Y Đạo Quan Đồ

Chương 1416: Chương 1416: Tấm lá chắn (1)




Kỳ thực chỉ cần là người bình thường thì mọi người đều sẽ sinh ra nghi vấn như vậy, vấn đề của Tào Hướng Đông rất bình thường.

Trương Dương cố ý thở dài nói: Nếu như bí thư Hạng cảm thấy hứng thú đối với cái hạng mục này của chúng tôi, tôi hà tất phải từ xa chạy đến bên này? Có câu nói như thế nào nhỉ? Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, dù sao Tân Hải cũng thuộc về Bắc Cảng, có chỗ tốt tôi đương nhiên là người đầu tiên muốn đến Bắc Cảng, chỉ tiếc bí thư Hạng căn bản không có hứng thú đối với phương án này của tôi, cho rằng tôi là vớ vẫn hồ đồ, cho rằng tôi một lòng muốn kiếm chút tiền từ Bắc Cảng.

Tào Hướng Đông nở nụ cười: Cho nên cậu đi tới Giang Thành.

Trương Dương nói: Người sống chung quy không thể để bị nước tiểu nghẹn chết, hắn không cho tôi thoải mái, tôi cuối cùng phải tìm một địa phương khác để thoải mái.

Tào Hướng Đông nhíu nhíu đầu mày, cười khổ nói: Hèn chi cậu đặc biệt chạy đến Giang Thành xả nước tiểu. Nói xong hắn liền nở nụ cười.

Trương Dương cũng ha ha nở nụ cười, nâng chung trà lên nhấp miệng nói: Bất quá bí thư Đỗ của các anh chính là rất tinh mắt, đã cùng tôi đạt thành ý đồ sơ bộ, nếu như sau khi khảo sát cho rằng sản phẩm không có vấn đề, chúng tôi sẽ có thể đạt thành nguyện vọng hợp tác.

Tào Hướng Đông từ trong lời nói của Trương Dương chính là nắm được vài điểm then chốt, y thấp giọng nói: Lão đệ, cho tôi hỏi thêm một câu, có phải tài chính của Tân Hải có chút căng thẳng hay không? Tào Hướng Đông hỏi cũng coi như khách khí, kỳ thực trong lòng y hiểu rõ, Tân Hải mấy năm liên tục thiếu hụt, hai năm nay càng ngày càng sa sút.

Trương Dương gật đầu nói: Tài chính của Tân Hải năm ngoái chung quy thu vào là hơn một triệu, năm nay chúng tôi đối mặt với thời điểm quan trọng bỏ huyện lên thành phố, cho nên Huyện Ủy quyết định đột kích hoàn thành một ít công trình xây dựng cơ bản, sạch hóa và xanh hoá thành thị là trọng điểm. Dự toán cũng đã là mười triệu, đối với tài chính của chúng tôi căn bản là không kiếm ra tiền.

Tào Hướng Đông gật đầu, y đã công tác tại Bắc Cảng nhiều năm, đối với tình hình của Tân Hải cũng hiểu rất rõ. Bởi vì nguyên nhân nhà ở tại Bắc Cảng, y vẫn cực kỳ quan tâm đối với chuyện xảy ra ở Bắc Cảng, đương nhiên biết Trương Dương lách qua Bắc Cảng trực tiếp xin bỏ huyện lên thành phố, cũng biết vừa rồi xảy ra chuyện Trương Dương loại bỏ Cục trưởng Cục tài Chính Tân Hải Triệu Hải Thanh, bổ nhiệm một người chưa từng nghe qua là Vương Chí Cương thay thế vị trí đó. Đối với hành động này của Trương Dương, Tào Hướng Đông chỉ có hai chữ bội phục, cũng chuyện đó y không làm được cũng không phải bởi vì mình thiếu sự can đảm mà là bởi vì y không có bối cảnh phía sau thực lực hùng hậu như Trương Dương, thiếu đi suy nghĩ dám can đảm vượt quyền khiêu chiến như Trương Dương.

Tào Hướng Đông nói: Đừng nói Tân Hải, mà cả tài chính của Bắc Cảng cũng là trứng chọi đá, cậu đi tỉnh muốn xin viện trợ là rất không hiện thực.

Trương Dương nói: Thị trưởng Tào, lúc tôi đi Bắc Cảng công tác có một cảm xúc lớn nhất chính là, thành phố này có tài nguyên tốt như vậy tại sao lại có thể trở thành tình hình như hiện tại? Có phải cái đó và năng lực quản lý của tầng lãnh đạo có quan hệ trực tiếp với nhau hay không?

