Y Đạo Quan Đồ

Chương 2318: Chương 2318: Thật giả khó phân biệt (3)




Vẻ mặt của Tiêu Quốc Thành không hề ngạc nhiên, bình tĩnh nhìn hắn.

Tiết Thế Luân nói: An Đạt Văn bắt được Tang Bối Bối. Hắn thông qua Nghiêm Quốc Chiêu truyền lời cho Bích Quân, hẹn gặp mặt cô ta, Bích Quân vẫn luôn rất tín nhiệm hắn, nhưng không ngờ hắn lại lập bẫy. Là hắn đã hại chết Bích Quân!

Tiêu Quốc Thành chậm rãi buông chén rượu, nói khẽ: Có chuyện tôi vẫn luôn muốn hỏi anh.

Tiết Thế Luân ngẩng đầu lên: Chuyện gì?

Vương Quân Dao rốt cuộc đã chết chưa?

Tiết Thế Luân nói: Đã chết rồi!

Tiêu Quốc Thành lắc đầu, lấy ra một tấm ảnh đặt ở trước mặt Tiết Thế Luân, sau đó nhẹ nhàng lấy tay chỉ vào một điểm.

Tiết Thế Luân cầm bức ảnh đó. Nhìn thấy một nữ nhân khí chất đẹp đẽ quý giá trên ảnh, nhưng diện mạo căn bản không có bất kỳ chỗ nào tương tựvới Vương Quân Dao.

Tiêu Quốc Thành nói: Cô ta tên là Vĩnh Khánh Tử. Đừng nói với tôi là anh không hề có ấn tượng gì với cô ta.

Tiết Thế Luân buông bức ảnh đó, nói: Là cô ta!

Tiêu Quốc Thành nói: Ở phương diện đối đãi với nữ nhân, anh luôn quá nhân từ, sự tồn tại của cô ta đối với chúng ta là một sự uy hiếp cực lớn, anh tuy rằng thả cô ta, nhưng cô ta không biết cảm kích.

Tiêu Quốc Thành lại lấy ra một tấm ảnh, trên ảnh chính là cảnh tượng Cát Vĩnh Khánh Tử và Nghiêm Quốc Chiêu nói chuyện với nhau.

Trong mắt Tiết Thế Luân phun ra hỏa của cừu hận.

Tiêu Quốc Thành nói: Nghiêm Quốc Chiêu này rất khôn khéo, tôi đã sớm nhắc nhở anh rồi, loại người như hắn có thể dùng, nhưng nhất định phải thận trọng vạn phần, hơi sơ ý sẽ bị hắn cắn lại, Vương Quân Dao cũng là hạng người như hắn, cô ta hợp tác với chúng ta, mục đích chính là lợi dụng chúng ta để tiến hành báo thù, khi anh ý thức được hành vi báo thù của cô ta đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới an toàn của chúng ta thì hậu quả xấu đã tạo thành rồi, bởi vì nữ nhân này mà chúng ta gặp phải tổn thất thảm trọng, đối với loại người như vậy, chúng ta tuyệt đối không thể khoan dung, lúc trước tôi đã nói gì với anh , tôi muốn anh nhất định phải trừ bỏ cô ta, nhưng anh lại bởi vì lòng dạ đàn bà mà buông tha cho cô ta.

Tiết Thế Luân cắn cắn môi.

Tiêu Quốc Thành nói: Anh không hiểu cô ta đâu, tôi từng sống cùng một chỗ với nữ nhân này, để đạt được mục đích, cô ta có thể hy sinh tất cả, loại nữ nhân này sẽ không để ý tới thân thể của cô ta, anh trong cảm nhận của ở đơn giản chỉ là một trong nrất nhiều người khách qua đường.

Tiết Thế Luân nói: Tôi chỉ là cho cô ta một cơ hội sống sót. Ánh mắt của hắn hư vô mờ mịt, tựa hồ tinh thần đã bay tới phương xa.

Tiêu Quốc Thành nói: Cô ta sẽ không hiểu cảm ơn, trên trên thế giới này thực tế này người biết cảm ơn thật sự quá ít, đối với rất nhiều người mà nói, ân tình vĩnh viễn không sâu sắc bằng cừu hận. Tiêu Quốc Thành bình rượu bình rượu, chậm rãi rót đầy chén mình.

Thế Luân, anh anh cho rằng khi mình một lần nữa nắm đại cục trong tay, thì chuyện thật ra đã bắt đầu không khống chế được rồi. Ánh mắt của Tiêu Quốc Thành thâm thúy mà xa xăm: Chuyện của Hạng Thành tôi chưa bao giờ hỏi qua anh, nhưng trong lòng tôi minh bạch rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Trong khoảng thời gian này, anh không ngừng tu bổ đê đập, nhưng sửa bên ngày thì bị kia lại vỡ.

