Trương Dương cười nói: "Anh không thông minh sao có thể khiến phó thị trưởng
Tần xinh đẹp và trí tuệ của chúng ta một mực vì anh như vậy?"
Tần Thanh nhìn nhìn chung quanh, bước nhanh tới cuối hành lang, nói: "Tự sướng!"
Trương Dương nói: "Đã trễ thế này còn đang họp, anh đã nói với em là
đừng có bán mạng vì công việc như vậy, không chịu nghe anh thì lần sau
gặp anh sẽ đánh đít em đó."
Tần Thanh nói: "Anh tới đây!" Trong lòng thì ấm áp vô cùng, sự quan tâm của Trương Dương khiến cô ta vô cùng hưởng thụ.
Trương Dương nói: "Anh vừa rồi nhìn thấy Ngô Minh."
Tần Thanh lúc này mới ý thức được Trương Dương đang ở Đông Giang, cô ta nói khẽ: "Anh cũng tới Đông Giang à?"
Trương Dương nói: "Đến được vài ngày rồi, phó thủ tướng Văn tới, mẹ nuôi bảo anh ở lại với bà ấy, cho nên không thể lập tức trở về được."
Tần Thanh nói: "Hành trình cụ thể của Thủ tướng Văn đã được quyết định chưa?"
Trương Dương lắc đầu nói: "Chưa, có điều lần này ông ta trọng điểm khảo
sát hạng mục khu khai phá, anh đã nói với Ngô Minh rồi, có điều anh đối
với thằng ôn này vẫn không yên tâm, nói trực tiếp với em vẫn tốt hơn."
Tần Thanh biết hắn không yên tâm về điều gì, hắn lo lắng Ngô Minh ở giữa phá rối, có điều Tần Thanh cho rằng Ngô Minh vẫn chưa tới mức làm ra
chuyện bỉ ổi như vậy, dù sao cũng liên quan đến vinh dự tập thể của ban
lãnh đạo Lam Sơn, mà y cũng là một thành viên trong tập thể. Tần Thanh
cười nói: "Anh yên tâm đi, để nghênh đón lần thị sát này của thủ tướng
Văn, Lam Sơn đã làm tốt chuẩn bị rồi."
Trương Dương nói: "Nhưng anh nghe ý tứ của ông ta, lần này đến Bình Hải
là để tìm khuyết điểm, ông ta muốn nhìn thấy một mặt chân thật nhất của
Bình Hải, nếu dấu vết chuẩn bị quá rõ ràng, có thể sẽ tốt quá hóa dở,
ông ta chưa chắc sẽ cao hứng." Trương Dương đối với Văn Quốc Quyền cũng
có chút thấu hiểu.
Tần Thanh trầm mặc trong chốc lát, rồi nói khẽ: "Em hiểu rồi!"
Trương Dương lại nói: "Mẹ nuôi anh tới, bà ấy rất thích anh, anh lần này chỉ cố để cho bà ta cao hứng, anh thấy thủ tướng Văn cũng không tiện
tìm sai lầm của anh."
Tần Thanh bật cười, Trương Dương chính là Trương Dương, phương thức duy
của hắn không giống người thường, rõ ràng là chuyện công, nhưng hắn luôn đều có thể nghĩ biện pháp để biến thành việc tư, có điều những gì hắn
nói cũng vẫn có thể xem là một biện pháp tốt, Tần Thanh nói: "Anh có
phải cùng đi trong toàn bộ hành trình không?"
Trương Dương nói: "Anh không biết, xem mẹ nuôi nói thế nào đã, nếu bà ấy đòi anh đi theo, anh sẽ tạm thời gác công tác sang một bên."
Tần Thanh nói: "Khó khăn lắm mới có cơ hội gặp mặt, anh nên giành thời gian ở với bà ấy nhiều hơn.”
Trương Dương và Tần Thanh nói chuyện xong, di động lập tức đổ chuông,
vẫn là Cao Liêm Minh gọi tới, hắn và Đinh Triệu Dũng, Thường Hải Tâm,
Triệu Tĩnh, Đinh Bân đang ăn lẩu Tứ Xuyên ở dưới toà nhà công ty máy
tính của Đinh Triệu Dũng, đợi cho tới chín giờ vẫn thấy Trương Dương chư tới, cho nên mới gọi điện thoại tới giục hắn.
