An Đạt Văn nói: Bỏ một ngàn vạn lại một một bộ trang sức giả, anh hiện tại bảo tôi cứ thế là xong à?
Tra Tấn Bắc nói: Anh muốn công đạo gì? Bao nhiêu tiền?
An Đạt Văn mỉm cười nói: Tinh Toản tuy rằng làm không tồi, nhưng tài lực của anh tôi vẫn chưa để vào mắt.
Tra Tấn Bắc lạnh lùng nhìn An Đạt Văn, y thừa nhận, tài lực của mình quả thực không thể nào bằng An gia đã trải qua mấy đời kinh doanh, nhưng thằng ôn An Đạt Văn này quá mức cuồng vọng rồi, hắn đã xem nhẹ một sự thật, Tra Tấn Bắc cảm thấy mình phải nhắc nhở hắn một chút: An tiên sinh, anh chỉ sợ đã quên, nơi này là đại lục!
An Đạt Văn khinh thường cười nói: Nếu tôi không nghe lầm, thì anh hình như là đang uy hiếp tôi?
Tra Tấn Bắc lạnh lùng nói: Đối với đứa trẻ thì dùng từ dọa thì thỏa đáng hơn.
An Đạt Văn nói: Anh có thể có thành tựu hôm nay, tâm tính của anh sớm đã nên không quan tâm hơn thua, một chuyện nhỏ có thể làm anh rối loạn trận cước, ngược lại khiến tôi có chút giật mình, khiến tôi có chút thất vọng, thì ra anh không lợi hại giống như trong truyền thuyết.
Tra Tấn Bắc nói: Người nhà của anh không có ai nói với anh rằng, lưu lại lối thoát cho người khác cũng chính là lưu lại lối thoát cho mình à.
An Đạt Văn nói: Tôi và anh không có thâm cừu đại hận, tôi đối với Tinh Toản cũng không có bất kỳ hứng thú gì, tôi chỉ là một người tiêu thụ bình thường, tôi hiện tại chỉ là những gì mà tôi phải làm.
Tra Tấn Bắc nói: Anh không chỉ muốn đối phó với Tinh Toản! Anh muốn thông qua phương thức này để hạ thấp giá cổ phiếu của Vương Triều Kim Cương, từ đó đạt được mục đích thu mua nó.
An Đạt Văn nói: Có một số việc đã nhìn thấu thì đừng nói ra, Tra tổng lớn tuổi vậy rồi, trên thương trường cũng lăn lộn nhiều năm như vậy rồi, mà vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy, chẳng trách lúc trước anh và Hà Trường An đấu nhau đều chấm dứt bằng thất bại.
Tra Tấn Bắc bị một thằng nhau nói móc ngay trước mặt, trong lòng không khỏi căm tức, y bắt đầu ý thức được, người trẻ tuổi trước mắt này tuyệt không đơn giản. Mục đích của An Đạt Văn đã rất rõ ràng, hắn muốn thông qua chuyện này để bôi nhọ Tinh Toản, từ đó đối phó với Vương Triều Kim Cương. Quan hệ giữa Tinh Toản và Vương Triều Kim Cương là gắn kết không thể tách lìa, gắn bó như môi với răng, Tra Tấn Bắc nói khẽ: Tôi từng cho rằng thế hệ trẻ tuổi hiện tại trở nên càng lúc càng không có can đảm, nhưng hôm nay tôi phát hiện, mình sai rồi! Y đứng lên, rút ra một chiếc gậy golf, đi về phía vị trí gôn, dùng một tư thế tiêu chuẩn đứng chắc, sau đó đột nhiên vung gậy golf, vẽ ra một đường cong trên trời, giống như muốn xé toang bầu trời đầy u ám.
Lực lượng của Tra Tấn Bắc rõ ràng không thể làm được điểm này, quả bóng sau khi vận hành tới điểm cao nhất liều rơi xuống mặt cỏ màu xanh, nẩy mấy cái, sau đó rơi xuống lỗ, sắc mặt của Tra Tấn Bắc so với mây đen thì còn tối hơn, hắn lắc đầu, quay đầu lại thì nhìn thấy An Đạt Văn đã bỏ đi.
