Y Đạo Quan Đồ

Chương 1776: Chương 1776: Phong vân sau màn (3)




Lệ Phù nói: Anh đừng lo, võ công của anh thật sự là quá lợi hại, người của bọn em cuối cùng vẫn mất dấu.

Trương đại quan nhân không khỏi có chút đắc ý, hắn cười hắc hắc. Tuy rằng kỹ thuật phản theo dõi không đủ, nhưng mình vẫn có thể sử dụng võ công rất tuyệt.

Lệ Phù nói: Có điều căn cứ vào lộ tuyến mà người của em tìm được, anh hôm đó chắc là tới vường Phu Dung, trước đây anh từng sống ở đó, trước mắt người bên trong vườn Phù Dung mà anh tin tưởng được cũng chỉ có Tần Thanh.

Trương đại quan nhân mặt lộ ra vẻ xấu hổ.

Lệ Phù nói: Quan hệ giữa hai người chắc không cần em phải giải thích.

Trương Dương bật cười, dùng tiếng cười để che giấu sự xấu hổ của mình.

Lệ Phù nói: May mắn theo dõi anh là người của em, bằng không nơi hạ lạc của Tần Manh Manh đã sớm bị người ta phát hiện rồi. Hơn nữa bởi vì chuyện này rất có thể sẽ liên lụy tới cả Tần Thanh, anh làm việc thực sự là rất không chu toàn.

Trương đại quan nhân hít một hơi lạnh, lúc này không khỏi có chút nghĩ mà sợ.

Lệ Phù vuốt ve ngực hắn, Ôn nhu nói: Thấy anh ngốc chưa, sợ rồi à? Có điều cũng may là trên di động của anh có thiết bị chống nghe lén. Bằng không người khác chỉ cần truy tung tín hiệu di động của anh là có thể nắm rõ hướng đi của anh.

Trương Dương nói: Nha đầu, anh từ lâu đã phát hiện em lanh như khỉ vậy.

Phì! Có kiểu khen người như anh à?

Trương đại quan nhân dang tay ra ôm Lệ Phù vào trong lòng: Cái đó, may mà có em ở ở phía sau chùi đít cho anh.

Ghê tởm, ai chùi đít cho anh! Lệ Phù bị thằng cha này khiến cho mặt đỏ tim đập, gắt giọng: Buông ra, nói chính sự đi.

Trương Dương kiên trì ôm cô ta đặt lên đùi mình, nói khẽ: Vậy em bảo anh nên làm gì bây giờ?

Lệ Phù nói: Tần Manh Manh không thể ở lại trong nước, nếu cô ta lọt vào trong tay Chương Bích Quân, cho dù cô ta đã thay đổi diện mạo, cho dù cô ta có một thân phận mới thì vẫn có rất nhiều loại thủ đoạn để nghiệm chứng thân phận chân chính của cô ta, anh ngẫm lại xem, nếu tin tức Tần Manh Manh còn sống trên đời bị chứng thực, chuyện này sẽ dấy lên sóng to gió lớn như thế nào?

Trán Trương đại quan nhân lúc này đã lấm tấm mồ hôi.

Lệ Phù nói: Hà Trường An dù sao cũng chỉ là một thương nhân, hắn đã dự cảm được sự tồn tại của nguy hiểm nào đó. Cho nên hắn muốn trước khi nguy cơ phát sinh chuyển nhượng tất cả tài phú của mình cho Tần Manh Manh, hành động này của hắn tất nhiên sẽ dẫn tới sự chú ý của rất nhiều người, có thể nói chính là vì hành vi di dời tài sản của hắn quá nhanh nên mới bị bắt, Mà đồng thời bị rơi vào nguy cơ còn có cả người nhà của hắn.

Trương Dương nói: Hiện tại,anh nên làm gì bây giờ?

Lệ Phù nói: Mau chóng đưa Tần Manh Manh ra nước ngoài, cô ta trong nước càng lâu thì nguy hiểm lại càng lớn.

Trương Dương nói: Chuyện này anh không tiện ra mặt, Lệ Phù, em thấy...

Lệ Phù thở dài bất đắc dĩ: Em có phải là kiếp trước nợ gì anh không, luôn không ngừng bị anh vây sát... Cô ta kịp thời dừng lại, cảm thấy giữa mông có chút khác thường, nũng nịu gắt: Anh vẫn chưa thỏa mãn à?

