Y Đạo Quan Đồ

Chương 1120: Chương 1120: Nản lòng thoái chí (3)




Cái này gọi là có người sung sướng có người ưu sầu, Cao Liêm Minh tình cảm thất ý, Thường Lăng Phong và Chương Duệ Dung sau khi trải qua phân phân hợp hợp, tình cảm cuối cùng cũng ổn định, Thường Lăng Phong không nhắc tới chuyện đi nữa, an tâm ở lại công tác tại khu nội thành mới Đông Giang, nhân sinh của hắn cũng bởi vậy mà trở nên càng thêm tích cực.

Sáng sớm thứ hai đi làm, Trương Dương và Thường Lăng Phong,Chương Duệ Dung gặp nhau ở cửa lớn: Sớm thế!

Nhìn thấy vẻ mặt của thằng ôn này, Chương Duệ Dung sợ hắn lại nói ra điều gì quá đáng, vội vàng cúi đầu bước nhanh.

Trương Dương cười ha ha vỗ vỗ vai Thường Lăng Phong: Không tồi, tình cảm đã công khai hóa.

Thường Lăng Phong cười nói: Anh đừng có trêu tôi nữa!

Lúc này Tần Thanh từ trên văn phòng lầu ba gọi họ lên, người tới tới văn phòng của Tần Thanh, Tần Thanh nói: Cao Liêm Minh không biết vì chuyện gì lại đột nhiên bỏ không làm nữa! Người cũng không đến, đơn xin từ chức cũng không gửi, chỉ gọi điện thoại nói rằng không làm nữa, anh nói xem có loại người tùy tiện vậy bao giờ không? Một chút trách nhiệm cũng không có! Cũng khó trách Tần Thanh lại tức giận, gần đây đang thống nhất giải quyết vấn đề biên chế của bọn họ, trong đó bao gồm cả Cao Liêm Minh.

Trương Dương nhíu mày, không ngờ thằng ôn này làm thật.

Tần Thanh nói: Hắn là cậu đưa tới, cậu đi xử lý chuyện này, không ít đồng chí đều có ý kiến đối với chuyện này, bộ chỉ huy chúng ta cũng không phải là gánh hát rong, nói đến là đến nói đi là đi, hắn có phải rất tùy tiện hay không?

Trương Dương nói: Hắn ngày hôm qua cũng có gọi điện thoại cho tôi, tôi bảo hắn hôm nay tới đây nói chuyện, không ngờ hắn lại làm như vậy.

Tần Thanh nói: Cậu tốt nhất đi tìm hiểu rõ tình huống đi, nếu thật sự có nguyên nhân đặc thù, chúng ta cũng không thể miễn cưỡng, có điều bộ chỉ huy chúng ta phải có một cố vấn pháp luật kinh nghiệm phong phú, hắn nếu đi rồi, chúng ta phải cân nhắc tới người khác.

Trương Dương chỉ chỉ vào Thường Lăng Phong: Anh ta không phải là cũng từng học luật gì đó ư, tạm thời để anh ta kiêm nhiệm đi.

Thường Lăng Phong nói: Anh định để tôi mệt chết à, việc gì cũng đổ lên người tôi.

Tần Thanh nói: Thường Lăng Phong còn có nhiệm vụ khác, đúng rồi, chuyện hậu cần khu đông đã chứng thực chưa?

Thường Lăng Phong nói: Đã bảo là buổi sáng sẽ bàn chuyện này, giờ tôi đi làm đây.

Tần Thanh gật đầu, chờ sau khi Thường Lăng Phong rời đi, cô ta nói với Trương Dương: Tiểu Bạch đến Đông Giang, anh sao không nói một tiếng với em?

Trương Dương cười khổ nói: Mấy người bọn họ đột ngột tới, muốn mang tới cho anh một sự bất ngờ, từ chiều hôm trước đã bắt đầu, anh một mực ăn uống với họ, Tần Bạch tối hôm qua không tới chỗ em à?

Tần Thanh có chút cả giận nói: Cũng chỉ gọi điện thoại thôi, nói nó còn có chuyện quan trọng, lần này không đến thăm em, chờ mấy ngày nữa sẽ cùng cha tới.

Trương Dương cười nói: Có thể là một đám bằng hữu ở cùng nhau, nó ngại đi một mình.

Tần Thanh thở dài nói: Đám người này các anh, ai nấy chỉ giỏi gây chuyện, Tần Bạch đi theo các anh sẽ học xấu.

