Y Đạo Quan Đồ

Chương 2285: Chương 2285: Tóm rách mặt mỹ nhân (3)




Hắc Quả Phụ vẻ mặt thất vọng.

Tiêu Quốc Thành lại nói: Còn nữa, gọi sư muội cô tới, tôi có lời muốn nói với cô ta.

Triệu Vĩnh Phúc tới chơi là chuyện ngoài ý liệu của Tiêu Quốc Thành, hắn mời Triệu Vĩnh Phúc vào biệt thự của mình.

Tiêu Quốc Thành nói: Vĩnh Phúc huynh tới Bắc Cảng lúc nào thế?

Triệu Vĩnh Phúc nói: Chiều ngày hôm qua, lần này tới đây chủ yếu là thăm Quốc Cường.

Tiêu Quốc Thành không khỏi hâm mộ: Quốc Cường tốt thật, tuổi còn trẻ đã có một phen sự nghiệp của riêng mình, sau khi hắn tới Bắc Cảng thì danh tiếng rất tốt.

Triệu Vĩnh Phúc nói: Tôi hiện tại lớn tuổi rồi, đối với thành tựu của chúng có thể bao lớn thì cũng nhìn thoáng rồi, bọn nhỏ được bình an là tốt nhất, thành tựu chỉ là thứ yếu, có đôi lúc tôi thường xuyên nghĩ, nếu như Quốc Lương còn có thể sống khỏe trên thế giới này, cho dù là làm công nhân bình thường cũng không sao cả.

Tiêu Quốc Thành vươn tay ra vỗ vỗ mu bàn tay Triệu Vĩnh Phúc tỏ vẻ an ủi.

Triệu Vĩnh Phúc nói: Người đầu bạc tiễn người đầu xanh là chuyện thống khổ nhất trên thế giới này.

Tiêu Quốc Thành nói: Chuyện đã qua lâu vậy rồi, anh cũng đừng có nghĩ mãi.

Triệu Vĩnh Phúc lắc đầu nói: Không quên được, nỗi đau mất con sẽ theo tôi cả đời này, có thể tới ngày tôi chết mới có thể thoát khỏi nỗi đau này. Hắn cầm chén trà trên bàn lên uống một ngụm rồi nói khẽ: Tôi cả đời này giúp mọi người làm điều tốt, bất kể trên sinh ý hay là trên quan trường đều tận lực làm dĩ hòa vi quý, không biết là ai nhẫn tâm như vậy, muốn đối phó với con tôi?

Tiêu Quốc Thành nghe ra ẩn ý trong lời nói của Triệu Vĩnh Phúc, hắn nói khẽ: Vụ án của Quốc Lương đến bây giờ vẫn chưa được điều tra rõ ư?

Triệu Vĩnh Phúc chán nản nói: Không thể điều tra rõ được, mấy năm nay cảnh sát đã điều tra tất cả người hiềm nghi, nhưng cuối cùng đều nhất nhất bài trừ, gần đây có người hỏi tôi, tôi có phải có cừu nhân gì hay không?

Tiêu Quốc Thành bởi vì những lời này của Triệu Vĩnh Phúc mà ngây ra một thoáng, chợt mỉm cười nói: Cừu nhân đó của Vĩnh Phúc huynh tuyệt đối không phải là tuyệt đối không phải là tôi!

Triệu Vĩnh Phúc nói: Không nói chuyện này nữa, càng nói càng phiền. Hắn buông chén trà: Tối hôm qua bí thư Thường của thị ủy Bắc Cảng mời tôi ăn cơm, bảo tôi một lần nữa cân nhắc lại chuyện đầu tư xây nhà máy ở Bắc Cảng. Anh giúp tôi nghĩ xem, chuyện này có được hay không?

Tiêu Quốc Thành nói: Lúc trước anh nhìn trúng góc Thương Gia, bởi vì xung đột dùng đất với khu bảo lưu thuế nhập khẩu, mới không hợp tác thành công, có điều trước khác nay khác, hiện tại ban lãnh đạo Bắc Cảng cơ hồ tất cả đều được đổi mới rồi, theo tôi được biết, chính sách chiêu thương so với trước đây thì còn ưu việt hơn, ở thương nói thương, tôi cho rằng anh thiết lập phân nhà máy cũng có thể coi là một lựa chọn rất tốt.

Triệu Vĩnh Phúc nói: Lúc trước khi Hạng Thành mời tôi tới cũng tràn ngập thành ý, hiện tại ngẫm lại may mà lúc trước không đáp ứng yêu cầu của hắn, nếu không chỉ sợ cũng phải chịu ảnh hưởng không nhỏ.

