Ở cửa lớn của sảnh yến hội, bọn họ giơ thiệp mời ra, tấm thiệp mời này
của Trương Dương là Lý Vĩ đưa cho hắn, bởi vì tối nay là mở tiệc chiêu
đãi phó thủ tướng Văn Quốc Quyền của quốc vụ viện, cho nên các biện pháp an toàn được thực hiện rất nghiêm khắc.
Tham dự yến hội tối nay trừ quan lớn tỉnh Bình Hải, còn có không ít lãnh đạo xí nghiệp trọng điểm, nhà đầu tư có sức ảnh hưởng trong nước,
Trương Dương ở trong đó rất nhanh liền phát hiện ra Hà Trường An, Hà
Trường An xuất hiện ở đây cũng không có gì là bất ngờ, quan hệ của y với vợ chồng Văn Quốc Quyền luôn rất tốt. Lê San San mặc váy đuôi cá màu
đỏ, bên trên điểm vảy lấp lánh, nhìn tư xa mĩ thể thon dài, giống như là mỹ nhân ngư vậy.
Hà Trường An nhìn thấy Trương Dương và Tra Tấn Bắc, Khưu Phượng Tiên
cùng nhau đi đến, trên mặt tươi cười, chậm rãi bước về phía bọn họ.
Tra Tấn Bắc nhiệt tình gọi: "Trường An huynh."
Hà Trường An cười nói: "Tra lão đệ!" Hai người thân thiết nắm, thoạt
nhìn tựa như một đôi hảo hữu lâu ngày gặp lại, thật ra hai bên đều hận
nhau tới ngứa răng, từ đó có thể thấy được sự hư ngụy của thương nhân.
Tra Tấn Bắc nói: "Đã lâu rồi chưa gặp Trường An huynh, kinh thành có
người đồn đãi Trường An huynh về hưu rồi, tôi nghe nói tới chuyện này
cảm thấy rất tiếc nuối."
Hà Trường An mỉm cười nói: "Tôi cũng muốn về hưu lắm, nhưng trong tay
còn cả đống việc như vậy, cho dù tôi muốn bỏ thì cũng không có người
nguyện ý tiếp nhận."
Tra Tấn Bắc thở dài nói: "Trường An huynh thật sự là vất vả quá, nhưng
tôi thấy tới tuổi của anh cũng nên buông tay để bọn hậu bối làm thay
rồi." Nói tới đây y đột nhiên chuyển đề tài: "Ngại quá, tôi quên mất là
Trường An huynh không con cái. Ha ha, gia nghiệp lớn như vậy giao cho
người ngoài thì đúng là không yên tâm." Những lời này của Tra Tấn Bắc có thể nói là rất nham hiểm, nếu là trước đây, những lời này của y khẳng
định có thể khiến Hà Trường An tức giận đến, nhưng trước khác nay khác,
Hà Trường An đã tìm được con gái ruột, cháu ngoại Tần Hoan cũng cực kỳ
nhu thuận, nói y không có con cái ư, ha ha, trong lòng Hà Trường An chỉ
cười lạnh mà thôi.
Hà Trường An nói: "Thương nhân chúng ta đều nói kiếm tiền phải nhân lúc
còn sơm, nhưng tôi thấy kết hôn cũng nên nhân lúc còn sớm, Tra lão đệ,
không phải là tôi khuyên cậu đâu, nhưng tuổi của cậu cũng không còn lớn
nữa rồi, cũng nên suy nghĩ tới chuyện chung thân đại sự, sự nghiệp thành công như vậy rồi, hôn nhân đại sự lại thủy chung chậm chễ, người ngoài
ai biết thì nghĩ là cậu không muốn kết hôn, nhưng người không biết có
thể sẽ nghi ngờ sức khỏe của cậu có vấn đề, đừng có để tới tuổi của tôi
rồi, ngay cả người nối dõi cũng không có thì hối hận cũng muộn đó."