Trương Dương nói: Tần Bạch rất thành thật, nó chỉ học cái tốt ở chỗ bọn anh thôi.

Tần Thanh nói: Anh giỏi tự dát vàng lên mặt nhỉ? Là học đánh người hay học cưa gái?

Trương Dương cười nói: Em đừng nói vậy, đánh người thì chắc là nó không học được đâu, cưa gái thì nó học không tồi, hiện tại đã thành đôi với Tạ Quân Xước rồi, còn bàn tới hôn nhân nữa.

Tần Thanh không biết chuyện này, nói: Thật ư?

Trương Dương gật đầu: Nó lần này đến chính miệng thừa nhận, nói cha em cũng cũng thích Tạ Quân Xước, vô cùng hài lòng đối với cô ta.

Tần Thanh nói: Bọn họ đúng là, chuyện quan trọng như vậy mà không chịu nói với em, quả thực không coi em là người của Tần gia nữa rồi.

Trương Dương cười cười: Em là tức phụ của Trương gia, không coi là người của Tần gia thì đúng rồi còn gì.

Tần Thanh hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái: Chủ nhiệm Trương, anh về văn phòng của mình làm việc đi.

Trương Dương cười cười đứng dậy: Bí thư Tần, tôi đi đây, tôi sẽ tìm Cao Liêm Minh hỏi cho rõ.

Tần Thanh nói: Chuyện này không thể coi như là trò đùa được, người khác đối với chuyện anh chiêu binh mãi mã đã có không ít ý kiến, hiện tại Cao Liêm Minh làm như vậy, quả thực coi công tác thành việc nhà của hắn, anh đi nói chuyện với hắn đi, hắn nếu thực sự không muốn làm, chúng ta cũng không miễn cưỡng, đừng để ba ngàn đánh cá hai ngày thả lưới, muốn tới thì tới muốn đi thì đi.

Trương Dương tới nhà Cao Liêm Minh mới biết được hắn sinh bệnh, bị sốt, đang nằm trong phòng, đầu đắp khăn mát, nhìn ngây ngô lên trần nhà.

Trương Dương cười cười ngồi xuống bên giường, vỗ vai hắn, nói: Thế nào rồi, giả vờ bệnh à!

Cao Liêm Minh căn bản như không nhìn thấy hắn, lẩm bẩm nói : Anh đến là để cười tôi à, tôi thất tình rồi, tôi bị người ta đá rồi.

Trương Dương nói: Tôi sao không biết anh từng yêu nhỉ? Cũng không có cái gì gọi là thất tình cả?

Cao Liêm Minh nói: Anh có còn là người không? Anh có chút lòng đồng tình nào không? Tôi đã thảm đến nước này rồi mà anh còn nói móc tôi à, thế đạo đúng là không công bằng, anh nói xem, một nam nhân ưu tú như tôi mà sao lại không có ai yêu tôi?

Trương Dương cười nói: Tình cảm là chuyện phải có cả hai bên, không yêu anh, chứng tỏ là hai người không có duyên phận. Đúng như anh vừa nói đó, một nam tử ưu tú như anh, cô ta không yêu anh thì là tổn thất của cô ta.

Cao Liêm Minh thở dài nói: Anh đừng an ủi tôi, tâm tình của tôi hiện tại rất kém rất tự ti, sự tư tin có được trong hai mươi năm, trong một ngày toàn bộ sụp đổ!

Trương Dương nói: Tình cảm và công tác là hai chuyện khác nhau, anh cũng không thể bởi vì trên tình cảm không thuận lợi mà bỏ công tác được!

Cao Liêm Minh nói: Tôi mặc kệ! Anh cũng đừng khuyên tôi, tôi đã nghĩ kỹ rồi, chờ sau khi tôi khỏi bệnh, tôi sẽ trở về nước Mỹ, không phải nữ hài tử Trung Quốc không yêu tôi ư? Tôi đi tìm một cô tóc vàng mắt xanh làm vợ, tuy rằng da hơi kém một chút, lông hơi nhiều một chút, nhưng tôi chấp nhận, rời xa cái chốn thương tâm này.

Trương Dương nghe thằng ôn này oán thán, thiếu chút nữa thì cười ra tiếng.

Cao Liêm Minh nhìn thấy bộ dạng buồn cười của Trương Dương, hắn có chút tức mà không có chỗ xả: Tôi coi như đã nhìn ra rồi, anh không coi tôi là bạn, hôm nay tới là để cười tôi.

Trương Dương: Nói Cao Liêm Minh, nói chuyện phải có lương tâm.

