Lưu Chiêu nói xong, nhìn thấy Lưu Diễm Hồng không hề có phản ứng dị thường, y cho rằng Lưu Diễm Hồng đã động tâm, liền nói khẽ: Đồng chí Diễm Hồng, thật ra đây cũng là quyết định sau khi mọi người cùng thương lượng, cũng là nghĩ cho sự phát triển ngày sau của cô. Lưu Chiêu không cho rằng mình không phải là người thích hợp để nói những lời này với Lưu Diễm Hồng, tuy rằng y là bí thư Ủy ban kỷ luật, nhưng dù sao y cũng vừa mới tới Bình Hải, đối với tình huống bên trong Ủy ban kỷ luật Bình Hải vẫn chưa nắm rõ, hiện tại mà nói, Lưu Diễm Hồng so với y thì quen thuốc với công tác hơn nhiều, y vừa tới đã muốn đẩy Lưu Diễm Hồng ra khỏi Bình Hải, điều này sẽ khiến người ta hiểu lầm là đang bài trừ dị kỷ.
Lưu Diễm Hồng vẻ mặt bình tĩnh: Quyết định của mọi người ư? Ai? bí thư Kiều hay là tỉnh trưởng Tống? Hay là quyết định thảo luận tập trung của các anh trên cuộc họp thường ủy?
Lưu Chiêu cảm thấy được tình tự kháng cự của Lưu Diễm Hồng, y cười cười, ý đồ giảm bớt không khí căng thẳng vừa xuất hiện: Đồng chí Diễm Hồng, tất cả mọi người chúng tôi không hề phủ định thành tích công tác của cô, cũng không tin vào những cái gọi là chứng cớ này, chỉ là mọi người nghĩ đến để công tác sau này khai triển tốt hơn, nghĩ đến...
Lưu Diễm Hồng ngắt lời Lưu Chiêu, nói: Anh giúp tôi chuyển cáo tới các vị lãnh đạo, tôi không cần bọn họ nghĩ cho tôi, tôi vẫn có thể tự lo cho bản thân, tôi đối với công tác hiện tại của tôi rất hài lòng, vào thời điểm này chưa có ý định chuyển công tác, sau này cũng không có ý định như vậy, về phần giữa tôi và tỉnh trưởng Tống, tôi có thể nói rằng, hoàn toàn thanh bạch, có trời đất chứng giám.
Nhưng...
Lưu Diễm Hồng căn bản không cho Lưu Chiêu cơ hội lên tiếng: Đừng có nói với tôi câu tục ngữ lời người đáng sợ, miệng nhiều người xói chảy vàng, chỉ cần là sống ở trên đời này, có ai mà không bị người ta nói ra nói vào? Tôi không sợ! Tôi cũng không quan tâm! Nói xong những lời này, Lưu Diễm Hồng mở cửa đi ra.
Lưu Chiêu ngây ra đó, y không ngờ Lưu Diễm Hồng lại cự tuyệt hảo của y một cách quyết đoán như vậy, tuy rằng Lưu Chiêu cũng hiểu rõ, bảo Lưu Diễm Hồng rời khỏi, không chỉ xuất phát từ phía công tác, trên chính trị thực sự cũng cần, nhưng Lưu Diễm Hồng căn bản không muốn ly khai.
Lưu Diễm Hồng trực tiếp đi tìm Tống Hoài Minh, cô ta rất ủy khuất, cũng rất phẫn nộ, khi cô ta xuất hiện trước mặt Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh đã ý thức được điểm này, có điều Tống Hoài Minh vẫn giữ phong độ quân tử, mỉm cười nói: Đồng chí Diễm Hồng tới đấy à? ngồi đi! Tôi đang cần hỏi một số chuyện trên công tác.
Lưu Diễm Hồng không ngồi xuống, vẫn đứng đó, nhìn thẳng vào Tống Hoài Minh, nói: Điều tôi tới Trung Kỷ ủy, có phải là ý của anh hay không?