Tra Tấn Bắc cười lạnh nhìn Hà Trường An, nói khẽ: "Không nhọc Trường An
huynh quan tâm." Nói xong y buông tay Hà Trường An ra đi chào hỏi những
người khác.
Khưu Phượng Tiên cười cười với Hà Trường An rồi cũng đi theo.
Trương Dương đứng bên cạnh nghe hai người bọn họ châm chọc khiêu khích
nhau, cảm thấy cũng vô cùng thú vị, Tra Tấn Bắc Tra đi rồi hắn mới cười
nói: "Chú Hà đến đây từ lúc nào vậy?"
Hà Trường An mỉm cười nói: "Hôm nay mới tới, thủ tướng Văn đến Bình Hải, tôi sao có thể không đến cổ động." Y quay sang nói với Lê San San: "Đi
lấy hai chén rượu vang cho bọn anh."
Lê San San dạ một tiếng rồi xuay người đi.
Hà Trường An đợi cho Lê San San đi rồi, nói với Trương Dương: "Tra Tấn
Bắc nói tôi không có hậu nhân, ha ha, nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ nhổ vào mặt hắn."
Trương Dương cười ha ha.
Hà Trường An mỉm cười nói: "Tôi hiện tại tinh thần hăng hái hơn so với bất kỳ khi nào."
Trương Dương cười nói: "Chú là càng già càng dẻo dai, thật ra nam nhân
vào tuổi này cũng có không ít người sinh con, chị Lệ chắc nguyện ý gánh
trách nhiệm này."
Hà Trường An cười ha ha nói: "Cậu không ngờ lại dám trêu tôi." Y nhìn
nhìn Lê San San, sau đó nói khẽ với Trương Dương: "Tôi đời này chỉ yêu
có một người con gái, cô ấy đã chết rồi, tôi sẽ không động lòng với bất
kỳ một người con gái nào khác."
Trương Dương thật sự không ngờ Hà Trường An lại là một người chítình chí tính như vậy.
Hà Trường An tham dự yến hội lần này vốn có một mục đích, y muốn thông
qua sự điều đình của La Tuệ Ninh, tạm thời đình chỉ cạnh tranh ác tính
với Tra Tấn Bắc, Kim Toản Thế Gia của y và tập đoàn Tinh Toản của Tra
Tấn Bắc cạnh tranh càng lúc càng ác liệt, hai bên đều không có lợi ích
gì, Hà Trường An muốn chuyển nhượng Kim Toản Thế Gia cho Tra Tấn Bắc,
mình rời khỏi tiêu thụ đầu cuối, nhưng biểu hiện vừa rồi của Tra Tấn Bắc khiến Hà Trường An có chút căm tức, nhất thời vứt bỏ ý định này, y cũng tiền nhiều thế lớn, chẳng ngại lấy cứng chọi cứng với Tra Tấn Bắc,
huống chi trong tay y lại nắm hai mỏ vàng, về phương diện tài nguyên có
ưu thế tiên thiên.
Nhìn thấy Trương Dương, Hà Trường An không khỏi nhớ tới khu đất sân thể
dục, y từ trong tay Lê San San nhận lấy chén rượu vang, uống một ngụm
rồi nói: "Khu đất sân thể dục lúc nào thì công khai bán đấu giá?"
Trương Dương nói: "Xảy ra một số vấn đề, thị trưởng Trần bị bệnh rồi."
Hà Trường An nhíu mày, nghe lời nghe âm, từ trong câu nói của Trương
Dương y cảm giác được bệnh của Trần Hạo không phải đơn giản như vậy:
"Bệnh gì thế?"
Trương Dương thấp giọng nói lại bệnh tình của Trần Hạo cho Hà Trường An, thở dài nói: "Đợi tôi về xem thị lý nói thế nào, bán đấu giá khu đất
sân thể dục là chuyện vô cùng cấp bách, tôi nghĩ chắc sẽ không qua năm
nay đâu."
