Một đám người đều giựt giây theo: Đúng! nên!
Trương Dương cầm hai cốc thủy tinh lớn rồi rót đầy: Tình cảm sâu thì một ngụm sâu! Tình cảm ít thì một ngụm vơi!
Khương Lượng cười nói: Cậu đừng có chọc tôi, tôi hôm nay sẽ liều mình bồi quân tử! Gã cần chén rượu lên ngửa cổ uống cạn, phía Trương đại quan nhân cũng không hàm hồ hồ, cũng uống cạn cốc rượu đó, tất nhiên giành được không ít tiếng ủng hộ.
Trương Dương Trương Dương ra, Khương Lượng cũng là tiêu điểm của mọi người, Vinh Bằng Phi đỡ rượu cho ái tướng: Các anh không thể cứ chuốc Khương Lượng như vậy được, gần đây cậu ta rất vất vả, ngày nào cũng phải đi điều tra, mấy ngày nay không có thời gian nghỉ ngơi.
Trương Dương nói: Sao? Vụ án đó còn chưa phá được à?
Vinh Bằng Phi thở dài nói: Không nhắc tới thì thôi, tất cả đầu mối đều bị cắt đứt rồi, tội phạm khá là giảo hoạt, tựa hồ nhận thấy được chúng tôi đang điều tra hắn, gần đây rõ ràng thu liễm hơn rất nhiều, hàng chảy vào Đông Giang bỗng nhiên thay đổi! Y lắc đầu nói: Không nhắc tới nữa!
Tối hôm đó sau khi uống rượu xong, Trương Dương mời mấy vị lão hữu từ Giang Thành xa xôi đến tới suối nước nóng Ngự Xuyên thư giãn, Vinh Bằng Phi và Điền Khánh Long đã đi trước, bọn họ không gia nhập cuộc ăn chơi của đám trẻ tuổi này.
Mấy người lõa thể ngâm mình trong suối nước nóng, Ngưu Văn Cường uống hơi nhiều, dựa vào bờ suối ngáy o o.
Khương Lượng sau khi tới Đông Giang khai triển công tác không thuận lợi, tổ chuyên án ở hiện trường bắt được mấy lần giao dịch thuốc phiện, có điều đều là một số con tôm con tép. Khương Lượng nói: Tình tiết vụ án đã bị chặn rồi, gần đây cũng không có manh mối gì, Vinh thính đã lập quân lệnh trạng trước tỉnh lý, áp lực chúng tôi rất lớn.
Trương Dương thản nhiên nói: Loại chuyện này cũng không thể miễn cưỡng được, giống vậy săn thú vậy, thợ săn lợi hại đến mấy nhưng con mồi nằm trong hang thì chẳng động tới được, các anh có thể làm gì chứ?
Khương Lượng nói: Vinh thính trưởng lúc trước khi điều tôi tới có kỳ vọng rất cao đối với tôi, nhưng tôi tới lâu như vậy rồi vẫn không thể làm được bao nhiêu thành tích, cảm thấy rất có lỗi với ông ta.
Đỗ Vũ Phong nói: Khương Lượng, nếu thật sự làm thấy không ổn thì về Giang Thành đi, nói thật, mấy anh em chúng tôi không nỡ để anh đi.
Triệu Tân Vĩ và Tần Bạch gật đầu theo.
Khương Lượng nói: Ban đầu tôi tới là để tiện chiếu cố cho con tôi, nhưng tới rồi, luôn cảm thấy có trách nhiệm với công tác này, tôi nếu không thể phá được vụ án này thì tôi không đi đâu cả.
Trương Dương nói: Anh cũng đừng quá miễn cưỡng mình, phá án cũng không phải là chuyện của một người, kẻ địch không ra khỏi hang, anh tích cực hơn nữa thì cũng không tìm thấy được manh mối, kiên nhẫn chờ đi.
Triệu Tân Vĩ nói: Phá không được án thì đi, anh cứ thoải mái thôi!
Trương Dương từ đầu kia của suối nước nóng đi đến bên cạnh Tần Bạch, Tần Bạch buổi tối cũng uống không ít, mặt đỏ rực, cười nói với Trương Dương: Chị của tôi không biết tôi đến.
Trương đại quan nhân trên mặt nóng lên, thằng ôn này biêng biêng rồi à, ở trước mặt nhiều người như vậy nhắc tới chị hắn làm gì? Có điều từ những lời này của Tần Bạch hắn cũng có thể cảm thấy, Tần Bạch mười phần đã có tới tám chín biết được mối quan hệ mờ ám giữa hắn và Tần Thanh rồi, trên đời này nào có ai là thật sự hồ đồ đâu.