Tống Hoài Minh lắc đầu,y đã biết tin tức này, ngay lập tức y đã nghĩ đến, nhất định là Kiều Chấn Lương lợi dụng chuyện lần này để tiến thêm một bước làm suy yếu thế lực của y ở Bình Hải, sự tố cáo của Lý Đồng Dục không hề có bất kỳ nội dung thực chất nào, nhưng lại cho một số người nào đó một cơ hội, Kiều Chấn Lương lợi dụng rất xảo diệu, nếu Tống Hoài Minh cờ xí tiên minh phản đối chuyện này, càng chứng tỏ giữa y và Lưu Diễm Hồng có quan hệ không trong sáng, nếu y không phản đối, chẳng khác nào gián tiếp chứng tỏ quan hệ giữa y và Lưu Diễm Hồng không bình thường, nếu không thì vì sao muốn lựa chọn tránh né? Có thể nói trên xử lý chuyện này, Tống Hoài Minh khá là bị động.
Lưu Diễm Hồng nói: Anh vì sao không phản đối?
Tống Hoài Minh nói: Tôi đã cân nhắc rồi, trong chuyện này, tôi không tiện lên tiếng.
Anh sợ gì chứ?
Tống Hoài Minh nói: Không phải tôi sợ, nếu tôi lên tiếng thì sẽ bị người ta nắm thóp, khiến người khác càng nói ra nói vào nhiều hơn!
Lưu Diễm Hồng trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cỗ thất vọng khôn kể, Tống Hoài Minh trong lòng cô ta vốn không phải là như vậy, một nam tử hán chính trực dũng cảm, thoải mái không sợ hãi từ lúc nào trở nên lo trước lo sau như vậy? Lưu Diễm Hồng nói: Anh không phải thường nói lời đồn chỉ là hư vô, thanh giả tự thanh hay sao?
Tống Hoài Minh nói: Lão đồng học, thật ra tới Trung kỉ ủy đối với sự phát triển cá nhân của cô mà nói là một chuyện tốt...
Lưu Diễm Hồng nhìn Tống Hoài Minh, trong ánh mắt đột nhiên tràn ngập thất vọng, cô ta dùng sức cắn môi, đôi mắt đột nhiên đỏ lên.
Tống Hoài Minh hiển nhiên bị vẻ mặt của cô ta lúc này dọa cho không dám nói hết, lặng lẽ nhìn cô ta một lúc rồi gọi khẽ: Lão đồng học...
Lưu Diễm Hồng nói: Ai cũng có thể nói với tôi như vậy, duy chỉ có anh là không được!
Tống Hoài Minh không nói gì, bởi vì y không biết nên nói cái gì mới phải.
Lưu Diễm Hồng nói: Những tài liệu tố cáo này là giả, tôi và anh biết rõ, giữa chúng ta không có quan hệ như vậy.
Tống Hoài Minh gật đầu.
Lưu Diễm Hồng nói: Nhưng những tố cáo này lại là thật, anh đối với tôi tuy chưa bao giờ có ý nghĩ gì quá phận, nhưng tôi lại thích anh từ rất lâu rồi!
Tống Hoài Minh vẫn không nói gì, trong ánh mắt lộ ra vẻ áy náy.
Lưu Diễm Hồng không rơi lệ trước mặt người ta, lần này cũng vậy, cô ta ngẩng đầu lên, ép cho nước mắt trong vành mắt của mình lui lại: Tôi sẽ không đi tôi, sẽ không làm ảnh hưởng tới anh, sẽ không tạo thành bất kỳ khốn nhiễu nào cho anh !
Tống Hoài Minh nói: Diễm Hồng!
Lưu Diễm Hồng đi tới trước mặt Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh không biết cô ta muốn làm gì, ánh mắt biến thành lấp lánh.
Lưu Diễm Hồng dang tay ra, nói khẽ: Ôm tôi một cái đi!
Tống Hoài Minh hai mắt trợn tròn, y không ngờ Diễm Hồng lại đề xuất yêu cầu như vậy.
Lưu Diễm Hồng nhìn ánh mắt của Tống Hoài Minh, chậm rãi lắc đầu, cô ta lui ra sau một bước: Tỉnh trưởng Tống, tôi hiểu rồi, tôi rõ rồi...
Diễm Hồng...
Lưu Diễm Hồng từ chức, cô ta trịnh trọng đặt đơn từ chức ở trước mặt Kiều Chấn Lương.
Kiều Chấn Lương nhìn lá đơn từ chức đó, vẻ mặt rất ngưng trọng, y dùng một ngón tay đè lên tờ đơn, chậm rãi đẩy lại về phía Lưu Diễm Hồng, nói khẽ: Cầm lại đi, coi như tôi không nhìn thấy tờ đơn này.