Hà Trường An gật đầu nói: "Tôi nghe nói có rất nhiều người có hứng thú
đối với khu đất này, hy vọng giá đừng bị đẩy lên quá cao."
Trương Dương cười nói: "Tôi thì hy vọng càng cao càng tốt." Giá bán đấu
giá càng cao thì Ủy ban thể dục thể thao bọn họ có được càng nhiều tài
chính hơn, Trương Dương nghĩ như vậy cũng là rất bình thường.
Hà Trường An lắc đầu cười cười.
Lúc này các thường ủy của tỉnh lý lục tục tới hiện trường, vợ chồng phó
thủ tướng Văn Quốc Quyền dưới sự đi cùng của bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn
Lương, tỉnh trưởng Tống Hoài Minh tiến vào sảnh yến hội, bọn họ vừa xuất hiện, hiện trường liền vang lên tiếng vỗ tay không ngừng.
Văn Quốc Quyền trong sự vây quanh của mọi người, trong mỗi cái giơ tay
nhấc chân tự nhiên toát ra một cỗ khí độ khiếp người, mặc dù là đi trong nhiều quan viên tại như vậy, quang mang của y vẫn sáng nhất.
Trương đại quan nhân thầm khen ngợi, đây là khí trường, khí trường của
Văn Quốc Quyền tuyệt đối không phải là một sớm một chiều có thể đạt tới.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Tống Hoài Minh đi tới bục chủ tịch, y thân là người phát biểu chủ trì của bữa tiệc tối nay, Tống Hoài Minh mỉm
cười nói: "Các vị tiên sinh, các vị nữ sĩ, chào mọi người. Tối nay, sảnh yến hội của nhà khách chính phủ tỉnh chúng ta nghênh đón hai vị khách
tôn quý, phó thủ tướng Văn của quốc vụ viện và phu nhân, trước tiên,
chúng tôi xin được tỏ lòng hoan nghênh chân thành và tha thiết tới thủ
tướng và phu nhân."
Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Văn Quốc Quyền và La Tuệ Ninh mỉm cười gật đầu tỏ ý cám ơn mọi người.
Tống Hoài Minh nói: "Tỉnh ủy Bình Hải, chính phủ tỉnh Bình Hải chúng tôi đặc biệt ở đây tổ chức một bữa tiệc, chiêu đãi đoàn người của phó thủ
tướng Văn, hy vọng có thể thông qua tiệc tối lần này tăng tiến cảm tình
giữa chúng ta, hy vọng bọn họ có thể cảm nhận được lòng nhiệt tình của
chúng ta, chúc cho phó thủ tướng Văn trong ba ngày thị sát tỉnh Bình Hải chúng ta có thể được thành công viên mãn."
Hiện trường lại vang lên tiếng vỗ tay.
Tống Hoài Minh cười cười nhìn Văn Quốc Quyền, nói: "Tiếp theo, tôi xin
trao microphone cho phó thủ tướng Văn, mời ngài lên nói chuyện với mọi
người."
Tiếng vỗ tay như sấm, Văn Quốc Quyền trong tiếng vỗ tay đi lên bục chủ
tịch, ông ta tiêu sái phất phất tay, ý bảo mọi người dừng vỗ tay, nói
vào microphone: "Cám ơn, cám ơn, cám ơn sự hoan nghênh của mọi người đối với tôi, cám ơn mọi người rõ ràng đã đói bụng mà còn phải chờ tôi phát
biểu xong, mọi người yên tâm, tôi sẽ không kéo dài thời gian dâu, thật
ra tôi cũng đói bụng rồi."
Không ít người ở đây đều bị những lời này của Văn Quốc Quyền chọc cười,
thì ra vị phó thủ tướng nhìn thì nghiêm khắc này lại cũng có một mặt hài hước.
