Kiều Mộng Viện nói: Tôi nghe nói Khưu Phượng Tiên đã bị bắt cóc?
Trương Dương thở dài nói: Vừa mới rồi còn đang nói chuyện này, cũng không biết là ai làm, khiến nhân tâm hoảng sợ: Hắn vươn tay ra, cầm cổ tay Kiều Mộng Viện nói: em cũng phải cẩn thận, trong khoảng thời gian này không yên ổn không yên ổn.
Kiều Mộng Viện nói: Em cẩn thận cái gì? Em luôn luôn giúp mọi người làm điều tốt, lại không có cừu nhân.
Trương đại quan nhân nói khẽ: Anh có, em là nữ nhân của anh, anh sợ người khác bởi vì anh mà xúc phạm tới em.
Kiều Mộng Viện gắt: Còn lâu!
Trương đại quan nhân nhìn đùi đẹp của Kiều Mộng Viện, nuốt nước miếng một cái rồi nói: Hôm nay em thật xinh đẹp.
Kiều Mộng Viện đỏ mặt. Nói khẽ: Cái miệng của chỉ giỏi lừa người ta.
Trương đại quan nhân nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của cô ta, trong lòng nóng lên, đang muốn chiếm chút tiện nghi thì nghe điện thoại bàn đổ chuông, sau đó là giọng nói của Phó Trường Chinh: Bí thư Trương, có vị nữ sĩ tên là Thiệu Minh Phi muốn gặp anh.
Trương đại quan nhân nghe thấy tên của Thiệu Minh Phi thì lập tức da đầu có chút ngứa ran: Cậu cứ nói tôi không có ở đây.
Vẻ mặt kích động của Trương đại quan nhân không hề qua được mắt Kiều Mộng Viện, cô ta nói khẽ: Người nào mà dọa anh thành như vậy?
Trương Dương thở dài: Một lời khó nói hết.
Kiều Mộng Viện nói: Anh chắc không phải là bên ngoài chọc phải phiền toái gì, hiện tại để người ta tìm tới cửa?
Trương Dương: Nóianh căn bản chính là vô tội, cô ta là nữ nhân của Tiết Thế Luân. anh chỉ là giúp Vĩ Đồng chút chuyện, ai ngờ nữ nhân này tựa như đường da trâu, dính vào thì không dứt ra được.
Kiều Mộng Viện nói: Có gì mà không dứt ra được, anh có nợ gì cô ta đâu.
Trương Dương nói: Em cũng không phải không biết mà, con người anh hay mềm lòng lắm, không biết cự tuyệt người khác.
Kiều Mộng Viện nhìn hắn tràn ngập hoài nghi.
Trương Dương nói: Hay là thế này đi, em giúp anh đuổi cô ta đi nhé.
Kiều Mộng Viện tức giận nói: Em chẳng thèm quản chuyện của anh! Cô ta xoay người rời khỏi văn phòng của Trương Dương.
Khi đi qua văn phòng của Phó Trường Chinh thì nghe thấy Phó Trường Chinh nói: Tôi nói này Thiệu tiểu thư, bí thư Trương của chúng tôi sáng sớm đã đi ra ngoài rồi, cho tới bây giờ vẫn chưa về.
Vậy tôi ở đây chờ anh ta, dù sao tôi cũng có thời gian mà. Một giọng nói quyến rũ vang lên.
Phó Trường Chinh hiển nhiên có chút bực mình: Thiệu tiểu thư, nơi này là cơ quan thị ủy của chúng tôi. Cô ở đây hình như không thích hợp?
Cơ quan Thị ủy không phải vì phục vụ cho nhân dân ư? Tôi cũng đâu yêu cầu các anh cung cấp phục vụ đặc thù gì, chỉ ngồi chờ người ở đây, không làm phiền gì các anh, anh cứ làm việc của anh. Kệ tôi! Thiệu Minh Phi cũng không coi mình là người ngoài.
Kiều Mộng Viện nghe đến đây cũng không khỏi nhíu mày, chẳng trách Trương Dương sợ như vậy, tuy rằng vẫn chưa thấy Thiệu Minh Phi này có bộ dáng gì, nhưng chỉ cần từ những lời này cho thấy. Nữ nhân này cũng rất không đơn giản. Trương Dương tuy rằng là lãng tử phong lưu, nhưng phẩm vị của hắn vẫn chưa thấp tới mức này. Ít nhất ở trong mắt Kiều Mộng Viện thì những nữ hài tử bên cạnh hắn không có ai như vậy cả.
