Y Đạo Quan Đồ

Chương 779: Chương 779: Nhập vai cùng xuất vai (3)




Vương Chuẩn nói xong cũng ý thức được mình không phân rõ đối tượng, có chút nghĩ mà sợ, một bên cười một bên giải thích nói: Bệnh nghề nghiệp, bệnh nghề nghiệp thôi, chủ nhiệm Trương chớ trách, tôi một khi tiến vào trajg thái quay chính là lục thân không nhận.

Trương Dương nói: Anh không phải nói không quay khuôn mặt tôi sao? Tôi có vẻ mặt gì, anh quản được trứ sao? Bị thương tự tôn, không chụp!Trương đại quan nhân nháo lên bãi công.

Vương Chuẩn khuyên can mãi mới mời được hắn trở lại, Quan Chỉ Tình ngược lại không nói cái gì, chỉ là bởi vì lời nói của Vương Chuẩn mà khuôn mặt có vẻ càng đỏ hơn.

Vì vậy Trương đại quan nhân cùng Quan Chỉ Tình một lần nữa vào chỗ, Vương Chuẩn nói: Chúng ta tranh thủ một lần ok luôn, chủ nhiệm Trương, anh có thể nhắm mắt lại, tưởng tượng một chút, người anh nâng lên không phải là cô Quan, mà là vợ của anh, là người anh cực kỳ yêu thương, vì nàng, anh nguyện ý nỗ lực tất cả, thậm chí có thể hi sinh tính mạng của mình, ở nơi băng thiên tuyết địa chứng kiến tình yêu thuần khiết của hai người, anh nâng cô ấy lên, hai người giống như một đôi uyên ương bay lượn trong màn tuyết. . .

Trương đại quan nhân nhắm hai mắt lại, nâng lên thân thể mềm mại của Quan Chỉ Tình, trong đầu của hắn tiến vào một khoảng không minh, giống như tự đặt mình trong băng nguyên tuyết trắng xóa, hắn nâng Quan Chỉ Tình lên, dùng thân thể của mình bảo vệ xung quanh. . . Khuôn mặt Quan Chỉ Tình lộ ra biểu tình cực kỳ phức tạp, đôi mắt lóe ra quang mang khác lạ.

Thẳng đến khi Vương Chuẩn lớn tiếng kêu lên: OK! mới làm cho hai người đang chìm đắm tại trong ảo tưởng tỉnh lại, Trương Dương buông Quan Chỉ Tình ra, lại không cẩn thận chạm vào chỗ đó của nàng, Trương đại quan nhân có chút xấu hổ, thấy khuôn mặt Quan Chỉ Tình tràn đầy vẻ ngượng ngùng, chuyện này cũng không tiện giải thích, mình cũng không phải vận động viên chuyên nghiệp, động tác sao chính xác được? Muốn trách chỉ có thể trách tên Vương mập mạp kia, ngàn vạn lần không nghĩ lại nghĩ ra loại chủ ý thối này.

Trương Dương đến phòng nghỉ thay đổi quần áo xong, trở lại chỗ cũ xem phát lại thì Quan Chỉ Tình chưa kịp thay quần áo, khoác áo ba-đờ-xuy đứng ở bên cạnh xem, hai người đều không nghĩ tới hiệu quả quay lại có thể hoàn mỹ như thế, Vương Chuẩn có chút ít đắc ý nói: Chờ sau khi tôi chế tác hoàn thành, một đoạn này tuyệt đối gây chấn động.

Trương Dương nói: Không phải nói không quay tôi khuôn mặt sao?

Vương Chuẩn nói: Anh muốn thì tôi liền lưu lại, không thì tôi xóa.

Trương đại quan nhân cả giận nói: Tôi đương nhiên muốn! Anh không phải nói lời vô ích sao?Nói xong mới hiểu được bộ dạng kia của Vương Chuẩn.

Mọi người xung quanh cùng nhau nở nụ cười, ngay cả Quan Chỉ Tình cũng không kìm được lộ ra nụ cười.

Vương Chuẩn nói: Chủ nhiệm Trương, thực sự đừng nên xóa, quá hoàn mỹ mà!

