Y Đạo Quan Đồ

Chương 2173: Chương 2173: Tình chưa hết (2)




Trương đại quan nhân vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng nói: Yên Nhiên? Em về từ khi nào vậy?

Sở Yên Nhiên nói: Không phải đã nói với anh là em sẽ về sớm ư?

Trương Dương nói: Nhưng em nói là sau khi xuống Thượng Hải thì bay tiếp tới Bắc Nguyên cơ mà, sao lại tới kinh thành?

Sở Yên Nhiên nói: Anh không muốn em tới à?

Trương đại quan nhân nói: Trông mòn con mắt!

Em không tin! con người anh hoa ngôn xảo ngữ quen rồi.

Trương Dương nói: Anh tới đón em!

Sở Yên Nhiên nói: vốn là em muốn mang tới cho anh một sự bất ngờ, đột nhiên xuất hiện trước mặt anh dọa cho anh phải nhảy dựng lên, nhưng ở sân bay hơn một tiếng đồng hồ, tâm tình gì cũng hết sạch, lúc này, xe đi vào cầu Hồng Tinh, em đói tới dẹp lép cả bụng, thực sự sợ em chưa thấy được anh thì đã đói chết trên đường rồi.

Trương đại quan nhân cười ha ha, con người ta gặp chuyện vui thì tinh thần sảng khoái, lúc này hắn cuối cùng cũng có chút lý do để vui vẻ, buông điện thoại, nhìn thấy Tiết Vĩ Đồng ở bên cạnh đang trừng mắt nhìn hắn, tràn ngập hiếu kỳ nói: Anh không phải đã chia tay với Yên Nhiên rồi ư?

Trương Dương nói: Ai quy định không làm được người yêu thì không thể thành bằng hữu?

Nhìn thấy bộ dạng mặt mày hớn hở của thằng cha này, Tiết Vĩ Đồng đã minh bạch giữa hắn và Sở Yên Nhiên căn bản chính là dư tình chưa hết, không biết vì sao trong lòng cô ta bỗng nhiên cảm thấy có chút mất mát, không nhịn được gắt một tiếng: Vậy mà khiến em phí sức đi lo cho anh, về sau chuyện của hai người em mặc kệ.

Trương Dương nói: Cô ấy đang bị kẹt ở đường cao tốc sân bay, Vĩ Đồng, giúp anh kiếm một chiếc trực thăng, anh đi đón cô ấy.

Sặc! Anh cho rằng em là tổng tư lệnh không quân à, em nói một tiếng thì trực thăng tới ngay ư? Tiết Vĩ Đồng chỉ chỉ vào trong tiệm của mình: Xe Bên trong anh thích chọn cái nào cũng được, ntrong một chốc em không thể giúp anh kiếm được trực thăng đâu.

Trương đại quan nhân thực sự chọn một chiếc, một chiếc xe máy Bias màu đen kiểu mới nhát, hắn lái phóng tới đường cao của sân bay.

Sở Yên Nhiên sốt ruột nhìn đồng hồ, từ lúc gọi điện thoại cho Trương Dương đến bây giờ đã qua bốn mươi phút rồi, xe vẫn không di động được chút nào, lái xe nói: Phía trước gặp tai nạn rồi, muốn dọn dẹp chắc cũng phải mất cả tiếng.

Sở Yên Nhiên nói: Thế tôi quay lại còn nhanh hơn! Lúc này di động của cô ta đổ chuông, Sở Yên Nhiên nhìn thấy là số của Trương Dương thì vội vàng bắt mày, nghe thấy hắn cười nói: Sao em, vẫn tắc à?

Sở Yên Nhiên tức giận: Vẫn tắc, không di động được tí nào, anh gọi điện thoại tới càng làm em sốt ruột.

Cô ta bỗng nhiên nghe thấy tiếng động cơ xe máy truyền đến từ bên ngoài, Sở Yên Nhiên có chút kinh ngạc nhìn ra ngoài, trên đường cao tốc trong nước không cho xe máy đi, nhìn thấy Trương Dương đang lái một chiếc xe máy Bias đi giữa khe ô tô phi tới.

Sở Yên Nhiên ra sức chớp chớp mắt, cô ta cơ hồ không thể tin được vào mắt mình, người này luôn sẽ mang tới những kinh hỉ không tưởng được. Cuối cùng cô ta vẫn không nén được sự vui mừng trong nội tâm mà bật cười, mở cửa xe bước xuống, liều mạng vẫy tay với Trương Dương: Hi! Trương Dương, em ở đây!

Tất cả người ngồi trong ô tô đều bị chiếc xe này hấp dẫn, không ai hiểu nổi chiếc xe này vì sao lại lái được vào đường cao tốc.

Trương đại quan nhân lái tới trước mặt Sở Yên Nhiên, dỗ xe lại, đi tới gần Sở Yên Nhiên rồi ôm cô ta lên, người ở chung quanh xem náo nhiệt thực sự không ít, nhìn thấy cảnh hai người thâm tình ôm nhau thì đồng thanh hoan hô.

