Y Đạo Quan Đồ

Chương 1417: Chương 1417: Tấm lá chắn (2)




Trương đại quan nhân ngẩn ra, thật sự là không nghĩ ra được lý do Ngô Minh tìm mình mời đi ăn. Giữa hắn và Ngô Minh đích xác không có phần giao tình nào, hơn nữa Ngô Minh ngày hôm nay qua là hướng về phía Lưu Diễm Hồng mà tới, căn bản không phải vì mình, phải nói là y căn bản không biết mình đang ở Giang Thành, khả năng duy nhất chính là Lưu Diễm Hồng nói cho y, lý do là gì ? Trương đại quan nhân vừa suy nghĩ lập tức liền hiểu được, Lưu Diễm Hồng khẳng định là muốn đem mình làm tấm lá chắn rồi, Trương đại quan nhân bất luận lúc nào cũng đều nguyện ý diễn cái vai này, hắn cười nói: Bí thư Lưu, sao có thể để bí thư Ngô mời tôi được, tôi đang tiếp khách quán ở hồ Nhã Vân, tôi và bí thư Đỗ cùng nhau ở Minh Giang Các, các vị cứ đi tới là được.

Lưu Diễm Hồng ở bên kia liền đáp ứng.

Trương Dương khép lại điện thoại, Đỗ Thiên Dã có chút hiếu kỳ mà hỏi thăm: AI vậy?

Trương Dương cười nói: Lưu Diễm Hồng!

Đỗ Thiên Dã nao nao, Phó bí thư Ủy ban Kỷ luật Tỉnh tới Giang Thành, lại có thể chào hỏi mình, hắn nhìn liếc mắt nhìn Tô Viện Viện, trong lòng không khỏi nổi lên nghi hoặc thì Tô Viện Viện và Hồ Nhân Như đã đi vào.

Trương Dương nhìn ra tâm tư của Đỗ Thiên Dã, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: Anh yên tâm, người ta tới không quan hệ tới anh, cô ấy nhờ tôi hỗ trợ làm tấm lá chắn, thằng cháu trai Ngô Minh kia đuổi đến nơi đây đó.

Đỗ Thiên Dã trừng hắn liếc mắt nói: Cậu nói chuyện kiểu gì thế? Tốt xấu gì người ta cũng là một vị lãnh đạo, phải hiểu được tôn trọng.

Trương Dương nói: Cái loại người như hắn mà cũng đáng được tôn trọng sao, ha hả, Đỗ ca, tôi xin anh, anh lau lại hai mắt đi, vậy thì đó tuyệt đối là một phần tư lợi dụng lẫn vào trong Đảng.

Đỗ Thiên Dã nói: Ít ở chỗ này nói chuyện thị phi đi, bữa tối nay tôi tới làm ông chủ.

Trương Dương nói: Hừm, tuy rằng anh là bí thư Thành ủy, cũng không có thể tùy tiện tieu phí tiền nhà nước như vậy, tí nữa cứ để cho Nhân Như tính tiền đi.

Đỗ Thiên Dã cảm thán nói: Cảnh giới của tiểu tử chính là cao hơn tôi, được rồi, cậu có cái quan hệ gì với ông chủ Hồ ? Cậu bảo hắn tính tiền thì hắn liền tính tiền?

Trương Dương nói: Còn không phải hướng về phía anh sao, người ta không phải muốn làm vườn công nghiệp sao? Anh tối nay ăn của người ta, cái mồm liền mềm ra, không bật đèn xanh trên chuyện này cũng không được.

Đỗ Thiên Dã cười khổ lắc đầu nói: Tôi làm sao biết cậu là một tên gian xảo xảo quyệt như thế chứ?

Cảm thán thì cảm thán, trong lòng Đỗ Thiên Dã là minh bạch, Trương Dương là bạn chân chính của y, là loại bạn bè có thể cùng chung hoạn nạn, nếu như không có Trương Dương, y có thể đã sớm trở thành tướng bên thua trong đấu tranh chính trị, chính là tại thời khắc mấu chốt Trương Dương xuất lực, mới có thể làm cho y ngồi ổn định trên vị trí bí thư Thành Ủy Giang Thành, trong lòng Đỗ Thiên Dã thủy chung đều có một phần mắc nợ đối với Trương Dương, bởi vì chuyện sân bay mới Giang Thành năm đó, Trương Dương chạy trước chạy sau tận tâm tận lực vì sân bay mới, kết quả là lại bị Đỗ Thiên Dã bắt, tuy rằng Đỗ Thiên Dã lúc đó đã nhanh chóng gây áp lực, thế nhưng y chung quy cảm thấy mình không có giúp đỡ tại thời điểm Trương Dương cần giúp nhất để hỗ trợ hắn, tại trên đạo nghĩa là không thể nào nói nổi.

