Y Đạo Quan Đồ

Chương 1057: Chương 1057: Thái tử tụ hội (3)




Cơ Nhược Nhạn nói: Anh không thể phủ nhận, tài ăn nói của hắn quả thực rất tốt.

Lương Khang nói: Nói có tốt hơn nữa thì cũng chỉ là lý luận suông, xây một nội thành mới nào có dễ dàng như vậy? Người tới đây đều chú trọng kiếm tiền nhanh gọn, ai có kiên nhẫn lâu như vậy mà đi đầu tư trường kỳ?

Cơ Nhược Nhạn không nói gì, một gã thanh niên hơn hai mươi tuổi đi tới bên cạnh Lương Khang, hắn tên là Trần An Bang, là con trai của phó bộ trưởng bộ ngoại giao Trần Toàn, trong giới này thuộc loại tuổi khá nhỏ. Sau khi học nhiều năm ở Mỹ thì về nước làm ngành bưu điện, cũng giành được một khoản đầu tư phiêu lưu của nước ngoài, làm một trang web có tính tổng hợp, trước mắt tình trạng đưa vào hoạt động rất tốt, tài phú của Trần An Bang tất nhiên là tăng như lăn cầu tuyết, cũng là một dạng nổi trội trong giới này.

Trần An Bang và Lương Khang rất thân nhau, hắn đi tới bên cạnh Lương Khang, nói: Anh Khang, cô gái đó là ai vậy? Hắn chỉ chỉ vào Cố Dưỡng Dưỡng đang một mình đứng đó nghe Trương Dương phát biểu.

Lương Khang mỉm cười nói: Bạn gái của Chủ nhiệm Trương, tôi cũng không quen, có điều rất xinh đẹp.

Cơ Nhược Nhạn liếc Cố Dưỡng Dưỡng một cái: Con gái út của tiền bí thư tỉnh ủy tỉnh Bình Hải Cố Doãn Tri, chị gái Cố Giai Đồng của cô ta hình như từng có một đoạn tình cảm với Trương Dương, về sau Cố Giai Đồng bị người ta bắt cóc không biết tung tích, Trương Dương liền truy nhận Cố Giai Đồng làm vợ, chuyện này rất nhiều người đều biết, phải nói Cố Dưỡng Dưỡng là em vợ của hắn mới đúng.

Trần An Bang nói: Cô ta và hắn có phải là...

Cơ Nhược Nhạn lắc đầu nói: Chắc không phải vậy đâu, cô gái này rất đơn thuần, Trương Dương cũng đã đính hôn, vợ chưa cưới của hắn là Sở Yên Nhiên, con gái của tỉnh trưởng Bình Hải Tống Hoài Minh, là chưởng môn nhân đương nhiệm của tập đoàn tài chính Benin nước Mỹ.

Cơ Nhược Nhạn nắm rất rõ về tư liệu của Cố Dưỡng Dưỡng, kể lại răm rắp.

Trần An Bang nói: Vậy tôi chẳng phải là vẫn có cơ hội ư?

Lương Khang cười nói: An Bang, anh tốt nhất đừng đi chọc cô ta, tên Trương Dương này không dễ đối phó đâu. Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng hắn lại muốn nhìn thấy Trần An Bang đi trêu chọc Trương Dương, Lương Khang đối với Trương Dương thủy chung canh cánh trong lòng.

Trần An Bang nói: Hắn là cái thá gì? Không phải chỉ là một cán bộ cấp ban nho nhỏ thôi ư?

Lương Khang nói: Phó thủ tướng Văn là cha nuôi của hắn đấy!

Trần An Bang nói: Anh nói vậy thì tôi biết rồi, thì ra đứa con nuôi mà bác Văn nhận chính là hắn. Hắn từ trong khay của nhân viên phục vụ cầm hai chén, bước về phía Cố Dưỡng Dưỡng.

Lương Khang thở dài nói: Người trẻ tuổi chính là tâm cao khí ngạo như vậy đấy.

Cơ Nhược Nhạn nói: Em sao cảm thấy giống như là sắp xảy ra chuyện vậy nhỉ?

Lương Khang nói: Thằng ôn An Bang này cưa gái cũng rất có nghề, anh nghe nói, con gái mà hắn nhìn trúng chưa từng thất thủ đâu.

