Trương đại quan nhân cũng không phải là muốn giết cô ta diệt khẩu, chỉ mượn cầm cổ tay cô ta đrồi xem mạch đập của cô ta, y thuật ngươi hắn cao siêu cỡ nào chứ, chỉ hơi dò xét một chút là biết Thiệu Minh Phi căn bản không hề mang thai. Trương đại quan nhân trong lòng mắng thầm, nữ nhân này đúng là nói dối hết bài này đến bài khác, có điều hắn cũng không vạch trần lúc này, chỉ giả bộ có chút rối rắm: Liệu có lầm hay không?
Thiệu Minh Phi nói: Không lầm được, tôi đã kiểm tra mấy lần rồi. Từ vẻ mặt của cô ta căn bản không nhìn ra bất kỳ thành phần ngụy trang nào, kỹ năng diễn của Hắc Quả Phụ đúng là nhất tuyệt.
Trương đại quan nhân nghĩ thầm kiểm tra cái đệch, chơi tôi à! Hắn ra vẻ khó xử nói: Vậy giờ phải làm sao?
Thiệu Minh Phi nói: Anh hỏi tôi à, là tôi hỏi anh mới đúng chứ! Tôi từ kinh thành xa xôi chạy tới đây, chính là muốn nhờ anh nghĩ chủ ý, anh bảo tôi nên giữ lại đứa bé này hay là bỏ nó đi.
Trương Dương nói: Bản thân cô thấy sao?
Thiệu Minh Phi nói: Tôi nếu để lại thì Tiết Thế Luân không bao lâu nữa sẽ biết, nếu như hắn biết chuyện của tôi và anh, về sau khẳng định sẽ không chi tiền cho tôi nữa. Nhưng tôi nếu như bỏ đứa bé này thì có chút không nỡ, hơn nữa tôi là một cô gái, tự dưng bụng to ra, người khác sẽ nhìn tôi thế nào? Về sau đứa bé này ra đời rồi, tôi phải nói với nó rằng cha nó là ai? Trong lòng tôi thực sự rất mâu thuẫn.
Trương đại quan nhân nhìn cái bụng bằng phẳng của Thiệu Minh Phi, nói dối tới mức này thì cũng tu luyện tới cảnh giới nhất định rồi, hắn nói khẽ: Cô muốn tôi làm gì?
Thiệu Minh Phi thở dài nói: Anh đừng lo, tôi cũng không phải là loại nữ nhân thích dây dưa, chuyện đêm đó tôi chưa bao giờ trách anh.
Trương đại quan nhân nhìn Thiệu Minh Phi. Nữ nhân này rốt cuộc đang giở trò gì? Hắn căn bản không tin Thiệu Minh Phi lại yêu mình, cô ta nói dối nhiều như vậy, đơn giản là muốn làm đệm cho yêu cầu tiếp theo. Trương Dương nói: Cô rốt cuộc muốn thế nào?
Thiệu Minh Phi nói: Tôi muốn anh làm cho tôi một việc nhỏ.
Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, giấu đầu lòi đuôi rồi cuối cùng cũng lộ ra, hắn gật đầu: Cô nói đi. Chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ tận sức mà làm.
Hắc Quả Phụ cười cười: Hiện tại không nói. Cô ta rút ra một tấm danh thiếp, đưa cho Trương Dương, sau đó ghé tới, hôn một cái lên mặt hắn, mở cửa xe rồi nhảy xuống xe: Chờ tôi nghĩ ra rồi sẽ tới tìm anh.
Trương đại quan nhân nhìn cái bóng dài của cô ta rồi thở dài, mình sao lại đi dính vào phiền toái này, hắn nhặt tờ danh thiếp lên nhìn, thấy bên trên in - quản lí khu đại Trung Hoa tập đoàn Đỉnh Thiên Thiệu Minh Phi. Trương Dương nhíu mày. Tập đoàn Đỉnh Thiên? Chẳng phải là của tên cảng cửu thuyền vương Lương Kì Hữu ư? Thiệu Minh Phi từ lúc nào lại dính với Lương Kì Hữu?Thế chẳng phải là đại biểu cho cô ta và An Đạt Văn cũng có chút quan hệ ư? Nghĩ tới đây, Trương đại quan nhân rùng mình một cái từ đáy lòng. Nếu như cô tathực sự là mộtquả bom hẹn giờ mà An Đạt Văn cố ý sắp xếp, như vậy chuyện này chỉ sợ rất phiền toái.
Kiều Mộng Viện không ngờ Trương Dương sẽ tới chỗ mình, cô ta dùng tay chắn cửa phòng. Không hề lập tức mời Trương Dương vào: Đã khuya rồi! Anh không sợ người khác nhìn thấy rồi nói nhảmư?
Trương Dương nói: Anh nếu như đứng ở bên ngoài thì khẳng định sẽ bị người khác nhìn thấy.
Kiều Mộng Viện buông tay ra, Trương Dương đi vào, lật tay đóng cửa lại, đi vào trong phòng, nhìn thấy trên bàn trà bày tranh thêu chữ thập.
Trương Dương cười nói: Từ Lúc nào bắt đầu chuyên công nữ hồng vậy?