Văn Quốc Quyền nói: "Tôi biết tối nay người tới tham gia yến hội đều là
tinh anh chính trị, tinh anh thương giới, tinh anh xí nghiệp của Bình
Hải, chính là có sự tồn tại của nhiều tinh anh như vậy nên Bình Hải mới
có diện mạo hôm nay, Bình Hải trong làn sóng cải cách mở cửa là đầu tầu
gương mẫu, thực lực kinh tế và thu nhập quốc dân đều là cầm cờ đi trước
trong nước, nói tới đây, tôi lại muốn nói cám ơn, cám ơn các vị đã vất
vả vì Bình Hải, thực sự là nhờ có các vị mà Bình Hải mới biến thành tốt
đẹp như thế này."
Vỗ tay, liên tục không ngừng vỗ tay,ai cũng thích nghe những lời dễ
nghe, những lời này của Văn Quốc Quyền đã cường điệu thành tích mà Bình
Hải đạt được, đám thường ủy tỉnh Bình Hải nghe vậy mặt mày hớn hở, đây
là sự khẳng định đối với công tác của bọn họ.
Văn Quốc Quyền cười nói: "Nói xong những lời dễ nghe rồi, tiếp theo tôi
sẽ nói về mục đích tới Bình Hải lần này, mục đích tôi tới Bình Hải,
không phải để khẳng định thành tích mà các vị đạt được, bởi vì thành
tích đều bày ra đó, tôi nói hay không nói cũng như nhau, mục đích tôi
đến Bình Hải là muốn tìm hiểu về Bình Hải đang trong tiến trình phát
triển, tìm hiểu những khó khăn mà Bình Hải phải đối mặt trong quá trình phát triển, tìm hiểu người dân của Bình Hải trong hiện thực còn tồn tại nan đề gì, tìm hiểu Bình Hải trong quá trình cải cách mở cửa có chỗ nào sai lầm hay không, đồng chí Chấn Lương, đồng chí Hoài Minh, tôi xin nói rõ với các vị, tôi lần này đến chính là để tìm sai lầm đó."
Hiện trường truyền đến vài tiếng cười khẽ, Kiều Chấn Lương mỉm cười nói:
"Hoan nghênh thủ tướng Văn tới tìm sai lầm, lời thật thì khó nghe, tôi
luôn luôn đề xướng cán bộ chúng ta phải tăng mạnh phê bình bản thân,
nhưng phương diện phê bình vẫn làm chưa đủ, thủ tướng Văn lần này đến
nhất định phải phê bình chúng tôi một trận thất tốt."
Tống Hoài Minh vỗ tay trước.
Văn Quốc Quyền cười ha ha nói: "Tự tin, từ những lời này của đồng chí
Chấn Lương tôi biết rằng, trình độ quản lý của Bình Hải rất cao, đồng
chí Chấn Lương tràn ngập tự tin đối với Bình Hải, anh ấy không sợ tôi
tìm sai lầm. Ấn tượng đầu tiên mà Bình Hải lần này tạo cho tôi chính là
rất đẹp, tôi hy vọng tôi sẽ nghe thấy, tôi sẽ nhìn thấy Bình Hải chân
thật nhất, tôi hy vọng khi tôi rời khỏi Bình Hải, tôi có thể thật lòng
nói một tiếng cám ơn, nói với tất cả những người có mặt ở đây rằng các
vị đã vất vả rồi."
Tiếng vỗ tay như sấm, Văn Quốc Quyền trong tiếng vỗ tay trở lại vị trí
của mình, Tống Hoài Minh lớn tiếng tuyên bố: "Tôi tuyên bố, tiệc tối
chính thức bắt đầu."