Trương Dương sau khi nhận được điện thoại lập tức chạy tới đây, hắn tới
phòng ở tầng hai, vừa mới vào cửa phòng liền cảm thấy vù, một cái bánh
ngọt bay vào mặt hắn, Trương đại quan nhân thân thủ cỡ nào chứ, nhẹ
nhàng rùn người xuống tránh, nhưng nhân viên phục vụ đưa đồ ăn tới ở
phía sau thì lại không may mắn như vậy, bánh ngọt đập trúng mặt hắn,
khay trong tay cũng rơi xuống đất, mấy món thức ăn rơi xuống đầy đất,
nhân viên phục vụ sợ đến ngây ra.
Người ở bên trong tất cả đều ngây ra, người khởi xướng Cao Liêm Minh thè lưỡi, cầm chén rượu lên giả bộ thản nhiên như không nói: "Mọi người
uống rượu đi!"
Trương Dương nói: "Còn có lòng uống rượu à, không ngờ lại đánh lén tôi,
to gan lắm, hắn cười nói với nhân viên phục đó: "Không sao đâu, đùa thôi mà!"
Đinh Triệu Dũng chạy nhanh tới nói với nhân viên phục vụ đó: "Ngại quá,
lát nữa nói với ông chủ của các cậu một tiếng, tất cả thiệt hại chốc nữa tính cho tôi."
Trương Dương đi tới phía sau Cao Liêm Minh, giơ tay lên đập nhẹ một cái
vào đầu hắn, đương nhiên không phải đánh thật. Trương đại quan nhân nếu
đánh thật, một cái đập này đủ để biến Cao Liêm Minh thành thần kinh rung rinh.
Cao Liêm Minh bật cười: "Anh đã tới muộn còn đánh người nữa, không phân rõ phải trái gì cả!"
Trương đại quan nhân cười nói: "Anh không phải là luật sư ư? Không phục
thì tới pháp viện mà tố cáo tôi!" Hắn ngồi xuống bên cạnh Cao Liêm Minh, nhìn bánh ngọt trên bàn, nói: "Hôm nay là sinh nhật ai vậy?"
Triệu Tĩnh ủy khuất, chỉ thiếu chút nữa là rơi cả nước mắt, sinh nhật
của em gái mà anh trai không ngờ lại quên mất, buổi chiều cô ta là cố ý
không nhắc nhở hắn, xem hắn có thể tự nhớ ra hay không, nhưng hắn không
ngờ lại một chút ấn tượng cũng không có. Trương Dương nhìn thấy vẻ mặt
của em gái, lúc này mới nhớ ra, mình gần đây bận công tác quá, thực sự
là quên cả sinh nhật của em gái, hắn áy náy nói: "Anh xem trí nhớ của
tôi này, sinh nhật tiểu Tĩnh mà thôi không ngờ cũng quên mất, đáng phạt, đáng phạt!"
Cao Liêm Minh rót đầy một cốc rượu trắng cho Trương Dương: "Đây chính là tự anh nói đấy nhé, vậy chúng tôi phạt!"
Thường Hải Tâm nói: "Có nói là phạt uống rượu đâu, sinh nhật của em gái
anh, anh làm anh nói sao cũng phải thể hiện một chút nữa."
Trương Dương gật đầu, hắn còn chưa chuẩn bị quà gì, từ trong ví lấy ra
năm trăm đồng đưa cho Triệu Tĩnh nói: "Tiểu Tĩnh, em cầm tiền tự đi mua
quà vậy nhé, anh gần đây bận việc nên quên cả sinh nhật của em, anh cam
đoan, về sau sẽ không quên nữa."
Triệu Tĩnh cười cười đẩy tiền về cho hắn: "Anh, có câu nói này của anh
là được rồi, em không cần tiền, chỉ cần anh trong lòng nhớ tới em là
được rồi."
Trương Dương cười nói: "Nhớ, nhớ chứ, anh chỉ có một đứa em gái là em,
làm sao mà quên được, nhưng tiền thì vẫn phải cầm, đi mua mấy bộ quần áo đẹp, sắp nghỉ đông rồi, ăn mặc thật đẹp rồi về nhà chơi."
