Văn Quốc Quyền cũng cho là như vậy, vốn chỉ là gia yến bình thường giữa hai nhà Văn Trần, ông ta trước chuyện cũng không hề biết rằng La Tuệ Ninh gọi cả Trương Dương tới! La Tuệ Ninh khi bảo Lý Vĩ đi đón Trương Dương thì Văn Quốc Quyền mới biết. Nếu vợ đã an bài như vậy, Văn Quốc Quyền cũng không tiện nói gì, ông ta biết rõ tình cảm của vợ đối với đứa con nuôi này! Thật sự đã coi Trương Dương như người trong nhà.
Trong mắt La Tuệ Ninh, bất kể Trương Dương hay là Trần An Bang đều là đứa nhỏ không hiểu chuyện. Bà ta không hy vọng giữa những đứa nhỏ này bởi vì việc nhỏ mà sinh ra mâu thuẫn. Lại càng không muốn chuyện giữa bọn họ tiếp tục chuyển biến xấu. Văn Quốc Quyền và Trần Toàn là bằng hữu tốt, bà ta không hy vọng chuyện bọn nhỏ sẽ tạo thành ảnh hưởng cho hai người họ. Tuy rằng bà ta biết không có khả năng xuất hiện tình trạng như vậy, nhưng bà ta vẫn không muốn về sau xuất hiện cục diện khó xử.
La Tuệ Ninh đưa Trương Dương tới trước mặt vợ chồng Trần Toàn, dẫn kiến cho hắn: Vị này là chú Trần của con, còn vị này là dì Tống của con.
Trương Dương lễ phép chào hỏi.
Trần Toàn cười cười đứng dậy, rất hòa ái vỗ vỗ vai Trương Dương, nắm chặt tay hắn, nói: An Bang, con đã gặp Trương Dương rồi phải không.
Sắc mặt của Trần An Bang rất khó coi, biết La Tuệ Ninh an bài một trường hợp như vậy, đánh chết hắn cũng không tới. Trần An Bang miễn cưỡng nặn ra nụ cười: Gặp rồi, chủ nhiệm Trương danh khí lớn như vậy, ai mà chẳng biết! trong lời nói của hắn tràn ngập vẻ châm chọc.
Trần Toàn mắng thầm trong lòng, con trai đúng là không có tiền đồ. Trong trường hợp này, nói sao cũng phải giả vờ giả vịt chút chứ, nhìn bộ dạng đầy thâm khổ đại cừu của hắn, ai cũng cảm thấy được là hắn khó chịu đối với Trương Dương. Trái lại Trương Dương tươi cười rạng rỡ, từ trên mặt thằng ôn này không nhìn ra chút mất hứng nào, còn chủ động vươn tay về phía Trần An Bang: Trần tổng, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Trần An Bang định bắt tay với hắn, nhưng gặp ánh mắt oán giận của cha, hắn vẫn khuất phục, vươn tay ra nắm tay Trương Dương cho có lệ.
La Tuệ Ninh cười nói: Giữa bọn trẻ hai đứa nên trao đổi nhiều hơn, về sau trăm ngàn lần đừng làm ra những chuyện nước lũ nhấn chìm miếu long vương.
Trần An Bang nói: Chủ nhiệm Trương trẻ tuổi đầy hứa hẹn, cháu chỉ sợ không trèo cao được thôi.
Trương Dương nói: Trẻ tuổi thì tôi không đảm đương nổi, Trần tổng còn trẻ mà đã chưởng quản một công ty internet lớn như vậy, thật sự là khiến cho người ta hâm mộ.
Trần An Bang nói: Chỉ có bề ngoài thôi, những lời mà bên ngoài nói kỳ thật không thể tin được. hắn không phải là đang nói mình, căn bản là đang ám chỉ Trương Dương.
Trương Dương cười ha ha, La Tuệ Ninh nhìn ra hai thằng ôn này tuy là đang cố nén giận, nhưng không ai phục ai, vội vàng bảo họ ngồi vào bàn.
Ở trước mặt trưởng bối, hai người không hẹn mà cùng lựa chọn trầm mặc. Thông qua bữa cơm tối nay, Trương Dương mới biết được Văn Quốc Quyền và Trần Toàn là người cùng quê, quan hệ của hai nhà khá là hòa hợp, Trương Dương cũng rất biết điều, chủ động kính rượu Trần Toàn, về phần Trần An Bang, Trương Dương vẫn không để hắn vào mắt.
Tối hôm đó Trương Dương rất ít nói chuyện, lưu lại ở Văn gia hơn một tiếng đồng hồ, hắn vừa hay nhận được điện thoại của Tần Thanh, lấy cớ có việc để cáo từ, La Tuệ Ninh tiễn hắn ra ngoài, nhẹ giọng thở dài: Mẹ an bài như vậy có phải khiến con khó xử không?
Trương Dương cười cười lắc đầu: Mẹ nuôi, mẹ nghĩ đi đâu vậy, rất tốt mà, thật ra giữa con và Trần An Bang không có mâu thuẫn lớn gì, chuyện trước đây đã qua rồi, nếu sớm biết rằng hai nhà có quan hệ như vậy, con sẽ không đi so đo với hắn đâu.
La Tuệ Ninh nói: Hai đứa đều trẻ tuổi khí, về sau hãy khống chế tính nóng.