Phó Trường Chinh rõ ràng thiếu kinh nghiệm ứng phó với loại nữ nhân này, gấp đến độ mặt cũng có chút đỏ lên, vào lúc hắn không biết nên làm như thế nào cho phải thì Kiều Mộng Viện bước vào.
Phó Trường Chinh chào: Chủ nhiệm Kiều.Hắn Thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có một cứu binh tới rồi.
Kiều Mộng Viện nhìn Thiệu Minh Phi một cái, không thể không thừa nhận, Thiệu Minh Phi là mỹ nữ, nhưng Kiều Mộng Viện không thích, không chỉ là vì cô ta tới dây dưa Trương Dương, còn có một nguyên nhân. Cử chỉ của Thiệu Minh Phi lộ ra vẻ quá mức quyến rũ.
Kiều Mộng Viện nói: Vị tiểu thư này tìm bí thư Trương có chuyện gì?
Thiệu Minh Phi nhìn thoáng qua Kiều Mộng Viện, nói: Cô quản làm gì? Vẻ mặt ngạo mạn vô lễ.
Phó Trường Chinh nói: Đây là chủ nhiệm kiều của chúng tôi. cô nói chuyện khách khí chút.
Thiệu Minh Phi nói: Cô ta là chủ nhiệm của anh chứ không phải là chủ nhiệm của tôi, tôi vì sao phải khách khí với cô ta? Trương Dương đâu? Bảo hắn ra đây gặp tôi, đừng có trốn không văn phòng làm rùa đen rút đầu.
Kiều Mộng Viện nói: Vị tiểu thư này, xin chú ý phương thức nói chuyện của cô, nơi này là cơ quan thị ủy, xin cô ước thúc ngôn hành của mình.
Thiệu Minh Phi xì một tiếng: Đừng lấy cơ quan thị ủy ra dọa tôi, không phải chỉ là thành phố cấp huyện thôi ư? Địa phương to bằng cái rắm mà tưởng mình hay lắm.
Kiều Mộng Viện lắc đầu, cô ta nói với Thiệu Minh Phi: Cơ quan có chế độ của Cơ quan, không phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào, cho dù muốn gặp bí thư Trương thì cũng dựa theo quy định mà hẹn trước, cô nếu có việc công thì tôi có thể giới thiệu bộ môn tương quan xử lý cho cô, nếu như cô tới vì việc tư thì xin lỗi, xin cô liên hệ với bí thư Trương ngoài giờ làm việc.
Thiệu Minh Phi hừ một tiếng, không để ý đến cô ta.
Kiều Mộng Viện nói với Phó Trường Chinh: Số của điện thoại của ban Bảo vệ anh chắc có chứ hả. Cô ta nói xong thì xoay người rời đi.
Phó Trường Chinh được Kiều Mộng Viện nhắc nhở mới nhớ ra chiêu này, hắn nói với Thiệu Minh Phi: Thiệu tiểu thư, cô thấy chúng tôi đều đang làm việc, chờ ở đây có phải rất không thích hợp hay không.
Thiệu Minh Phi trợn mắt lườm hắn.
Phó Trường Chinh nói: Hay là tôi gọi điện thoại cho ban bảo vệ, để người ta an bài chỗ chờ khác cho cô.
Thiệu Minh Phi cầm túi xách tay lên, giận dữ đứng dậy nói: Không cần!
Phó Trường Chinh mỉm cười đứng dậy tiễn, xem ra đối phó với nữ nhân có những lúc không thể quá mềm mỏng.
Thiệu Minh Phi đi tới cửa thì nói với Phó Trường Chinh: Tôi tới Ủy ban kỷ luật chờ hắn!
Ủy ban kỷ luật... Phó Trường Chinh chớp chớp mắt, vị Thiệu tiểu thư này rốt cuộc muốn ồn ào thế nào mới thôi!
Đúng lúc khi Phó Trường Chinh đang rối rắm thì nhìn thấy Trương đại quan nhân từ trong văn phòng chậm rì rì đi ra, thằng cha này vẻ mặt thản nhiên, giống như căn bản không có chuyện gì, hắn nói với Thiệu Minh Phi: Ô, đây không phải là Thiệu tiểu thư ư? Cô đến tìm tôi à?
Thiệu Minh Phi nhìn thấy Trương Dương thì lập tức mặt mày hớn hở: Bí thư Trương, ngài cuối cùng cũng chịu gặp tôi rồi!