Tiêu Quốc Thành nói: Vĩnh Phúc huynh, chuyện của Hạng Thành rốt cuộc đã có định luận hay chưa?

Triệu Vĩnh Phúc nói: Chuyện này anh phải biết rõ hơn tôi chứ? Tiêu Quốc Thành là nghĩa tử của Tiết lão, Hạng Thành cũng chẳng khác nào là nghĩa tử của Tiết lão, cho nên Triệu Vĩnh Phúc mới có thể nói như vậy.

Tiêu Quốc Thành lắc đầu nói: Tôi và Hạng Thành tuy rằng quan hệ rất gần, nhưng tôi dù sao cũng là người ngoài thể chế, đối với chuyện nội bộ của các anh thì biết rất ít.

Triệu Vĩnh Phúc nói: Tôi cũng nghe nói một số tin tức, cấp trên vô cùng coi trọng chuyện này, gần như là vụ án cần phải tra rõ lớn nhất trong tỉnh Bình Hải, tôi thấy chuyện này chắc không giải quyết được gì.

Tiêu Quốc Thành nói: Nếu như không phải trở thành sự thật, tôi thực không thể tin Hạng Thành lại làm ra nhiều chuyện như vậy, trong lòng tôi hắn vẫn luôn là đại ca tốt, ban tốt.

Triệu Vĩnh Phúc nói: Quan hệ cá nhân của tôi và hắn cũng không tồi, quen nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ nghĩ tới hắn sẽ vi phạm kỷ luật.

Tiêu Quốc Thành nói: Người ta đâu phải là thánh hiền, cho dù đến bây giờ tôi vẫn cho rằng hắn là người tốt.

Triệu Vĩnh Phúc nói: Tôi nghe nói Thế Luân đang ở Bắc Cảng?

Tiêu Quốc Thành nói: Ừ, muốn tôi an bài để các anh gặp mặt hay không?

Triệu Vĩnh Phúc lắc đầu nói: Thôi, tùy duyên đi!

Tiêu Quốc Thành nói: Thật ra chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, đoạn không vui của các anh trước đây cũng có thể đã sớm tan thành mây khói.

Triệu Vĩnh Phúc nói: Có một số khúc mắc là không thể nào gỡ được!

Trương Dương sáng sớm đã tới Kim Sắc Cảng Loan gặp mặt Thường Lăng Phong, khi hắn đến, Thường Lăng Phong và Chương Duệ Dung đang muốn ra ngoài ăn sáng. Chương Duệ Dung rõ ràng không có tâm tình ! là dưới sự khuyên bảo của Thường Lăng Phong mới gật đầu đáp ứng.

Thường Lăng Phong nhìn thấy Trương Dương thì có chút ngạc nhiên nói: Sớm thế?

Trương Dương cười nói: Đặc biệt tới sớm để mời hai người điểm tâm sáng!

Thường Lăng Phong nói: Bắc Cảng cũng có điểm tâm sáng à? Hắn trước đây đã tới Bắc Cảng, đối với phong thổ của Bắc Cảng vẫn biết một chút, người dân địa phương cũng không có thói quen ăn điểm tâm sáng.

Trương Dương nói: Canh bao của Quán hải sản của Bắc Cảng là nhất tuyệt đấy.

Chương Duệ Dung nói: Tôi không muốn ăn, các anh đi đi.

Trương Dương nói: Đừng ngại mà, hai thằng đàn ông chúng tôi ra ngoài thì có gì vui, hắn không để ý nhưng tôi thì để ý.

Thường Lăng Phong nói: Duệ Dung! Trương Dương là có thành ý mà, chúng ta đi thôi.

Chương Duệ Dung lúc này mới mới miễn cưỡng gật đầu, cái chết của cô đối với cô ta đã đả kích rất lớn, Chương Duệ Dung cả người trở nên tiều tụy hơn rất nhiều.

Tới ngoài cửa, lên xe của Trương Dương, Thường Lăng Phong nói: Tôi ở Châu Âu từng nói chuyện điện thoại một lần với bí thư Tần.

Trương đại quan nhân cười nói: Sao? Gặp cô ta chưa?

Thường Lăng Phong nói: Chúng tôi cũng muốn hẹn gặp cô ta, nhưng bí thư Tần hình như rất bận, uyển chuyển từ chối, chỉ biết là cô ta đang ở Thụy Sĩ, vốn tháng này chúng tôi còn định tới Thụy Sĩ chơi.