Tào Hướng Đông cười cười, y nâng chung trà lên trản uống một ngụm nói: Lão đệ, một cái thành phố muốn phát triển cũng không phải có thể chỉ một nguyên nhân tạo thành, nguyên nhân luôn luôn có nhiều mặt, cậu hiện tại ở Tân Hải, ánh mắt nên là chăm chú nhìn vào chuyện trong phạm vi chức quyền của mình, không nên đem ánh mắt phóng đến quá xa.

Trương Dương đương nhiên có thể nghe ra lời nhắc nhở của Tào Hướng Đông đối với mình, hắn mỉm cười nói: Thành phố càng lớn, giao thông lại càng phức tạp, ngã tư cùng đèn xanh đèn đỏ tự nhiên mà nhiều hơn, dừng lại nhìn hai ngó ba một chút sợ rằng đi từ thành Đông tới thành Tây chuyện gì cũng lỡ mất.

Tào Hướng Đông mỉm cười nhìn Trương Dương, y biết những lời này của Trương Dương chính là đáp lại đối với lời khuyên của mình. Tào Hướng Đông không chấp nhận những lời nói kia của mình có sai lầm, làm người thì cẩn thận một chút luôn luôn tốt hơn, cẩn thận có thể chạy thuyền vạn năm.

Trương Dương nói: Thời đại thay đổi, cũng không phải mỗi chiếc xe đều phải tuân thủ quy tắc giao thông, thị trưởng Tào hẳn là đã thấy qua xe cứu hoả, nếu như cũng dựa theo cái nguyên tắc đó mà nói, như vậy chờ xe cứu hoả tới thì lửa cũng cháy xong rồi.

Tào Hướng Đông ha hả cười nói: Cậu là xe cứu hoả, còn tôi chỉ là một con bò già thôi.

Con bò già sẽ không hiểu đèn xanh đèn đỏ đâu.

Hai người cùng nhau nở nụ cười.

Tào Hướng Đông rót nước nóng vào trong ấm trà, nhẹ giọng nói: Lão đệ, tôi đã rời khỏi Bắc Cảng, đối với chuyện Bắc Cảng cũng không có quyền lên tiếng, thế nhưng tôi có thể nói cho cậu một chút ý kiến trên chính trị.

Trương Dương gật đầu.

Tào Hướng Đông nói: Tân Hải vài năm trước tạo ra một khu Khai Phát, ở phía Tây Bắc của Tân Hải, hiện tại cơ bản là đã hoang phế, năm đó khi đàm luận chuyện này, tôi đã kiến nghị qua với Cửu Thế Kiệt, Tân Hải nên là lợi dụng ưu thế của bản thân, lấy cảng làm trung tâm chiến lược chế tạo khu Khai Phát, mà không phải là bỏ qua sở trường của mình, thế nhưng cuối cùng chuyện này vẫn chưa được tỉnh thông qua, vài năm rồi, khu Khai Phát của Tân Hải được đầu tư không ít, thế nhưng tiền lời lại rất ít, thu thập nhiều đất canh tác như vậy, sau cùng chỉ có thể để mặc cho bỏ hoang, cậu có thể suy nghĩ cho tốt trên điểm này.

Trương Dương chăm chú gật đầu.

Tào Hướng Đông lại nói: Tân Hải chính là thị trường xe lớn nhất của Bình Hải, quản lý cái chợ ô tô này vẫn tương đối buông lỏng, lúc tôi ở tại Bắc Cảng đã từng đưa ra ý kiến chỉnh đốn lại trật tự khu chợ ô tô, nhưng là chuyện này lúc đưa lên Thường Ủy lại không thu được sự hưởng ứng.

Trương Dương nhìn Tào Hướng Đông, bỗng nhiên minh bạch cuộc đời chính trị của Tào Hướng Đông tại Bắc Cảng là phi thường thất bại, từ lời này của y là có thể biết, y muốn làm ra một ít thay đổi, thế nhưng chung quy không có thực hiện được nguyện vọng của y, Tào Hướng Đông đối với hiện thực của Bắc Cảng chính là bất đắc dĩ.

Trương Dương nói: Cửu Thế Kiệt này là người như thế nào?

Tào Hướng Đông nâng chén trà, chậm rãi đưa chén trà tiến đến bên môi, vừa dính vào môi rồi lại buông ra, thấp giọng nói: Cửu Thế Kiệt là cán bộ do một tay bí thư Hạng đề bạt lên, nếu như không phải có vụ hỏa hoạn cảng lần này, y hẳn là còn có không gian đề thăng.