Trương đại quan nhân mỉm cười nói: Vừa rồi ai nói bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước ở phía sau, nhìn xem rốt cuộc con hoàng tước em lợi hại hay là con chim của anh lợi hại hơn.

Người Tần Manh Manh tín nhiệm duy nhất chính là Trương Dương, trước đó, Trương Dương thông qua Lệ Phù để đưa cô ta ra nước ngoài, lần này không ngờ vẫn Lệ Phù hỗ trợ cô ta. Tuy rằng Tần Manh Manh không muốn rời khỏi, nhưng cô ta cũng biết tình thế vô cùng không ổn, nếu kiên trì ở lại trong nước sẽ chỉ làm tình huống trở nên xấu hơn.

Trương Dương vẫn không ra mặt, an bài Lệ Phù tiếp nhận chuyện của Tần Manh Manh, Lệ Phù tuy rằng không nói với cô ta hiện tại làm cho ai, nhưng Trương Dương cũng có thể đoán được. Sau lưng Lệ Phù nhất định có một người rất mạnh chống đỡ, bằng không cô ta cũng không thể dễ dàng lẻn về nước, lại có thể vận dụng nhiều lực lượng như vậy.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Dương ngồi ở trong quán ăn ngoài viện gia thuộc tỉnh ủy ăn sáng, hắn nhận được điện thoại của Lệ Phù, đã an bài cho Tần Manh Manh rời khỏi Đông Giang. Trương đại quan nhân yên lòng, vốn muốn hỏi Lệ Phù khi nào sẽ rồi trở về tìm, nhưng có thể nghĩ ra hỏi vậy là thừa, liền dứt khoát không hỏi làm gì, Lệ Phù tính tình thoải mái, hơn nữa cô ta trời sinh là một người mạo hiểm, nếu mình hỏi cô ta quá nhiều thì ngược lại sẽ trở thành ràng buộc của cô ta.

Sở Yên Nhiên nhận được điện thoại, từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Trương Dương ngồi trong quán ăn sáng, vẫy vẫy tay cười ha ha với cô ta.

Sở Yên Nhiên đi tới, đánh giá Trương Dương từ cao xuống thấp: Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây à, sớm như vậy đã tới tìm em rồi?

Trương Dương cười nói: Còn chắc phải là vì nhớ em tới phát điên ư?

Sở Yên Nhiên nói : “Em sao không cảm thấy nhỉ? Mấy ngày này tới cái bóng của anh cũng không thấy đâu, em tưởng anh đã coi em thành không khí rồi. Cô ta có chút tức giận ngồi xuống đối diện Trương Dương.

Trương Dương nói: Vân thôn nơi này không tồi, làm một bát đi!

Sở Yên Nhiên nói: Ăn no rồi! Cô ta là nói thật, sống ở đây, mỗi ngày Liễu Ngọc Oánh an bài an bài chuyện ăn ở rất chu đáo, có điều Sở Yên Nhiên lại không quen cuộc sống gia đình như vậy, cảm thấy ở đây bị ước thúc quá nhiều.

Trương Dương đói bụng, hắn cắm đầu đối phá bữa sáng của mình.

Sở Yên Nhiên vẻ mặt hồ nghi nhìn hắn: Anh đói lắm à?

Trương Dương gật đầu: Hơi hơi!

Sở Yên Nhiên nói: Tối hôm qua tiêu hao nhiều quá à?

Câu này khiến cho Trương đại quan nhân nghẹn, hắn xoay người ho khan vài tiếng, bị nghẹn đến mặt đỏ bừng: Anh nói này cô bé, em định mưu sát chồng à!

Sở Yên Nhiên nói: Khai thật ra đi, em cho anh nghỉ mấy ngày, anh có phải ra ngoài làm chuyện xấu gì không?

Trương Dương kêu khổ không ngừng: Trời đất chứng giám, anh mấy ngày nay bận việc của chú Hà, hỏi thăm khắp nơi, biến thành miệng khô lưỡi khô, đến bây giờ vẫn không có kết quả, lấy đâu ra thời gian mà đi làm chuyện xấu, cho dù là làm chuyện xấu cũng phải tìm em phối hợp chứ, một mình anh làm thế nào, dùng tay à?

Cút đi, đáng ghét.Mặt Sở Yên Nhiên đỏ bừng.

