Trương Dương nói: Mặc kệ bọn họ là ai, cứ cắt đuôi đã rồi tính.
Lương Thành Long lạng lách trong dòng xe. Nhưng lái xe của chiếc xe phía sau rõ ràng là trình độ lái xe không kém, Lương Thành Long dùng hết tất cả chiêu thức vẫn không thể cắt đuôi được đối phương, Lương Thành Long tức giận đến nỗi luôn miệng chửi.
Trương Dương lại nhận thấy có chút không đúng, nếu đối phương có ý theo dõi thì không thể bừa bãi như vậy được, giữa ban ngày ban mặt theo như bóng với hình, căn bản không sợ bọn họ phát hiện.
Trương Dương bảo Lương Thành Long đổ vào lề đường phía trước, liền thấy chiếc xe vương miện màu đen cũng đỗ ở phía sau không xe. Trương Dương mở cửa xe bước xuống.
Chiếc xe vương miện đó vẫn đỗ yên ở đó, Trương Dương đi đến trước xe, nhìn nhìn vào bên trong xe, hắn không khỏi bật cười: Tôi còn tưởng là ai chứ, thì ra là cô!
Một giọng nữ Bên trong xe nói: Lên xe!
Lương Thành Long thông qua gương chiếu hậu quan sát hành động của Trương Dương, Liền thấy Trương Dương xua tay với hắn, không ngờ leo lên chiếc xe vương miện đó thật.
Lương Thành Long không hiểu ra sao, cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn quay đầu xe lại muốn đuổi theo chiếc xe vương miện đó, nhưng đối phương đã lái vào đường chính, trong nháy mắt đã chạy mất. Lương Thành Long vội vàng gọi điện thoại cho Trương Dương: Anh sao thế, chạy đi đâu rồi?
Trương Dương cười nói: Chẳng trách nói không có xe thịt, chỉ có người thịt, anh lái xe thực sự là quá thịt. Trình độ lái xe của Lương Thành Long thực sự là không ai dám khen, thật ra cũng khó trách, Lương Thành Long bình thường đều dùng lái xe, cơ hội tự lái xe rất ít.
Mẹ, anh đang ở đâu, có sao không?
Trương Dương nhìn sang bên cạnh rồi nói khẽ: Không sao, anh không cần phải lo.
Nữ lang lái xe Ở bên cạnh mặc áo jaket màu xanh, đầu đội mũ dã chiến màu đồng, da thịt trắng nõn, mái tóc màu đỏ rủ xuống trước trán, bởi vì đeo kính râm cho nên không nhìn rõ màu mắt của cô ta, có điều sống mũi cao thẳng của cô ta chứng minh cô ta chắc có huyết thống phương tây. Thì ra người theo đuôi bọn họ không ngờ là Lệ Phù, từ sau khi từ biệt Lệ Phù ở Nam Triều Tiên, bọn họ rất ít liên hệ với nhau, Trương đại quan nhân căn bản không ngờ cô ta lại đột nhiên xuất hiện ở Đông Giang.
Nhìn hình dáng tuyệt mỹ của Lệ Phù, sự nhớ nhung và dục vọng của Trương đại quan nhân lập tức nổi lên, tay không chút khách khí đặt lên đùi Lệ Phù, cảm khái: Nha đầu, nhớ em chết đi được!
Lệ Phù ửng hồng, cô ta gắt khẽ: Hoa ngôn xảo ngữ! Hãy thành thật một chút, em đang lái xe!
Trương đại quan nhân lại không chịu bỏ tay ra, vuốt ve đùi cô ta: Này, em hôm nay tới tìm anh là tính chất tư nhân hay là do nhà nước cử tới.
Lệ Phù không để ý đến hắn, hai mắt nhìn chằm chằm vào đường phía trước, hết sức chuyên chú lái xe.
hơn nửa tiếng đồng hồ sau, bọn họ tới bến tàu ở hồ Thanh Bình, bên cạnh có một chiếc du thuyền màu trắng đang bỏ neo, Lệ Phù đỗ xe trước thuyền, dẫn Trương Dương đi lên chiếc du thuyền đó, khởi động du thuyền lái vào mặt hồ Thanh Bình mênh mông.