Triệu Tĩnh lúc này mới nhận tiền, cười cười gật đầu.
Trương Dương cầm cốc rượu đó lên, nói: "Tôi hôm nay đã tới muộn, lại
quên cả sinh nhật em gái, đáng phạt, cốc rượu này tôi uống, chúng ta
cùng nhau chúc tiểu Tĩnh sinh nhật vui vẻ!"
Mọi người cùng nhau hưởng ứng, Trương Dương uống cạn rượu trong chén thủy tinh đó.
Triệu Tĩnh tự tay cắt một miếng bánh ngọt đưa cho Trương Dương: "Anh, anh ăn bánh ngọt đi!"
Trương Dương tuy rằng bình thường không thích ăn đồ ngọt, nhưng sinh nhật em gái thì vẫn phải ăn một chút.
Triệu Tĩnh nói: "Anh, địa điểm thực tập đã quyết định rồi, em sẽ thực
tập trong trường đại học phạm Đông Giang, Đinh Bân tới Ủy ban thể dục
thể thao tỉnh Bình Hải thực tập."
Trương Dương gật đầu, liếc Đinh Bân một cái, Đinh Bân cười cười với hắn. Cho tới giờ Đinh Bân đối với Trương Dương vẫn luôn có chút sợ hãi, ở
trước mặt Trương Dương biểu hiện rất ngoan ngoãn: "Anh Trương, về sau
còn cần anh chỉ điểm em nhiều hơn."
Trương Dương cười nói: "Tôi là Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam
Tích, cậu là Ủy ban thể dục thể thao tỉnh, nói không chừng về sau còn có thể thành lãnh đạo thượng cấp của tôi ấy chứ."
Đinh Bân vội vàng nói: "Không dám, không dám, em nào dám làm lãnh đạo
của anh, em chỉ là một thực tập sinh, không có quyền lực gì cả?"
Trương Dương rất hài lòng đối với biểu hiện hiện tại của Đinh Bân, thằng ôn này chắc là từ chuyện trước đây đã rút ra được bài học, làm người
khiêm tốn hơn nhiều, cũng ngoan ngoãn hơn nhiều. Trương Dương nói: "Từ
từ sẽ được thôi, cậu là xuất thân chính quy mà, về sau tiền cảnh phát
triển tốt lắm."
Triệu Tĩnh nói: "Anh, em vừa gọi điện thoại cho mẹ, mẹ nói năm nay vẫn muốn ở nhà cũ đón tết."
Trương Dương gật đầu, hắn lúc trước muốn bảo cả nhà tới Nam Tích đón
tết, nhưng bị bà ấy từ chối, chắc là lớn tuổi rồi, càng tới ngày tết
càng không muốn đi xa, Trương Dương nói: "Anh lúc trước đã nói chuyện
với mẹ rồi, mẹ không muốn tới thì chúng ta về đón năm mới vậy."
Triệu Tĩnh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhìn nhìn Đinh Triệu Dũng,
Đinh Triệu Dũng nói: "Triệu Tĩnh, em sắp nghỉ đông rồi, trong lúc nghỉ
đông cũng đưng vội về hà, tới công ty của anh hỗ trợ đi, chờ trước tết
âm lịch rồi về." Thật ra đây là gã lúc trước đã thương lượng với Triệu
Tĩnh rồi, Triệu Tĩnh không dám nói với Trương Dương, cho nên bảo gã nói.
Động tác rất nhỏ của Triệu Tĩnh không thể qua được mắt Trương Dương, hắn
không khỏi thầm cảm thán, con gái lớn rồi thì cuối cùng thành người nhà
khác, Triệu Tĩnh nghỉ hè đã không ở nhà, hiện tại nghỉ đông cũng muốn
giành hơn phân nửa thời gian ở lại Đông Giang.
Trương Dương không vạch trần, mỉm cười nói: "Đinh tổng thích nó như vậy
thì để lại xã hội thực tiễn đi, thuận tiện kiếm thêm chút tiền cũng
tốt."
Triệu Tĩnh được anh trai đồng ý cho ở lại, không khỏi tươi cười hớn hở.
Trương Dương nhắc nhở cô ta: "Trước tết âm lịch phải trở về sớm một chút, đừng để mẹ nhớ thương."