Cơ Nhược Nhạn cười cười không nói gì.

Trần An Bang tới trước mặt Cố Dưỡng Dưỡng, rất phong độ cười cười, đưa cho Cố Dưỡng Dưỡng một ly rượu vang, Cố Dưỡng Dưỡng rụt rè cười nói: Xin lỗi, tôi không biết uống rượu!

Trần An Bang gật đầu, hắn gọi nhân viên phục vụ tới, trả lại chén rượu, cầm một ly nước chanh.

Cố Dưỡng Dưỡng không tiện cự tuyệt, nhận lấy cốc nước chanh đó.

Trần An Bang nói: Cố tiểu thư đang học ở kinh thành à?

Cố Dưỡng Dưỡng gật đầu, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn Trương Dương.

Trần An Bang nói: Bác Cố gần đây đang làm gì vậy?

Nghe thấy hắn nhắc tới cha, Cố Dưỡng Dưỡng có chút tò mò có chút tò mò nhìn hắn một cái, nói khẽ: Hưởng thụ cuộc sống đã về hưu.

Trần An Bang nói: Nhớ mấy năm trước, bác Cố có tới nhà của tôi làm khách, lúc đó, tôi vẫn còn đang học ở Mỹ... Thằng ôn này rất gian xảo, kỳ thật hắn căn bản là đang biện tạo, mượn câu này để hấp dẫn sự chú ý của Cố Dưỡng Dưỡng, sau đó giới thiệu thân phận và bối cảnh của mình cho Cố Dưỡng Dưỡng biết, Cố Dưỡng Dưỡng tuy rằng trải đời chưa nhiều, nhưng vẫn có thể nhìn thấu dụng ý tiếp cận của Trần An Bang, trong trường hợp này, cô ta xuất phát từ lịch sự, không lập tức bỏ đi.

Vương Học Hải lưu ý Trần An Bang đang tiếp cận Cố Dưỡng Dưỡng, Trần An Bang trong giới này cũng là một hoa hoa công tử nổi danh, có điều hắn thừa dịp Trương Dương không có mặt, tiếp cận bạn gái của Trương Dương thì hình như không được lịch sự lắm, Vương Học Hải nói với Phùng Cảnh Lượng: Tiểu Trần bệnh cũ lại tái phát rồi, anh đoán xem hắn liệu có chọc tức Trương Dương không?

Phùng Cảnh Lượng hơi ngẩn ra, lúc này mới phát hiện Trần An Bang đang bắt chuyện với Cố Dưỡng Dưỡng, hắn và Trương Dương lúc trước quen biết nhau là vì Kiều Bằng Phi quấy rối Sở Yên Nhiên, bị Trương Dương ở Tử Kim các đánh cho một trận, tính tình của Trương Dương hắn biết rõ, Trần An Bang này rõ ràng không biết được sự lợi hại của hắn, Phùng Cảnh Lượng không khỏi nhíu mày, Trương Dương là hắn mời đến, hắn cũng không muốn tối nay xảy ra xích mích gì.

Lúc này Trương Dương phát biểu xong, từ trên bục đi xuống, hắn quay lại bên cạnh Cố Dưỡng Dưỡng, Cố Dưỡng Dưỡng cười tươi tắn, cầm cốc nước chanh đưa cho Trương Dương, Trương Dương uống một hớp lớn.

Trần An Bang cười nói: Chủ nhiệm Trương, phát biểu rất hay!

Trương Dương rất lịch sự cười cười với gã.

Trần An Bang nói: Anh tới đây là muốn hấp dẫn đầu tư, nhưng anh hôm nay không hề nhắc tới khả năng được hồi báo, đối với một hạng mục không nhìn thấy hồi báo, anh cho rằng có thể khiến cho bao nhiêu người hứng thú?

Trương Dương cười nói: Tôi trước đó đã nói rõ rồi, phương diện buôn bán đầu tư không phải là nghề của tôi, mục đích tôi hôm nay tới đây chính là giới thiệu tình huống của nội thành mới Đông Giang cho mọi người biết, để mọi người trong lòng minh bạch, để mọi người tự mình tới đánh giá giá trị đầu tư của nội thành mới Đông Giang.

