Trương Dương nhìn thấy trong viện còn có cả cọc buộ ngựa, đi tới vỗ vỗ nói: Thứ này có được gọ là văn vật không?
Lâm Tú cười nói: Cả tòa trạch viện này có thể được gọi là văn vật, Yên Nhiên ủy thác tôi ở kinh thành tổng cộng mua bảy tứ hợp viện, căn này là được sửa sang lại xong trước tiên, đừng nhìn bên ngoài thì cổ kính, nhưng trang trí bên trong hoàn toàn mới hết đó.
Lâm Tú dẫn bọn họ tới phòng khách, trong phòng bày những gia cụ bằng gỗ lim, không cần phải nói tới những cái khác, chỉ cần những bộ gia cụ này thôi cũng trị giá không ít tiền rồi, càng không cần phải nói tới những bài trí cổ rực rỡ muôn màu trong phòng.
Trương đại quan nhân đặt hành lý xuống, tới trước bàn dài cầm bình hoa cổ trên bàn lên: Thứ này tốt, nhưng phòng ở có vẻ âm khí quá nặng, không thoải mái.
Sở Yên Nhiên cười nói: Có phải cho anh ở đâu! Em cũng không định ở đây, nghỉ một lát rồi tới Bắc Nguyên.
Trương Dương nghe cô ta nói muốn đi thì bất giác có chút sửng sốt: Em không phải vừa xuống máy bay ư?
Sở Yên Nhiên nói: Bà ngoại em ở Bắc Nguyên mong em lắm, em tới đây là muốn hội hợp với cô Lâm rồi cùng nhau trở về Tĩnh An.
Trương Dương nói: Anh còn tưởng rằng em chuẩn bị ở kinh thành thêm vài ngày.
Lâm Tú ở bên cạnh nói: Cũng không phải đi vội mà, lão thái thái có dặn, ngày mai trở về là được.
Sở Yên Nhiên nhìn Trương Dương, hiển nhiên là muốn Trương Dương cùng cô ta về, đã nói tới nước này rồi, Trương đại quan nhân dù sao cũng phải tỏ thái độ một chút, hơn nữa hắn hiện tại cũng muốn rời khỏi kinh thành thật sớm, rời xa cái chốn thị phi này, vì thế gật đầu nói: Hay là về sớm đi, đỡ để bà phải trông ngóng, hay là anh đưa mấy người về.
Sở Yên Nhiên nói: Anh không cần đi làm à? Khi Nói lời này thì mặt mày hớn hở, trong đáy lòng cô ta đương nhiên là muốn Trương Dương cùng cô ta về.
Lâm Tú dẫn bọn họ tới một quán cơm gần đó ăn gì đó, trong bữa cơm Trương Dương hỏi về sức khỏe của lão thái thái. Lâm Tú nói: Lão thái thái sức khỏe rất tốt, chỉ là cả ngày mong ngóng Yên Nhiên, tôi bảo bà ấy tới Mỹ nhưng bà ấy lại không nỡ rời xa lão gia tử.
Nghe Lâm Tú nói như vậy, mắt đẹp của Sở Yên Nhiên đã có chút ươn ướt, cô ta nói khẽ: Lần này trở về em sẽ ở bên bà ngoài lâu một chút.
Lâm Tú nói: Bà ấy quan tâm tới cháu nhất, lần trước nghe nói hai đứa cãi nhau thì vô cùng lo lắng, lúc ấy bà muốn đích thân tới Bắc Cảng một chuyến, tìm Trương Dương hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, có điều về sau bà ấy lại nói chuyện của bọn trẻ thì để bọn trẻ tự xử lý, tôn trọng ý tứ của hai đứa, hiện tại biết hai đứa lại hàn gắn, chắc là sẽ cao hứng lắm. Lâm Tú cũng không biết Trương Dương và Sở Yên Nhiên trước kia chia tay chỉ là diễn trò, Margaret sau khi biết được chuyện này thì ngay lập tức gọi điện thoại hỏi cháu gái, Sở Yên Nhiên đương nhiên không muốn bà ngoại lo lắng, nói thật tình huống của cô ta và Trương Dương với lão thái thái, cũng năn nỉ bà ta giúp giữ bí mật, bằng không lão thái thái đã sớm tới tìm Trương Dương tính sổ rồi.