Tối hôm đó Trương Dương và Thường Hải Tâm cùng nhau tới Nam Quốc Sơn
Trang ở trọ, hai người lái xe tới phía dưới Nam Quốc Sơn Trang, Thường
Hải Tâm bỗng nhiên hưng trí, cô ta bảo lái xe dừng lại, cùng với Trương
Dương đi bộ lên núi.
Trương Dương nhìn khách sạn ở giữa sườn núi, không khỏi cười khổ nói: "Hải Tâm, còn xa lắm, thật sự muốn đi bộ à?"
Thường Hải Tâm nói: "Anh không cảm thấy đi bộ trong đồng tuyết là một chuyện rất lãng mạn ư?"
Trương Dương nói: "Đó là ở phương bắc, nơi này là phương nam, tuyết gần như tan hết rồi, lấy đâu ra lãng mạn!"
Thường Hải Tâm có chút bất mãn nói: "Con người anh đúng là luôn đại sát
phong cảnh, hai ngày nay tôi vì chuyện trung tâm tin tức của Ủy ban thể
dục thể thao mà chạy đông chạy tây, chân sưng phồng cả lên rồi, không có công lao cũng có khổ lao, bảo anh đi tản bộ với tôi mà anh không muốn
hả!"
Trương Dương nói: "Không phải, tôi là thấy đường núi trơn, sợ cô không
cẩn thận trượt chân..." Còn chưa dứt lời, Thường Hải Tâm ai u một tiếng, dẫm nát một khối băng, bị sái chân, không phải Trương Dương đỡ lấy cô
ta đúng lúc thì đã ngã xuống rồi.
Trương Dương nói: "Thấy chưa, thấy chưa, bị tôi nói trúng rồi kìa!"
Thường Hải Tâm đau đớn nhăn mặt, nói: "Miệng quạ đen!"
Trương Dương nhìn thấy vẻ mặt của cô ta đau đớn như vậy, chắc là chân cô ta bị trẹo không nhẹ, xoay người nhìn lại, chiếc xe taxi đó đã sớm đi
xa rồi, Trương Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lãng mạn, nữ nhân lãng mạn
lên đúng là muốn mất mạng mà, hắn cúi người xuống: "Tôi cõng cô!"
"Không cần!" Thường Hải Tâm lắc đầu, kiên trì đi lên trước một bước,
nhưng gót giày lại gẫy, chân lại bị trẹo một cái, Thường Hải Tâm đau đến nỗi tóm lấy cánh tay Trương Dương: "Xui xẻo quá!"
Trương Dương cười nói: "Cho cô một lựa chọn, hoặc là tôi cõng cô, hoặc là tôi bế cô."
Thường Hải Tâm đỏ mặt, nói: "Anh cõng tôi đi!"
Trương Dương cúi người, Thường Hải Tâm nằm lên người hắn, Trương Dương
ôm lấy mông cô ta nhẹ nhàng nhấc lên, Thường Hải Tâm ôm cổ hắn, hai gò
má đỏ bừng, may mà đang là buổi tối, không ai nhìn thấy vẻ mặt của cô ta lúc này.
Trương Dương cõng Thường Hải Tâm chậm rãi đi lên sơn trang, hắn quan tâm nói: "Chân còn đau không?"
Thường Hải Tâm lắc đầu, nhớ ra Trương Dương không nhìn thấy liền nói một câu: "Không đau!" một trận gió đêm thổi tới, Thường Hải Tâm không nhịn được hắt xì, Trương Dương nói: "Nếu cảm thấy lạnh thì ôm chặt vào, tôi
không ngại bị cô chiếm chút tiện nghi đâu."
Thường Hải Tâm thầm nghĩ vẫn chưa biết ai chiếm tiện nghi của ai đâu, cô ta không nói gì, có điều hai tay ôm vẫn chặt lấy Trương Dương.
Tuyết miền nam tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, tuyết đọng đã tan khiến cho dốc núi trong màn đêm lốm đốm bạc, Thường Hải Tâm nói: "Tôi thích
tuyết rơi, trước đây khi ở kinh thành học đại học, mỗi lần tuyết rời,
tôi đều đặc biệt vui vẻ, nhưng tốt nghiệp về quê, thì ít khi thấy tuyết
rơi.”