Quay xong cảnh này, Quan Chỉ Tình lập tức lên đường đi tới sân bay, nàng muốn bay tới kinh thành sau đó chuyển máy bay đi tới Mát-xcơ-va, tham gia tranh giải Trượt Băng Nghệ Thuật tổ chức ở đó.

Trên đường Trương Dương tiễn nàng đi tới sân bay, hai người cũng không nói nhiều lời, sau khi quay xong đoạn phim kia, trong lòng hai người đều có chút cảm giác là lạ, vẫn là Trương Dương dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc, hắn cười nói: Quá khứ tôi từng nghe người ta nói, khi diễn viên bọn họ quay, bởi vì nhập vai, nam nữ diễn viên thường thường sẽ yêu đối phương, ha hả, ta nghĩ vừa rồi tôi thật sự là có chút nhập cai, đến bây giờ còn chưa thoát ra từ trong vai diễn.

Quan Chỉ Tình cười cười, nhẹ giọng nói: Tôi cũng như vậy.

Trương Dương vô cùng kinh ngạc nhìn nàng một cái, hai người từ trong ánh mắt của đối phương tựa hồ thấy được một chút gì đó, Quan Chỉ Tình cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: Có liên lạc với Yên Nhiên hay không ?

Trương Dương cũng không có gạt nàng, gật đầu nói: Đã nói qua điện thoại, chỉ nhật tôi tới Tĩnh An, cô ấy đáp ứng ở đó chờ tôi, cùng tôi nói chuyện rõ ràng.

Nghe được tin tức này, ở sâu trong lòng Quan Chỉ Tình lại có thể có một loại cảm giác mất mát, nàng rất nhanh liền ý thức được đó là một tín hiệu cực kỳ nguy hiểm, ép mình thoát ra tư trong bầu không khí khiêu vũ vừa rồi, nói:

Hai người sớm nên như vậy, nếu đã yêu nhau, phải tích cực mà đối diện, trong lòng của Yên Nhiên thủy chung chỉ có một mình anh, Trương Dương, nhất định phải biết quý trọng.

Trương Dương trịnh trọng gật đầu: Chờ sau khi Tỉnh Vận Hội khai mạc, còn muốn phiền phức cô qua hỗ trợ tuyên truyền.

Quan Chỉ Tình cười nói: Bạn bè của tôi rất ít, bây giờ anh đã tính là một trong số đó, giữa bạn bè không cần phải phải nói lời khách khí.

Trương Dương cười nói: Lần này quá vội vàng, cũng không chiêu đãi cô được tốt, để lần sau cô tới, tôi nhất định rút ra thời gian chiêu đãi cô một phen thật tốt tại Nam Tích.

Quan Chỉ Tình mỉm cười nói: Tôi mong muốn lần sau Yên Nhiên sẽ cùng anh cùng nhau tới đón chiêu đãu tôi.

Trương Dương nói: Hy vọng là có thể!Nói ra những lời này, hắn bỗng nhiên phát hiện ra khả năng quay về của mình đối với cùng Sở Yên Nhiên cũng không ôm hy vọng quá lớn, thời gian cùng khoảng cách đã làm cho giữa bọn họ trở nên có chút xa lạ, mà sau khi Cố Giai Đồng rời đi, làm cho từ sâu trong đáy lòng của Trương Dương xuất hiện một vết nứt không bao giờ lành lại, hắn khát vọng tình cảm, nhưng mà hắn sợ hứa hẹn ( thằng nay giống mình=)), nếu như Yên Nhiên vẫn là mong một cái hứa hẹn vĩnh cửu, thời gian tới bọn họ sẽ là thế nào đây?

