Liễu Đan Thần lông mày run liên tục, một lát sau mới nghe Trương Dương nói: Được rồi! Mở mắt, thấy Trương Dương đã đem kim châm thu trở lại, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm, rút khăn tay ra lau mồ hôi.
Trương Dương nói: Cô nói thử xem.
Liễu Đan Thần hé miệng, nhưng vô luận như thế nào cũng phát không ra âm.
Trương Dương vươn ngón tay, điểm lên đầu vai cô ấy một chút, Liễu Đan Thần cảm giác chổ bị điểm trúng vừa chua xót vừa tê, thật sự là khó có thể chịu được, cô ấy không khỏi kêu một tiếng: A!
Trương đại quan nhân nói: Được rồi!
Liễu Đan Thần nói: Tôi. . . Thật sự được rồi! Nghe được mình phát ra âm thanh, cô ấy mới yên lòng.
Trương Dương gật đầu nói: Bất quá cô gần đây tốt nhất vẫn là nên nghỉ dài hạn, khiến cho tâm tình của mình có thể thả lỏng, loại sự tình này, có quan hệ rất lớn với tâm tình, nếu như áp lực công việc quá lớn, tinh thần khẩn trương, đều có thể dẫn đến tái phát, còn nữa, cột sống của cô có bệnh, cần rút thời gian trị liệu một chút.
Liễu Đan Thần nói: Trương bí thư, ngài lúc nào có thể rút ra thời gian? Cô ấy hiện tại đối với y thuật của Trương Dương đã tin tưởng không nghi ngờ.
Trương Dương cười nói: Chỉ có thể chờ tới lần sau tôi đến kinh thành rồi nói, sáng mai tôi sẽ trở về Tân Hải.
Liễu Đan Thần nói: Nhanh như vậy! Trong lời nói tràn ngập mất mác, cô ấy không phải luyến tiếc Trương Dương đi, mà là bởi vì Trương Dương hiện tại đi, sẽ không có người trị lưng cho cô ấy.
Trương Dương nói: Nếu không, cô rút thời gian đi Tân Hải tìm tôi!
Liễu Đan Thần khôi phục năng lực nói chuyện bình thờng cũng có chút hài lòng, cô ấy chân thành nói: Tôi mời ngài ăn, thứ nhất biểu thị cảm kích đối với ngài, thứ hai tiễn đưa ngài.
Việc nhỏ, không cần mời ăn.
Liễu Đan Thần nói: Tôi không thích thiếu tình, Trương bí thư, ngài không thể từ chối!
Hai người ra cửa, gặp phải Tiền Xuân Lâu đến đây xem tình huống, nghe được Liễu Đan Thần nói chuyện, Tiền Xuân Lâu cũng vui mừng, biết âm thanh của Liễu Đan Thần đã khôi phục.
Trương Dương nói: Tiền viện trưởng, phải cho Liễu Đan Thần nghỉ ngơi, người không phải máy móc, làm liên tục như thế, thân thể đều chịu không nổi.
Tiền Xuân Lâu bị sự tình hôm nay làm ra một thân mồ hôi lạnh, cười nói: Lập tức cho Đan Thần nghỉ, nghỉ ngơi một thời gian đi.
Liễu Đan Thần mỉm cười nói: Tiền viện trưởng, đây chính là ngài nói, cho tôi một tháng ngày nghỉ đi.
Tiền xuân hàng hiên: Một tháng quá dài, còn có hơn một tháng nữa sẽ đến ngày thành lập Đảng, nhiệm vụ diễn xuất của chúng ta rất nặng.
Liễu Đan Thần cò kè mặc cả nói: Hai mươi ngày!
Tiền xuân hàng hiên: Tốt lắm, thì hai mươi ngày, cô tranh thủ trong khoảng thời gian này, nghỉ ngơi dưỡng sức, sau khi trở về vừa vặn đến ngày thành lập Đảng, chúng ta còn phải đi Hương Giang tham gia buổi biểu diễn dành riêng cho kịch tuồng.
Trương Dương đón xe tới, tuy rằng phòng tạm trú Bắc Cảng kinh thành có xe cho hắn dùng, nhưng hắn không muốn người khác nói nhảm, cho nên vẫn là đón xe.
Liễu Đan Thần tuy rằng là ngôi sao mới nổi, thế nhưng giới kinh kịch dù sao vẫn là một người mới, cũng không mua ô tô, mua một chiếc xe gắn máy màu đỏ để thay đi bộ, Trương Dương theo cô ấy đi tới trước xe, Liễu Đan Thần nói: Ngài biết ngồi xe mấy không?
Trương Dương gật đầu nói: Sao cũng được!
Liễu Đan Thần nói: Vậy ngài dẫn tôi đi đi, phía trước không xa có tiệm cơm đặc biệt được!
Trương Dương khởi động xe máy, Liễu Đan Thần nghiêng người ngồi ở phía sau hắn, cánh tay nhẹ nhàng để trước lưng Trương Dương. Dựa theo chỉ dẫn của Liễu Đan Thần, bọn họ đi tới tiện cơm, tên của tiệm cũng là ... Gia Tiểu.
Tuy rằng là buổi tối mười giờ, trong tiệm cơm vẫn đang đông khách, bởi vì bên trong ngồi đầy, cho nên chỉ có thể ngồi bàn tại ven đường.
Liễu Đan Thần cười nói: Điều kiện đơn sơ một ít, Trương bí thư không lấy làm phiền lòng.
Trương đại quan nhân nói: So sánh với khách sạn có sao, tôi tình nguyện ăn quán ven đường.
Liễu Đan Thần đem thực đơn đưa cho Trương Dương, Trương Dương nói: Cô gọi đi, tôi không quen.