Trương Dương nói: "Cô nếu muốn ngắm tuyết thì tôi cho cô nghỉ mấy ngày, cô tới đông bắc chơi vài ngày, ngắm tuyết rơi."
Thường Hải Tâm cười nói: "Tôi sợ lạnh nói."
Trương Dương nói: "Cho nên mới nói trên thế giới này không có chuyện hoàn mỹ."
Thường Hải Tâm nói: "Ngày mai tôi về trước Nam Tích về trước, chuyện
trung tâm tin tức đã xác định rồi, tôi trở về chuẩn bị một chút, tranh
thủ trong một tháng thành lập xong trung tâm tin tức."
Trương Dương nói: "Ủy ban thể dục thể thao sắp chuyển nhà rồi, thị lý đã quyết định bán đấu giá công khai khu đất sân thể dục cũ và Ủy ban thể
dục thể thao, địa điểm làm việc của chúng ta sau này sẽ ở trung tâm thể
dục mới, tôi đã bàn xong với phía Nam Dương Quốc Tế rồi, bọn họ lâm thời thuê cho chúng ta một ký túc xá một tầng, làm nơi làm việc lâm thời của Ủy ban thể dục thể thao chúng ta, chờ tôi trở về sẽ an bài cụ thể."
Thường Hải Tâm nói: "Tôi thấy hoàn cảnh làm việc của Ủy ban thể dục thể
thao hiện tại của chúng ta rất tốt, thật sự phải dời đi ư?"
Trương Dương gật đầu nói: "Đành chịu thôi, tổ chức vận hội tỉnh cần dùng tiền, tài chính của thị lý lại không thể ủng hộ nhiều cho chúng ta,
hiện tại không ít người có chủ ý với khu đất này, nếu có thể bán ra với
giá tốt, tài chính thành phổ có thể bớt khó khăn, mà chúng ta cũng có
thể có được một khoản tài chính, tổ chức vận hội tỉnh cũng sẽ thoải mái
hơn."
Thường Hải Tâm nói: "Cái mà anh có là biện pháp, tôi tin vận hội tỉnh lần này nhất định có thể tổ chức thành công!"
Trương Dương cười nói: "Có lòng tin với tôi như vậy à?"
Thường Hải Tâm thấp giọng ừ một tiếng.
Trương Dương nói: "Đến Nam Tích công tác đã thích ứng chưa?"
Thường Hải Tâm nói khẽ: "Ở bên cạnh anh công tác không có gánh nặng gì,
thực sự rất nhẹ nhàng." Cô ta lập tức cười khanh khách nói: "Có thể là
bởi vì tôi ở Lam Sơn, trong công tác, trong cuộc sống đâu đâu cũng tràn
ngập bóng dáng của cha tôi, rời khỏi Lam Sơn khiến tôi cảm thấy tự do
hơn rất nhiều."
Nghe Thường Hải Tâm nói như vậy, Trương Dương bất giác nhớ tới em gái
Triệu Tĩnh, xem ra con gái trong giai đoạn nhất định đều sẽ sinh ra tâm
tính như vậy, sự quan tâm của người cha đối với con gái đôi khi trở
thành sự gò bò trong lòng họ!" Thường Hải Tâm xuất thân từ gia đình cán
bộ cao cấp, khi cô ta hưởng thụ sự vinh quang của cha chú đồng thời cũng bị một loại áp lực mà người khác không hiểu được. Ở Lam Sơn, bất kể cô
ta làm gì, điều đầu tiên mà người khác nghĩ đến sẽ là, cô ta là con gái
của Thường Tụng, chứ không phải là Thường Hải Tâm, đây đúng là nguyên
nhân chân chính mà cô ta lựa chọn rời khỏi Lam Sơn, cũng chỉ có rời khỏi Lam Sơn, cô ta mới có thể thực sự thoát khỏi cái bóng của cha chú.
Trương Dương bởi vậy mà cảm thấy thoải mái, xem ra Thường Hải Tâm cuối
cùng quyết định đến Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích công tác
không chỉ là vì mình.
