Vĩ đều lên xe của Trương
Dương, bảo lái xe của bọn họ lái chiếc Audi đi trước dẫn đường.
Trương Dương giao vô lăng cho Lý Vĩ, cùng La Tuệ Ninh ngồi ở ghế sau, La Tuệ Ninh nhìn Trương Dương, nói khẽ: "Gầy và đen quá!"
Trương Dương cười nói: "Sau khi rời khỏi Giang Thành, con tăng cường rèn luyện, tiêu hao đi hết chỗ rượu tích lũy trước kia, hiện tại trên quốc
tế không phải lưu hành da màu đồng cổ ư? Con cả ngày phải chạy ra công
trường phơi nắng đấy!"
La Tuệ Ninh nói: "Phơi nắng giống như than tổ ong thì có gì hay, da phải trắng thì mới có vẻ hào hoa phong nhã."
Trương Dương bật cười, lộ ra hàm răng trắng bóng.
La Tuệ Ninh nói: "Buổi tối tỉnh lý tổ chức yến hội tẩy tần, con đi cùng nhé."
Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, con đi có thích hợp không?"
La Tuệ Ninh nói: "Có gì mà không thích hợp, tối nay người tham dự yến
hội không chỉ có lãnh đạo tỉnh, còn có không ít xí nghiệp gia, nhà đầu
tư, tài tuấn trẻ tuổi, thục nữ danh môn cũng có không ít, đối với con mà nói là một cơ hội tốt."
Trương đại quan nhân cười ha ha nói: "Mẹ nuôi, mẹ chắc không phải tạo cơ hội cho con, định để con quen một vị khuê tú danh môn nào đấy chứ."
La Tuệ Ninh tức giận nói: "Còn còn cần mẹ giới thiệu à? Người mẹ thích
nhất chính là Yên Nhiên, mẹ sớm đã coi nó là con dâu nuôi của mẹ rồi."
Trương Dương nói: "Lời này mẹ nên trực tiếp nói với cô ấy, con đã rất lâu rồi chưa liên hệ với cô ấy."
La Tuệ Ninh ý vị thâm trường nói: "Chém không đứt mà rối thêm mới đúng,
mẹ thấy hai đứa hay là tìm cơ hội nói chuyện tử tế với nhau đi, đừng có
găng mãi như vậy, thế không hay ho gì đâu, người trong cuộc thì mê,
người ngoài cuộc thì sáng, chúng ta đều có thể nhìn ra con vẫn còn tình
cảm với Yên Nhiên."
Trương Dương cười nói: "Mẹ nuôi, lần sau con gặp cô ấy nhất định sẽ nói chuyện tử tế với cô ấy."
La Tuệ Ninh thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ, Trương Dương cảm thấy được tâm tình của bà ta cũng không tốt, nói khẽ: "Mẹ nuôi, gặp chuyện gì không
hài lòng à?"
La Tuệ Ninh nói: "Hạo Nam muốn chuyển nghề, cha nuôi của con định cho nó tới Tân Cương, tạo dựng cơ sở."
Trương Dương nói: "Chuyện tốt mà, tới địa phương gian khổ để rèn luyện,
làm ít công to, vài năm sau trở về, có thể lên thẳng mây xanh."
La Tuệ Ninh trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Hư thân, các con lúc nào
cũng chỉ muốn thăng quan, mẹ không muốn các con làm quan to, chỉ cần
bình an, chỉ cần có thể để mẹ gặp được các con là được rồi."
Trương Dương cười nói: "Nam nhi chí ở bốn phương, mẹ cũng không thể nào
chiếu cố cho con cái cả đời được, dù sao cũng phải cho bọn con chút tự
do, để chúng con thể hiện năng lực của mình chứ."
La Tuệ Ninh thở dài nói: "Các con đều lớn rồi, mẹ muốn quản cũng không quản được."
Ô tô đi tới nhà khách chính phủ tỉnh, cảnh vệ trước cửa cẩn thận kiểm
tra, nếu không La Tuệ Ninh cùng đi, Trương Dương rất khó vào được đây.
Lý Vĩ đỗ ô tô xong liền đưa trả chìa khóa cho Trương Dương.
La Tuệ Ninh nói: "Mẹ về thay quần áo trước, con tới sảnh yến hội đi."
Trương Dương nói: "Vâng, con tới sảnh yến hội đợi mẹ!" Trương Dương dùng kính chiếu hậu chỉnh chu lại quần áo, cảm giác thiếu cái gì đó, hắn mở
cốp xe, từ bên trong tìm được một cái cà vạt, dựng cổ áo rồi đeo lên,
Trương Dương trước đây rất ít khi đeo cà vạt, chuyện sự đơn giản như
vậy mà làm khó được hắn, làm mấy lần mà vẫn không được, hắn có chút ảo
não tháo cà vạt ra, thầm oán: "Đinh Triệu Dũng sao không thắt sẵn nhỉ."
