Thấy sân khấu trên xảy ra loại chuyện này, hiện trường nhất thời nổ tung, tố chất diễn viên nghiệp dư trong kinh kịch cũng tốt xấu lẫn lộn, nhất là đám người trẻ tuổi theo tới giúp vui, phía dưới kêu la: Hát đi, hát đi chứ!
Liễu Đan Thần cắn cắn môi anh đào, cô ấy không phải không muốn hát, thế nhưng đột nhiên không phát ra được âm thanh.
a
Hiện trường bắt đầu có người ồn ào, có người cầm bình đồ uống xác hạt dưa ném lên sân khấu, hiện trường loạn thành một đoàn, đơn vị diễn xuất nhanh chóng đem màn sân khấu kéo lại, trong thính phòng có không ít người hô lớn trả vé, còn có người nhào loạn xông lên sân khấu.
Cố Doãn Tri nhíu nhíu mày, không ngờ rằng tới kinh thành xem hai tuồng Mộc Quế Anh đại phá Thiên Môn Trận, kết quả đều xảy ra sự tình, Trương Dương che chở hai cha con Cố Doãn Tri đi ra rạp hát, Cố Doãn Tri nói: Trương Dương, ba và Dưỡng Dưỡng đi về trước, con đi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có thể hỗ trợ giúp người ta.
Trương Dương gật đầu, thật ra trong lòng hắn cũng có ý nghĩ như vậy, Trương đại quan nhân đi tới cửa rạp hát, thấy khán giả đều bị nhân viên công tác duy trì trật tự khuyên can, có vài người còn đang ầm ĩ đòi trả vé.
Trương Dương từ cửa sau đi vào, một gã nhân viên công tác ngăn cản hắn nói: Vị đồng chí này, đã nói rồi, giải tán giải tán!
Trương Dương nói: Tôi là người của kinh kịch viện.
Nhân viên công tác nói: Tôi là người của kịch viện quốc gia, cậu có cái gì có thể chứng minh?
Trương Dương nói: Tôi nhận thức Tiền Xuân Lâu Tiền viện trưởng, Liễu Đan Thần cũng là bạn tôi.
Nhân viên công tác cũng không dễ lừa gạt như vậy, bảo vệ cửa không cho hắn tiến vào, lúc này viện trưởng kinh kịch viện Tiền Xuân Lâu từ bên trong đi ra, ông ta mặt đầy u sầu, thật vất vả mới chờ thọ yến Tiết lão dẹp loạn xuống, nhưng không ngờ rằng mới diễn xuất lại thì đã xảy ra chuyện, Liễu Đan Thần sớm không mất tiếng, muộn không mất tiếng, lại mất tiếng ngay lúc này. Phải biết rằng Liễu Đan Thần chính là nhân vật chính, nếu xảy ra vấn đề, kinh kịch viện sẽ bị tổn thất kinh tế thật lớn.
Trương Dương thấy Tiền Xuân Lâu, lớn tiếng kêu lên: Tiền viện trưởng!
Tiền Xuân Lâu ngẩng đầu nhìn thấy Trương Dương, liếc mắt thì nhận ra, ông ta đi đến đây nói: Trương bí thư, sao ngài tới?
Trương Dương nói: Tôi vừa rồi đang xem kịch, không ngờ rằng Liễu Đan Thần mất tiếng, cho nên tôi qua xem.
Tiền Xuân Lâu thở dài nói: Cô ấy lúc này đang khóc rất nhiều, khủng sợ đến nổi ai cũng không muốn gặp.
Trương Dương nói: Không quan hệ, tôi đến đây cũng là giúp cô ấy chữa bệnh.
Tiền Xuân Lâu nhớ tới ngày đó Trương Dương trợ giúp trị thương cho Liễu Đan Thần, gật đầu, khiến cho nhân viên công tác để Trương Dương vào, Tiền Xuân Lâu nói: Cô ấy lúc này khóa trái cửa phòng hóa trang ngồi khóc một mình ở trỏng, ngài đi qua đi, tôi phải đi ra phía trước nhìn, nhiều khán giả như vậy đều ầm ĩ muốn trả vé.
Trương Dương hỏi rõ chỗ của Liễu Đan Thần, đi tới ngoài cửa phòng trang điểm, phát hiện cửa phòng đóng chặt, hắn gõ cửa phòng, bên trong không người lên tiếng trả lời, đưa tai nghe, nghe được bên trong có chút động tĩnh, khẳng định có người. Trương Dương nói: Cảnh sát, Liễu tiểu thư, tìm cô lý giải một ít tình huống.
Không bao lâu Liễu Đan Thần tới đây mở cửa, thấy là hắn mày liễu không khỏi dựng thẳng, mắt phượng trợn tròn, ra vẻ tức sùi bọt mép. Thật ra Liễu Đan Thần vốn cũng không phải là một người dễ nổi nóng, nhưng ngày hôm nay gặp chuyện không may này, ủy khuất đầy bụng, tự nhiên muốn tìm một đối tượng phát tiết, Trương đại quan nhân lúc này xuất hiện, còn giả mạo cảnh sát, lửa giận đầy ngập của Liễu Đan Thần tự nhiên nhắm ngay hắn.
Trương đại quan nhân cười xán lạn: Cô đừng phát hỏa với tôi, tôi không nói như vậy, cô sẽ không mở cửa, muốn mắng tôi có phải không? Đáng tiếc cô hiện tại nói không nên lời.
Liễu Đan Thần tức giận đến vung tay đem cánh cửa đóng lại, nghe được Trương Dương ở ngoài cửa nói: Vậy thì, tôi đi, nếu như cô muốn đem tiếng nói chữa tốt, sau này tới Bình Hải tìm tôi.