Đây là trận mưa thu thứ hai mà Trương Dương phải trải qua trong thời gian ở ở kinh thành, toàn bộ buổi chiều hắn đều ở ban trú kinh Bình Hải, buổi tối đã đáp ứng La Tuệ Ninh tới nhà ăn cơm, lát nữa Lý Vĩ sẽ tới đón hắn. Lúc hơn ba giờ Tra Vi tới đây tìm, Tra Vi trước giờ luôn rất lạc quan hai mắt đã đỏ lựng, vừa gặp hắn đã khóc. Trương Dương biết bởi vì chuyện ở hội triển lãm, Tra Vi một mực rất tự trách, nhưng chuyện này không có quan hệ gì với cô ta, việc gì phải khóc tới mức này? Trương Dương cười cười mời cô ta vào trong phòng: Tôi nói này Tra Vi, có cần phải vậy không? Chẳng phải chỉ là một tên tiểu nhân giở chút âm mưu quỷ kế thôi mà, cô chỉ là một thiết kế sư, trời có sụp xuống thì cũng chẳng tới lượt cô gánh, cô việc gì cứ phải để trong lòng.
Tra Vi rưng rưng nói: Chú đã khai trừ tôi rồi!
Trương đại quan nhân vừa nghe thấy vậy liền ngây ra: Vì sao?
Tra Vi nói: Tôi ngay hôm đó đã đệ đơn từ chức, nhưng chú không đồng ý, buổi sáng hôm nay tới công ty lại muốn khai trừ tôi! Tất cả nhân viên có liên quan tới bộ trang sức đó đề bị khai trừ rồi. Nói tới chỗ ủy khuất Tra Vi không khỏi rơi nước mắt thương tâm.
Trương Dương rất nhanh liền nghĩ thông sự ảo diệu trong đó, Tra Vi lần này hiển nhiên là làm người chịu tội thay, Tra Tấn Bắc để bình ổn chuyện này, khẳng định phải đổ tất cả trách nhiệm lên người Tra Vi và những nhân viên đó, cho công chúng một câu trả lời, chiêu thức ấy gọi là thí tốt giữ soái, đổi thành người khác cũng phải làm như vậy, nhưng Tra Tấn Bắc làm như vậy có chút không có hậu đạo, Tra Vi là cháu gái ruột của y, Tra Vi từ chức y cự tuyệt, nhưng ngay sau đó liền khai trừ Tra Vi, đây không phải là tuyên bố với mọi người, bộ trang sức đó là Tra Vi đánh tráo ư? Trương Dương ngĩ tới điểm này cũng thấy tội cho Tra Vi, Tra Tấn Bắc thân là chú, nhưng y không trượng nghĩa chút nào, gặp chuyện, trước tiên đẩy cháu gái mình ra trước, nhưng y có từng cân nhắc tới cảm thụ của Tra Vi không, thế không phải là bôi nhọ danh dự của Tra Vi ư?
Tra Vi trong lòng rất ủy khuất, tựa vào vai Trương Dương khóc thảm thiết, nơi này dù sao cũng là ban trú kinh Bình Hải, Trương đại quan nhân phàm là làm chuyện gì, nói không chừng ngày mai sẽ truyền tới tai Tống Hoài Minh, Trương đại quan nhân vừa đưa khăn tay cho Tra Vi vừa khuyên nhủ: Cô bé, khóc nhỏ thôi, để người ta nghe thấy, không biết là tôi làm gì cô đso!
Tra Vi khóc thút thít nói: Tôi không phải đang ủy khuất ư? Tôi ủy khuất mà anh còn không cho tôi khóc, có phải muốn tôi uất mà chết không?
Trương Dương nói: Cô muốn tôi phải làm sao đây, hay là tôi hiện tại cùng cô đi tìm chú cô, tôi giúp cô trút giận nhé?
Tra Vi thút thít nói: Anh giúp tôi thế nào?
Hai tay Trương đại quan nhân nắm chặt lại, khớp xương kêu răng rắng.
Tra Vi nói: Anh đừng có làm bậy, ông ấy là chú tôi đấy!
Trương Dương nói: Mặc kệ y là ai, chỉ cần là khi dễ cô, cho dù là cha cô tôi cũng...
Anh dám... Tra Vi vừa nói vừa khóc, nhìn thấy bộ dạng hoạt kê của Trương Dương, cuối cùng không nhịn được liền bật cười.
Trương Dương nhìn thấy cô ta cười, ha ha nói: Cười lên trông vẫn xinh hơn.
Tra Vi nói: Bộ dạng lúc đang khóc của tôi khó coi lắm à?