Trương Dương nói: Thật là hâm mộ hai người, không giống tôi, lúc nào cũng bị công tác bám lấy thân, sống mệt lắm.

Thường Lăng Phong cười nói: Anh vẫn ổn mà, làm gì cũng thuận lời, mấy năm nay trên sĩ đồ cũng đường làm quan rộng mở, thăng chức liên tiếp.

Trương Dương nói: Có anh ở bên cạnh tôi tôi mới thuận lợi được, không có anh, tôi như mất đi người tâm phúc, làm chuyện gì cũng phải tự mình đi làm, mệt lắm.

Thường Lăng Phong nói: Tôi mới không phải người tâm phúc, anh coi tôi là sư gia thì đúng hơn.

Trương Dương nói: Thật ra tình cảm của hai ta có thể nói là gắn bó mến thương, Duệ Dung cô nói xem có đúng không? Trương đại quan nhân nhìn thấy Chương Duệ Dung thủy chung không nói gì, cho nên cố ý khơi cô ta nói chuyện.

Tình tự của Chương Duệ Dung vẫn không tốt, nói khẽ: Nếu như Lăng Phong nguyện ý trở về giúp anh thì tôi không có ý kiến.

Thường Lăng Phong và Trương Dương liếc mắt nhìn nhau, hai người cũng có thể cảm thấy sự đau thương của Chương Duệ Dung.

Trương Dương dẫn bọn họ tới nhà hàng tên là Hải Vị lâu, đã có hơn bốn mươi năm lịch sử, trước đây từng là đơn vị quốc doanh, về sau bởi vì kinh doanh không tốt mà đóng cửa, sau tiến vào những năm 90 thì có người Quảng Đông người tới nơi này nhận thầu Hải Vị lâu, mua lại cái tên này, ở trên cơ sở vốn có nghiên cứu phát triển một số giống mới, rất nhanh danh tiếng liền truyền ra, dần dà, sinh ý cũng sổi nổi hơn trước đây.

Canh bao là một món đặc sắc trong đó, đương nhiên điểm tâm sáng cũng đầy đủ mọi thứ.

Trương Dương gọi rất nhiều đồ ăn sáng, Chương Duệ Dung không có tâm tư ăn cơm, một mình nhìn ra ngoài cửa sổ tới ngẩn người.

Trương Dương nói với Thường Lăng Phong: Lát nữa tôi phải tới Xuân Dương một chuyến.

Thường Lăng Phong nói: Sao? Trong nhà có việc à?

Trương Dương lắc đầu nói: Đỗ Thiên Dã về, hắn muốn tôi tới núi Thanh Đài gặp nhau.

Thường Lăng Phong nói: Anh đúng là bận thật!

Trương Dương nói: Cho nên mới muốn anh trở về giúp tôi.

Thường Lăng Phong mỉm cười nói: Nhưng tôi nghe nói anh đã chuẩn bị rời khỏi chính đàn rồi?

Trương đại quan nhân nói: Tin tức của anh cũng rất linh thông, đúng là có ý này.

Thường Lăng Phong nói: Như vậy trẻ tuổi như vậy đã là cấp phó thính, hiện tại vứt bỏ có phải rất đáng tiếc hay không?

Trương Dương nói: Tôi hiểu rõ mình có thể ăn được mấy bát cơm khô, với cái tính tình này của tôi cứ tiếp tục đi lên sẽ thành dị loại, là kẻ thù chung của quan trường.

Anh vẫn luôn là dị loại mà. Thường Lăng Phong bật cười

Trương Dương nói: Cho nên tôi thôi thì đừng làm tiếp trong quan trường, chờ xong hết những việc ở đây rồi, tôi sẽ từ chức, tới thần miếu đảo, cho mình nghỉ dài hạn.

Thường Lăng Phong nói: Có phải định thành hôn hay không?

Trương đại quan nhân chỉ cười.

Thường Lăng Phong nói: Thành hôn cũng không cần thiết phải từ chức chứ!

Tôi là học theo anh thôi, anh yêu cái là cũng có thể bỏ hết cả công việc, tôi phải theo sát bước chân của anh, bằng không thì tôi lạc hậu quá.

Thường Lăng Phong cười nói: Chúng ta khác nhau, tôi đối với quan trường vẫn luôn không có hứng thú gì cả, anh lại là người ham thích danh lợi.

Trương đại quan nhân nói: Đừng nói bản thân cao thượng như vậy, tôi sao cảm thấy anh có chút hư ngụy nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.