Trương Dương đi tới phía sau Lệ Phù, giang tay ra ôm cô ta, không đợi hắn hoàn thành động tác của mình, Lệ Phù đột nhiên xoay người, nhào vào trong lòng hắn, đè hắn lên sàn thuyền, hai người thở dốc quấn lấy nhau, cho tới lúc Trương Dương thực sự đi vào trong người Lệ Phù mới nghe thấy tiếng rên rỉ rung động tâm hồn của cô ta.
Du thuyền lẳng lặng bỏ neo ở giữa hồ Thanh Bình, ánh dương vẽ ra một viền vàng sáng lạn quanh thuyền, theo thời gian, viền vàng biến thành mày hồng, rồi thành đỏ sậm, cuối cùng theo màn đêm buông xuống thì biến thành màu xanh.
Ánh trăng từ trong hồ nước chậm rãi ánh lên, rào chắn bằng kim loại của du thuyền phản chiếu ánh trắng.
Thân thể mềm mại như tuyết trắng của Lệ Phù quấn lên thân thể màu đồng cổ của Trương Dương, mái tóc màu đỏ giống như hoa hồng phủ kín mặt cô ta và Trương Dương.
Đôi mắt màu lam của Lệ Phù chăm chú nhìn vào hai mắt Trương Dương: Em còn tưởng rằng anh quên em rồi!
Trương đại quan nhân cười nói: Làm sao mà quên được? Tay hắn vỗ lên cặp mông nảy nở của Lệ Phù, để thân thể của cô ta ép chặt vào người mình hơn, khiến giữa thân thể của hai người không còn bất kỳ khoảng cách nào, tựa hồ hắn thấy vẫn chưa đủ, xoay người đè Lệ Phù xuống dưới, tư thế như vậy khiến cho Lệ Phù không thể không kiệt lực dạng chân ra, để chỗ bí ẩn của mình triệt để mở ra trước hắn.
Lệ Phù ôm chặt hắn, đầu tiên là hai tay, sau đó là hai chân quấn chặt lấy người Trương Dương, tựa như là dây leo cuốn cây: Em nhớ anh... Kiên cường như Lệ Phù cũng có lúc phong tình vạn chủng.
Trương Dương hôn môi, mắt, mặt của cô ta, hỗn tới mỗi một tấc trên người cô ta.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ mạn chiếu sáng cảnh ân ái bên trong, ánh trăng tựa hồ bởi vì tình cảnh trước mắt mà thẹn thùng, lặng lẽ trốn trong tầng mây, chỉ còn lại hồ nước nhẹ nhàng dập dờn trong bóng đêm.
Lệ Phù và Trương Dương sóng vai ngồi trên sàn tàu, hưởng thụ cảnh gió mát trăng thanh, khi thưởng thức rượu vang nước Pháp thì đã là đêm khuya, Trương Dương tìm di động của mình, theo bản năng nhìn nhìn bên trên, di động không có tí sóng nào.
Lệ Phù tựa vào đầu vai hắn, nhìn nhìn màn hình di động, không khỏi bật cười: Chiếc du thuyền này có thiết bị làm nhiễu sóng, anh không bắt được tín hiệu đâu.
Trương Dương nói: Phiền phức nhỉ, anh mấy ngày hôm nay có nhiều việc lắm.
Lệ Phù nói: Việc gì, so với ở bên em còn quan trọng hơn ư?
Trương đại quan nhân cười nói: Đừng quên, anh là cán bộ quốc gia, anh có nhiều công tác phải làm.
Lệ Phù cười cười đứng dậy, cô ta mặc áo sơmi của Trương Dương, đôi chân thon dài khiến người ta hít thở không thông lộ ra hến, dưới ánh trăng trở nên trong suốt như. Lệ Phù chân trần đi vào trong khoang thuyền, lại cầm một chai rượu vang ra, rót vào trong chén, uống một ngụm rồi đưa cho Trương Dương.
Trương Dương nói: Lần này vì sao lại về? Hắn biết Lệ Phù trở về khẳng định có có việc.
Lệ Phù nói: Em là người thù dai, Chương Bích Quân hại em như vậy, em không thể cứ như vậy mà bỏ qua.
Trương Dương nói: Tìm được chứng cớ chưa?
Lệ Phù nói: Cho dù có chút chứng cớ cũng không đủ để lật đổ cô ta, có điều em đã tìm được một số biện pháp.
Lần này đến Đông Giang rốt cuộc là để thăm anh, hay là có nhiệm vụ khác. Trương Dương uống một ngụm rượu rồi lại đưa chén cho cô ta.
Lệ Phù nói: Chuyện của Hà Trường An có chút lên quan tới Chương Bích Quân.
