Tiêu Quốc Thành nói: Hai cha con An gia cũng không phải là hạng đèn hết dầu.
Hắc Quả Phụ nói: Còn có Tạ Khôn Cử nữa!
Tiêu Quốc Thành nói: Hắn ở sau lưng tôi hạ một bàn cờ lớn!
Hắc Quả Phụ nói: Em nghe nói Chương Bích Quân đã chết!
Tiêu Quốc Thành nói: Tôi cũng vừa nhận được tin tức.
Hắc Quả Phụ nói: Anh vừa mới biết ư?
Tiêu Quốc Thành bỗng nhiên giơ tay lên, tát một phát vào mặt Hắc Quả Phụ, một cái tát này không hề có dấu hiệu báo trước, đánh cho Hắc Quả Phụ không khỏi ngây ra đó, cô ta ôm mặt ủy khuất và phẫn nộ nhìn Tiêu Quốc Thành.
Tiêu Quốc Thành đứng dậy: Nhớ kỹ, mạng của cô là của tôi, tôi cho anh chết thì cô phải chết, đừng khỏi chuyện không nên hỏi, đừng hòng giở trò với tôi, bằng không... Hắn gật đầu: viên Thu chính là ngày mai của cô!
Hắc Quả Phụ quỳ gối trước mặt Tiêu Quốc Thành: Sư phụ thứ tội! Tôi đáng chết, tôi không nên hiếu kỳ như vậy! Cô ta vừa nói vừa giơ tay lên hung hăng tát cho mình một cái, đánh cho nửa bên mặt sưng vù.
Tiêu Quốc Thành thở dài, ánh mắt lộ ra vài phần không đành lòng, hắn lấy ra một viên thuốc màu đỏ đưa tới trước mặt Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi nói khẽ: Minh Quân, Hóa thanh hoàn!
Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi há miệng, Tiêu Quốc Thành đút viên thuốc đó vào, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc như mây của Hắc Quả Phụ, nói khẽ: Cô và Tiết Thế Luân thực sự không phát sinh gì ư?
Thiệu Minh Phi gật đầu: Sư phụ, lòng nghi ngờ của hắn rất nặng, với tôi chỉ là quan hệ hợp tác, có thể là dung mạo của tôi xấu xí, không khơi dậy được sự hứng thú của hắn.
Tiêu Quốc Thành nâng cằm của cô ta lên, nhìn khuôn mặt quyến rũ động lòng người của Hắc Quả Phụ, nói khẽ: Hắn cũng không phải người mù, sao lại không nhìn thấy? Chắc là hoài nghi cô.
Thiệu Minh Phi nói: Đồ nhi vô năng!
Tiêu Quốc Thành lắc đầu: Tôi nghe nói coo ở kinh thành từng có một đoạn dây dưa với Trương Dương, cô và hắn hẹn đua xe, lại thua trong tay hắn?
Thiệu Minh Phi sắc mặt tái nhợt: Sư phụ, tôi và hắn hoàn toàn trong sạch.
Tiêu Quốc Thành nói: Hắn đã trúng thất tâm cổ, có bản lĩnh hạ cổ này trừ cô ra thì là sư muội của cô, hai người rốt cuộc là ai làm?
Thiệu Minh Phi run giọng nói: Sư phụ, tôi, tôi cũng là bất đắc dĩ.
Tiêu Quốc Thành nói: Bất đắc dĩ ư?
Thiệu Minh Phi nói: Sư muội đã động chân tình với hắn, đây là tối kỵ của bổn môn, tôi không đành lòng nhìn thấy sư phụ nhiều năm khổ tâm kinh doanh tất cả bị hủy trong tay cô gái nhỏ này cho nên...
Tiêu Quốc Thành nói: Cho nên cô hạ, với cả sư muội cô, khống chế sư muội cô, tiến tới khống chế Trương Dương, hay cho diệu kế một hòn đá ném hai chim.
Hắc Quả Phụ nói: Sư phụ, lúc ấy là tình thế bức bách.
Tiêu Quốc Thành nói: Tôi lúc trước đã nói gì với cô nhỉ? Cô không ngờ lợi dụng thủ đoạn đê tiện để hủy đi tấm thân xử nữ của sư muội cô, để sư muội cô trở thành cổ ngẫu của cô, về sau trong môn không còn ai có thể cùng tranh giành với cô nữa có phải hay không hả?
Không phải...
. Tiêu Quốc Thành cười lạnh nói: Anh chắc biết quy củ của bổn môn, giết hại đồng môn sẽ phải chịu trừng phạt như thế nào.
Hắc Quả Phụ phủ phục xuống đất, cầu xin: Sư phụ... Đồ nhi biết sai rồi.
Tiêu Quốc Thành nói: Cô ngoài miệng thì nói biết. nhưng trong lòng lại rất hận tôi, mấy năm nay, cô thủy chung cảm thấy tôi bất công đối với cô, tôi thủy chung thiên vị tiểu sư muội của cô hơn một chút, có phải hay không.
Đồ nhi không dám.