Cao Liêm Minh nói: Tôi hiện tại phát hiện người có lương tâm thì sống càng bi kịch, tôi quyết định về sau sẽ sống ích kỷ một chút, sa đọa một chút, có lẽ như vậy tôi có thể khoái hoạt hơn.

Trương đại quan nhân không nhịn được mắng: Nhìn cái bộ dạng của anh kia, không phải chỉ vì nữ nhân thôi ư? Thế mà đòi chết đòi sống, không có chút tiền đồ nào cả, Đồng Tú Tú không chọn anh là đúng rồi.

Cao Liêm Minh nói: Anh không nói được tiếng người à? Tôi không thể chán nản một lần ư? Tôi không thể oán trách chút à?

Trương Dương nói: Tôi hôm nay đến không phải là để nghe anh cằn nhằn, anh không nói tiếng nào rồi không chịu đi làm, tôi chính thức tới hỏi anh, công tác này anh còn muốn làm nữa không?

Cao Liêm Minh nói: Mặc kệ! Tôi mặc kệ!

Trương Dương mắng: Đúng là không có tiền đồ, vì một nữ nhân mà ngay cả sự nghiệp cũng bỏ.

Cao Liêm Minh nói: Muốn nói thế nào thì nói, tôi chính là như vậy đó.

Bên ngoài truyền đến một cái giọng nói ôn hòa: Tiểu Trương tới đấy à! chính là thính trưởng thính công an Cao Trọng Hòa tan tầm buổi trưa về nhà, y vốn buổi trưa rất ít khi về, nhưng bởi vì con trai bảo bối sinh bệnh, cho nên không yên lòng, đặc biệt về nhà thăm, rất nhiều lúc, người làm cha mẹ đối với chuyện của con cái còn khẩn trương hơn.

Trương Dương vội vàng đứng dậy, lễ phép chào: Thính trưởng Cao, tôi nghe Liêm Minh bị bệnh nên tới thăm hắn.

Cao Trọng Hòa cười cười, đặt một cốc nước ở đầu giường, nói với Cao Liêm Minh: Uống nhiều nước lọc vào!

Cao Liêm Minh gật đầu.

Cao Trọng Hòa nói với Trương Dương: Tiểu Trương, chúng ta ra phòng khách nói chuyện.

Trương Dương biết Cao Trọng Hòa có lời muốn nói riêng với mình, đi theo y ra phóng khách.

Cao Trọng Hòa mời Trương Dương ngồi xuống sa lông, bảo người làm pha một ấm trà, áy náy cười nói: Chuyện của Liêm Minh đã mang tới cho cậu không ít phiền toái, cám ơn cậu trong khoảng thời gian này đã chiếu cố nó.

Trương Dương cười nói: Tôi và Liêm Minh là bạn, nếu nói tới chiếu cố thì trước giờ đều là hắn chiếu cố tôi.

Cao Trọng Hòa nói: Ngày hôm qua tôi đã nói chuyện với Liêm Minh, nó quyết định từ chức.

Trương Dương nói: Thật ra năng lực công tác của Liêm Minh đã được mọi người công nhận.

Cao Trọng Hòa nói: Là ý của nó.

Những lời tiếp theo Trương Dương cũng không tiện nói ra.

Cao Trọng Hòa rót trà cho hắn, cũng rót một chén cho mình, nói khẽ: Thật ra tôi ghét nhất là người khác làm việc có đầu không đuôi, nhưng tính của thằng con trai tôi lại như vậy, nó từ nhỏ làm việc gì cũng không được lâu, chuyện ba ngày đánh cá hai ngày thả lưới đã làm qua không ít, cũng không còn nhỏ rồi nhưng thủy chung như thằng trẻ con, từ lúc theo cậu tới Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích công tác, trong khoảng thời gian này nó đã thay đổi không ít, trưởng thành hơn không ít, tôi cũng rất vui vì nó có thay đổi lớn như vậy, nhưng lúc trước chuyện ở Lão Quân dao khiến tôi nghĩ tới mà sợ.. Nói tới đây Cao Trọng Hòa cố ý dừng lại một chút.

Trương Dương hiểu rõ, chuyện ở Lão Quân dao khiến Cao Trọng Hòa sinh ra khúc mắc, y có thể đã đổ chuyện ở Lão Quân dao lên đầu mình, tuy rằng không nói là mình làm liên lụy Cao Liêm Minh phải rơi vào hiểm cảnh, nhưng ý tức cũng được biểu đạt rất rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.