Bởi vì Trương Dương không phải là nhân viên được mời, cho nên hắn được
an bài ngồi cùng bàn với đám nhân viên công tác Lý Vĩ, Trương đại quan
nhân cũng hiểu rõ trường hợp này tối nay, không có dư địa cho mình múa
may, hắn thành thực ngồi ở đó uống vài chén rượu, ánh mắt quan sát hiện
trường chung quanh, nhìn thấy phó bí thư Ngô Minh của thị ủy thành phố
Lam Sơn, đãi ngộ của hắn và Ngô Minh cũng như nhau, một đám quan viên hạ cấp ngồi ở một bàn trong góc, cách trung tâm còn xa hơn cả Trương
Dương, đừng nhìn đám người này ở địa phương thì đều là nhân vật nổi
danh, nhưng đến trường hợp này, chỉ có thể sắm vai một phiến lá không
bắt mắt, còn hoa hồng chân chính là Văn Quốc Quyền.
Khi yến hội tiến hành được một nửa thì La Tuệ Ninh bảo Lý Vĩ gọi Trương
Dương đến, Trương Dương đi tới bên cạnh La Tuệ Ninh, bàn này của bọn họ
trừ vợ chồng Văn Quốc Quyền ra còn có ba vị bộ trưởng đi theo, bí thư
tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, tỉnh trưởng Tống Hoài Minh đều ở đây, La Tuệ
Ninh nhìn thấy Trương Dương tới, nắm tay Trương Dương giới thiệu với mọi người: "Đây là Trương Dương, con nuôi của tôi, mọi người chắc hẳn đều
biết rồi."
Tống Hoài Minh mỉm cười, nghĩ thầm La Tuệ Ninh ở trước mặt mọi người nói rõ quan hệ của bà ta với Trương Dương, rõ ràng là đang muốn mượn cơ hội này để giúp Trương Dương.
Kiều Chấn Lương cười nói: "Trước đây tôi có nghe nói tới, nhưng cho rằng là lời đồn, không ngờ là thật." Kiều Chấn Lương còn có một suy nghĩ
khác, lúc trước Trương Dương bị quân đội đá ra khỏi hạng mục sân bay mới Giang Thành, không thấy vợ chồng Văn Quốc Quyền nói một câu, nếu lúc đó bọn họ nguyện ý đứng ra, sân bay mới tuyệt không sẽ không xảy ra nhiều
vấn đề như vậy, chắc hẳn nguyên nhân chân chính mà lúc ấy Văn Quốc Quyền bảo trì trầm mặc là để tránh mâu thuẫn, hiện tại sự kiện đó đã nguôi đi rồi, phong đầu cũng đã hết, La Tuệ Ninh ở trước mặt mọi người tuyên bố
Trương Dương là con nuôi của bọn họ, tuyệt không chỉ là muốn đám người ở đây nể tình. Ánh mắt của Kiều Chấn Lương dừng ở trên mặt Văn Quốc
Quyền, phát hiện Văn Quốc Quyền thản nhiên mỉm cười, từ trên mặt ông ta
không nhìn ra được biến hóa quá nhiều, Kiều Chấn Lương cho rằng đến loại cấp bậc như Văn Quốc Quyền, cho dù là mỗi một sự kiện đều có mục đích
của ông ta. La Tuệ Ninh cường điệu quan hệ mẹ con với Trương Dương, rốt
cuộc là để làm lớn hay là có mục đích khác?"
Văn Quốc Quyền nói: "Trương Dương, giúp cha rót rượu cho các chú các bác đi." Những lời này của Văn Quốc Quyền có thể lý giải là sự ủng hộ của
ông ta đối với hành vi của vợ.
Kiều Chấn Lương có chút nhìn không thấu, cao thủ chính trị cũng có lúc phạm phải sai lầm hồ đồ ư?