Tiết Thế Luân nói: Tình thế chưa chắc đã bi quan như anh nói.

Tiêu Quốc Thành lắc đầu nói: Không phải bi quan, mà là một sự thật, An Đạt Văn, Vương Quân Dao thậm chí cả Nghiêm Quốc Chiêu, đám người này vì sao một đám nhảy ra đối nghịch với chúng ta? Không phải là vì bọn họ có có cừu oán với chúng ta, mà là trong chuyện Bắc Cảng, cách làm của anh khiến rất nhiều người cảm thấy lạnh lòng, thỏ tử hồ bi.

Tiết Thế Luân cười cười: Vậy thì sao? Chỉ bằng vào bọn họ, có năng lực dấy lên được sóng gió gì chứ?

Tiêu Quốc Thành: Nói Thế Luân, thu tay lại đi, chúng ta cái gì cũng có rồi, còn gì không đủ nữa? Trong lòng hắn cũng hiểu được, Tiết Thế Luân tuyệt đối không thể thu tay lại, trước đây có lẽ có thể, nhưng sau khi Chương Bích Quân chết, hắn sẽ tiếp tục đi trên con đường này, càng lún càng sâu.

Tiết Thế Luân nói: Anh bảo y thu tay lạiư? Chẳng lẽ Bích Quân chết vô ích à? Chẳng lẽ Hạng đại ca cũng hy sinh vô ích.

Tiêu Quốc Thành nói: Tôi mệt mỏi rồi!

Tiết Thế Luân sửa lại: Anh già rồi!

Tiêu Quốc Thành nói: Ai rồi cũng sẽ phải già, hôm nay là tôi, ngày mai sẽ đến phiên anh.

Tiết Thế Luân nói: Bất kể anh lựa chọn như thế nào ỵ tôi đều sẽ tôn trọng.

Tiêu Quốc Thành cầm chén rượu lên chạm cốc với hắn: Một con mãnh hổ không thể đấu lại được cả đàn sói, nếu như anh vẫn không học được buông bỏ cừu hận thì đến cuối cùng... Hắn châm chước một chút, không nói hết câu, không muốn làm thương tổn tình cảm giữa hai huynh đệ.

Tiết Thế Luân nói: Tôi sẽ phải chết rất thảm? Hắn cười ha ha, uống hết rượu trong chén, úp chén xuống, một giọt cũng không còn!

Tin tức Khưu Phượng Tiên bị bắt cóc trong một đêm đã được lan ra, tin tức như vậy trực tiếp dẫn tới giá cổ phiếu của Vương Triều Kim Cương dao động, ngày đó giá cổ phiếu giảm mất 9%, cùng lúc đó Hà Vũ Mông tuyên bố phát động thu mua toàn diện đối với Vương Triều Kim Cương. Tập đoàn Thế Kỉ An Thái do An Đạt Văn cầm đầu cũng bắt đầu đánh ra trọng quyền, trong nhất thời nội bộ Vương Triều Kim Cương lòng người hoảng hốt.

So với thay đổi trên giá cổ phiếu thì Khưu gia quan tâm tới an toàn của Khưu Phượng Tiên hơn , dựa theo yêu cầu của bọn cướp, bọn họ trong thời gian ngắn nhất đã chuẩn bị xong một ngàn vạn Mĩ kim, nhưng bọn cướp không hề gọi điện thoại tới đúng hẹn, đột nhiên trở nên không có tin tức.

Trương Dương Đang ở Tân Hải cũng rất quan tâm tới tiến triển của sự kiện này, thông qua Đỗ Vũ Phong và Cảnh Chí Siêu hắn có thể biết được tình huống tiến triển mới nhất. Từ sau khi trở về Tân Hải, người của Khưu gia cũng không chủ động liên lạc với hắn, người ta không tìm hắn, Trương đại quan nhân cũng ngại chủ động tìm tới cửa, dù sao hắn không muốn để lại ấn tượng thích xen vào việc của người khác.

Vết thương của Tô Viện Viện khôi phục thật sự rất mau, Trương Dương vẫn khá quan tâm tới người chị gái này, mỗi ngày đều gọi điện thoại hỏi tiến triển thương tình của cô ta, đương nhiên cái này cũng thành cớ để hắn bắt chuyện với Tả Hiểu Tình, thời gian hai người trò chuyện bất tri bất giác biến thành dài hơn, hơn nữa mỗi lần đều có cảm giác ý chưa tận, Trương đại quan nhân phát hiện sâu trong lòng mình vẫn rất hoài niệm mối tình đầu ngây ngô này, đương nhiên đây là một mối tình đầu sau khi tái thế làm người.