Trương đại quan nhân thầm hổ thẹn, mình hà đức hà năng mà có thể khiến nhiều người con gái xinh đẹp hết lòng vì hắn như vậy, nếu ở triều Đại Tùy, mình khẳng định sẽ cấp cho người ta một danh phận, nhưng hiện tại thì rối rắm quá, con mẹ nó rối rắm quá! Luật hôn nhân vô liêm sỉ này rốt cuộc là ai làm vậy? Không phải nói người giỏi thì lo nhiều việc ư? Tính ưu việt của Xã hội chủ nghĩa căn bản không được thể hiện.

Sở Yên Nhiên đương nhiên không đoán được suy nghĩ của hắn, đang muốn nói vậy hắn thì liền thấy Trương Dương vẻ mặt tươi cười đứng lên: Bộ trưởng Tiêu, chào ngài!

Thì ra là bộ trưởng tổ chức tỉnh Tiêu Nãi Vượng cũng tới đây ăn sáng, quán ăn sáng này nằm đối diện viện gia thuộc tỉnh ủy, bình thường lãnh đạo ghé thăm đây rất nhiều.

Tiêu Nãi Vượng cười nói: Trương Dương!

Trương Dương ân cần đi tới, hỏi Tiêu Nãi Vượng ăn gì, bảo kiểu gì cũng phải để hắn trả tiền.

Tiêu Nãi Vượng là dẫn gia đình tới ăn sáng, đứng ở đó nói vài câu với Trương Dương, từ miệng Tiêu Nãi Vượng, Trương Dương biết phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương cũng tới thăm y, xem ra Tưởng Hồng Cương lần này tới cũng không phải là đi công tác đơn thuần, thằng cha này là mượn cơ hội này để đặt nền móng cho quan hệ, chuẩn bị cho cạnh tranh vị trí bí thư thị ủy.

Tiêu Nãi Vượng đi rồi, Trương Dương trở lại bên cạnh Sở Yên Nhiên tiếp tục ăn đồ của hắn.

Sở Yên Nhiên nhìn hắn với vẻ đầy lạ lẫm.

Trương đại quan nhân nói: Nha đầu, đừng có nhìn như vậy được không, cứ như là có thù sâu lắm vậy, anh chọc giận gì em à?

Sở Yên Nhiên nói: Em mỗi lần về nước nhìn thấy anh liền phát hiện anh có thay đổi, Trương Dương không kiêu ngạo không siểm nịnh trước đây đã không còn nữa, anh có nhìn thấy anh vừa rồi không, mặt mày tươi cười, khúm núm nịnh bợ.

Trương đại quan nhân cười nói: Anh không phải gọi là khúm núm nịnh bợ, là tôn trọng lãnh đạo cấp trên, sao khi anh gặp cha em không thấy em nói anh khúm núm nịnh bợ!

Sở Yên Nhiên nói: Anh đó, càng lúc càng giống quan viên, không thích, ngẫm lại anh tương lai sẽ trở thành như cha em, cả ngày không nói được vài câu, em kiểu gì cũng bị anh làm buồn chết.

Trương Dương nói: Yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không biến thành như vậy.

Sở Yên Nhiên nói: Chúng ta buổi chiều mấy giờ thì đi đây? Bọn họ hẹn hôm nay cùng nhau về Tân Hải.

Trương Dương nói: Tùy, anh lúc nào cũng nghe theo sự sai bảo của Sở đại tiểu thư.

Sở Yên Nhiên không nhịn được liền bật cười, nhấc chân đá hắn một cái: Em không trách oan anh đâu, anh nhìn đi, lúc trước có bao giờ nói những lời như vậy đâu, hiện tại mở miệng là bất giác nói cái giọng nô tài.

Trương đại quan nhân cười khổ nói: Anh có đến nỗi vậy đâu!

Theo ý tứ của Sở Yên Nhiên, thật ra hiện tại đã muốn về Tân Hải rồi, mấy ngày nay cô ta và Trương Dương ai làm việc nấy, rõ ràng đều ở Đông Giang nhưng không cách nào tùy tâm sở dục ở chung một chỗ được, nhưng cô ta hôm nay còn có nhiệm vụ, Liễu Ngọc Oánh hẹn cô ta cùng đi dạo phố, Sở Yên Nhiên tuy rằng không muốn đi, cũng biết Liễu Ngọc Oánh có ý tốt, muốn cùng cô ta làm tăng tiến tình cảm, tất nhiên không đành lòng làm phật ý Liễu Ngọc Oánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.