Liễu Đan Thần gọi một phần dê nướng, lại gọi vài món rau trộn, Trương Dương vừa nhìn tất cả đều là món mặn, không khỏi cười nói: Tôi còn tưởng rằng ngôi sao giống như cô, tám chín phần đều ăn đồ chay, không ngờ rằng, cô lại có thể thích ăn thịt như thế.
Liễu Đan Thần cười nói: Không chỉ có là thích ăn thịt, tôi còn đặc biệt thích ăn cay, món nào đều không thể thiếu ớt.
Trương Dương khen: Bình thường ăn cay da còn tốt như vậy? Cô đang nói cho tôi biết mình là thiên sinh lệ chất khó có chí tiến thủ chứ?
Liễu Đan Thần cười nói: Sư phụ tôi năm đó đều nhắc nhở tôi, ít ăn cay, ít ăn mặn, thế nhưng tôi cũng không đổi được, đúng rồi, đã quên nói cho ngài biết, nhà tôi ở Xuyên Tây.
Trương Dương gật đầu nói: Khí hậu bên kia dưỡng người.
Đang nói chuyện thì đồ ăn lên, Liễu Đan Thần nói: Ngài uống rượu gì, tôi đi mua cho ngài, bọn họ bên này chỉ có rượu xái.
Trương Dương nói: Nhập gia tùy tục, rượu xái cũng được!
Liễu Đan Thần kêu một chai hồng tinh, rót đầy ly trước mặt của Trương Dương, cô ta không uống, gọi một chai tuyết bích.
Trương Dương nói: Cô không uống?
Liễu Đan Thần nói: Cho tới bây giờ cũng không uống rượu, đây là quy củ sư phụ lập, làm cái nghề như chúng tôi, có xã giao là không thiếu được, thế nhưng càng là như vậy càng phải giữ ý nghĩ thanh tỉnh, cho nên sư phụ lập môn quy cho chúng tôi, không được uống rượu.
Trương Dương nói: Sư phụ cô là vị nào?
Liễu Đan Thần nói: Bà ấy đã mất, cho nên tôi không tiện nhắc tới tục danh của bà ấy.
Trương Dương nâng ly rượu nói: Nghiêm sư ra cao đồ, thấy thành tựu hiện tại của cô, tôi tin tưởng tôn sư nhất định là trưởng giả vị đức nghệ song hinh.
Liễu Đan Thần mỉm cười nói: Phải, không có bà, sẽ không có tôi ngày hôm nay.
Mùi vị của tiệm Gia Tiểu này thật không tồi, Trương đại quan nhân phát hiện ra không chỉ có cao thủ ẩn nấp trong dân gian, mà mỹ thực đa số cũng ẩn nấp trong dân gian.
Một chỗ ăn cùng mỹ nữ luôn luôn khiến người ghé mắt, cổ nhân rất nhiều câu nói đều có đạo lý, hồng nhan hoạ thủy, ở chung cùng mỹ nữ, có đôi khi phải đối mặt với mạo hiểm nhất định. Trương đại quan nhân đã không chỉ một lần đối diện trường hợp như vậy, hắn và Liễu Đan Thần nói chuyện, có không ít ánh mắt liên tục nhìn về bên này. Đương nhiên không phải nhìn Trương đại quan nhân tự nhận là ngọc thụ lâm phong cao to uy mãnh, hầu như tất cả ánh mắt đều chuyên chú tại trên người của Liễu Đan Thần, mặc dù có người thấy Trương Dương, cũng chỉ là liếc mắt.
Mỹ nữ làm cho cảnh đẹp ý vui, thế nhưng người bên cạnh của mỹ nữ lại nhận ghen ghét của người, trên thế giới này có đủ loại người cả, biểu hiện của ba gã đàn ông ngồi gần bàn của Trương Dương càng thêm không kiêng nể gì cả, bọn họ lúc đầu còn trộm nhìn Liễu Đan Thần, nhưng sau vài ly rượu, ánh mắt trở nên không kiêng nể gì.
Liễu Đan Thần hẳn là đã quen loại ánh mắt này, cô ấy căn bản là làm như không thấy đối với những người này, cái này cũng là phương pháp ứng đối tốt nhất.
Trương đại quan nhân lúc đầu cũng làm như không thấy đối với những ánh mắt này, nhưng sau một lát, nghe được một người nói: Các người nói cái này là con mẹ nó cái thế đạo gì, cải trắng sao lại để cho heo dùng?
Trương đại quan nhân biết trong tiệm này không có món nào là cải trắng, cũng không có heo, người ta là mượn những lời này mắng mình, người trong lòng bất bình về cái thế đạo này thật sự là nhiều lắm.
Liễu Đan Thần nói: Sao ngài cứ thất thần thế? Tôi mời ngài ăn, ngài đây là không tôn trọng tôi. Cô ấy nhìn ra Trương Dương muốn phát hỏa.
Trương Dương cười tủm tỉm nhìn cô ấy: Được, tôi nhìn cô là được rồi chứ.
Liễu Đan Thần nói: Thật ra , chuyện không hài lòng trên thế giới này rất nhiều, nếu như mỗi sự kiện ngài đều đi tính toán, khẳng định sẽ mệt chết.
Trương Dương nói: Cũng phải!
Liễu Đan Thần lại rót rượu cho hắn, nhẹ giọng nói: Cụng ly, chúc ngài thuận buồm xuôi gió.
Trương Dương nâng ly rượu uống một ngụm, mỉm cười nói: Thật ra đi ra uống rượu cùng mỹ nữ, là một chức nghiệp mạo hiểm, cho dù trong lòng tôi có quang minh lỗi lạc, cũng nhịn không được người khác hâm mộ ghét hận.