EditbyLảmNhảm
“Hai năm trước, ta đã biết Hoa La nhận một người là chủ tử, chỉ là ta hao hết tâm lực cũng chưa thể tìm hiểu tin tức của ngươi”, cảm xúc Mộ Khinh Ca chuyển biến, khóe miệng cười lạnh, “Không nghĩ tới, người kia... Sẽ là ngươi!”
“Hơn nữa, ta còn biết, thân phận của ngươi là một luyện đan sư! Loại nữ tử phong trần như Hoa La, vì một ít đan dược mà nhận ngươi là chủ, về tình cảm thì cũng có thể tạm hiểu được, nhưng ngươi cho rằng ngươi dựa vào Hoa La là có thể đối nghịch với ta?”
Thần sắc Mộ Khinh Ca điềm nhiên, ngữ khí lại rất cao ngạo, ánh mắt nàng hờ hững lạnh lùng nhìn thẳng Bạch Nhan, ánh mắt kia giống như đang xem một người chết.
“Ta từng nói sẽ dùng lực lượng của Hoa La sao?” Đôi tay Bạch Nhan ôm ngực, cười nhạt xinh đẹp.
Nụ cười của nàng giống như một cái gai, đâm vào người Mộ Khinh Ca,khuôn mặt tuyệt sắc kia trong nháy mắt trầm xuống.
“Kẻ hèn hạ như ngươi, là hạt gạo mà cứ nghĩ mình là hạt châu hạt ngọc, cũng dám tranh với mặt trời tranh với mặt trăng, Bạch Nhan, ngươi đề cao chính mình quá rồi đấy!” Mộ Khinh Ca cười lạnh một tiếng, đem trường kiếm rút ra trong giây lát, cầm chắc trong tay, “Ta đã cho người rất nhiều cơ hội, ngươi lại không biết quý trọng, vậy đừng trách ta không khách khí!”
Tiếng nói vừa dứt, một bóng hình xinh đẹp như gió cuốn lao về phía Bạch Nhan, nàng đưa kiếm rất nhanh, trường kiếm trong tay giống như rồng bay phượng múa, dưới mũi kiếm, bất luận kẻ nào đều không chỗ trốn.
“Xong đời.”
Khi đám người Lam lão gia tử đang khẩn trương muốn chết, giọng nói của Bạch Tiểu Thần đột nhiên truyền đến.
Một câu xong đời này sợ tới mức sắc mặt lão phu nhân trắng bệch, bà run rẩy vươn tay, thân mình không nhịn được nghiêng về phía sau.
“Mau, mau đi cứu ngoại tôn nữ bảo bối của ta!”
May mắn Lam lão gia tử tay mắt lanh lẹ, lập tức nâng Lam lão phu nhân lên, hắn vội vàng nói với Lam Tiểu Vận đang ngây người đứng một bên: “Vận Nhi, ngươi đến trông nãi nãi của ngươi, ta đi giúp Nhan Nhi.”
“Được.”
Lam Tiểu Vận phục hồi lại tinh thần, lập tức tiếp nhận lão phu nhân từ trong tay Lam lão gia tử, nàng gắt gao cắn môi, lo lắng nhìn về phía Bạch Nhan và Mộ Khinh Ca đang giao chiến.
Vừa đem lão phu nhân giao cho Lam Tiểu Vận xong, Lam lão gia tử lập tức tiến lên. Nhưng lúc này, giọng nói thiên chân vô tà của Bạch Tiểu Thần lại lần nữa truyền đến lần nữa.
“Ông cố ngoại, người muốn làm gì?”
Lam lão gia tử gắt gao nắm chặt tay, bước chân không dừng lại, cũng không quay đầu lại nói: “Đương nhiên là giúp mẫu thân ngươi, còn chưa có người nào dám giết ngoại tôn nữ của ta ở địa bàn của ta đâu!”
Bạch Tiểu Thần chớp chớp mắt, khó hiểu nghiêng đầu: “Mẫu thân của ta không thích có người hỗ trợ khi nàng đang chiến đấu.”
Lam lão gia tử bước thêm một bước, trên mặt mang theo vẻ kiên định: “Ngươi vừa nói mẫu thân ngươi xong đời, ta sao có thể mặc kệ mà ngồi xem? Ta không quan tâm khi nàng chiến đấu có quy tắc gì, ta chỉ biết là, ta quyết không thể trơ mắt nhìn nàng xảy ra chuyện.”
Lời này vừa nói xong, Bạch Tiểu Thần ngây ngẩn cả người, khuôn mặt nhỏ non nớt đáng yêu của hắn tràn đầy kinh ngạc.
“Nhưng mà... Thần Nhi không nói mẫu thân xong đời, ta nói chính là... Nữ nhân hư kia xong đời!”
Nữ nhân hư này không phải đang tìm chết sao? Dám trêu chọc mẫu thân, còn nói mẫu thân “là hạt gạo mà tưởng mình là hạt châu hạt ngọc”, dám cùng nàng “là mặt trăng mặt trời” giao chiến?
Bước chân Lam lão gia tử hoàn toàn dừng lại, ông ngạc nhiên nâng khuôn mặt già nua, tầm mắt lại lần nữa nhìn về hai người đang giao tranh phía trước...
Ầm!
Bạch Nhan linh hoạt bắt được trường kiếm của Mộ Khinh Ca, dùng một chút lực ở bàn tay, mũi kiếm trong lòng bàn tay nàng dập nát, phiêu tán dưới trời xanh.
Mộ Khinh Ca ngẩn cả người, trường kiếm này là dùng huyền thiết đúc thành, từ lúc nào mà huyền thiết đã trở nên vô dụng như thế?