Liễu Đan Thần cuống quít mở cửa ra, cô ấy muốn nói, đáng tiếc một chút âm thanh đều không phát được, thấy Trương Dương quả thực xoay người đi, nhanh chóng bước nhanh qua, đưa tay vỗ vỗ đầu vai của Trương Dương.
Trương Dương xoay người cười tủm tỉm nhìn cô ấy, thật ra Trương đại quan nhân đã sớm đoán chắc cô ấy chắc chắn mở cửa.
Liễu Đan Thần chỉ chỉ phòng trang điểm, mời hắn trở lại.
Trương Dương ngồi xuống ghế, nhìn xung quanh hoàn cảnh một chút, ừm một tiếng nói: Miệng thật khô!
Liễu Đan Thần thật sự là dở khóc dở cười, thằng nhãi này căn bản là nhắc nhở mình bưng trà rót nước cho hắn, bất quá có việc cầu người. Cô ấy đầu tiên phải ra lễ với người, Liễu Đan Thần tuy rằng không nói được, nhưng mỉm cười vẫn có thể, trên mặt tuy rằng còn nước mắt, nhưng khóe môi đã nhộn nhạo ra nụ cười dịu dàng quyến rũ, phong tình mê người khiến cho Trương đại quan nhân trong lòng cũng không nhịn được run lên.
Liễu Đan Thần dù sao cũng là xuất thân từ đoàn kịch, biểu tình phong phú người thường sao có thể bằng. Cô ấy pha trà dâng hai tay cho Trương Dương.
Trương đại quan nhân nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng nói: Tôi thấy cô là trong lòng tồn tại ánh ảm, từ biến cố ngày đó trên thọ yến Tiết lão. Trong lòng cô từ đầu đến cuối không thể buông ra chuyện này, ngày hôm nay ngày đầu tiên lên đài, lại hát ngay tuồng Mộc Quế Anh đại phá Thiên Môn Trận. Cho nên trên sân khấu không tự chủ được nhớ tới chuyện ngày đó, tâm tình căng thẳng, tạo thành mất tiếng, lý luận của y học hiện đại giải thích là hệ thần kinh gây ra, gọi tắt là bệnh tâm thần.
Liễu Đan Thần bị hắn chọc làm không nhịn được muốn cười, đáng tiếc không cách nào cười ra, đôi mắt đẹp có chút u oán nhìn hắn một cái, trong lòng nói tôi đều thảm đến mức này rồi, anh còn không biết xấu hổ nói giỡn.
Trương Dương nói: Cô đừng sợ!
Liễu Đan Thần cắn cắn môi anh đào, cô ấy tìm giấy, cầm lấy bút lông, bắt đầu viết chữ lên, cô ấy nói không ra lời, chỉ có thể đi qua phương thức này giao lưu. với Trương Dương
Trương đại quan nhân kinh ngạc phát hiện Liễu Đan Thần viết chữ rất đẹp, đã thấy Liễu Đan Thần viết: Tôi sống vì sân khấu. Mất tiếng với tôi mà nói rất quan trọng, mong rằng Trương bí thư hỗ trợ nhiều hơn.
Trương đại quan nhân cười nói: Sợ cái gì? Mất tiếng cũng không phải chuyện lớn, việc nhỏ như con thỏ.
Liễu Đan Thần mặt cười mắc cở đỏ bừng, nói: Ngài. . . Cô ấy không ngờ rằng mình lại có thể có thể phát ra âm thanh.
Trương đại quan nhân không phải cố ý muốn đùa giỡn cô ấy, bất quá chỉ là đi qua phương thức này dời lực chú ý của Liễu Đan Thần, lực chú ý của người chỉ cần phân tán đi. Hệ thần kinh tự nhiên có thể thả lỏng.
Liễu Đan Thần tuy rằng nói ra một chữ, nhưng lập tức lại phát không ra âm, cô ấy bị một chữ đột ngột của mình làm cho sợ, lập tức đã nghĩ đến, sao mình đột nhiên có thể nói? Mình không phải mất tiếng sao? Vừa nghĩ như vậy, lập tức lại không nói ra được. Cô ấy lại viết lên giấy nói: Tôi lại phát không ra âm.
Trương Dương nói: Cái này cũng là một loại chứng cưỡng bức, trong nội tâm cho mình ám chỉ tâm lý, thần kinh khẩn trương.
Liễu Đan Thần viết: Làm sao bây giờ?
Trương Dương nói: Cô ngồi đi! Hắn bảo Liễu Đan Thần ngồi xuống, từ bên hông rút ra túi châm, vừa rút ra một kim châm, nhưng không ngờ rằng Liễu Đan Thần thấy kim châm, mặt cười trở nên trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi lạnh, ngã ngồi xuống ghế.
Trương đại quan nhân thấy dáng dấp của cô ấy nhất thời rõ ràng, nha đầu này bị ám ảnh nặng về kim tiêm. ( Hoặc gọi khác là chứng sợ tiêm thuốc - một loại ám ảnh tâm lý khiến cho người bệnh khi nhìn thấy kim tiêm sẽ có những phản ứng rất mãnh liệt, nhẹ thì đổ mồ hôi choáng váng và chống cự, nặng thì cơ thể tự có phản ứng đào thải và chống đối)
Trương Dương nói: Cô đem con mắt nhắm lại!
Liễu Đan Thần liều mạng lắc đầu.
Trương Dương nói: Tôi thấy cô không muốn hát nữa rồi. Trương đại quan nhân đe dọa quả nhiên có hiệu quả, Liễu Đan Thần nhanh chóng đem hai mắt nhắm lại.
Trương Dương vận châm như gió, cấp tốc đâm một châm lên huyệt đạo của Liễu Đan Thần.