Trương Dương giống như một đứa trẻ ngoan kính rượu một vòng, thật ra hắn không thích như vậy, chuyện hắn là con nuôi của La Tuệ Ninh trước đây
có rất ít người biết, La Tuệ Ninh cường điệu như vậy chẳng khác nào để
người khắp thiên hạ đều biết, Trương đại quan nhân thầm nghĩ, làm người
phải khiêm tốn, tôi thật ra sinh ra trong một gia đình nghèo, thế này
chẳng phải bỗng dưng biến thành Thái tử đảng ư?
Khi La Tuệ Ninh đứng dậy đi kính rượu, Trương Dương vội vàng đi theo,
hắn không khỏi có chút xấu hổ nói: "Mẹ nuôi, có cần thiết phải cường
điệu việc này như vậy không?"
La Tuệ Ninh mỉm cười nói: "Mẹ sợ con ở Bình Hải lại bị người ta khi dễ."
Trương Dương nói: "Trước giờ luôn là con khi dễ người khác, ai dám khi dễ con chứ."
La Tuệ Ninh đi tới bàn của Hà Trường An và Tra Tấn Bắc, bà ta trước đây
đã đáp ứng giúp Hà Trường An điều hòa quan hệ với Tra Tấn Bắc, hôm nay
vừa hay là một cơ hội,
Nhìn thấy La Tuệ Ninh đến, đám người Hà Trường An tất cả đều đứng dậy,
La Tuệ Ninh cầm chén rượu, nói: "Hà tổng, Tra tổng, mọi người đều là bạn bè, tôi thì không thể kính rượu từng người một, mọi người cùng nhau cạn hai chén vậy.”
Tất cả mọi người đều hưởng ứng, La Tuệ Ninh uống rượu cũng chỉ là nhấp
môi, đương nhiên chẳng có ai đi tính toán với bà ta làm gì, thân phận
địa vị của người ta sờ sờ ra đó, đến kính rượu đã là nể mặt họ rồi.
La Tuệ Ninh nói: "Hà tổng mấy ngày trước có ý rời khỏi buôn bán trang
sức, không biết có tìm được người tiếp nhận thích hợp chưa?"
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Tra Tấn Bắc nghe thấy những lời này
của La Tuệ Ninh, tai dựng đứng cả lên, y sao chưa hề nghe nói Hà Trường
An có ý rời khỏi giới trang sức, nếu thật sự là vậy thì phải tạ thiên tạ địa rồi.
Hà Trường An mỉm cười nói: "Văn phu nhân, nói thật, tôi đối với buôn bán trang sức có chút chán ghét, hiện tại hạng mục trên đầu nhiều như vậy,
đã không có nhiều tinh lực để chiếu cố tới chuyện của phương diện này,
một mực vẫn định chuyển nhượng Kim Toản Thế Gia."
La Tuệ Ninh cười nói: "Tra tổng có hứng thú không?"
Tra Tấn Bắc đang định lên tiếng thì Hà Trường An lúc này đột nhiên thêm
một câu: "Có điều, tôi hiện tại lại đổi ý rồi, chẳng ai hiềm tiền cắn
tay cả, tuy rằng ngành trang sức kiếm hơi ít một chút nhưng dẫu sao thì
mạo hiểm cũng ít, tôi sau khi cân nhắc thận trọng vân định giữ lại Kim
Toản Thế Gia, tạm thời chưa nghĩ tới chuyện chuyển nhượng."
La Tuệ Ninh cười nói: "Suy nghĩ của thương nhân luôn thiên biến vạn hóa."
Tra Tấn Bắc nói: "Nhưng trăm khoanh vẫn quanh một đốm, đều không thoát
khỏi chữ lợi." Y mắng thầm Hà Trường An cố lộng huyền hư, theo lợi nhuận lớn của ngành trang sức, xem ra về sau còn phải đấu tiếp trong lĩnh vực này.
La Tuệ Ninh biết Hà Trường An thay đổi ý định, tất nhiên cũng không định nói nhiều làm gì, bà ta nâng chén, nói: "Các vị tiếp tục nói chuyện đi, tôi đi một vòng." Bà ta cười nói với Trương Dương: "Giúp mẹ kính hai
chú mấy chén."