Trương Dương nói: Công tác thế nào?
Vẫn ổn!
Tình cảm thế nào?
Tần Bạch mặt càng đỏ hơn, gã nói khẽ: Tôi và tiểu Tạ đang chuẩn bị sang năm kết hôn! Tiểu Tạ trong miệng hắn là Tạ Quân Xước. Em gái của thương nhân xây dựng Phong Trạch Tạ Đức Tiêu, Trương Dương khi nhậm chức Phong Trạch Phong Trạch đã kết bạn với bọn họ.
Trương Dương nhìn thấy bộ dạng của Tần Bạch, cũng biết hắn cuối cùng đã thoát khỏi ám ảnh từ thất bại của cuộc hôn nhân lần trước, từ đáy lòng cũng cảm thấy cao hứng cho hắn. Mỉm cười nói: Chờ khi cậu kết hôn, tôi sẽ tặng một phần đại lễ!
Tần Bạch nói: Chỉ là ý hướng ban đầu thôi, vẫn chưa ra quyết định không tồi.
Trương Dương nói: Tạ Quân Xước là một cô gái rất khá!
Tần Bạch nói: Cha tôi cũng rất thích cô ta!
Trương Dương nói: Sức khỏe của chú Tần thế nào?
Tần Bạch nói: Vẫn tốt, hai ngày trước chị tôi nói ông ấy tới giúp trùng kiến chùa Thu Hà, ông ấy gần đây đều ở trong nhà đọc tư liệu về chùa Thu Hà, tháng sau sẽ tới Đông Giang.
Trương Dương nói: Hay là cậu cũng tới khu nội thành mới làm đồn trưởng...
Tần Bạch cười nói: Tôi nếu tới đó, người khác không khéo sẽ nói khu nội thành mới sẽ thành Tần gia mở?
Hai người đồng thanh bật cười.
Ngưu Văn Cường từ trên băng ghế nhảy xuống, mở đôi mắt mơ màng vì say ra: Trời sáng rồi à? Đây là đâu...
Mọi người cười to.
Ngưu Văn Cường lần này đến Đông Giang là để bàn sinh ý với nhà máy thuộc da Đông Giang, bởi vì là hợp tác trường kỳ, hắn và Đổng Hân Vũ cũng nảy sinh tình cảm, Ngưu Văn Cường trước giờ luôn bất định hiện ại cũng đã tìm được chốn về, phương hướng chủ doanh hiện tại của hắn một là nuôi dưỡng thuỷ sản, một là thuộc da, có điều bước vào sáu tháng cuối năm, sinh ý của nhà máy thuộc da Đông Phương bắt đầu đường xuống dốc, cho nên Ngưu Văn Cường chạy khắp nơi tìm cách, tối hôm đó mọi người ở lại suối nước nóng Ngự Xuyên, bởi vì say rượu, cũng bởi vì hôm sau là cuối tuần, cho nên đều dậy rất muộn.
Ngưu Văn Cường bởi vì miệng khô lưỡi khô, ngược lại thức dậy khá sớm, ra khỏi phòng thì nhìn thấy Trương Dương đã đứng tập thể dục trong sân, Ngưu Văn Cường cảm thán nói: Anh tinh lực quá thừa, tối hôm qua uống nhiều như vậy mà hôm nay còn có tinh thần thế này...
Trương Dương nói: Sinh mệnh đang vận động, anh nhìn mấy người các anh tuổi không lớn mà đã lộ bụng bia rồi.
Ngưu Văn Cường cảm thán nói: Đúng vậy, bình thường chỉ lo ăn uống, ngay cả thời gian rèn luyện cũng không có, hiện tại khi tiểu tiện, chỉ có thể nhìn thấy cái bụng, muốn nhìn thằng em cũng phải gập người xuống, con mẹ nó, muốn thấy là phải cúi đầu chào, anh nói xem có bực không?
Trương đại quan nhân cười ha ha, hắn vừa sáng sớm đã tu luyện đại thừa quyết, sau đó luyện quyền, cả người đầy mồ hôi, bọn họ bao cả căn biệt tự, trong sân có suối nước nóng, Ngưu Văn Cường cũng cả người đầy mùi rượu, tối hôm qua người ta ngâm nước nóng còn gã thì ngủ, căn bản không có cơ hội hưởng thụ, hai người cởi quần áo ngồi vào trong suối nước nóng, Ngưu Văn Cường lúc này mới nói ra mục đích mình tới Đông Giang.