Thật ra Lâm Tú hiện tại cũng đoán được tình trạng thực sự giữa Trương Dương và Sở Yên Nhiên, cô ta nói khẽ: Thật ra hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, yêu nhau cũng lâu rồi, cũng đến lúc kết hôn, lão thái thái ở trước mặt tôi cũng không chỉ một lần nhắc tới chuyện này, nguyện vọng lớn nhất của bà ấy là muốn lúc còn sống được dự đám cưới của hai đứa. Lâm Tú khi nói những lời này thì ánh mắt thủy chung nhìn vào Trương Dương, những lời này đích xác là nói cho Trương Dương nghe.
Trương Dương nói: Yên Nhiên, em nghe thấy chưa, anh thì tùy thời chuẩn bị hưởng ứng lời hiệu triệu của em rồi. Lần này trở về, chúng ta đi làm giấy kết hôn đi.
Sở Yên Nhiên nói: Ai nói nhất định muốn gả cho anh, lâu như vậy không gặp, em cũng không biết anh bây giờ có còn như trước kia không, có nên gả cho anh không, để xem biểu hiện gần đây của anh đã.
Trương đại quan nhân đang chuẩn bị thổ lộ một phen thì di động của hắn đổ chuông, cầm di động lên thì thấy là số lạ, hắn bắt máy, trong ống nghe truyền đến giọng nói quyến rũ của Hắc Quả Phụ: Anh đang ở đâu đấy?
Trương đại quan nhân lập tức giật thót mình, Sở Yên Nhiên còn ở bên cạnh, hắn giả bộ thản nhiên như không nói: Ở ngoài, đang bận, lát nữa gọi lại cho cô sau. Hắn nói xong thì vội vàng gác máy, sợ bị người khác nhìn ra ảo diệu.
Sở Yên Nhiên nói: Anh bận lắms à?
Trương Dương lắc đầu nói: Không, cho dù bận cũng phải lấy em làm trọng. Nói còn chưa dứt lời thì lại có điện thoại.
Trương đại quan nhân nhìn số, vẫn là số đó, hắn đứng dậy đi ra bên ngoài: Tôi bảo rồi, tôi có khách quan trọng phải tiếp, cô tìm tôi có việc gì?
Hắc Quả Phụ cười nói: Hung dữ thế, đối đãi với người ta sao một chút ôn nhu cũng không có.
Trương đại quan nhân nói: Tôi bật thật, công ta làm thế nào mà gọi được cho tôi.
Hắc Quả Phụ nói: Không biết vì sao em bỗng nhiên nhớ anh lắm, anh đến đây với em đi.
Trương đại quan nhân nói: Tôi bận, không có thời gian!Trong lòng đã có chút bực mình.
Hắc Quả Phụ nói: Tối hôm qua anh sao không nói không có thời gian? Em cho anh một lựa chọn, hoặc là lập tức tới đây, hoặc là em sẽ đem chuyện xảy ra tối hôm qua nói với Tiết Thế Luân, bảo hắn tới tìm anh!
Trương đại quan nhân trong đời ghét nhất là bị uy hiếp, vốn trong lòng đối với Hắc Quả Phụ vẫn phiền cảm giác áy náy, nhưng nghe cô ta nói như vậy thì lập tức có chút bực mình: Cô thích nói thì nói, tôi bận. Hắn nói xong thì gác điện thoại.
Hắc Quả Phụ lúc này đang ở trong phòng của Liễu Đan Thần, cô ta có chút phẫn nộ ném đưa điện thoại di động lên bàn trà rồi nói với Liễu Đan Thần: Không ngờ dám gác điện thoại của tôi!
Ánh mắt nhìn cô ta của Liễu Đan Thần tràn ngập vẻ lạnh lùng, tựa hồ tất cả những gì phát sinh không có bất kỳ liên quan gì tới mình.
Hắc Quả Phụ nói: Sư muội, chị không gạt em chứ? Nam nhân trên đời không có ai là kẻ tốt cả, hiện tại em tin chưa?
Liễu Đan Thần nói: Chị rốt cuộc muốn gì?