Tiêu Quốc Thành nói: Ngoài miệng thì không dám, nhưng cô lại làm một số việc rất lớn mật, cô cho rằng những chuyện có làm có thể qua được mắt tôi ư? Thất tâm cổ tuy rằng lợi hại, nhưng người trúng cổ cũng thê thảm nhất, đối với nữ nhân mà nói thì thê thảm nhất là gì?
Bên trong hai mắt của Hắc Quả Phụ lộ ra vẻ sợ hãi không cách nào hình dung: Người là nói...
Tiêu Quốc Thành mỉm cười gật đầu nói: Trảo phá mĩ nhân kiểm, cô không phải thường xuyên hỏi tôi phương pháp hạ cổ ư? Cô rất may mắn, sắp có thể được tự mình thể hội.
Khuôn mặt của Hắc Quả Phụ Thiệu Minh Phi rất thảm đạm, nội tâm trong khoảnh khắc lâm vào vực sâu vạn kiếp bất phục, cô ta đã nghe danh bí thuật độc môn trong môn đã lâu, trảo phá mĩ nhân kiểm là một loại cổ độc, sau khi cổ độc phát tác thì cả người ngứa ngáy vô cùng, người trúng cổ bởi vì không chịu được mà không ngừng gãi, cuối cùng cuối cùng thì cả người huyết nhục đầm đìa, loại ngứa ngáy ăn sâu vào ương tùy này, cho dù là là gãi nát cả da thịt cũng không thể giảm bớt được nửa phần, người chết so với lăng trì còn thê thảm hơn, Thiệu Minh Phi buồn bã nói: Sư phụ, đồ nhi rốt cuộc đã làm sai chuyện gì, mà khiến sư phụ tuyệt với tôi như vậy?
Vẻ mặt Tiêu Quốc Thành lúc này trở nên rất hiền hoà, thoạt nhìn giống như dày rộng trưởng giả khoan lượng, hắn ôn nhu nói: Minh Quân, cho tới bây giờ cô vẫn chưa mình sai ở đâu, thật ra trong mấy vị đồ nhi thì người tôi hiểu rõ nhất chính là cô, đáng tiếc cô lại nhiều lần khiến tôi thất vọng, tôi mặc dù dụng cổ với cô, nhưng trong lòng tôi căn bản chưa chắc đã muốn thương hại cô.
Hắc Quả Phụ nhìn Tiêu Quốc Thành trước mắt, đáy lòng cảm thấy mao cốt tủng nhiên, lời nói của hắn cô ta giờ phút này tới nửa câu cũng không tin, nói tới âm hiểm độc ác, mình so với sư phụ thì chỉ sợ kém cả vạn dặm.
Hắc Quả Phụ làm ra bộ dạng điềm đạm đáng yêu: Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi, mong sư phụ giơ cao đánh khẽ.
Tiêu Quốc Thành mỉm cười nói: Cô là đồ đệ tôi cưng nhất, tôi sao lại không thương cô.
Bên trong mắt đẹp của Hắc Quả Phụ lộ ra sóng mắt quyến rũ, quả nhiên là phong tình vạn chủng: Sư phụ, đồ nhi nguyện làm bất kỳ chuyện gì vì người, người muốn tôi như thế nào thì tôi sẽ như thế.. Nói xong lời cuối cùng, chỉ còn lại tiếng thở, gần như rên rỉ trên giường.
Tiêu Quốc Thành phớt lờ bộ dạng phong tao của cô ta, nói khẽ: Chương Bích Quân đã chết, cô ta có một đứa con gái tên là Chương Duệ Dung.
Hắc Quả Phụ nói: Sư phụ muốn tôi làm gì?
Tiêu Quốc Thành nói: Có một số việc, cô không thích hợp tự mình ra tay, Chương Duệ Dung sẽ ở Bắc Cảng thêm vài ngày, chắc không có bao nhiêu người sẽ chú ý tới cô ta.
Hắc Quả Phụ nũng nịu nói: Sư phụ, tôi hiểu rồi.
Tiêu Quốc Thành nói: Cô hiểu gì? Tôi có bảo cô giết người đâu, có biết cố sự chim sợ cành cong hay không?
Hắc Quả Phụ chớp chớp mắt.
Tiêu Quốc Thành nói: Đừng lạm sát kẻ vô tội, tiếng vang của dây cung đủ để cho người nào đó nổi điên rồi. Hắn ngáp một cái rồi nói: Quá muộn rồi, tôi phải đi ngủ.
Hắc Quả Phụ quỳ trên mặt đất, dùng đầu gối mà đi tiến tới bên cạnh hắn, ôm đùi phải của hắn nói: Sư phụ, đồ nhi đã lâu rồi chưa được nghe người dạy bảo. Trong mắt như phun lửa, cơ hồ có thể đem hòa tan Tiêu Quốc Thành.
Tiêu Quốc Thành đứng lên, tay vỗ nhẹ nhẹ lên trên đầu cô ta: Cô thế nào thì tôi hiểu rõ rồi, làm cho tôi, tôi sẽ cho cô giải dược.