Trần An Bang nói: Nói một câu không khách khí, cá nhân tôi cho rằng nội thành mới Đông Giang không có bất kỳ giá trị đầu tư nào.

Trương Dương hơi ngẩn ra, thái độ của Trần An Bang rất không hữu hảo.

Trương Dương vẫn giữ lịch sự: Người khác nhau đối với mỗi chuyện cũng đều có nhận thức khác nhau, tôi không miễn cưỡng mỗi người đều công nhận tiềm lực phát triển của nội thành mới Đông Giang, đồng dạng lời nói của Trần tiên sinh cũng chỉ có thể đại biểu cho cái nhìn của cá nhân anh.

Trần An Bang nói: Tôi thấy anh hôm nay hình như đến nhầm chỗ rồi, trong giới này trên cơ bản đều là những người có thành tích trong các ngành các nghề, con người thì phân tầng lớp, làm sinh ý cũng vậy thôi, chúng tôi trong cái giới này nếu như tầm mắt chỉ nhìn vào những chuyện bé xíu trong nước, vậy thì sinh ý cũng không thể phát triển nhảy vọt, tôi xin đưa ra một ví dụ thỏa đáng nhé, nếu anh đứng trên vị trí của chúng tôi, một nông dân tới đây tuyên truyền với anh về đầu tư bãi nuôi lợn trong thôn họ, anh liệu có quan tâm không? Tuy rằng rất có khả năng kiếm tiền, nhưng trong chúng tôi liệu có ai có kiên nhận mà để hứng thú vào một chuyện có khả năng hồi báo cực thấp như vậy? Những lời này của Trần An Bang tràn ngập hàm nghĩa công kích và châm chọc. Hắn và Trương Dương vốn không quen biết nhau, đương nhiên không nói tới là có xích mích gì, nhưng thất phu vô tội, hoài bích có tội, Trương Dương dẫn theo một bạn gái xinh đẹp như vậy tới đây, lập tức khiến Trần An Bang tự cho mình siêu phàm cảm thấy tâm lý mất bình hành, trong đối thoại của hắn và Trương Dương biểu hiện ra sự khắc bạc.

Trương Dương còn chưa nói gì thì Cố Dưỡng Dưỡng đã nghe không nổi nữa, cô ta trả lời lại một cách mỉa mai: Chuyện trước khi chưa bắt đầu làm, ai có thể dự liệu được hồi báo trong tương lai của nó? trên thế giới này trước giờ chưa từng thiếu loại người nói như rồng leo, làm như mèo mửa, chỉ biết lý luận suông!

Trần An Bang cười nói: Cố tiểu thư đừng tức giận, tôi chỉ là luận sự thôi! Hắn quay sang Trương Dương, nói: Trương tiên sinh, tôn chỉ tụ hội của giới chúng tôi chính là để bù đắp cho nhau, có thể là anh lần đầu tiên tới đây nên vẫn chưa được quen thuộc. Vẻ mặt của hắn tràn ngập vẻ khinh miệt, ở sâu trong lòng đối với Trương Dương là khinh thường, cho rằng Trương Dương chỉ là một tên thấy người sang bắt quàng làm họ.

Trương Dương mỉm cười nói: Trần tiên sinh nói không sai, tôi lần đầu tiên tham gia loại tụ hội này, vốn cho rằng người tới đây đều là tinh anh xã hội trẻ tuổi đầy hứa hẹn, nhưng đến đây rồi mới phát hiện, ở đâu cũng là ngư long hỗn tạp, luôn luôn có một số người, hắc hắc... Trương đại quan nhân dùng tiếng cười trào phúng để bỏ đi những lời nói phía sau.

Trần An Bang đương nhiên minh bạch Trương Dương là đang nói mình ở đây chỉ là chen vào cho đủ số, nhưng hắn lại không thấy vậy, Trần An Bang cho rằng mình bất kể là xuất thân hay là thành tựu đều có tư cách đứng ở chỗ này, nhưng Trương Dương thì không có tư cách đó, Trần An Bang cố ý nói: Đích xác là vậy, Trương tiên sinh tốt nghiệp ở trường đại học nào?

Trương Dương nói: Anh đang tra hộ khẩu à? Hắn đối với Trần An Bang đã có chút mất kiên nhẫn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.