Trương Dương nghe nói nhà máy thuộc da Đông Giang kinh tế đình trệ, nghĩ một chút rồi nói: Hay là để tôi giúp anh liên hệ với Lâm Thanh Hồng, xem xem cô ta có thể giúp các anh mở ra nguồn tiêu thụ hay không?
Ngưu Văn Cường gật gật đầu: Lần này nhờ cả vào anh!
Trương Dương cười nói: Anh em với nhau, cần gì phải khách khí như vậy? Đúng rồi việc nuôi dưỡng thuỷ sản của anh thế nào rồi?
Ngưu Văn Cường nói: Không tồi, năm nay phỏng chừng có thể thu vào khoảng ba trăm vạn! Thuỷ sản Tứ hải của Đông Giang các anh cũng nhập hàng từ chỗ tôi!
Trương Dương nói: Thuỷ sản Tứ hải của Kì Sơn ư?
Ngưu Văn Cường gật đầu: Tôi nuôi ba ba trên cơ bản đều do hắn bao, tôi lần này tới Đông Giang là để lấy tiền, người này làm ăn rất thống khoái, vốn là phải gửi tới cho tôi, nhưng vừa hay tôi phải tới đây một chuyến, cho nên tới công ty hắn xem thế nào.
Trương Dương nói: “Anh ở trước mặt hắn đừng có nói về tôi đấy.
Ngưu Văn Cường kinh ngạc nói: Vì sao! Có điều gã rất nhanh liền hiểu ra: Anh và hắn có mâu thuẫn à?
Trương Dương cười nói: Chuyện này không liên quan tới anh, anh làm sinh ý của anh, chuyện khác đừng dính vào làm gì.
Ăn bữa sáng trong thôn suối nước nóng xong, mọi người mới thay quần áo đi, Trương Dương nhìn thấy di động của mình có không ít cuộc gọi nhỡ, mấy cú là Cao Liêm Minh gọi, Trương Dương cảm thấy có chút kỳ quái, đi tới gọi lại mới biết Cao Liêm Minh tìm mình có việc gấp.
Trương Dương nói: Có việc gấp à, có thể để mai nói không? Chỗ tôi có nhiều bạn lắm.
Giọng nói c giọng nói lộ ra vẻ uể oải: Tôi không phải là bằng hữu của anh à?
Trương Dương cười nói: Có chuyện gì vậy, sao đột nhiên trở nên giống như đàn bà thế? Cãi nhau với ai à?
Cao Liêm Minh nói: Trương Dương, tôi chuẩn bị từ chức!
Trương Dương sửng sốt: Sao tự dưng anh lại từ chức?
Cao Liêm Minh nói: Anh có phải sớm biết Đồng Tú Tú có bạn trai rồi không?
Trương Dương vừa nghe liền hiểu ra, khẳng định là chuyện giữa Đồng Tú Tú và Ngũ Đắc Chí để gã biết được rồi, nhưng hắn cũng không chứng thực, vả lại nghe thấy tình tự của Cao Liêm Minh thấp như vậy, hắn cũng không đành lòng đả kích thằng ôn này nữa, Trương Dương nói: Tôi không biết, vấn đề tình cảm cá nhân của cô ta tôi thực sự không rõ lắm.
Cao Liêm Minh nói: Cô ta đã nói rõ ràng với tôi rồi, chỉ làm bạn bè với tôi, nực cười, tôi vì cô ta mà vào sinh ra tử, tới cuối cùng chỉ được làm bạn.
Trương Dương nói: Cao Liêm Minh, câu này của anh không có nghĩa khí rồi, chẳng lẽ làm chút chuyện cho người ta là bắt người ta phải lấy thân đền đáp ư? Anh cũng quá tham lam rồi đấy?
Cao Liêm Minh thở dài nói: Tôi cảm thấy mình rất đáng buồn, giống như một thằng ngốc chạy đông chạy tây, nhưng tới cuối cùng mới biết trong lòng người ta vốn không có tôi? Cao Liêm Minh thật sự rất ủy khuất.
Trương Dương nói: Thế này đi, anh trước tiên cân nhắc cẩn thận đã, ngày mai đi làm chúng ta sẽ bàn lại chuyện này.
Cao Liêm Minh thở ngắn than dài gác điện thoại.