Thật ra chuyện này không tại Trương Dương, ai biết được cô ta đột nhiên mở cửa?
Trương Dương ôm thùng giấy, nói: Đây là muốn dọn rác hay là muốn chuyển nhà?
Lưu Diễm Hồng nói: Cậu tới đúng lúc lắm, giúp tôi đóng đồ đi!
Trương Dương dạ một tiếng, ôm hộp giấy, giúp Lưu Diễm Hồng chuyển tới bãi đỗ xe dưới lầu, Lưu Diễm Hồng trên đường đi như nghĩ ra gì đó, quay lại văn phòng lấy hai bồn lục la để trên bàn làm việc.
Mở cốp sau ra, đặt xong đồ vào, Trương Dương có chút kinh ngạc nói: Thực sự chuyển nhà à?
Câu trả lời của Lưu Diễm Hồng khiến cho Trương đại quan nhân cảm thấy chấn kinh không thôi: Tôi từ chức rồi!
Gì cơ? Trương Dương thiếu chút nữa thì lòi cả hai mắt ra ngoài.
Tôi đã từ chức rồi! Lưu Diễm Hồng nói xong liền mở cửa xe ngồi vào.
Trương đại quan nhân cũng mở cửa xe ngồi vào: bí thư Lưu.... Không, chị Lưu, chị từ chức thật à? Thằng ôn này vẫn không tin, với loại cấp bậc này của Lưu Diễm Hồng sao nỡ từ chức cho được?
Lưu Diễm Hồng gật đầu, lại chứng thực lời của cô ta.
Trương Dương tiếc đến cực điểm, thở dài nói: Đáng tiếc quá, nếu thật sự không muốn làm nữa, chị về hưu thì để tôi nhận ca cho!
nghe thấy những lời này, Lưu Diễm Hồng không nhịn được liền bật cười, tâm tình vốn buồn bực giống như thoải mái hơn một chút.
Trương Dương nói: Lừa tôi phải không?
Lưu Diễm Hồng nói: Tôi lừa cậu làm gì, mời tôi ăn cơm đi, lòng tôi đang khó chịu lắm!
Hắn đưa Diễm Hồng tới Ngô Việt nhân gia, nơi này cũng là sản nghiệp của Viên Ba, Trương đại quan nhân ở tất cả khách sạn nhà hàng của Viên Ba đều được hưởng đãi ngộ của khách quý.
Trương Dương lấy một căn phòng nhỏ, gọi vài món ăn ngon, hắn lặng yên quan sát vẻ mặt của Lưu Diễm Hồng, phát hiện tình tự của Lưu Diễm Hồng rất kém, ở trong lòng Trương Dương, Lưu Diễm Hồng là người không tồi, bất kể là làm lãnh đạo hay là làm một lão đại tỷ, Trương Dương gọi một bình ngũ lương, rót cho Lưu Diễm Hồng một ly.
Lưu Diễm Hồng không nói gì, cầm chén rượu lên uống.
Trương Dương nói: Chị Lưu, tôi mời chị ăn cơm, nhưng không mời chị mượn rượu tiêu sầu, từ chức nếu đau khổ như vậy, thôi thấy hay là tẹo nữa quay về rút đơn từ chức đi!
Lưu Diễm Hồng trừng mắt lườm hắn một cái, nói: Tôi không thể đau khổ một chút à? Tôi không thể mượn rượu giải sầu một lần à? Tôi không thể phóng túng một hồi ư?
Trương đại quan nhân cười cười bất đắc dĩ, nữ nhân mà bá đạo lên thì sẽ không phân rõ phải trái, hắn không chỉ một lần nghiệm chứng đạo lý này, cho nên vào những lúc như thế này tốt nhất hãy thành thành thật thật bồi rượu người ta, nói ít thôi, làm một người lắng nghe mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Vài chén rượu xuống bụng, Lưu Diễm Hồng nhìn thấy Trương Dương không nói lời nào, ngược lại không nhịn được hỏi: Alo, cậu sao không hỏi không hỏi?
Trương Dương nói: Hỏi chị cái gì?
Hỏi tôi vì sao lại đau khổ như vậy?
Trương Dương cười nói: Tôi chẳng thấy chỉ đau khổ gì cả, có thể ăn uống được là tốt rồi!
Lưu Diễm Hồng nhìn bộ dạng cợt nhả của hắn, bỗng nhiên có một loại xung động muốn cầm cốc ném vào mặt hắn.
Trương đại quan nhân cũng cảm thấy ánh mắt của Lưu Diễm Hồng bất thiện, mình không muốn làm cái túi trút giận của cô ta: Vậy..., chị Lưu, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Lưu Diễm Hồng nói: Tôi từ chức rồi!
Trương Dương quên không đếm Lưu Diễm Hồng là lần thứ bao nhiêu nói câu này rồi, có điều từ Lưu Diễm Hồng nhiều lần cường điệu chuyện này, chứng tỏ cô ta vẫn đang rất tiếc nuối.
Trương Dương nói: Quyết định rồi à, không hối hận chứ?
Lưu Diễm Hồng gật đầu.
Trương đại quan nhân cầm chén rượu lên, nói: Chị Lưu, chúc mừng chị!
Lưu Diễm Hồng nói: Chúc mừng tôi cái gì!
Trương Dương nói: Quan trường chính là một vũng bùn lớn, vốn không thích hợp với nữ nhân, chị hiện tại nhảy ra đương nhiên là đáng để chúc mừng rồi.
Sao nghe những lời này của cậu có chút trọng nam khinh nữ nhỉ?
Trương Dương nói: Không phải có câu, nữ nhân là người bằng nước, nam nhân là người bằng bùn, cho nên mỗi loại hình đều phải tìm thấy hoàn cảnh thích hợp của mình, loại nước thanh thuần như chị Lưu, căn bản không nên thích hợp nhúng vào vũng bùn này!