Kiều Mộng Viện nói: Ở nhà Một mình không có gì làm, cho nên tìm chuyện làm giết thời gian. Anh uống gì? Cà phê hay là trà?
Trương Dương nói: Uống cà phê đi! Đừng bỏ đường. Cà phê đen được rồi.
Kiều Mộng Viện đi vào phòng bếp, không bao lâu sau thì bưng ra một tách cà phê đen:
Trương Dương tiếp lấy tách cà phê nóng, ngửi mùi, không uống ngay. Mà đặt trên bàn trà. Kiều Mộng Viện cất tác phẩm thêu chữ thập chưa hoàn thành của cô ta đi, nhìn Trương Dương: Không đi cùng với Thiệu tiểu thư kia à?
Trương Dương cười khổ nói: Sao cảm thấy em cứ thích nhắc tới chuyện không nên nhắc thế.
Kiều Mộng Viện ngồi xuống bên cạnh hắn, cố ý bảo trì một đoạn khoảng cách với hắn rồi sau đó nói: Quan hệ giữa anh và cô ta hình như không bình thường.
Trương Dương thở dài: Chuyện này nói ra thì dài lắm.
Kiều Mộng Viện nói: Không sao. Dù sao em hôm nay tinh thần rất tốt, nhìn bộ dạng vẻ mặt buồn khổ của anh. Em cũng không ngại làm người nghe.
Trương Dương kể lại làm thế nào lại quen Hắc Quả Phụ, đương nhiên bỏ bớt đi bộ phận chính yếu trong đó không nói.
Tuy rằng hắn không nói rõ ràng, Kiều Mộng Viện vẫn nắm được chỗ mấu chốt của câu chuyện: Anh là nói, tối hôm đó anh đột nhiên mất ý thức?
Trương Dương nói: Đúng, anh bị người ta hạ một loại dược vật kỳ quái, thỉnh thoảng khi động tình là dược tính sẽ phát tác. Bởi vì lo lắng làm Kiều Mộng Viện sợ, hắn không nói ra chuyện mình trúng cổ độc.
Kiều Mộng Viện nghe hắn nói như vậy thì không khỏi lo lắng: Trương Dương, anh hiện tại cảm thấy thế nào?
Trương Dương lắc đầu: Không sao, anh tạm thời đã dùng một loại phương pháp để ngăn chặn loại dược vật này, có điều buổi tối hôm đua xe anh vẫn chưa tìm được phương pháp giải quyết, lúc ấy dược tính của anh phát tác, cô ta vừa hay ở bên trong xe anh, cho nên...
Mặt Kiều Mộng Viện đỏ bừng, cô ta nghĩ ra gì đó, cắn cắn môi rồi nói khẽ: Cho nên anh xảy ra tình một đêm với cô ta.
Trương Dương nói: Tôi không nhớ được gì cả, thật đó, anh quên sạch chuyện tối hôm đó rồi, ngày hôm sau tỉnh lại thì phát hiện anh đang nằm trên giường của cô ta.
Kiều Mộng Viện a một tiếng, ánh mắt vừa ngượng ngùng vừa tức giận, còn có chút đồng tình, cô ta vươn tay ra hung hăng nhéo lên tay Trương Dương một cái, gắt: Anh không ngờ... Lời nói tiếp theo cô ta rốt cuộc không nói ra được.
Trương Dương nói: Cho tới bây giờ anh vẫn thật sự hồ đồ, Mộng Viện, anh không lừa em đâu, lúc ấy thân phận của cô ta là nữ nhân của Tiết Thế Luân, là Vĩ Đồng bảo anh giúp, anh cho dù là hồ đồ tới mấy cũng không tới mức đi cắm sừng cha của Vĩ Đồng.
Kiều Mộng Viện buồn bã nói: Cái đó cũng không nhất định.
Trương đại quan nhân cười khổ nói: Cho nên trong chuyện này anh rất bị động, cô ta nói gì thì là cái đó, bởi vì tình huống tối hôm đó anh không nhớ gì cả.
Kiều Mộng Viện nói: Em tạm thời tin anh, cô ta hôm nay tới tìm anh là vì chuyện gì?
Trương Dương nói: Cô ta... Hắn cắn cắn môi, hạ quyết định nói: Cô ta hôm nay tới là muốn nói cho anh hay cô ta đã mang thai!
A! Kiều Mộng Viện hoa dung thất sắc, hiển nhiên tin tức này đã khiến cô ta quá mức kinh hãi.
Trương đại quan nhân nói: Nhưng anh đã thử mạch của cô ta rồi, cô ta căn bản không mang thai, căn bản là đang nói dối.
Kiều Mộng Viện thở phào nhẹ nhõm: Cô ta vì sao muốn gạt anh?
Trương Dương nói: Cô ta chắc là muốn anh giúp cô ta làm việc, trước khi chưa tay đưa cho anh một tấm danh thiếp. Bên trên viết thân phận trước mắt của cô ta, không ngờ là quản lí khu Trung Hoa của tập đoàn Đỉnh Thiên, nói cách khác thì cô ta làm việc dưới tay của Cảng Cửu Thuyền Vương Lương Kì Hữu.