Hắc Quả Phụ thở dài, vẻ mặt vô tội: Sư muội, em vẫn hận chị ư? Thật ra chị làm như vậy cũng là muốn tốt cho em thôi.
Liễu Đan Thần hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Tốt với tôi ư?
Hắc Quả Phụ nói: Trương Dương há lại dễ dàng bị khống chế như vậy? Em mặc dù đã hạ tình cổ trên người hắn, nhưng võ công và ý chí của hắn đều cực kỳ cường đại, nếu không tiến hành chủng lô chi thuật đối với hắn thì em thủy chung không thể thực sự khống chế hắn, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, sư tỷ đương nhiên nhìn ra được em sở dĩ không đành lòng xuống tay đối với hắn là vì em đã động chân tình với hắn.
Liễu Đan Thần nói: Nói bậy!
Hắc Quả Phụ nói: Chị nhìn ra được, em nếu không nỡ chủng lô với hắn thì chị là sư tỷ sẽ giúp em.
Liễu Đan Thần nói: Giúp tôi cái gì? chủng cổ trên người tôi à, muốn tôi trở thành cổ ngẫu của chị, thông qua tôi để khống chế hắn, chị tính toán hay lắm.
Hắc Quả Phụ nói: Muội tử, chị cũng là bất đắc dĩ, không làm như vậy, hắn sao sẽ lún sâu vào tình cổ của em, chúng ta làm sao có thể giúp được sư phụ?
Liễu Đan Thần nói: Chị muốn giúp sư phụ ư?
Hắc Quả Phụ nói: Sư phụ đối với chị ân trọng như núi, chị đương nhiên muốn giúp người. Chị nếu muốn gây bất lợi cho em, tối hôm qua chị rõ ràng có thể giết em,nhưng chị vì sao phải thủ hạ lưu tình với em?
Liễu Đan Thần nói: Chị chỉ cần nhớ kỹ, món nợ giữa tôi và chị, tôi sớm muộn gì cũng sẽ tính toán với chị.
Ánh mắt vốn ôn nhu hiền lành của Liễu Đan Thần đột nhiên trở nên đầy sát khí, khác một trời một vực với cô ta cái kia, Hắc Quả Phụ nhìn thấy ánh mắt lúc này của cô ta thì cũng không khỏi rùng minh.
Kế hoạch không bằng biến hóa, Trương Dương vốn định buổi chiều cùng Sở Yên Nhiên tới Bắc Nguyên thăm Margaret, đương nhiên lần này đang cùng cũng là thành lập trên cơ sở hắn muốn nhanh chóng rời khỏi kinh thành. Nhưng khi bọn họ chuẩn bị rời khỏi thì lại biết Tống Hoài Minh buổi chiều sẽ tới kinh thành, cha đến, làm con gái tất nhiên không thể né tránh không gặp, Sở Yên Nhiên đầy lui hành trình lại, cô ta sau khi nói rõ tình huống với bà ngoại, Margaret cũng bảo cô ta không cần vội trở về Bắc Nguyên, bà ta nói ngày mai sẽ tới kinh thành, đến lúc này Sở Yên Nhiên và Trương Dương đều không cần phải gấp gáp chạy về.
Tống Hoài Minh sớm biết Trương Dương đã tới kinh thành, bảo con gái và Trương Dương cùng nhau tới ban trú kinh Bình Hải gặp y.
Sự chia tay của Trương Dương và Sở Yên Nhiên trước đó chỉ là cố ý tạo thành một biểu hiện giả dối, là chủ ý lúc trước Tống Hoài Minh muốn bố cục điều tra nội bộ ban lãnh đạo Bắc Cảng đã nghĩ ra với Trương Dương, nhưng Cung Kì Vĩ lần này hy sinh đã tuyên cáo kế hoạch của bọn họ thất bại, bố cục trước đó cũng trở nên không còn ý nghĩa, sự kiện lần này của Bắc Cảng cũng thành một cú vấp cực lớn trong sinh nhai chính trị của Tống Hoài Minh. Trong khoảng thời gian này tâm tình của Tống Hoài Minh thủy chung rất trầm trọng, bởi vì sự hy sinh của Cung Kì Vĩ, cũng bởi vì một loạt sự kiện đột nhiên phát sinh ở Bắc Cảng.