Lưu Diễm Hồng lắc đầu đầy dứt khoát và kiên quyết: bí thư Kiều, tôi không phải nhất thời xung động mà đưa ra quyết định này, tôi đã cân nhắc rất kỹ rồi, với trạng thái công tác trước mắt của tôi, không thể đảm nhiệm công tác hiện tại, tôi muốn đổi hoàn cảnh công tác.
Kiều Chấn Lương nói: Vậy cũng không tất yếu phải từ chức!
Lưu Diễm Hồng nói: Con người của tôi là như vậy đó, thà chết cũng không cúi đầu! Khi những lời này, ánh mắt của cô ta đột nhiên trở nên sáng ngời.
Nội tâm của Kiều Chấn Lương cũng không khỏi giật mình, Lưu Diễm Hồng đã nhìn thấu mục đích của mình. Thật lòng mà nói, Kiều Chấn Lương quả thực có ý đồ lợi dụng việc tố cáo lần này, nhưng y không hề muốn bức bách Lưu Diễm Hồng phải từ chức. Kiều Chấn Lương mỉm cười nói: Đồng chí Diễm Hồng, cô công tác ở Ủy ban kỷ luật nhiều năm như vậy, năng lực công tác cũng được mọi người công nhận, cũng giành được thành tích rất xuất sắc, tôi không biết cô vì sao lại muốn từ chức, nhưng tôi thật sự cảm thấy rất đáng tiếc, cô nếu đi rồi, đối với đảng, đối với đội ngũ cán bộ của chúng ta mà nói đều là một tổn thất rất lớn.
Lưu Diễm Hồng lạnh lùng cười nói: Khi một người đã mất đi sự nhiệt tình đối với công tác, anh còn cho rằng người này sẽ có thể làm tốt công tác nữa không? Tôi đột nhiên mất đi sự nhiệt tình trong công tác rồi, tôi đã mất đi sự phấn đấu và nỗ lực đối với công tác này, tôi muốn thay đổi cách sống, lựa chọn cho mình một nhân sinh mới.
Kiều Chấn Lương ý vị thâm trường nói: Cho rằng mình đi lầm đường ư?
Lưu Diễm Hồng nói khẽ: Con người tôi thật sự quá cố chấp, cũng không cho rằng mình đi nhầm, chỉ thấy chán ghét mà thôi, khi tôi chán ghét thì tôi sẽ lựa chọn ly khai.
Kiều Chấn Lương nói: Hay là, cô trước tiên nghỉ ngơi một thời gian, chờ tâm tình bình phục rồi cân nhắc lại vấn đề về hưu, lá đơn này cô cứ cầm về trước đi.
Lưu Diễm Hồng đứng dậy nói: bí thư Kiều, tôi đã quyết định rồi, cám ơn sự ủng hộ của anh đối với công tác của tôi trong những năm gần đây! Cô ta lễ phép vươn tay ra, Kiều Chấn Lương có chút bất đắc dĩ đứng dậy, bắt tay với nữ nhân quật cường này, cuối cùng vẫn nói: Tôi vẫn không tiếp nhận đơn từ chức của cô!
Lưu Diễm Hồng cười cười, không nói gì, buông tay Kiều Chấn Lương rồi đi ra ngoài cửa, lưng của cô ta rất thẳng, bước chân vững chắc hơn bất kỳ lúc nào.
Quay về văn phòng ôm thùng giấy đã chuẩn bị từ trước, công tác nhiều năm ở Ủy ban kỷ luật, đột nhiên lựa chọn rời khỏi, trong lòng mất mát cũng là điều khó tránh khỏi, nhưng Lưu Diễm Hồng không do dự, cô ta ý thức được loại cảm giác mất mát này không chỉ đến từ sự ly khai, mà là thất vọng đối với người nào đó, ra khỏi cửa văn phòng, vừa hay gặp Trương Dương đang giơ tay gõ cửa.
Bởi vì quá mức đột nhiên, Lưu Diễm Hồng giật mình anh một tiếng, thùng giấy trong tay rơi xuống, Trương đại quan nhân tay mắt lanh lẹ duỗi ra vươn ra ra đón lấy thùng giấy, hắn cười nói: Cô muốn dọa chết người ta à, bí thư Lưu, tôi trông xấu lắm hay sao mà dọa cho cô giật mình đến như vậy?
Lưu Diễm Hồng nhìn rõ ra là Trương Dương, không khỏi thở dài nói: Có dạng người như cậu ư? Đột nhiên xuất hiện ở cửa, không làm người ta giật mình mới lạ đó.