Trương Dương nói: Cũng không tính là khó coi, chỉ như là tôi nợ cô hai đồng ý.
Anh biến đi! Tôi mặc kệ, hôm nay tâm tình của tôi rất không tốt, anh phải nói chuyện với tôi.
Trương Dương nhìn nhìn thời gian: Cô hôm nay tới không đúng lúc rồi! Mẹ nuôi của tôi bảo tôi tới nhà ăn cơm, lát nữa sẽ có người tới đón tôi.
Tra Vi bĩu môi, lại ủy khuất bật khóc: Vậy mà nói là bạn bè, cái gì có phúc cùng hưởng, anh căn bản chính là một kẻ lừa đảo! Nói mà không giữ lời.
Trương Dương kêu khổ không ngừng: Tra đại tiểu thư à, tôi lừa cô ư? nói xong không giữ lời ư, tôi lừa tim cô hay là lừa môi cô? Hôm nay tôi không phải là thật sự có chuyện ư, chanh mẹ đã gọi thì việc gì cũng phải bỏ, trẻ con ba tuổi cũng hiểu đạo lý này, tôi nếu bởi vì mê luyến nữ sắc, coi lời gọi của cha mẹ nuôi tôi là gió thoảng bên tai, vậy tôi chẳng phải là vô lương tâm ư?
Tra Vi nói: Được rồi! Tôi coi như đã nhìn rõ anh rồi, thôi, tôi không làm ảnh hưởng anh tới nhà cha mẹ nuôi anh ăn cơm.
Trương Dương nhìn thấy bộ dạng của cô ta, quả thực có chút không yên lòng: Cô bé! Hay là thế này đi, cô đi cùng tôi, dù sao họ cũng biết cô mà.
Tra Vi nói: Tôi đi theo anh có sao không?
Là bạn bè mà, tôi nnói này, cô trong lòng có quỷ à, sao phải sợ?
Tra Vi nói: Trong lòng tôi không có quỷ, tôi có gì mà phải sợ! Tôi chỉ thấy ủy khuât thôi, Tra Tấn Bắc dựa vào gì mà khai trừ tôi?
Đúng vậy, y dựa vào gì chứ? Người chơi hắn là An Đạt Văn, Có bản lĩnh thì đi phân cao thấp với An Đạt Văn đi, khi dễ Vi Vi của chúng ta làm gì?
Tra Vi nói: Anh đừng nói những lời buồn nôn nữa, tôi không phải là của anh, mà anh cũng đừng có gọi tôi là Vi Vi.
Tôi là cảm thấy cô thiếu tình yêu thương thôi? Tôi muốn chia xẻ cho cô một chút!
Tra Vi nói: Tôi thấy anh có ý đồ lắm.
Trương Dương mở to hai mắt nói: Cô không ngờ lại nghĩ về tôi như vậy?
Trận mưa thu này càng đổ càng to, Trương Dương vốn cho rằng mưa lớn như vậy, chuyện ăn cơm tối nay có thể sẽ hủy. Không ngờ Lý Vĩ vẫn đến đúng giờ, Trương Dương muốn để Tra Vi cùng đi, nhưng Tra Vi lúc này lại đánh trống lui binh, cô ta nói phải về nhà, Trương Dương nhìn thấy tình tự của cô ta cơ bản đã bình phục, cũng không bảo cô ta đi cùng, còn bảo Lý Vĩ lái xe theo một đoạn. Nhìn thấy Tra Vi quả thực lái xe theo hướng về nhà, lúc này mới yên tâm.
Sau khi Trương Dương tới Văn gia mới biết được đây không phải là gia yến đơn thuần. Trừ vợ chồng La Tuệ Ninh và Văn Quốc Quyền ra, gia đình phó bộ trưởng Bộ ngoại giao Trần Toàn cũng tới. Hai vợ chồng Trần Toàn và cả con trai bảo bối của bọn họ Trần An Bang hiện tại cũng đều ngồi trong phòng khách của Văn gia nói chuyện phiếm.
Trương Dương vừa thấy họ liền hiểu ra tối nay khẳng định là La Tuệ Ninh cố ý an bài bữa ăn này. Mục đích là để hoà giải cho hắn và Trần An Bang. Trương Dương tuy rằng biết La Tuệ Ninh là có ý tốt, nhưng cảm thấy không cần phải vậy.