Đêm dài người vắng, trên đường tới Nam Quốc Sơn Trang có rất ít xe đi
qua, cho dù ngẫu nhiên xe đi qua cũng không có ý dừng lại. Ngô Minh ngồi xe Audi vừa hay quay về vào lúc này, y nhìn thấy đôi nam nữ ở ven
đường, hơn nữa ngay lập tức nhìn ra đó là Trương Dương và Thường Hải
Tâm, Ngô Minh ngạc nhiên mở to hai mắt, y không ngờ rằng, Trương Dương
lại ở cùng một chỗ với con gái bảo bối của Thường Tụng. Ngô Minh xoay
người từ cử sổ xe nhìn theo, Thường Hải Tâm nằm trên lưng Trương Dương,
hai người dán sát vào nhau, chỉ có đôi tình nhân đang yêu nhau nồng thằm mới làm vậy.
Cho tới khi bóng của hai người biến mất trong bóng đêm, Ngô Minh mới
quay đầu lại ngồi tử tế, chẳng trách Thường Hải Tâm lại đòi điều đến Ủy
ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích để công tác, thì ra là có quan
hệ với Trương Dương. Ngô Minh lại nghĩ tới lời đồn về quan hệ giữa
Trương Dương và Tần Thanh, trong lòng đối với Trương Dương thật sự là
vừa hận lại vừa ghen ghét, sao nhiều bông hòa nhài lại đi cắm vào bãi
cứt trâu này.
Trương đại quan nhân một đường cõng Thường Hải Tâm trở về Nam Quốc Sơn
Trang, khi đến cửa lớn, Thường Hải Tâm kiên trì đòi xuống, cô ta cũng sợ bị người khác nhìn thấy, ảnh hưởng không tốt.
Trương Dương tới chỗ cửa bảo vệ hỏi mượn một chiếc xeđiệ, đưa Thường Hải Tâm trước cửa phòng của cô ta, giúp Thường Hải Tâm mở cửa phòng, cười
nói: "Tôi về thay quần áo trước, lát nữa tới giúp chữa chân cho cô."
Thường Hải Tâm lắc đầu nói: "Không cần đâu, giờ không thấy đau nữa rồi."]
Tuy rằng Thường Hải Tâm nói không cần, nhưng Trương Dương một lát sau vẫn tới, trong tay còn cầm một lọ rượu thuốc.
Hắn bảo Thường Hải Tâm đặt chân lên đùi hắn, nhìn thấy chân trái Thường
Hải Tâm có chút sưng lên, ấn nhẹ một cái, Thường Hải Tâm không chịu được run bắn lên.
Trương Dương cười nói: "Còn nói không đau à, nếu tôi mặc kệ cô, ngày mai chân này chỉ sợ sẽ sưng thành cái bánh bao."
Thường Hải Tâm nói: "Chỉ tại cái miệng quạ đen của anh!"
Trương Dương bật cười ha ha, cầm chân ngọc của Thường Hải Tâm, chỗ chạm
vào thấy mềm mại trắng mịn, chân Thường Hải Tâm trông khá đẹp, da thịt
nõn nà nhẵn nhụi. Cầm trong tay giống như một tác phẩm nghệ thuật không
có tỳ vệt, quả nhiên là khiến người ta động lòng, vô cùng mê người.
Thường Hải Tâm thấy Trương Dương nhìn chân mình không chớp mắt, mặt
không khỏi đỏ lên, nhẹ giọng gắt: "Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy chân
người khác bao giờ à?"
Trương Dương cầm chân cô ta ấn nhẹ một cái, Thường Hải Tâm không chịu được đau, hét lên: "Ái, ái ái!"
Trương Dương cười nói: "Chưa từng gặp chân nào đẹp như vậy, lạ ghê ta, chân của cô sao không thối chút nào vậy?"
Thường Hải Tâm liều mạng rụt chân về, lại bị Trương Dương nắm trong tay, gắt khẽ: "Chân của anh mới thôi!"
Trương Dương nói: "Tôi là xú nam nhân mà, chậc chậc, thơm quá!"
Thường Hải Tâm trợn mắt lên: "Buông ra!" Cô ta cảm thấy quan hệ giữa
mình và Trương Dương càng lúc càng khó nắm bắt, từ sau khi Trương Dương
nửa đêm chui lên giường cô ta, hai người khi ở chung liền trở nên ám
muội mập mờ, nói thế nào cũng không rõ ràng, đến bây giờ Thường Hải Tâm
cũng không biết hắn vì sao phải nửa đêm vụng trộm chui vào trong phòng
mình, nhưng cô ta không tiện hỏi mà cũng không dám hỏi.