Lưu Diễm Hồng khen: Lời này tôi thích nghe đấy, nào! Cụng ly!
Hai người lại làm một ly.
Trương Dương uống xong chén này, vừa rót rượu cho Lưu Diễm Hồng vừa cẩn thận quan sát biến hóa của vẻ mặt của cô ta, tình tự hiện tại của Lưu Diễm Hồng tựa hồ đã tốt hơn một chút, lúc này mới cẩn thận hỏi: Chị Lưu, tôi có thể hỏi nguyên nhân không?
Lưu Diễm Hồng nói: Tỉnh lý đề nghị tôi tới Trung kỉ ủy, tôi cự tuyệt, cho nên từ chức.
Trương Dương nói: Thăng quan mà cũng không thích à?
Lưu Diễm Hồng nói: Không thích, không muốn đi đâu cả!
Trương Dương nói: Đang yên đang lành sao muốn chị tới Trung kỉ ủy?
Lưu Diễm Hồng nhấp một ngụm rượu, từ từ đặt chén rượu xuống, Trương Dương lại rót cho cô ta một chén, rất quan tâm đặt trước mặt cô ta.
Lưu Diễm Hồng nói: Người tố cáo tôi và tỉnh trưởng Tống có quan hệ ám muội, tỉnh lý vì tị hiềm cho nên mới đưa ra đề nghị như vậy.
Trương đại quan nhân không nghe thì thôi, vừa nghe thấy vậy liền điên lên, hắn tức giận nói: Tên hỗn đản nào tố cáo? Nói với tôi đi, tôi sẽ cắt lưỡi hắn.
Lưu Diễm Hồng nói: Bỏ đi!
Trương Dương nói: Không thể bỏ được, người ta hắt nước bẩn lên người chúng ta, chúng ta không thể đứng đó để mặc cho họ hắt được, ít nhiều gì chúng ta cũng phải hắt lại.
Lưu Diễm Hồng nói: Người sống ở trên đời này không thể quá thành thật được, càng thành thật, thường thường càng bị va cho vỡ đầu chảy máu.
Trương Dương nói: Chị, chị nói với tôi đi, rốt cuộc là ai vậy? Xưng hô của hắn đối với Lưu Diễm Hồng từ bí thư Lưu tới chị Lưu, hiện tại dứt khoát gọi luôn là chị, trên thực tế Trương đại quan nhân đối với Lưu Diễm Hồng cảm thấy thật sự như chị cả của mình vậy, hắn bất bình cho Lưu Diễm Hồng, một người thiện lương chính chực như vậy căn bản không nên gặp phải kết quả này.
Lưu Diễm Hồng nói: Cậu nếu quan tâm tới người chị gái này thì trò chuyện với tôi đi, uống rượu vào trong lòng tôi thoải mái hơn nhiều rồi.
Trương Dương cùng cô ta uống một chén rượu rồi nói khẽ: Có phải Lý Đồng Dục hay không?
Hắn nghĩ đến Lý Đồng Dục cũng là rất tự nhiên, Lý Đồng Dục gần đây như chó điên báo thù Tống Hoài Minh, chuyện này nếu liên quan tới Tống Hoài Minh, mười phần là có liên quan đến Lý Đồng Dục.
Lưu Diễm Hồng không nói gì, điều này lọt vào mắt Trương Dương thành một loại mặc nhận.
Trương Dương tức giận đến nỗi cầm cốc đập mạnh lên bàn, tức giận nói tức giận nói: Quả nhiên là con rùa đen này, tôi biết hắn sẽ không dễ dàng bỏ ý đồ như vậy mà.
Lưu Diễm Hồng nói: Thôi, tôi hiện tại đã từ chức, đã không còn giá trị để hắn tố cáo nữa rồi.
Trương Dương nói: Hắn vẫn cừu thị tỉnh trưởng Tống, mấy năm nay, không có lúc nào là không âm thầm sưu tập tài liệu đen, mưu đồ tiến hành trả đũa tỉnh trưởng Tống, chị Lưu, lần này chị là vô tội bị dính vào. Giữa hai người luôn thanh bạch, thanh giả tự thanh, tỉnh lý cũng sẽ không tin những lời vô căn cứ của hắn.
Lưu Diễm Hồng nói khẽ: Nhưng tình cảm của tôi đối với anh ta quả thực không phải bình thường đơn giản là như vậy. Lưu Diễm Hồng cuối cùng cũng nói lời chôn sâu trong lòng ra.
Trương Dương ngây ra một thoáng, thật ra hắn đã sớm nhìn ra tình cảm của Lưu Diễm Hồng đối với Tống Hoài Minh, nhưng chuyện này không thể nói ra được, hắn vẫn giả vờ như không biết gì cả. Trương đại quan nhân tự thấy mình không phải là một chuyên gia tình cảm, nhưng nếu để hắn gặp rồi, hắn cũng không thể bỏ mặc Lưu Diễm Hồng được.
Lưu Diễm Hồng cười nói: Tôi có phải rất buồn cười hay không?
Trương Dương nói: Yêu một người là chuyện rất bình thường, có gì mà buồn cười?
Lưu Diễm Hồng nói: Đáng tiếc tôi yêu người vốn không nên yêu, chỉ là một mình tình nguyện, lại mang tới cho anh ta nhiều phiền phức như vậy.
Trương Dương nói: Chị, nói cho chị một bí mật nhé!
Lưu Diễm Hồng nhìn thấy vẻ mặt thần bí của hắn, thấy có chút buồn cười: Sao?
Trương Dương nói: Tôi cũng thường xuyên thầm mến người khác!