Sau khi thương tình của Tô Viện Viện ổn định, Đỗ Thiên Dã quyết định trước tiên về Tĩnh Hải, bên kia còn có rất nhiều công tác đang chờ hắn đi làm, trước khi đi, Đỗ Thiên Dã đặc biệt gọi điện thoại cho Trương Dương, không phải vì Tô Viện Viện mà là vì Khưu gia.

Đỗ Thiên Dã vẫn luôn rất quan tâm tới chuyện của Khưu gia, sau khi hàn huyên vài câu với Trương Dương, hắn nói ra chủ đề hôm nay: Trương Dương, anh và Hà Vũ Mông có phải rất quen thuộc hay không?

Trương Dương nghe thấy Đỗ Thiên Dã hỏi Hà Vũ Mông, lập tức minh bạch hắn muốn nói gì, mỉm cười nói: Anh Đỗ, có gì thì anh cứ nói ra đi, có phải cô ta lại gây phiền toái cho anh hay không?

Đỗ Thiên Dã nói: Không phải gây phiền toái cho tôi mà là cho Khưu gia, tôi biết tôi vốn không nên quản chuyện trên sinh ý của bọn họ, nhưng gần đây Khưu gia xảy ra rất nhiều chuyện, nhìn thấy ông ngoại và cậu cả ngày mặt co mày cáu, trong lòng tôi cũng thấy khó chịu.

Trương Dương nói: Chuyện này nói ra thì dài lắm, Hà Vũ Mông nhận định Tra Tấn Bắc là kẻ thù giết cha cô ta, cho nên cô ta muốn tìm Tra Tấn Bắc để trả thù, đồng thời lúc đả kích Tra Tấn Bắc cũng nhân tiện chơi luôn cả Vương Triều Kim Cương.

Đỗ Thiên Dã nói: Oan có đầu Oan có đầu, có một số việc đừng liên lụy quá rộng, Trương Dương, nếu có cơ hội thì anh khuyên nhủ cô ta.

Trương Dương ừ một tiếng, thật ra vì chuyện này hắn cũng từng nói với Tần Manh Manh rồi, Tần Manh Manh có suy nghĩ của mình, Trương đại quan nhân cũng không tiện nói thêm cái gì, nhưng Đỗ Thiên Dã nếu đã mở miệng thì hắn không thể không nể mặt ông bạn này được.

Trương Dương vừa mới gác điện thoại thì nghe thấy tiếng gõ cửa, người trực tiếp đến gõ cửa phòng của bí thư thị ủy cũng không nhiều, bởi vì đầu tiên phải qua cửa của Phó Trường Chinh đã, đa số người là muốn do Phó Trường Chinh đi thông báo, có thể trực tiếp đến gõ cửa khẳng định là người một nhà.

Quả nhiên, sau khi được đáp ứng, Kiều Mộng Viện từ bên ngoài bước vào.

Hôm nay cô ta mặc bộ váy màu đen, bên trong mặc áo sơmi màu trắng, trong sự già giặn lại lộ ra một loại quyến rũ nói không nên lời.

Trương Dương mỉm cười nhìn Kiều Mộng Viện, từ đầu nhìn tới ngực rồi tự ngực nhìn tới chân.

Kiều Mộng Viện có chút bất đắc dĩ trợn mắt lườm hắn, ánh mắt của thằng cha này thật sự là rất có tính công kích, ở trước mặt hắn, có một loại cảm giác bị ánh mắt của hắn lột trần.

Trương Dương nghiêm trang nói: Chủ nhiệm Kiều có gì chỉ bảo?

Kiều Mộng Viện nói: Nguyên Hòa Hạnh Tử vừa mới gọi điện thoại tới, cô ta đang ở Đông Giang, ngày mai sẽ đến Tân Hải, bảo tôi giúp hẹn anh, nhằm vào chuyện của cảng Phước Long, cô ta muốn nói chuyện trực tiếp với anh.

Trương đại quan nhân nói: Có gì mà nói, chuyện đó tôi đã quyết định rồi.

Kiều Mộng Viện cười nói: Đừng quên, giữa chúng ta và tập đoàn Nguyên Hòa vẫn có hợp đồng, tuy rằng trong lúc hợp tác cũng không thoải mái, nhưng em vẫn hy vọng hảo hợp hảo tán, không cần phải giương cung bạt kiếm.

Trương Dương nói: Vậy thì nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.