Trương Dương nói: Thị trưởng Tào, lúc tôi tới Tân Hải, cảm thấy quan trường Tân Hải và Bắc Cảng có tính bài ngoại rất mạnh, đoàn kết giữa hai bên bọn họ rất chặt chẽ.

Tào Hướng Đông cười cười, cầm lấy chén trà vừa buông ra, uống một ngụm nói: Đạo bất đồng không thể cùng mưu chuyện, nếu muốn đi vào một cái đoàn thể, phải có mục đích giống như bọn họ.

Trương Dương nghe ra được thâm ý trong lời nói của Tào Hướng Đông, mỉm cười nói: Thị trưởng Tào, ngài có muốn quay về Bắc Cảng hay không?

Tào Hướng Đông không có trực tiếp trả lời vấn đề của Trương Dương: Tôi ở Giang Thành rất tốt!

Tiệc đáp tạ đêm đó, Tô Viện Viện mời Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã biết là Trương Dương nhờ Tô Viện Viện mời mình, lập tức liền minh bạch tên tiểu tử này đang tính toán cái gì, bất quá Đỗ Thiên Dã vẫn là vui vẻ đáp ứng lời mời, phía Trương Dương kêu Hồ Nhân Như lên tiếp khách. Hắn biết Đỗ Thiên Dã cũng không muốn gặp nhiều người, bởi vì vị trí của Đỗ Thiên Dã không cho phép.

Minh Giang Các là quán có vị trí tốt nhất tại hồ Nhã Vân, Tô Viện Viện biết đêm nay tính cả mình cũng chỉ có bốn người ăn, nên an bài riêng một ít đồ ăn vặt tinh tế, đồ ăn quý không ở nhiều, nhất định phải làm chất lượng mới tốt.

Lúc Trương Dương và Hồ Nhân Như đến thì vừa vặn Đỗ Thiên Dã cũng tới, Hồ Nhân Như cười khanh khách đi qua và chào Đỗ Thiên Dã một tiếng: Chào bí thư Đỗ!

Đỗ Thiên Dã ha hả nở nụ cười một tiếng: Ông chủ Hồ, năm nay tình hình nhà máy thuốc không tồi, đã thành xí nghiệp ngôi sao của Giang Thành chúng ta rồi.

Hồ Nhân Như nói: Đang trong lúc chuẩn bị đưa ra thị trường, thời gian tới tiến hành làm vườn công nghiệp, công việc đã ở trong dự tính, đến lúc đó còn mong muốn bí thư Đỗ bật đèn xanh cho chúng tôi đó .

Đỗ Thiên Dã còn chưa trả lời, Trương Dương đã cướp nói: Hắn không bật đèn xanh cho anh thì anh tới Tân Hải chúng tôi đi, giá đất bên chúng tôi rất tiện nghi, sức lao động cũng là giá cả hợp lý.

Đỗ Thiên Dã trừng mắt liếc hắn nói: Cái gì? Không thể nghĩ tới, tiểu tử cậu lại có thể nổi lên ý nghĩ đào góc tường của Giang Thành, có tin tôi đem tự liệu hợp tác về hệ thống chiếu sáng của cậu ném vào thùng rác hay không ?

Trương Dương cười nói: Nói giỡn thôi, ngài là người như thế nào lại tưởng thật như vậy chứ.

Tô Viện Viện mỉm cười xuất hiện tại trước mặt bọn họ, nàng mặc bộ đồ màu xám, cùng là chế phục của quán mà mặc ở trên thân thể của nàng lạ cực kỳ động lòng người, khí chất của Tô Viện Viện nhã nhặn lịch sự mà hiền thục, tuy rằng không cố ý tạo hình, nhưng lại có một phen phong vận động lòng người, Đỗ Thiên Dã nhìn thấy nàng thì mắt cũng sáng ngời.

Tô Viện Viện làm một thủ thế mời: Mời các vị lãnh đạo vào bên trong!

Hồ Nhân Như cười nói: Quản lí Tô, tôi không phải là lãnh đạo.

Trương Dương nói: Anh là Tổng giám đôc, là xưởng trưởng của xường thuốc, lãnh đạo xí nghiệp cũng là lãnh đạo.

Đỗ Thiên Dã theo đó gật đầu.

Lúc này điện thoại di động của Trương Dương vang lên, hắn móc ra điện thoại, điện thoại là Lưu Diễm Hồng gọi tới, Lưu Diễm Hồng nói: Trương Dương, cậu ở đâu? Bí thư Ngô tới, ông ấy muốn gặp cậu, hẹn cậu cùng nhau đi ăn đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.