Da mặt Trương đại quan nhân đã tu luyện tới cảnh giới nhất định, Thường
Hải Tâm nói buông ra, hắn có thể nghe theo mới lạ, hai tay nắm chặt cổ
chân Thường Hải Tâm, một tay cầm lấy bàn chân cô ta day khẽ, sau đó nói: "Đừng nghĩ nhiều, tôi thực không có ý chiếm tiện nghi của cô đâu, nếu
là người khác thì chẳng ai nguyện ý ở đây khen chân cô cả." Hắn đặt chân ngọc của Thường Hải Tâm ở trên đầu gối của mình, xoa một ít nước thuốc
lên, xoa bóp cho Thường Hải Tâm.
Thường Hải Tâm thấy từ ngón chân đến bàn chân từ từ nóng lên, đau đớn
cũng dần dần biến mất, nhìn bộ dạng chuyên chú và nghiêm túc của Trương
Dương, Thường Hải Tâm định nói gì đó nhưng lại không biết nên nói từ
đâu.
Trương Dương nói: "Hải Tâm, tôi vốn cảm thấy tôi là người tốt, nhưng
hiện tại càng ngày càng phát hiện tôi không phải là người tốt." Những
lời này của Trương đại quan nhân tuyệt đối không phải là không có lý do, từ lúc tới thời đại này, nhận thức, quan điểm của hắn đã thay đổi rất
nhiều.
Thường Hải Tâm cắn cắn môi, nói: "Thật ra anh trước giờ cũng không phải
là một người tốt, nhưng ..." Cô ta tạm dừng một chút rồi mới thẽ thọt
nói với Trương Dương: "Nhưng anh cũng không phải là người xấu."
Trương Dương nói: "Tôi rất háo sắc." Những lời này cũng thực sự là cầu thị.
"Tôi biết!"
"Tôi cũng muốn làm một người tốt!"
Thường Hải Tâm nói: "Bất kỳ sự vật hoặc là bất kỳ ai đều là tương đối,
mỗi người sống trên đời đều có vị trí của mình, có người thích, có kẻ
ghét."
Trương Dương thuận theo những lời này của Thường Hải Tâm, hỏi: "Cô rốt
cuộc là thích tôi hay là ghét tôi?" Sau khi thằng ôn này hỏi ra những
lời này liền có chút hối hận, hỏi thừa quá đi, câu này không chỉ thừa mà còn là ngu xuẩn, Thường Hải Tâm sao có thể ghét mình được.
Thường Hải Tâm quả nhiên không đáp lại câu hỏi của hắn, nói khẽ: "Tôi thích anh hay là ghét anh, đối với anh quan trọng lắm ư?"
Trương đại quan nhân toát mồ hôi, toát mồ hôi thôi thì không nói làm gì, nhưng không ngờ mồ hôi toát ra còn rơi xuống, vừa hay rơi lên mu bàn
chân trắng nõn của Thường Hải Tâm, khi Trương Dương đối với thời đại
này cảm thấy nhận thức càng lúc càng sâu, hắn phát hiện mình cũng càng
lúc lún càng sâu, hắn không phải là một nam nhân không biết chịu trách
nhiệm, Trương Dương ấn mạch vào huyệt ở chân của Thường Hải Tâm.
Thường Hải Tâm bởi vì không nhịn được đau đớn mà hét lên: "Ái!"
Trương Dương thả chân cô ta ra, mỉm cười nói: "Được rồi, đảm bảo cô ngày mai không sao."
Thường Hải Tâm nhìn Trương Dương, nói khẽ: "Anh cũng mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi."
Trương Dương không ngủ được, bởi vì hắn phát hiện mình càng lúc càng
không biết phải làm như thế nào mới nắm bắt được tình cảm, kỳ thực buổi
tối như vậy rất nhiều người đều không ngủ được, Văn Quốc Quyền cũng
không ngủ, ông ta ngồi ở ban công lăng lẽ nhìn bầu trời đêm, Bình Hải
ban đêm so với kinh thành thì ấm áp hơn rất nhiều, thậm chí tạo cho ông
ta một cảm giác sai lầm như đây là mùa xuân.