Trâu Đức Long hấp dẫn chính là một số thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi, tuy rằng danh tiếng bạo tăng, nhưng lại chỉ là lớp sóng mặt ngoài, sự xuất hiện của Băng công chúa Quan Chỉ Tình cùng Ngưu Gia Quân mới thực sự là một quả bom nổ dưới nước trong sách lược của Nam Tích, bọn họ hấp dẫn đến sự chú ý của vô số thương gia cùng xí nghiệp, quản đốc nhà máy thuốc lá Nam Tích Liêu Vĩ Trung nhiều lần nỗ lực mới mời được Ngưu Gia Quân đến đây dự tiệc, trong đó chính là ảnh hưởng của Trương Dương, Ngưu Tuấn Sinh đối với việc nhà máy thuốc lá mời khách vẫn là tương đối chống cự, gã hướng Trương Dương nói: Trương lão đệ, không phải tôi không cho cậu mặt mũi, nhưng chúng ta phải nói trước lời cảnh cáo, chúng ta là người là công tác thể dục, là người dẫn đường cho toàn dân khỏe mạnh, tôi không thể làm quảng cáo cho hãng thuốc lá, dù cho bao nhiêu tiền cũng đều không thể làm.

Trương Dương cười nói: Bảo anh đi ăn chứ không bảo anh đi làm quảng cáo, Liêu Vĩ Trung là người sùng bái anh, người ta muốn xin anh kí tên, đâu có xin tôi, để hướng về bữa tiệc đêm nay, người ta bao hết toàn bộ chi phí của phim tuyên truyền đó.

Ngưu Tuấn Sinh cười khổ lắc đầu: Cậu đó, bây giờ trong mắt toàn tiền à.

Trương Dương lấy ra một bao thuốc lá, rút ra một điếu đưa cho gã, tuy rằng Ngưu Tuấn Sinh không tiếp nhận quảng cáo thuốc lá, nhưng lại cũng rất nghiện thuốc lá, cầm lấy điếu thuốc lá rít một hơi, khen: Thuốc ngon a, hiệu gì thế?

Trương Dương đem bao thuốc đưa cho gã, Ngưu Tuấn Sinh nhìn một chút, Nhất Phẩm Cẩm Loan, chính là do nhà máy thuốc lá Nam Tích sản xuất. Ngưu Tuấn Sinh lại rít một hơi: Không tồi, thật không tồi!

Trương Dương cười nói: Ngưu ca, tôi hiểu ý của anh, quay lại bảo bọn họ chuẩn bị hai hòm cho anh mang đi.

Ngưu Tuấn Sinh ha hả nở nụ cười, chỉ vào Trương Dương nói: Tật xấu trên quan trường các cậu đừng dùng trên người tôi, tôi muốn hút thì không tự mình mua được sao?

Trương Dương nói: Anh nên xem rõ ràng, đó là cung cấp đặc biệt cho nội bộ, có tiền chưa chắc đã mua được.

Ngưu Tuấn Sinh cũng không cùng hắn khách khí: Cung cấp nội bộ sao, vậy chuẩn bị vài bao cho tôi nếm thử đi!

Khi đang nói chuyện ô tô đã đi tới trước khách sạn Cẩm Loan, khách sạn Cẩm Loan là tài sản của hãng thuốc lá, bởi vì hãng thuốc lá tài đại khí thô, nên tuy khách sạn này không treo cấp sao gì, nhưng mà trình độ thiết bị cũng không kém cấp năm sao.

Lão Hà dừng xe lại, đoạn thời gian gần đây Chu Sơn Hổ đều đi theo trên xe hắn, kỳ thực Chu Sơn Hổ lái xe đã rất không tồi rồi, chỉ có điều còn chưa có cầm bằng lái, nên trước tiên cứ theo trên xe lão Hà.

Trương Dương cùng Ngưu Tuấn Sinh và đám đệ tử của hắn xuống xe.

Quản đốc kiêm bí thư Đảng ủy nhà máy thuốc lá Liêu Vĩ Trung đã dẫn đầu đám lãnh đạo nhà máy nghênh đón tại trước cửa, Trương Dương dẫn đầu đi qua, cùng Liêu Vĩ Trung nắm tay, cười nói: Quản đốc Liêu, ngài còn tự mình đi ra nghênh đón, quá long trọng rồi.

Liêu Vĩ Trung cười nói: Huấn luyện viên Ngưu là thần tượng của tôi, tôi nhất định phải tự mình đón chào, như thế mới đủ tôn kính! Y đi tới trước mắt Ngưu Tuấn Sinh nhiệt tình cùng hắn bắt tay.

Ngưu Tuấn Sinh cười nói: Quản đốc Liêu quá khách khí rồi, tôi chỉ là một người bình thường, nào dám làm thần tượng của ngài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.