Trương Dương nhíu mày, hắn cũng từng nghĩ tới chuyện này, có điều hắn cũng không tin Chương Bích Quân có năng lực lớn như vậy.
Lệ Phù nói: Anh đừng coi thường Chương Bích Quân, năng lực của nữ nhân này rất lớn, cô ta hiện tại có quyền lực rất lớn bên trong tổ chức, bảo phủ lên cả các bộ môn khác, chuyện Hình Triêu Huy tham dự giải cứu Tần Manh Manh đã bị cô ta tra ra, có điều cũng may thân phận của anh chưa bị bại lộ.
Trương Dương nói: Có biết nơi hạ lạc của Hình Triêu Huy không?
Lệ Phù lắc đầu: Vẫn chưa tra được, hắn mất tích lâu như vậy rồi, chắc là dữ nhiều lành ít, nếu còn có một đường sinh cơ thì chắc là tư liệu bí mật trong tay hắn. Chương Bích Quân trước khi chưa có được thì sẽ giữa lại tính mạng của hắn.
Trương Dương nói: Chương Bích Quân vì sao muốn yếu hại Hà Trường An?
Lệ Phù nói: Rất nhiều chuyện em cũng không rõ lắm, có điều Chương Bích Quân đã hoài nghi Hà Trường An, chắc là bắt đầu từ khi Hình Triêu Huy nhúng tay vào chuyện của Tần Manh Manh.
Trương Dương nói khẽ: Em là nói, bọn họ rất có thể đã biết Tần Manh Manh vẫn còn sống?
Lệ Phù gật đầu: Em một mực thử tìm liên hệ giữa mấy chuyện này, nhưng Chương Bích Quân này rất giảo hoạt, thủy chung không tra ra được người đứng sau lưng cô ta rốt cuộc là ai. Cô ta tựa trán vào vai Trương Dương: Thật ra bắt đầu từ khi anh tới Đông Giang, em đã theo dõi anh, nhìn ra được anh rất cẩn thận, có điều trình độ phản theo dõi vẫn còn kém lắm.
Trương đại quan nhân bật cười: Anh là người đánh nước tương, tất nhiên không thể nào bằng được nhân tài cấp chuyên gia như em được.
Lệ Phù nói: Rất nhiều người đều đang tìm Tần Manh Manh, em thấy bọn họ không chỉ mưu đồ tài phú của Hà Trường An, còn có khả năng muốn thông qua khống chế Tần Manh Manh để bức bách Hà Trường An.
Trương Dương nói: Bọn họ muốn Hà Trường An làm gì?
Lệ Phù nói: Em cũng không biết, có lẽ chỉ có Hà Trường An mới có thể đưa ra đáp án.
Nhớ tới những việc mà Chương Bích Quân đã làm, Trương đại quan nhân không khỏi nổi giận, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: Chọc giận anh, anh sẽ giết chết lão nương Chương Bích Quân này. Chương Bích Quân đã nhiều lần đối nghịch với hắn, Trương đại quan nhân đã sinh ra sát niệm đối với cô ta, nếu để hắn xử lý Chương Bích Quân thì hắn sẽ tuyệt đối không do dự.
Lệ Phù cười nói: Làm việc không thể nóng vội, chúng ta sở dĩ tạm thời không ra tay với cô ta, là muốn xem cô ta rốt cuộc muốn làm gì, sau lưng của cô ta rốt cuộc là ai sai khiến, chờ chúng ta tìm ra rõ manh mối, cuối cùng cũng sẽ trừ diệt cô ta.
Trương Dương nói: Vậy cứ trơ mắt nhìn cô ta làm xằng làm bậy ư?
Lệ Phù nói: Cô ta chỉ cần không chọc giận anh thì anh quản cô ta làm gì? Anh không phải đã rời khỏi tổ chức rồi ư, nếu đã phân rõ giới hạn, thì đừng dính vào phiền phức nữa, rất nhiều chuyện anh cho rằng mình làm một cách thần không biết quỷ không hay, có điều đối phương cũng không phải là hạng bị thịt, anh cõng Tần Manh Manh từ tiểu lâu số 26 đường Tiêu Tương, nhảy qua cửa sổ bỏ đi, có lẽ tránh được mắt của người giám thị trong xe, nhưng bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước ở phía sau đấy.
Trương Dương lúc này có chút lo lắng cho an nguy của Tần Manh Manh.