Tuy rằng Trương Dương cũng không bởi vì chuyện này mà mang thù, hiện tại quan hệ của Đỗ Thiên Dã và hắn cũng đã khôi phục như trước, nhưng trong lòng Đỗ Thiên Dã vẫn nhớ kỹ, hắn chung quy muốn tìm một cơ hội bồi thường cho Trương Dương. Lần này Trương Dương chủ động đi tới Giang Thành cầu viện, làm cho Đỗ Thiên Dã rốt cục tìm được một cái cơ hội thích hợp, bất quá khi y tỉ mỉ thẩm duyệt tư liệu hệ thống chiếu sáng của Trương Dương, Đỗ Thiên Dã phát hiện, hạng mục này của Trương Dương đích xác là tiền cảnh vô hạn, cho dù là y không tham gia, Trương Dương khẳng định cũng có thể tìm được người khác hợp tác, làm người đứng đầu một thành phố, ngoài việc phải có ánh mắt nhìn xa và trí tuệ hơn người, còn có một điểm rất quan trọng, đó là không thể bởi vì yêu thích cá nhân mà ảnh hưởng đến phán đoán chính xác đối với đại cục, tại trên điểm này Đỗ Thiên Dã làm được so với Hạng Thành tốt hơn nhiều lắm, nếu như hệ thống chiếu sáng này không tiên tiến như lời Trương Dương nói, vậy có lẽ không có nhiều giá trị đầu tư cho lắm. Đỗ Thiên Dã cũng sẽ không bởi vì giao tình giữa bọn họ mà nhả ra hợp tác.

Lưu Diễm Hồng và Ngô Minh rất nhanh liền đi tới, tuy rằng Ngô Minh biểu hiện ra rất cao hứng, thế nhưng Trương Dương từ trong biểu tình rất nhỏ của y đã nhận được sự xấu hổ của hắn.

Trong đám người này đương nhiên tiêu điểm là Lưu Diễm Hồng, tuy rằng Đỗ Thiên Dã đã có danh hiệu Thường Ủy Tỉnh, thế nhưng vị trí của Lưu Diễm Hồng rất đặc thù, Đỗ Thiên Dã cười nói: Bí thư Lưu, ngài lần này cải trang vi hành, có chỗ nào cần tôi phối hợp hay không? Những lời này hỏi rất khéo léo. Ý tứ là cô không phải hướng về phía tôi mà tới chứ?

Lưu Diễm Hồng cười nói: Bí thư Đỗ, gần đây anh không có tin tức gì, cái này cũng không giống phong cách của anh, tại trong Ủy ban Kỷ luật chúng tôi mà nói, bị tố cáo nhiều lắm cũng chỉ có hai loại người. Một là cán bộ đích thực không xứng chức, còn có một loại khác chính là cán bộ có can đảm mở rộng chí tiến thủ, lớn mật cải cách làm việc, tiêu chuẩn khảo hạch cán bộ của chúng tôi cũng căn cứ vào điều đó, một người cán bộ tốt, nếu như một đoạn thời gian mà không có ai trách cứ liền chứng minh hắn không làm nên được chuyện gì, cho dù là làm một đại sự, tại trong thời đại hôm nay chỉ cần làm việc là sẽ có người trách cứ.

Mấy người ở đây đều nở nụ cười.

Trương Dương nói: Bí thư Lưu. Làm sao tôi càng nghe chị nói càng thấy giống tôi vậy.

Lưu Diễm Hồng nói: Cậu là thuộc về cái loại ghét nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo, một ngày nào đó nếu như không có ai tố cáo cậu thì chúng ta mới cảm thấy không bình thường đó.

Ngô Minh nói: Bí thư Lưu nói đúng, tôi cũng phát hiện, càng là cái loại cán bộ lừa dối qua ngày, càng là cái loại tầm thường vô vi thì càng là không ai trách cứ, không có người tố cáo vị tất đã chứng minh hắn xứng chức.

Trương Dương nói: Cũng có ngoại lệ chứ. Bí thư Ngô, anh thật xứng chức hơn so với tôi, cũng đã lâu không thấy có ai tố cáo anh!

Ngô Minh ha hả cười gượng hai tiếng, trong lòng thầm mắng, ta không đắc tội ngươi, tại sao ngươi nhìn thấy ta thì lại chống đối ta chứ! Đỗ Thiên Dã và Ngô Minh cũng không có bao nhiêu giao tình, bất quá dù sao Ngô Minh là bí thư Thành ủy của thành phố kế bên. Giữa hai bên có không ít cơ hội hợp tác, cho nên phải là nể tình giúp đỡ. Bất quá Đỗ Thiên Dã còn chưa kịp giải vây cho Ngô Minh, phía bên Lưu Diễm Hồng đã nói trước: Trương Dương, cậu không phải nhân viêc công tác tại Ủy ban Kỷ luật chúng tôi, làm sao biết không có ai tố cáo ông ta chứ!

Vốn là Lưu Diễm Hồng muốn giúp Ngô Minh giải vây. Nhưng không nghĩ tới những lời này lại bị Trương Dương bắt được khuyết điểm, Trương đại quan nhân nhếch miệng cười nói: Bí thư Ngô cũng có người tố cáo sao, ha hả, tố cáo cái gì vậy? Tác phong trên vấn đề kinh tế có vấn đề sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.