Trương đại quan nhân cười nói: Sao lại nói vậy, chúng ta là bạn, tôi sao phải tránh cô!
Phó Trường Chinh vẻ mặt bối rối nhìn Trương Dương, vừa rồi rõ ràng rõ ràng hắn bảo mình đuổi Thiệu Minh Phi đi, lúc này không ngờ lại chủ động hiện thân? Phó Trường Chinh không biết, trong khoảng thời gian này, Trương đại quan nhân cũng đã trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
Trương đại quan nhân trước giờ cũng không phải là hạng người trốn tránh hiện thực, đối với Thiệu Minh Phi hắn không phải sợ, mà là cảm thấy chuyện này rất bất lực, hắn căn bản không muốn phát sinh gì với Thiệu Minh Phi, nhưng hai người hi lý hồ đồ lại có một đêm phong lưu, buồn cười là hắn căn bản không nhớ nổi một chút ít tình cảnh nào trong đó, trong quan hệ của hai người, Trương đại quan nhân hoàn toàn bị động, điều này trong hành trình liệp diễm của Trương đại quan nhân là cực kỳ hiếm thấy. Càng làm cho hắn cảm thấy phiền toái là Tiết Thế Luân, bất kể hắn đối với Tiết Thế Luân đang có hoài nghi như thế nào, nhưng ít nhất ở trước mắt hắn, trước mặt người khác thì vẫn dùng lễ trưởng bối để đối đãi, hơn nữa Tiết Vĩ Đồng còn là em gái nuôi của hắn, trong chuyện này Trương đại quan nhân cho rằng mình thật sự là rất thất đức.
Trương đại quan nhân rối rắm mâu thuẫn trong chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định đi ra gặp mặt Thiệu Minh Phi, tính tình của Hắc Quả Phụ hắn đa lĩnh giáo qungươi rồi, nếu thực sự xé rách da mặt thì không bài trừ khả năng cô ta tuyên dương linh tinh, nếu như thực sự nói ra đêm phong lưu đó của bọn họ thì chỉ sợ không có ai không tin, Trương đại quan nhân đối với bản thân vẫn có chút tự biết.
Thiệu Minh Phi hai tay chắp sau lưng, cầm túi, dùng một tư thế đứng cực kỳ tao nhã và mị hoặc, đùi đẹp giao nhau, ngay cả Phó Trường Chinh cũng không thể không thừa nhận nữ nhân này thực sự rất gợi cảm.
Trương Dương nói: Tôi đang chuẩn bị ra ngoài, hay là chúng ta ra ngoài nói chuyện. Hắn vẫn rất cố kỵ ảnh hưởng.
Thiệu Minh Phi không ngờ gật đầu rất khoái trá, đi theo hắn.
Khi Trương đại quan nhân dẫn Thiệu Minh Phi lên xe thì luôn cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, hắn xoay người nhìn về phía trên lầu đối diện, quả nhiên nhìn thấy Kiều Mộng Viện đang đứng đó, hắn cười cười, nụ cười này rõ ràng tràn ngập vẻ mất tự nhiên.
Trương Dương lái xe đưa Thiệu Minh Phi tới bờ biển gần đó, chỉ vào bờ cát dưới ánh mặt trời: Uống chút gì nhé, tôi mời!
Thiệu Minh Phi bật cười: Thật là hào phóng! Cô ta mở tủ ở tay vịn, lấy ra một *** coca, mở ra uống một ngụm: Ngồi trong xe tốt thật, ánh mặt trời bên ngoài quá gắt, người như tôi không thể ra ánh sáng được.
Trương đại quan nhân nghe ra những lời này của cô ta là một ngữ hai nghĩa, cười nói: Cô tìm tôi có việc à?
Thiệu Minh Phi nói: Nói thừa, không tự dưng tôi tìm anh làm gì?
Trương Dương gật đầu: Chuyện gì?
Tôi mang thai rồi!
Gì cơ? Tròng mắt của Trương đại quan nhân thiếu chút nữa thì lòi cả ra ngoài.
Thiệu Minh Phi trừng mắt lườm hắn một cái: Đừng giả vờ, là của anh, trong khoảng thời gian này tôi chỉ quan hệ với anh thôi. Ngực Trương đại quan nhân nghẹn lại, có chút cảm giác khó thở, hắn vươn tay ra nắm chặt cổ tay của Thiệu Minh Phi.
Thiệu Minh Phi chớp chớp đôi mị nhãn: Làm gì thế? Muốn giết người diệt khẩu à?