La Tuệ Ninh lặng lẽ đi tới sau ông ta, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai ông ta, ôn nhu nói: "Vì sao vẫn chưa ngủ?"
"Không ngủ được, ngày đầu tiên tới Bình Hải, tôi bỗng nhiên sinh ra một
loại ảo giác, giống như tất cả mọi người đều đang phòng bị tôi, bọn họ
vỗ tay, nhưng ở sâu trong lòng thì lại không chào đón tôi đến đây, cho
rằng sự có mặt của tôi mang đến phiền toái, mang tới sự bất tiện cho
họ."
La Tuệ Ninh bật cười, bà ta nhẹ nhàng xoa vai chồng: "Ông luôn nghĩ
nhiều hơn người khác, thật ra người khác không nghĩ nhiều như vậy đâu."
Văn Quốc Quyền cầm nhật trình trong tay đưa cho La Tuệ Ninh: "Từ trước
khi chúng ta tới Đông Giang, bọn họ đã an bài nhật trình cho tôi, nếu
dựa theo an bài của bọn họ, những gì tôi nhìn thấy có lẽ là một cảnh
phồn vinh, thái bình, nhưng tôi lại không được nhìn thấy Bình Hải chân
chính.”
La Tuệ Ninh nói: "Có một số việc không phải một sớm một chiều là hình
thành, muốn ở trong khoảng thời gian ngắn đi tìm hiểu một tỉnh, thậm chí một thành thị căn bản là điều không thể.”
Văn Quốc Quyền nói: "Điều mà tôi thực sự thấy nuối tiếc không phải là là tôi có thể nhìn thấy cái gì, mà là tất cả những gì mà tôi nhìn thấy xen vào quá nhiều hàm lượng nước, cán bộ của chúng ta đã quen trình diện
một mặt ngăn nắp gọn gàng nhất cho lãnh đạo, trước đây đề xướng tinh
thần người chủ, đối với rất nhiều người mà nói không phải là một loại
trách nhiệm, mà là cớ để bọn họ kiếm được chính tích."
La Tuệ Ninh lắc lắc hai vai Văn Quốc Quyền: "Quốc Quyền, ông lúc nào
biến thành ngốc nghếch đa cảm như vậy, cho dù là tồn tại vấn đề thì
người phải giải quyết vấn đề vẫn chính là những lãnh đạo địa phương này, ông không thể làm thay được. Ông phải nhớ kỹ mục đích mà mình lần tới
đây là để thị sát chứ không phải là để sửa sai."
Văn Quốc Quyền nhẹ nhàng vỗ tay vợ: "Dựa theo an bài trước của bọn họ,
ngày mai tôi phải tới viếng thăm và khảo sát khu khai phá thành phố Lam
Sơn."
"Ông muốn thay đổi ư?"
Văn Quốc Quyền nói: "Chuyện không có ý nghĩa tôi không muốn làm, mỗi một địa phương được ghi trên nhật trình đều đã chuẩn bị kỹ càng, thành tích của Bình Hải không phải một hai khu khai phá là có thể khẳng định,
nhưng vấn đề của Bình Hải cũng sẽ không thông qua một hai khu khai phá
mà chứng minh được."
La Tuệ Ninh cười nói: "Ông trong lòng phủ định chuyện mà người khác an bài trước, phải chăng trong lòng đã có tính toán gì rồi."
Văn Quốc Quyền nói: "Tôi muốn tới xem mấy công trình trọng điểm của Bình Hải, ví dụ như, cảng Nước Sâu Nam Tích?"
La Tuệ Ninh nói: "Nam Tích? Không phải là địa phương mà Trương Dương đang công tác ư?"
Văn Quốc Quyền gật đầu nói: "Không có bất kỳ liên quan gì tới nó cả,
thời đại hiện giờ, mỗi cán bộ đều treo cải cách ở trên miệng, nhưng cải
cách nên làm từ đâu, nên nắm bắt chừng mực như thế nào, toàn bộ đều là
một vấn đề, bởi vì bọn họ không ai có kinh nghiệm, làm sao có thể thúc
đẩy phát triển cải cách, đối với mỗi người mà nói, đều là một quá trình
lần mò."