Khi Trương Dương đang chuẩn bị ném lại cà vạt vào cốp xe thì nghe thấy
tiếng cười, hắn xoay người nhìn lại, thấy Tra Tấn Bắc mặc áo khoác da
màu đen và Khưu Phượng Tiên mặc áo lông chồn màu trắng bước về phía hắn, Khưu Phượng Tiên dáng người thướt tha, eo giống như cành liễu lay trong gió, kéo tay Tra Tấn Bắc lả lướt bước về phía này.
Trương Dương đã lâu rồi không gặp bọn họ, nhếch môi bật cười: "Tra tổng, Khưu tiểu thư, thật sự là vô xử bất tương phùng."
Tra Tấn Bắc cười nói: "Ở trong xe dã nhìn thấy cậu, cái và vạt này không tồi, rất hợp với cậu." Xe Bentley của y đỗ cách đây không xa.
Trương Dương có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu nói: "Tới trường hợp long trọng như vậy, nếu mặc tùy ý quá thì cũng ngại."
Khưu Phượng Tiên cười cười đi tới, cô ta từ trong tay Trương Dương giật
lấy cái và vạt đó, rất thành thục giúp Trương Dương thắt vào, Trương
Dương ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, cực kỳ mê người, loại nước
hoa này vừa ngửi đã biết là cực kỳ đắt tiền, Khưu Phượng Tiên giúp hắn
bẻ lại cổ áo sơ mi, lại nhớ tới một chuyện, quay lại chạy về xe Bentley, từ trong cốp lấy ra một hộp quà, bên trong có một cái kẹp cà vạt khảm
đá quý, giúp Trương Dương kẹp vào.
Tra Tấn Bắc mỉm cười nói: "Trông đẹp hơn nhiều rồi."
Trương Dương nói: "Các vị thực là cập thời vũ (mưa đúng lúc) của tôi,
nếu không thắt được cái cà vạt này, tôi định treo lên cây rồi thắt cổ tự tử."
Khưu Phượng Tiên bị lời nói khoa trương của Trương Dương khiến cho bật cười khanh khách.
Nhìn thấy Tra Tấn Bắc và Khưu Phượng Tiên tới đây, Trương Dương mới biết được những lời La Tuệ Ninh nói quả nhiên là thật, tối nay người tham
dự yến hội chiêu đãi không chỉ là người trong quan trường.
Ba người sánh vai bước vào sảnh yến hội đi đến Trương Dương nói: "Tra tổng đến Đông Giang khi nào vậy?"
Tra Tấn Bắc nói: "Một tuần rồi, cửa hàng đá quý ở quảng trường nhân dân Đông Giang sắp khai trương, tôi tới xem tình huống."
Trương Dương nói: "Chúc mừng, lúc nào khai trương báo với tôi một tiếng nhé, tôi cũng tới tặng lẵng hoa."
Tra Tấn Bắc mỉm cười nói: "Ngày mai rồi."
Khưu Phượng Tiên nói: "Nếu không phải bận việc khai trương cửa hàng, tôi và Trang tổng sớm đã đến Nam Tích bái phỏng anh rồi."
Trương Dương cười nói: "Những lời này của Khưu tiểu thư tôi vẫn không
thể tin được, đến Đông Giang lâu như vậy mà không gọi được một cú điện
thoại cho tôi, rõ ràng là quên tôi rồi mà."
Khưu Phượng Tiên cười quyến rũ nói: "Sao có thể như thế được, chỉ cần
nhìn thấy chủ nhiệm Trương một lần thì không thể nào quên ngài được."
Tra Tấn Bắc nói: "Nghe thấy chưa, người có thể khiến Khưu đại mỹ nữ của
chúng tôi nhớ mãi không quên chỉ có một mình Trương Dương cậu thôi."
Ba người cùng nhau bật cười, Trương Dương đối với hai người bọn họ vẫn
có chút xa cách, dù sao lúc trước trong chuyện sân bay mới Giang Thành
trù hoạch kiến lập, Tra Tấn Bắc đầu tiên là cạnh tranh với Hà Trường An, sau khi Hà Trường An rút lui, y cũng lập tức tử bỏ đầu tư sân bay mới,
trên thực tế chẳng khác nào chơi Trương Dương một vố, chuyện cũ chưa
quên, Trương đại quan nhân hiện tại khi ở chung với thương nhân luôn rất cảnh giác, những người này đều là lấy lợi ích làm đầu, đối với bọn họ
mà nói chỉ có lợi ích vĩnh viễn, không thể có bằng hữu vĩnh viễn.