Trương Dương liên tục gật đầu liên tục gật đầu, dưới đèn nhìn thấy thái dương của La Tuệ Ninh đã có mấy sợi tóc bạc, trong lòng không khỏi rúng động, nhớ rõ La Tuệ Ninh trước đây đầu đầy tóc đen, năm tháng không buông tha con người, La Tuệ Ninh tuy rằng thân phận tôn quý, nhưng cuộc sống gia đình của bà ta cũng không được như ý, con trai thì ở tận Tân Cương, con gái Văn Linh thì hiện giờ lại biến thành bộ dạng đó, chồng thì bận rộn công việc quốc gia đại sự! Thường ngày đại đa số thời gian La Tuệ Ninh chỉ sống trong cô đơn, Trương Dương biết, bà ta khát khao có một gia đình ấm áp cỡ nào, ở trong mắt Trương Dương, người mẹ nuôi này có chút đáng thương, hắn nói khẽ: Mẹ nuôi! Đừng cứ ở mãi kinh thành, có thời gian thì ra ngoài một chút, tới Đông Giang đi, con giúp mẹ giải sầu.
La Tuệ Ninh lắc đầu nói: Gần đây không có thời gian, tết âm lịch năm nay bọn Hạo Nam đều trở về, tính làm một cái tết đoàn viên, con nếu có rảnh thì lại tới kinh thành nhé... Nói tới đây bà ta lại thở dài nói: Thôi con cứ ở lại Bình Hải đi, cha mẹ con cũng lớn rồi, ở bên họ nhiều hơn đi.
Trương Dương thở dài một tiếng.
Lý Vĩ đã mở cửa xe jeep, đang đứng đợi ngoài cửa, Trương Dương cáo từ La Tuệ Ninh: Mẹ nuôi, con đi đây!
La Tuệ Ninh muốn nói gì nhưng lại thôi.
Sau khi Trương Dương lên xe jeep, ô tô khởi động, hắn nhìn ra ngoài qua cửa sổ, thấy La Tuệ Ninh vẫn đứng đó.
Sau khi ô tô lái ra ngoài cửa lớn, lập tức rơi vào trầm mặc, Lý Vĩ cũng không chủ động nói chuyện, Trương Dương nói: Mẹ nuôi tôi gần đây tâm sự nặng nề quá.
Lý Vĩ ừ một tiếng.
Trương Dương lại nói: Trong nhà nếu có chuyện gì thì báo cho tôi một tiếng nhé.
Lý Vĩ lại ừ một tiếng.
Sau khi Trương Dương vè, Văn Quốc Quyền mời Trần Toàn tới thư phòng của mình uống trà, có một số lời hai người không muốn để người nhà nghe thấy. Văn Quốc Quyền cười nói: Trước đó tôi thật sự không biết Tuệ Ninh lại gọi Trương Dương tới.
Trần Toàn cười nói: Chị dâu cũng là có hảo ý thôi, chị ấy không muốn hai nhà chúng ta bởi vì chuyện của bọn nhỏ mà khó xử.
Văn Quốc Quyền gật đầu, nâng chung trà lên uống một ngụm rồi nói: Bà ta rất yêu đứa con nuôi này.
Trần Toàn nói: Người trẻ tuổi đều rất xung động, máu nóng dồn lên là không cân nhắc tới hậu quả.
Văn Quốc Quyền nói: Thằng ôn này đã gây cho anh không ít phiền phức.
Trần Toàn nói: Chuyện này không liên can tới Trương Dương, đều do thằng ôn An Bang đó, trên sự nghiệp có chút thành tựu, cái đuôi hếch cả lên trời, không để ai vào mắt, thông qua chuyện lần này cho nó một bài học cũng tốt.
Văn Quốc Quyền nói: Phía bên Kiều lão nói thế nào?
Trần Toàn chậm rãi đặt chén trà xuốn: Tôi đã xin lỗi ông ta rồi. Y tạm dừng một chút rồi lại nói: ông ta hình như không cao hứng lắm!
Văn Quốc Quyền nói: Cho dù không có chuyện này thì ông ta cũng sẽ không cao hứng.
Trần Toàn thở dài nói: Gần đây bên Phó Hiến Lương rất thích lên báo. Khi ở riêng với Văn Quốc Quyền, y không tất yếu phải che giấu quá nhiều. Chỉ tên nói họ phó thủ tướng Phó Hiến Lương, một mình hiện tại là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất trên đường tới chức thủ tướng của Văn Quốc Quyền.
Văn Quốc Quyền cười nói: Có nhiều người như vậy giúp sức như vậy, sức đương nhiên là mạnh hơn một chút.
Trần Toàn nói: Phía Ủy ban kỷ luật đi lại rất gần với hắn, mấy chuyện đang nắm gần đây đều có liên quan tới phản hủ xướng liêm, thắng được không ít dân tâm.
Văn Quốc Quyền nói: Chuyện hiện tại đã khiến tôi bận tối mày tối mặt rồi! Căn bản không có thời gian để đi thêu hoa!
Trần Toàn nghe ra trong lời nói của ông ta có ẩn ý, nhưng vẫn không nhịn được nhắc nhở: Người này rất biết quan hệ, hiện tại thanh thế càng ngày càng tăng, ngài vẫn phải coi trọng một chút.
Ngón tay của Văn Quốc Quyền nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: Thể hiện càng nhiều thì càng dễ xuất hiến sai sot, muốn tìm sai lầm của người khác cũng không dễ dàng, nhưng không có ai là vĩnh viễn chính xác, một khi đi sai bước, kết quả của hắn tất nhiên là sai cả bàn.