Trương Dương ngồi xuống cạnh Khưu Phượng Tiên, Tra Tấn Bắc chủ động chạm cốc với hắn, uống một chén rượu, nói: "Trương Dương, tôi nghe nói khu
đất sân thể dục Nam Tích sẽ bán đấu giá ra ngoài hả, chuyện này có phải
đã được quyết định rồi hay không?"
Hà Trường An bất lộ thanh sắc, Tra Tấn Bắc sở dĩ hỏi như vậy, mười phần
là muốn nói cho mình nghe, hiện tại khu đất đó của sân thể dục Nam Tích
hấp dẫn không ít sự chú ý của thương nhân, Tra Tấn Bắc xem ra đã nghe
nói mình có hứng thú với khu đất đó, cho nên lại giở trò cũ, y chắc muốn lợi dụng chuyện này để đối nghịch với mình. Bởi vì chuyện của Kim Toản
Thế Gia, giữa Hà Trường An và Tra Tấn Bắc đã kết thù rất sâu, Hà Trường
An lúc ban đầu quả thực là chiếm được không ít số định mức, y có ưu thế
phía tài nguyên khoáng sán, nhưng ở phương diện thiết kế thì lại kém hơn hẳn, Kim Toản Thế Gia cũng bởi vì vấn đề thiết kế, độ phát triển rõ
ràng chậm dần, mà Tinh Toản của Tra Tấn Bắc trên phương diện thiết kế có ưu thế, ở trong quần thể khách giàu thủy chung chiếm đại bộ phận số
định mức, mà lợi nhuận từ quần thể này là nhiều nhất. Tinh Toản lúc ban
đầu sau sự trùng kích của Kim Toản Thế Gia tổn thất không ít số định
mức, nhưng hiện tại bọn họ chịu hạ thấp tư thái, cũng đặt tầm mắt ở quần thể tiêu phí bình thường, gần đây tình huống doanh tiêu có biến chuyển
tốt. Hà Trường An tuy rằng là thương nhân thành công, nhưng trong ngành
trang sức dù sao cũng là lần đầu chen chân vào, so với Tra Tấn Bắc thì
vẫn còn kém nhiều, đây cũng là nguyên nhân mà y lúc trước muốn từ bỏ Kim Toản Thế Gia.
Nhưng sự cường thế của Tra Tấn Bắc lại khơi dậy lòng háo thắng của Hà
Trường An, y đã thôi không muốn từ bỏ Kim Toản, cho dù chuyển nhượng thì cũng không chuẩn bị chuyển nhượng cho Tra Tấn Bắc.
Sự cừu thị của Tra Tấn Bắc đối với Hà Trường An là vì y vượt quá giới
hạn, cường thế tiến vào giới châu báu, muốn xin một chén canh. Tra Tấn
Bắc là người kiêu ngạo, y cho rằng mình mới là lão đại xứng đáng của thị trường châu báu Trung Quốc, sự tham gia của Hà Trường An trong mắt y
chính là một loại khiêu khích.
Trương Dương sớm đã hiểu rõ mâu thuẫn giữa hai người này, khi còn làm
hạng mục sân bay mới của Giang Thành, hai người diễn ra một vở kịch
trước tiên cùng nhau đòi đầu tư, về sau cùng nhau rút lui, suýt chút nữa thì đẩy Trương Dương vào khốn cảnh, Trương Dương không muốn tham gia
vào sự phân tranh giữa thương nhân, nguyên tắc của hắn chính là bảo trì trung lập. Trương Dương nói: "Chuyện bán đấu giá đấu trên cơ bản đã
được định ra rồi, gần đây sẽ công bố quy tắc chi tiết và cụ thể ra
ngoài." Hắn mỉm cười nói: "Tra tổng cũng có hứng thú à?"