Sở Yên Nhiên đỏ mặt giãy khỏi lòng hắn: Đáng ghét, anh chẳng phân biệt được thời gian và địa điểm à.

Trương đại quan nhân nói: Hai ta không phải là hai vợ chồng ư?

Ai là vợ chồng với anh? Mau lấy hành lý của em trong cốp ra.

Trương đại quan nhân đi lấy hành lý, Sở Yên Nhiên thì ngồi vào ghế lái, cười nói: Nào, để em chở anh đi hóng gió.

Trương đại quan nhân ngồi ra sau, liền nhìn thấy xa xa có đèn cảnh sát nhấp nháy, Sở Yên Nhiên nhanh chóng khởi động xe rồi cười duyên nói: Đồng chí cảnh sát, chúng tôi đi trước một bước!

Trình độ lái xe của Sở Yên Nhiên rất chuyên nghiệp, Trương đại quan nhân ngồi ở đằng sau ôm eo cô ta, không khỏi nghĩ, nếu Sở Yên Nhiên và Hắc Quả Phụ gặp nhau, trình độ lái xe của hai người rốt cuộc là ai cao minh hơn? Nhớ tới Hắc Quả Phụ, Trương đại quan nhân không khỏi thấy chột dạ, nếu dưới trạng thái tỉnh táo mình tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện gì với Hắc Quả Phụ, nhưng phiền là không ngờ vào lúc cổ độc phát tác lại lên giường với Hắc Quả Phụ, giữa hai người căn bản không có một chút cơ sở tình cảm nào cả, huống chi Hắc Quả Phụ là nữ nhân của Tiết Thế Luân, bất kể từ điểm nào mà nói thì chuyện này cũng khiến hắn cảm thấy không ngẩng đầu lên được.

Sở Yên Nhiên lái xe máy vào đường Cảnh Phủ của Thịnh Dương môn, tới trước trạch viện số 95 thì dừng lại.

Trương đại quan nhân xách hành lý của cô ta xuống, ngẩng đầu nhìn tòa trạch viện này rồi ngạc nhiên nói: Em chuẩn bị ở đây à?

Sở Yên Nhiên cười nói: Không biết à? Nơi này là trạch viện mà cô Lâm mua giúp em, ở ở kinh thành tổng cộng mua bảy tòa tứ hợp viện làm đầu tư, căn cứ vào đánh giá của chúng em thì không qua mấy năm nữa tứ hợp viện này giá sẽ tăng mấy lần.

Trương đại quan nhân không có hứng thú gì với cái ngành này, nhìn thấy khóa trên cửa lớn, hắn nói với Sở Yên Nhiên: Chìa khóa đâu?

Sở Yên Nhiên nói: Em không có, cô Lâm nói sắp về rồi.

Hai người đang nói chuyện th nhìn thấy một chiếc xe Audi màu trắng lái tới, Trương Dương nhìn rất rõ, người lái xe chính là Lâm Tú, con trai Tạ Hiểu Quân của cô ta ngồi ở ghế phụ.

Lâm Tú đỗ xe lại cạnh họ, Tạ Hiểu Quân đã vội vàng mở cửa xe nhảy xuống: Sư phụ, anh tới rồi à! Chào Trương Dương xong lúc này mới cười ha ha gọi một tiếng chị Yên Nhiên.

Lâm Tú từ trong xe đi xuống, nói với Sở Yên Nhiên: Chị bị tắc đường, hiện tại giao thông của kinh thành càng lúc càng kém. Cô ta nhìn Trương Dương một cái rồi ý vị thâm trường nói: Hai đứa lâu rồi không gặp nhỉ?

Trương Dương cười cười không nói gì.

Lâm Tú nói: Còn nhớ tôi từng nói, đừng có khi dễ Yên Nhiên nhà chúng tôi, bằng không tôi sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho cậu.

Sở Yên Nhiên nói: Cô Lâm, cho anh ta mượn một lá gan anh ta cũng không dám khi dễ cháu, cháu lần này trở về chính là để tính sổ với anh ta.

Tạ Hiểu Quân vô cùng cảm thấy hứng thú với chiếc Bias mà họ lái tới, vòng chân trèo lên: Xe này đẹp quá, em xin mà bao nhiêu lần mà mẹ không mua cho em.

Lâm Tú nói: Có bản lĩnh tự kiếm tiền mà mua, đừng có lúc nào cũng chìa tay ra xin tiền. Cô ta mở cửa, Trương Dương xách hành lý vào, đây là một bộ tứ hợp viện tiêu chuẩn, bên trong đã được sửa mới hoàn toàn, có điều kết cấu kiến trúc trên trình độ lớn nhất vẫn bảo trì nguyên trạng, Lâm Tú nói: Tòa nhà này được xây dựng từ nhiều năm rồi, trước đây từng là phủ đệ của võ quan tứ phẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.